Âu Dương cầm lấy thánh chỉ có chút buồn bực, sao mình lại trở thành giám quân thế này? Cân nhắc ngẫm lại thấy cũng đúng, giám quân này của mình còn nhận gánh vác công việc phối hợp quân đội với thương nhân, còn có giám sát công việc vận chuyển vũ khí. Xem ra giám quân này của mình không phải là giám quân với mục đích kia. Giám quân chính quy phỏng chừng vẫn là Lý Hán, Lý Hán người ta là hoàng sai, là người bên cạnh Hoàng đế.
Nếu muốn tháng hai đầu tháng ba đến được Tần Phượng Lộ, vậy trung tuần tháng giêng phải chuẩn bị lên đường, tính tính thời gian, bản thân Tống Huy Tông cũng chịu không nổi, không biết có thể náo ầm ĩ ngất trời hay không, có điều Tông Trạch thì khá hơn một chút. Khai trương Đại học mình cũng không cách nào tham gia... Có điều những thứ này sẽ có người phụ trách, nếu không thành lập một uỷ ban trù bị đại học lâm thời sẽ không có bất cứ ý nghĩa gì cả, lấy tiền thì sẽ phải làm việc.
Danh sách Tây Hạ mà Hiệp hội buôn bán Dương Bình có ý muốn khai thác đã được đưa ra. Lĩnh vực được đề cập rất nhiều, trong đó các ngành trồng trọt là cạnh tranh lớn nhất, có bốn nhà đều muốn ăn một miếng. Tiếp theo là nguyên liệu thuộc da, cũng có ba nhà muốn cướp đoạt. Này đều không phải là vấn đề, hiệp hội buôn bán Dương Bình cho dù cạnh tranh cũng là đồng minh, dựa theo phân phối cổ phần là được.
Tháng hai chắc chắn vẫn chưa đánh, vũ khí của mình là tháng hai giao hàng nhóm đầu tiên, còn phải mất mấy ngày sử dụng thuần thục. Hơn nữa lại nói triều đình sau đầu xuân mới có thể chính thức viết chiếu văn yêu cầu trả lại hai châu là Linh Châu và Vĩnh Lạc Châu. Từ cổ chí kim, từ ngoài nước đến trong nước, đánh trận đều phải có lí do. Chờ chiếu văn đưa đi, triều đình sẽ chính thức hạ lệnh xuất binh, dù sao cũng phải đến tháng tư. Tháng bảy Dương Bình có tổ chức cuộc thi đá cầu Đại Tống lần thứ nhất, đã có hơn mười châu ghi danh, dự tính trận đấu sẽ kéo dài liên tục hơn một tháng. Hạ tuần tháng tám có hội hiệp đàm mậu dịch lần thứ hai ở Dương Bình, là trọng điểm để phát triển hiệp hội buôn bán Dương Bình. Những thứ này đều là chuyện quan trọng cần chuẩn bị trước, bản thân không có ở đây, phải sắp đặt kế hoạch chi tiết, tỉ mĩ mới được. Có điều lượng công việc này đối với Âu Dương mà nói cũng không coi vào đâu, cổ đại dù tiết tấu có mau đến đâu cũng không nhanh bằng kinh tế xã hội hiện đại. Một đại án bốn mươi tám tiếng đồng hồ không phá được sẽ có vô số áp lực theo nhau mà đến. Vừa điều tra án kiện vừa phải liên lạc với sở Luật Chính, vừa phải tiếp nhận điều tra nội bộ, cuộc sống như vậy Âu Dương cũng đã trải qua, đây mới chính là bận rộn đến muốn giết người nè.
Có điều Âu Dương sau khi nhận được thánh chỉ quả thật có chút không biết làm sao, hai việc cùng tới với nhau. Hóa ra là muốn lấy đi chức tri huyện của Âu Dương trước. Nhưng Triệu Ngọc bây giờ thật không dám loạn bậy điều chức vị Tri huyện của Âu Dương đi. Nhưng chuyện Tây Hạ bên kia không có Âu Dương thì không được. Cuộc chiến này cũng không chỉ là các chiến sĩ xung phong mà còn liên quan đến nhiều phương diện, chính trị, hậu cần, sau chiến tranh... Đều phải lo lắng suy nghĩ. Cuối cùng đành phải giả bộ hồ đồ ban ra đạo thánh chỉ như vậy.
