Cái gọi là tin tức quốc tế của báo hoàng gia chính là căn cứ vào sự thật mà ban bố rộng rãi, tuy rằng so với sự thật hoàn toàn có chỗ thêm mắm dặm muối, nhưng chung quy vẫn đúng vài phần. Chẳng hạn như Đại Lý đột nhiên phái ra ba nghìn nhân mã, nghe nói là đến địa phương XX duy trì trị an. Tin tức này sau khi nghiên cứu liền biến thành: Đại Lý XX có **, quân đội trước tiên đã đến hiện trường, trước mắt tạm thời không có xung đột đổ máu, phóng viên của báo đã tiến thêm một bước theo dõi sự tiến triển của tình thế. Mặc dù là lo lắng cho an toàn, các phóng viên trở về đưa tin rất phiến diện, nhưng dù sao không có phát sinh ra chuyện gì thì tốt hơn. Tính toán của Âu Dương rất đơn giản, chính là muốn nâng cao lượng tin báo chí, gia tăng tin tức quốc tế làm trọng điểm, vì vậy mỗi quốc gia đều có một hai phóng viên đi qua đó.
Mà còn ở Tây Hạ Âu Dương mời riêng phóng viên, là do phóng viên phái trú ở phóng viên giật dây, so với Cửu công công tính chất bất đồng, Cửu công công cơ bản thuộc về công việc nghĩa vụ, bình thường mời uống mấy chén trà là được. Mà còn phóng viên mời riêng thì không phải như vậy, căn bản mỗi tin tức đều ra giá hơn ngàn quan trở lên. Chu Đạt phi thường tò mò phóng viên mời riêng này đã cho Âu Dương đưa tin gì thế nhưng lại trị giá ngàn quan. Âu Dương cũng không trả lời, ngươi tự đoán đi, dù sao cũng không nói cho ngươi biết.
...
Đến địa giới Tần Châu, Hàn Thế Trung phái tướng lĩnh hầu cận mang theo hai trăm người nghênh đón. Tướng lĩnh hậu cần phô trương lớn như vậy còn khách khí:
“ Âu đại nhân, Hàn Tướng quân quân vụ bận rộn, thật sự không cách nào bứt ra được, này mới khiến mạt tướng nghênh đón đại nhân đến Tây Trữ châu.”
Âu Dương trả lời:
“ Tướng quân khổ cực rồi.”
“ Mời.”
Qua Tần Châu, ở đây cũng đã nhìn ra mấy phần bóng dáng Quân Sự Lộ. Từ một đường Hi Châu, Lan Châu là có thể trông thấy hai nơi này đã thành lập trạm trung chuyển hậu cần, các nơi phái ra sương quân đông đảo, lần này toàn bộ hậu cần do Xu Mật Viện chịu trách nhiệm, điều động đến phụ trách hậu cần chính là cựu thần tam phẩm Xu Mật Viện Tăng Bố cùng với Ngự Sử Lý Cương. Tăng Bố mặc dù là người hiền lành nhưng hợp tác với Đồng Quán nhiều năm, đối với việc điều hành hậu cần rất có kinh nghiệm. Trên thực tế dưới sự giám sát của Lý Cương những nhân viên, điều động vật tư quả thật rất ngay ngắn trật tự.
Đi tiếp nữa là đến biên cảnh Đại Châu Tây Trữ Châu. Tuy rằng người Tây Hạ đã biết Tống muốn xuất binh từ Tây Trữ Châu, nhưng cái phương hướng này lúc trước là vô hiểm khả thủ, những chỗ này là địa giới Lương Châu, cũng là đất gieo trồng, khắp nơi đều là bình nguyên. Phía Tây Lương Châu là Qua Châu, phía đông chính là Linh Châu và Vĩnh Lạc Châu mà Tống muốn thu hồi lần này. Chỉ có điều nếu từ phía Tây đi Linh Châu cần phải qua Hoành Sơn. Ba huyện Hoành Sơn trấn giữ yếu đạo giao thông, chính là một lá chắn tự nhiên mà người Tây Hạ dùng để đối phó quân Tống. Đồng Quán một trận chiến kia chính là dùng máu thịt để bắt được ba huyện này, uy hiếp đến sự an toàn của Đô Hưng Khánh Phủ, lúc đó người Tây Hạ mới xin hòa. Nếu không phải là bởi vì quân Tống nguyên khí tổn thương nặng nề, mà ba huyện này đối với Tây Hạ vô hiểm khả thủ thì cũng sẽ không quyết định lui binh.