...
Buổi tối hôm đó Âu Dương không có làm việc. Đầu tiên là cùng Lương Hồng Ngọc chơi mạt chược, rồi sau đó bị đuổi đi. Rồi chơi vài bàn bóng bàn, cảm giác không có sức lực nữa. Cuối cùng nhận lời mời đi uống rượu nói chuyện phiếm với Cam Tín và Triển Minh, lúc này mới tìm được biện pháp giết thời gian. Đến nơi vừa thấy hóa ra là Huệ Lan đẩy đẩy bụng đang cùng với Tô thị chơi mạt chược, hai nam nhân không giỏi cái này nên mới kéo Âu Dương ra ngoài. Ba người tùy tiện thương lượng một chút, cuối cùng ba người cưỡi ngựa đến Thanh Hà vừa ngắm trăng vừa uống rượu.
Sáng sớm hôm sau, nhóm vũ khí đầu tiên đã bắt đầu lên đường đi ở Tần Phượng Lộ. Nhóm vũ khí này đến phụ cận Đông Kinh sẽ được áp tải bởi ba nghìn binh mã do cấm quân Đông Kinh phái ra. Âu Dương cũng hào phóng cho mỗi người chuyển vận vũ khí năm trăm đồng tiền lì xì. Hắn cũng không có nhàn rỗi, Tô Thiên bên kia cũng chẳng nhàn rỗi, cũng đang thảo luận phân chia lợi ích buôn bán Tây Hạ. Mà nay bí mật tác chiến với người Tây Hạ đã không phải là bí mật nữa. Ngay cả người Tây Hạ cũng đã phái ra quân thị vệ trung ương, quân cầm sinh. Quân thị vệ trung ương bao gồm quân hạt nhân, vệ đội Hoàng đế, bộ đội cảnh vệ kinh thành. Ba nghìn quân hạt nhân phái ra toàn bộ đều được tạo thành từ đệ tử cường hào Tây Hạ, độ trung tâm cao, sức chiến đấu mạnh.
Quân cầm sinh nghĩa là bắt kẻ địch làm nô lệ, tổng số khoảng mười vạn, là bộ đội tinh nhuệ của Tây Hạ. Tây Hạ còn có 50 vạn người là quân trong biên chế địa phương, những người này không thoát ly sản xuất, chiến tranh thì sẽ làm binh, không chiến tranh thì làm dân. Tóm lại, Tây Hạ thuộc loại chế độ quân sự toàn dân giai binh (toàn dân đều là binh), mà loại chế độ này phản ánh đặc điểm xã hội rất lớn, đó chính là vẫn còn tồn tại chế độ du mục và nô lệ.
Theo báo hoàng gia đưa tin, ở biên cảnh Vĩnh Lạc châu, quân đội Tây Hạ trữ tám vạn binh, ở Linh Châu trữ năm vạn binh. Mà lính tác chiến của Hàn Thế Trung không đến mười hai vạn, này còn bao gồm bốn vạn người đã bị hắn tinh giản đi làm bộ đội chuyển vận Tây Hạ. Nhưng phiền toái của Tây Hạ chính là Thổ Phiên đang ở khu A Sài tập kết ba vạn người, mà còn phủ Đại Đồng của Liêu quốc cũng không yên tĩnh.
Thổ Phiên vẫn còn là quốc gia loại hình bộ lạc, bộ lạc thường không thích nghe theo mệnh lệnh từ trung ương, ba vạn người này là cấp dưới của Thổ Phiên lục cốc bộ tộc do Phan La Chi dẫn đầu. Phan La Chi là Phòng Ngự Sử Diêm Châu kiêm tuần kiểm sử phía tây Minh Châu do Tống Triều chứng nhận. Thổ Phiên cùng với Đại Tống vẫn có cùng chung thể chế quân sự biên phòng, mà phòng biên phòng chính là Tây Hạ.