Về phần Lương Châu, người Tây Hạ không lo lắng, vừa nhìn bình nguyên vô tận, người Tống sẽ không ngu ngốc mà đi vật lộn với kỵ binh Tây Hạ ở đây.
Thời gian vẫn tương đối đầy đủ, Âu Dương cùng với hai người Tô Thiên, Chu Đạt vừa nói chuyện phiếm vừa hành quân, xem cảnh sắc Tây Bắc, chỉ điểm các nơi có thể buôn bán, đi chung đường cũng không quá buồn tẻ. Rốt cuộc sau một tháng đã đi đến địa giới quản hạt của Tây Ninh Châu. Sau khi đến nơi, một tướng lĩnh thân tín khác do Hàn Thế Trung an bài cùng đi với Tô Thiên. Tô Thiên dẫn theo mười tên nha dịch tách ra với Âu Dương. Âu Dương có thân phận giám quân, phải đi đại doanh báo danh. Mà còn Tô Thiên thì muốn đi tìm hiểu phong tục tập quán địa phương, tiền lương nhân công hằng ngày, tình hình đường xa, tình hình nuôi dưỡng gieo trồng... Tương lai nếu muốn chiếm lĩnh một hai châu Tây Hạ, nơi này chính là đại bản doanh trung chuyển vật tư. Về phần lựa chọn huyện nào làm trung chuyển thì cần phải có học vấn rất lớn. Từ Tây Ninh Châu đến Khánh Châu rồi đến phủ Duyên An qua Hoàng Hà đến phủ Thái Nguyên, đây là một con đường bắt buộc. Về phần thị trường các châu ở Tần Phượng Lộ, Tô Thiên nhìn không tốt, nhân khẩu tương đối phân tán, số lượng người cũng không cao. Chỉ có đưa vật tư đến phủ Thái Nguyên mới có thể từ một sinh lợi trăm được.
Hàn Thế Trung không phải là người ngu, hắn biết rõ một khi Tần Phượng Lộ phồn vinh, quân phí mình nắm giữ sẽ lớn hơn rất nhiều. Tầm quan trọng của thương nhân hắn rất hiểu rõ. Cho nên đối với Tô Thiên không chút nào chậm trễ, Tô Thiên muốn biết cái gì thì liền cung cấp cái đó, Tô Thiên muốn đi nơi nào thì có kỵ binh hộ tống toàn bộ hành trình. Hàn Thế Trung rất rõ ràng, Tô Thiên lúc này là tới đầu tư, mà Âu Dương là tới giúp mình đánh thắng trận.
Mãi cho đến Tây Ninh Châu ( không phải là Tây Ninh, mà nay là thành phố Lộc Tuyền tỉnh Hà Bắc) cách biên cảnh một huyện thành cuối cùng, Âu Dương rốt cục gặp được Hàn Thế Trung. Hàn Thế Trung dẫn người ra ngoài quân doanh nghênh đón, sau một phen khách khí Hàn Thế Trung nhỏ giọng nói:
“ Lý Hán Lý đại nhân nghe nói ngươi tới rồi, ngay cả mí mắt cũng không chớp được, cũng không ra nghênh đón được.”