Mà còn Liêu quốc thật ra thì vẫn còn đứng bên cạnh nhìn thôi, triều đình còn đang thảo luận có muốn giúp người Tống đánh trận hay không. Điều kiện rất hậu đãi, được khống chế một châu, sau đó có thể bán châu này cho Đại Tống lấy 10 vạn bạc. Nội bộ thì phái phản đối chủ yếu đến từ võ tướng, bọn họ cho rằng không nên đối nghịch với Kim, lại đi giúp đỡ Tống. Hơn nữa một khi bọn họ uy hiếp được Tây Hạ, đối phó bọn họ rất có thể là ba vạn bộ đội cảnh vệ tinh nhuệ.
Nhìn như tất cả mọi người không chiếm được tiện nghi gì, nhưng Tống lại có hai vũ khí bí mật đặc biệt. Đầu tiên là vị tướng lĩnh Hàn Thế Trung, thứ hai chính là vũ khí hỏa dược thực chiến đệ nhất. Hàn Thế Trung đã nhằm vào hỏa khí mà thiết trí ra trận hình, chẳng hạn như phân ra ba binh chủng chuyên môn là quân trịch đạn (ném đạn), quân phá thành, quân phòng ngự. Hàn Thế Trung dâng tấu chương nói, mình có thể chiến thắng kẻ địch mạnh gấp đôi.
Hiệp hội buôn bán Dương Bình có ý muốn phát triển ở Tây Hạ, mở ra con đường và các hạng mục có thể phát triển, do Tô Thiên tổng kết lại rồi thương lượng với Âu Dương. Chủ yếu có hai loại tình huống, một là xoay quanh 2 ngành lớn là ngành trồng trọt và thuộc da, hai là lấy biên cảnh làm sân, là nơi sản xuất mua bán giữa Bắc Tống và Liêu. Về phần thị trường bán lẻ, tiệm ăn... thì hứng thú xây dựng không đủ, mọi người tỏ vẻ không có hứng thú muốn làm những cái này. Sản xuất bên này không có tính chất kết phường, bởi vì xung quanh không có thương nhân có thực lực. Nhưng lợi ích cũng rõ ràng, giao thông ngắn, tài nguyên nhân lực giá rẻ, thuế chiếm lĩnh khu thấp. Nơi này một khi thịnh vượng sẽ bao trùm phủ Thái Nguyên, phủ Chân Định thậm chí là hai đường quân nhu. Đơn giản mà nói một khối gạch nếu như từ Dương Bình kéo đến biên giới Liêu, giá cả phí tổn các loại khoảng ba đồng. Mà ở biên thành, nhân lực giá rẻ, đất đai đầy đủ, thuế rẻ, lộ trình khá gần, kéo đến biên giới Liêu phí tổn chỉ có khoảng một đồng. Cho dù là từ biên thành về ngược lại Dương Bình, phí tổn cũng chỉ là hai đồng.
Đương nhiên nếu ngươi muốn xây sân bãi ở phủ Chân Định thì cách Liêu còn gần hơn, nhưng ngoại trừ chênh lệch giá ra, các nhân tố khác kém đi rất nhiều, hơn nữa nếu không có cổ phần với dân bản xứ thì phiền toái cũng nhiều hơn.
Sau ngày tết, những chuyện này liền được lên trình tự. Còn chưa quá Nguyên tiêu, khoảng mùng mười Tô Thiên đã được bổ nhiệm làm CEO đại lý, cùng với Âu Dương đi lên bắc, bọn cổ đông tạm thời không đi theo, Tô Thiên sau khi được cho phép, nhanh nhẹn đem theo hiện kim do những cổ đông này gửi gắm. Đi theo còn có hai mươi tên nha dịch, những nha dịch này đa số là từ công tác văn phòng mà ra, để cho bọn họ đi theo không phải là đi giết địch, mà là kiêm chức ghi chép sổ sách tính toán, chiêu mộ nhân thủ...
...