“ Tính tình hắn chính là như vậy. Nếu là hắn thấy ngươi gặp khó khăn, hắn sẽ chủ động giúp đỡ ngươi. Hắn nếu thấy ngươi đắc ý thì không thèm để ý đến ngươi nữa. Ta đoán chừng hắn chỉ sợ người ta nói trèo cao. Lão già kia khí tiết thì có nhưng sẽ không đọc sách. Hắn đặc biệt đối với chức trạng nguyên này của ta không hài lòng.”
“ Ha ha”
Hàn Thế Trung nở nụ cười, Lý Hán này đã tới mấy ngày rồi, mặt mày đều bí xị, chẳng lẽ vì bản thân là Võ trạng nguyên?
“ Lưu Kỹ đâu?”
Âu Dương nhìn hai bên một chút, Lý Hán lúc này không nghênh đón mình là đúng, nhưng Lưu Kỹ không nghênh đón mình thì có chút khó hiểu, mặc dù mình không quan tâm về vấn đề này lắm.
Hàn Thế Trung nhẹ nhàng cười một tiếng nói:
“ Lưu tướng quân không có ở đây.”
“Hả?”
“ Lý đại nhân cũng đã hỏi mấy ngày, Lưu tướng quân cùng với một vạn hai ngàn nhân mã của hắn đã đi đâu.”
Hàn Thế Trung nói:
“ Ta chỉ nói cho hắn biết đang nghỉ ngơi và hồi phục ở một huyện trong Tây Ninh. Trên thực tế...”
Hàn Thế Trung nhỏ giọng nói:
“ Lưu tướng quân đã mang theo nhân mã đi trước, hắn trước khi đi bảo ta nói với đại nhân một câu.”
“ Nói cái gì?”
“ Hắn nói khẩu phần lương thực kia thật không phải là để người ăn, chó ăn một lần cũng không ăn lần thứ hai.”
Âu Dương đổ mồ hôi nói:
“ Ta lần sau sẽ bảo người ta thêm chút đường.”
Ngày thứ ba sau khi nhóm vũ khí đầu tiên được đưa đến, Lưu Kỹ đã đi, một vạn hai ngàn người của hắn toàn bộ đổi thành kỵ binh. Dưới màn đêm bao phủ đi đến biên quanm dọc theo Trường Thành hành quân về phía tây hai ngày tiến vào biên cảnh Thổ Phiên chờ lệnh. Hắn duyên được tiếp tế từ bộ lạc Phan La Chi bên Thổ Phiên.
Âu Dương đến rồi, cơ bản nhân viên đã đến đầy đủ. Vì vậy liền bắt đầu hội nghị chiến lược lần đầu tiên. Hàn Thế Trung nói:
“ Đặc phái viên ba ngày trước đã vào Tây Hạ, phỏng chừng hơn mười ngày sau có thể trở về Đại Tống. Căn cứ trinh sát thám báo của bổn tướng, ở Lương Châu từng có hai vạn quân cầm sinh và năm vạn quân đội địa phương. Chủ soái của họ là Lý gia phụ tử thuộc một chi của hoàng tộc Tây Hạ. Cha Lý Khảm, con Lý Hoan. Lý Khảm này là một tên lão tướng, cuộc chiến Chính Hòa chính là hắn dẫn người đánh bại cánh trái quân Vĩnh Hưng, kết quả khiến mười vạn quân Vĩnh Hưng lâm vào vòng vây, cuối cùng chết hơn bốn vạn.