Đến Đông Kinh, dựa theo thánh chỉ điều ba trăm cấm quân làm vệ đội giám quân, mà còn vệ đội trưởng là nội vệ bên cạnh Triệu Ngọc, nhậm chức Chỉ Huy Sứ doanh cấm quân ở Đông Kinh, gọi là Chu Đạt, là người quen của Âu Dương. Làm đặc phái viên có thể không cần phô trương, nhưng làm giám quân không thể không phô trương. Hơn nữa còn có lệnh nếu Âu Dương tử vong không bình thường, tất cả mọi người ở vệ đội có thể sẽ phải chôn cùng. Điều này ở trong quân đội ai cũng biết. Thân binh tướng lĩnh sau khi tướng lĩnh tử vong nếu như có thể đoạt lại xác thì tội giảm một bậc, nếu như không được thì đều phải chịu xử tử.
Chu Đạt không đến ba mươi, nhưng trời sinh tính tình rộng rãi, lần này đối với hắn mà nói là chuyện tốt. Hắn cũng không tin Âu Dương không có chuyện gì lại chạy đến trận địa địch. Dựa theo tục lệ, Âu Dương như vậy sẽ cách chiến trường không ít hơn một trăm dặm. Đến lúc đó cho dù Âu Dương muốn lừng lẫy, chỉ cần ra lệnh một tiếng, trói lại trốn chạy một chút vấn đề cũng không có. Đương nhiên thân là vệ đội còn có hai chức trách, ghi chép động thái chân thật ở chiến trường. Còn đóng vai trò làm giám quân giám thị quân đội.
Âu Dương vẫn đang cảm thán, thân làm một quan bát phẩm, xưa nay chỉ lãnh đạo Triển Minh là được rồi, bây giờ còn lãnh đạo tướng lãnh quân sự thực quyền đi lên kinh thành. So với nước Liêu bên kia, vẫn là Đại Tống khá là thực quyền hơn. Liêu bên kia đều là mây bay, có quan không có chức.
Sau khi đến phủ Hà Gian trên quân lộ Vĩnh Hưng thì bắt đầu đi vòng, phủ Hà Gian này tiến thẳng tới nước Liêu, quan đạo rất là dễ đi, mà vòng đến Tần Phượng Lộ thì lại không dễ nữa rồi. Bởi vì thời gian ngắn thường xuyên vận chuyển vật tư, binh mã, còn đường này vốn dĩ có chút vật dụng rơi rớt, giờ đây thì lại càng thêm nhiều. Có điều dưới thời đại vũ khí lạnh nhân lực thắng thiên, bộ đội không có cơ giới hóa, có súc vật có nhân lực, ngoại trừ đi đường không thoải mái, trừ phi mưa to, nếu không vận chuyển vẫn có thể bảo đảm. Hơn nữa phủ Kinh Triệu năm trước đã phái người bắt đầu tu bổ quan đạo này, gia cố cầu cống. Hơn nữa mà nói, chiến tranh lại không phải chuyện một nhà một hộ, không động thì thôi, vừa động đã là đông đảo.
Vừa vào xuân, nhiệt độ không cao. Âu Dương phỏng chừng cũng chỉ có khoảng ba bốn độ, do vì cỡi ngựa, cho nên nhiệt độ cũng không hạ quá nhanh. Chu Đạt ở bên giới thiệu nói:
“ Tần Phượng Lộ là nơi lạnh khủng khiếp nhất ở trong Đại Tống. Quân đội quy mô lớn vật tư vận chuyện đều rắc rối. Cùng Tây Hạ đánh trận trăm năm, nhưng quy mô mỗi lần đều nằm trong mấy vạn, cũng có nguyên nhân như vậy. Nếu quy mô như vậy vào mấy chục năm trước mà tính sổ chút lòng thành của Liêu, nhưng đặt ở Tần Phượng Lộ đúng là hiếm thấy.”
Âu Dương hỏi:
“ Chu Tướng quân, vậy là sao?”