“Lấy Hoành Sơn làm giới, Tây Bắc bộ quy về Tây Hạ, nam bộ thuộc Tống, quân Vĩnh Hưng Lộ, phủ Duyên An quân Tuy Đức. Nhưng Vĩnh Lạc, Linh Châu đều đang ở vị trí phía bắc. Muốn lấy được hai châu này, phải phá ít nhất một huyện. Muốn uy hiếp được Tây Hạ, phải phá ba huyện. Nơi này cũng là trọng điểm phòng ngự của người Tây Hạ. Ba nghìn quân hạt nhân, năm vạn quân cầm sinh, mười vạn bộ đội địa phương toàn bộ đều tập kết ở ba huyện này. Tây Hạ mấy năm gần đây thiên tai không ngừng, quốc khố trống không. Cho nên bọn họ lần này liền muốn xây thành mà thủ, mà còn Vĩnh Hưng cùng với quân Hà Bắc chúng ta cũng không có buông lỏng. Mục tiêu lần này cũng không phải là diệt vong Tây Hạ mà là lấy được đất thì coi như là thắng lợi rồi.”
Triệu Ngọc nhưng thật ra muốn như Chính Hòa ba đường binh mã đầy đủ, nhưng cần phải có tiền, còn phải có thời gian chuẩn bị. Hơn nữa lại nói mục đích chiến đấu lần này chỉ cần chiếm một châu, nửa châu hoặc là người Tây Hạ cúi đầu xin hòa là đủ rồi.
Âu Dương lắc đầu:
“ Tin tức của Hàn tướng quân dường như có chút vấn đề. Căn cứ vào tình báo bên ta nói, Hoành Sơn bên kia còn có ba vạn quân cầm sinh do lão tướng có kinh nghiệm dẫn dắt, mai phục tại Hoành Sơn và bên cạnh Tây Lương. Nếu như quân ta chủ lực lấy Hoành Sơn, hắn đột nhập vào hậu quân ta, thẳng đến phủ Tây Ninh, chắt đứt hậu phương của quân ta. Nếu như quân ta thủ Lương Châu, bọn họ sẽ ở xung quanh Lương Châu bao bọc lấy chủ lực quân ta.”
Hàn Thế Trung ngẩn người hỏi:
“ Ba vạn người rút ra, bọn họ không cần Hoành Sơn nữa sao?”
“Cần, một khi chúng ta đánh Hoành Sơn, Hắc Sơn Uy Phúc quân tư sẽ từ hành lang Hà Tây đi vào tiếp viện Hoành Sơn. Huyện chủ lực của chúng ta ở đâu, bọn họ liền đi vào huyện đó. Hơn nữa người Liêu sẽ không giúp chúng ta, Hắc Sơn Uy Phúc quân tư của Tây Hạ tặng người Liêu năm nghìn ngựa chiến, cho nên bọn họ có thể rút đi bộ phận quân đội phòng Liêu để đối phó chúng ta. Hoàng đế Tây Hạ Lý Càn Thuận không phải là người lương thiện, hắn mười sáu tuổi đã diệt mẫu đoạt quyền. Hắn ** Lương thị chúng ta cũng biết, hai lần chiến tranh với Tống. Về sau năm Chính Hòa bị Đồng đại nhân đánh bại, Lý Càn Thuận liền dùng mẹ hắn để hoà giải với chúng ta, đem mọi lỗi lầm đểu đổ lên trên người mẹ hắn.
“ Cái này...”
Hàn Thế Trung hỏi:
“ Đại nhân lấy tin tức ở đâu ra?”
Âu Dương cười cười nói:
“ Có tiền tất nhiên sẽ có tin tình báo. Tướng quân biết cái gì gọi là quân hạt nhân không? Kỳ thật chính là do con dòng cháu giống tạo thành, nhưng thực chất là làm con tin. Về sau quân hạt nhân nhiều lần lập được chiến công, rất được Nguyên Hạo tin cậy mới trở thành một lực lượng quan trọng.”
Giữ lại quân hạt nhân, nhân viên hay là con cháu quý tộc, tên cũng đổi thành càng kêu hơn 'Ngự Vây Nội Lục Ban Trực'. Nếu đã là con cháu quý tộc, ăn chơi trác táng sẽ luôn nhiều, trùng hợp có một kẻ như lão tử hắn là một kẻ thất bại trong Xu Mật Viện... Có điều tướng quân cũng biết, thất bại không có nghĩa là không tiếp xúc cơ mật.”