“ Tây Trữ châu ra Tây Lương, phần lớn là núi cao. Nhưng lại có trường thành phòng hộ. Lại thêm đoạn đường Tây Hạ này Cầm Sinh quân thường trú ở Trác La cùng Nam Quân Ty lên tới bảy vạn người. Khắp nơi là địa hình dễ thủ khó công. Còn có những địa hình này thường dễ bị cạn lương thực. Mà muốn duy trì lương đạo, hao phí phải gấp mười lần sương quân của tướng sĩ tiền phương. Đại nhân chớ thấy chiến tranh triều đình đầu tư vào quân đội ít, nhưng dùng tiền lại không hề ít chút nào. Cho nên nơi đây vẫn không dám mở rộng. Đây cũng là biên giới người Tây Hạ nhiều lần xâm phạm, nguyên nhân quan trọng nhất chính là xem chúng ta như vô hình. Hơn nữa, một khi ra khỏi đất Trác La cùng Nam Quân Ty, chính là phủ Hưng Khánh đô thành của Tây Hạ. Bộ đội cảnh vệ bên trong chính là tinh nhuệ...”
“ Đợi một chút, ba nghìn người này là tinh nhuệ, bộ đội cảnh vệ hơn hai vạn người là tinh nhuệ, vệ đội hoàng đế vạn người là tinh nhuệ, lại thêm Cầm Sinh quân cũng là tinh nhuệ, sao lắm tinh nhuệ vậy?”
Chu Đạt cười khổ nói:
“ Đại nhân không biết, quân chế Tây Hạ là mô phỏng chế độ của Tống và Liêu tạo nên. Đại nhân như đã nói ở trên chính là quân đội thường trú. Mà quân đội địa phương đăng kí thật ra là bách tính tạo thành, một khi chiêu binh thì từ đây nhập ngũ, do Quân Ty cai quản. Nghe nói quân đội địa phương hiện tại đều có 50 vạn người. Những người này kỷ luật quả thật rời rạc, nhưng lực tác chiến của từng binh sĩ thì lại rất mạnh. Bọn họ hơn nữa còn có tổ chức, ba người làm một tổ, tên viết một sao. Trong một sao còn có phân chức, chủ lực, phụ chủ, gánh nặng. Lúc đánh trận, phụ trách gánh nặng không cần ngựa, lưng đeo khẩu phần lương thực. Chủ lực đánh chính, phụ chủ phối hợp tác chiến. Đội ngũ như vậy đối với trận hình tác chiến đại quy mô của quân Tống ta không tạo thành uy hiếp, nhưng lại linh hoạt cơ động, rải rác tập kích nhưng lại có thể lấy một chọi mười. Lại thêm Tây Hạ này lấy người Đảng Hạng làm chủ, mỗi khi chiến đấu liền uy hiếp hoặc là dụ dỗ người trong tộc bọn họ tham chiến. Các tộc đấu pháp kỳ quái nhiều vô số kể, mà quân Tây Hạ lại không hề thống nhất phục sức, quân ta không nhận rõ đâu là kẻ địch, điểm này cũng có hại không ít.”
“ Còn có công tượng Tây Hạ tài nghệ tinh xảo, như hai vạn Thiết Diêu Tử tinh nhuệ trong Cầm Sinh quân, toàn bộ đều là áo giáp một màu, trong mười bước, kình nỏ không thể bắn thủng. Toàn bộ còn trang bị kiếm của Hạ quốc, sắc bén vô cùng, binh khí vừa giao kích, quân Tống cực kỳ thua thiệt.”
Chu Đạt nói:
“ Mùa hè năm Chính Hòa Tây Hạ tấn công Định Viễn ta, triều đình tức giận, sai Đồng Quán làm kinh lược sứ Thiểm Tây, Hà Đông, Hà Tây phái 30 vạn trọng binh tấn công, lại lệnh kinh lược sứ Hi Hà Lộ Lưu Pháp dẫn 15 vạn bộ kỵ đến Hoàng Châu. Kinh lược sứ Tần Phượng Lộ Lưu Trọng Vũ dẫn 5 vạn binh sĩ đến Hội Châu. Quy mô như thế rốt cục đánh bại Tây Hạ, Tây Hạ bất đắc dĩ dâng tấu mong được thần phục, trận chiến này quân Tống tổn thất mười lăm vạn người. Nhưng hai năm sau, lại đến xâm phạm nước ta. Đại nhân là thương nhân hẳn biết, triều đình đánh có một trận chiến như vậy phải tiêu tốn bao nhiêu là tiền, mà Tây Hạ đánh một trận tiêu tốn bao nhiêu tiền. Tống có giàu có hơn nữa cũng hao phí không nổi, chỉ có thể là dựa vào địa thế hiểm trở để cố thủ.”
Âu Dương cười nói:
“ Chu tướng quân là không vừa mắt với Hàn Tướng quân.”
“ Mạt tướng không dám. Chỉ có điều, còn đường độc đạo này, mục tiêu rõ ràng, hành quân đã mất bí mật. Tuy có Liêu cùng Thổ Phiên kiềm chế bộ phận quân Tây Hạ, nhưng...”
Chu Đạt dừng lại rồi nói:
“ Theo như mạt tướng thấy, nên chia nhiều đường cùng xuất hiện, khiến người Tây Hạ mệt mỏi, mới có thể lựa chọn lấy mềm chọi cứng.”
“ Tướng quân nghĩ như vậy... Phỏng chừng người Tây Hạ cũng nghĩ như vậy.”
Âu Dương nói:
“ Đánh trận ta không rành, có điều ngược lại thì biết tương lai này đánh trận sẽ không còn phải dựa vào nhiều người là được nữa.”
“ Vậy dựa vào cái gì?”
Âu Dương nói:
“ Như tướng quân nói, địch nhân này có kiếm Hạ quốc là vũ khí vô cùng tuyệt diệu, lại có áo giáp rèn lạnh không mũi tên nào có thể xuyên thủng phòng ngự. Một người có thể kháng cự trăm tên quân sĩ của chúng ta. Vậy còn chúng ta lại không thể có một lợi khí có thể trong nháy mắt giết chết trăm người? Năm mươi vạn, hừ nếu quân Tống đều không sợ chết, hậu cần tiếp tế đưa tới, cho dù là hai trăm vạn chính diện với mười vạn quân Tống cũng chưa chắc có thể thắng. Còn có, theo ta được biết, triều đình Tây Hạ bây giờ quốc khố trống rỗng, đánh một tháng hai tháng phỏng chừng còn chịu đựng được, muốn đánh hơn nửa năm, chỉ sợ bọn họ muốn khóc cũng không kịp. Toàn dân đều là binh, ai đi thu lương thực? Ai đi vận lương. Tiểu Chu à đánh trận vẫn nói tổn thất, giống như việc buôn bán vậy, hai bên đều là thương điếm ép giá lẫn nhau, chết đứng vẫn luôn là kẻ tiền vốn ít hơn bên kia.”
“ Hả? Hàn tướng quân là muốn dùng kế sách hao tổn? Trọng binh chiếm được hiểm địa, khiến quân địch không thể tấn công, lại không dám không thủ.... Như thế ngược lại là biện pháp tốt.”
“ Đây không phải cách nhìn của Hàn tướng quân. Ta chỉ đoán mò thôi, ta nghĩ, nếu ta đi đánh trận, ta chắc chắn cũng hao tổn. Rồi sau đó vẫn treo thưởng, mang ngựa của đào binh tới cho hai mươi quan, ở trong doanh kẻ địch đốt được một lần hai mươi quan, giết một tên tướng quân năm mươi quan... Tất cả mọi người có thể vừa lĩnh tiền thưởng rồi sao đó đến Tống ở lại. Dù sao ta sẽ đem ngựa cùng vũ khí bán cho Tống Triều, lấy tiền mua tiếp... Ta cảm thấy Tây Hạ thế nào cũng chịu không được.”
Âu Dương xoa cằm, đánh trận và buôn bán có vẻ cũng không khác mấy.
“...”
Chu Đạt mồ hôi nói:
“Không ngờ đại nhân lại đánh kiểu này.”
“ Sao không được, ta có tiền.”
Âu Dương hất cằm nói:
“ Đất đai ta buôn bán đều làm đến tận Kim quốc, còn sợ một Tây Hạ? Giống như mua, mua thành mua người mua ngựa mua vũ khí mua tướng lãnh.”
Có câu là có tiền có thể ma sui quỷ khiến, hơn nữa người Tây Hạ cũng không phải bền chắc như thép. Tây Hạ lấy người Đảng Hạng làm chủ, nhiều dân tộc tạo thành quốc gia. Những dân tộc này cũng lẫn lộn sống chung với Tống, chẳng hạn như có một bộ tộc muốn quan hàm Tống Triều, Tống Triều không cho, bộ tộc này liền đầu quân Tây Hạ. Âu Dương ưu điểm khác thì không có, chỉ có hào phóng. Hắn đã mở miệng vay Dương Bình tiền trang một trăm vạn quan, lại thêm năm ngoái đem trăm vạn tiền dân nhập vào tài khoản cá nhân, cộng thêm khoản hồi hậu kỳ bán được vũ khí cho Liêu quốc, ở tiền trang chuẩn bị hai trăm năm mươi vạn quan. Trong đội ngũ của hắn, có hai xe kéo tất cả đều là bạc. Đầu năm nay người đều có giá cả.
“ Báo.”
Tiền vệ đánh ngựa đến trung quân:
“ Âu đại nhân, phía trước có người đội nón trúc nói muốn gặp Âu đại nhân.”
“ Hắn nói cái gì?”
Tiền vệ nói:
“ Một tấm lòng son, hai tay chuẩn bị.”
“ Ừm.”
Âu Dương nói:
“ Trương Tam, cầm một ngàn quan.”
“Dạ.”
Trương Tam từ trong bao da lấy ra một tờ tiền. Âu Dương đón lấy đánh ngựa tiến đến.
Chu Đạt nghi hoặc theo sau, đã thấy Âu Dương đứng trước chướng ngại vật xuống ngựa hỏi:
“ Chờ đã bao lâu rồi?”
“ Một tháng.”
Người nọ giao một thứ qua.
Âu Dương đem tiền đưa cho hắn. Người nọ nhìn tiền giấy gật đầu hỏi:
“ Còn cần gì nữa?”
Âu Dương đưa qua một tờ giấy. Người nọ nhanh chóng xem một hồi nói:
“ Có chút khó khăn, làm sao nhận hàng?”
“ Khách điếm Vượng Phúc Bình huyện Khánh Châu, tìm một người tên là Trương Tam. Ám hiệu, hôm nay ngươi ăn chưa? Trả lời: Não rỗng sao, tuổi còn trẻ.”
“ Nhớ rồi.”
Người nọ lại không nhiều lời thêm, kéo nón xuống thấp vài phần, lên ngựa giơ roi quay đầu mà đi.
...
Chu Đạt phất tay để đội ngũ tiếp tục đi tới, rất tò mò với thứ Âu Dương nhét vào trong ngực, nhìn không dời mắt. Âu Dương bị nhìn đến mất tự nhiên, tự mình cung khai nói:
“ Người nọ là gia đinh phóng viên ta mời riêng.”
“ Phóng viên mời riêng?”
“ Ừm... Chính là cho hắn tiền, người giúp ta lấy tin tức. Là phóng viên thu mua Báo Hoàng Gia thường trú ở Hưng Khánh phủ.”
Chu Đạt cả kinh nói:
“ Đại nhân phái người phái đến Tây Hạ luôn sao?”
“ Phải, Thổ Phiên, Đại Lý, Liêu, Kim đều có phóng viên của ta thường trú. Có điều bình thường không lộ diện, chỉ là ghi chép lại chuyện đại khái, cũng không phỏng vấn. Cứ hai tháng đưa về tin tức một lần mà thôi.”
Âu Dương cười hỏi lại:
“ Nếu không ngươi cho rằng tin tức quốc tế Báo Hoàng Gia lấy từ chỗ nào chứ?”