Âu Dương đem món đồ đẩy tới.
Hàn Thế Trung xem vài lần liền kinh hãi:
“ Lý Càn Thuận này tự mình dẫn đầu ba nghìn vệ đội thân tín, hai vạn bộ đội cảnh vệ chỉ huy ở trong thành Lương Châu? Lương Châu này chẳng phải là có gần mười vạn bộ đội sao? Nhưng lại đều là tinh duệ trong tinh duệ? Chẳng lẽ Tây Hạ lần này không chỉ có không muốn thủ, ngược lại còn muốn tấn công phía sau ta?”
Đây đại biểu cho không thể đem tất cả bộ đội đều dẫn đi tấn công, mà phải ở Tây Trữ an bài lực lượng phòng thủ tương đương. Mặc dù có thành quách hiểm yếu, nhưng là ít nhất phải để lại ba vạn người. Tần Phượng Lộ này sau khi tinh giản, chỉ có hơn bảy vạn cấm quân, để lại ba vạn người, chẳng phải cũng chỉ có không đến bốn vạn? Năm vạn Năm vạn dựa vào cái gì đi đánh người ta?
Hàn Thế Trung nhìn bản đồ trầm tư một hồi rồi lại nói:
“ Nếu đã là như vậy... Phái Lưu Kỹ bản bộ men theo biên cảnh tập kích Qua Châu và Sa Châu. Quân địch nếu như cứu viên, ta chủ lực tìm kẽ hở mà đánh. Nếu quân địch không cứu viện, từ Qua châu đi vòng tới gần Hưng Khánh phủ, khiến cho chủ lực địch tiếp viện. Đồng thời xin Thổ Phiên đưa ra ba vạn người, uy hiếp Tuyên Hoá phủ, khiến bộ đội địa phương xung quanh không dám cứu viện.”
Lý Hán vỗ nhẹ bàn nói:
“ Hàn tướng quân, triều đình là bảo chúng ta lấy Linh Châu cùng Vĩnh Lạc châu, các ngươi như vậy không phải là bỏ qua trọng điểm không thèm chú ý sao. Bố trí như thế cho dù người ngoài như ta cũng nhìn ra. Muốn lấy lại một châu trong đó cũng tuyệt đối không thể nào.”
Hàn Thế Trung nói:
“ Lý đại nhân, trước mắt hai châu này trọng binh kẻ địch đồn trú bốn phương. Chỉ dựa vào nhân mã không đủ mười vạn của ta, muốn miễn cưỡng đoạt lấy hai châu tuyệt đối không thể nào.”Đây là ưu thế dân tộc du mục, bọn họ trong nháy mắt có thể tập kết hơn mười vạn quân đội, mà Tống muốn tập kết nhiều quân đội như vậy còn phải đắn đo đủ loại vấn đề như hậu cần tiếp tế, binh sĩ vận chuyển, an toàn biên cảnh.
“ Không được, Qua Châu ở tây, Linh Châu và Vĩnh Lạc châu ở đông.”
Lý Hán nói:
“ Chỉ là bàn luận suông, còn nữa, từ đây đi đến Qua Châu đường xá xa xôi, tướng quân Lưu Kỹ lần đầu tiên chính thức mang binh, chuyện gì đều có thể xảy ra, Hàn tướng quân có nghĩ tới hay không?”
“...”
Hàn Thế Trung nhìn Âu Dương, ít nhất cũng phải có một giám quân ủng hộ mình mới được.
Âu Dương ngẫm lại nói:
“ Hàn tướng quân, nếu lấy tư cách của một thương nhân mà nói, Qua Châu quá xa quả thật không có gì ích lợi. Mà Lương Châu, Vĩnh Lạc, Linh Châu ba châu này đã theo quy chế Đại Tống, dân cư tập trung khá đông, chịu ảnh hưởng văn hóa Tống khá sâu.”
“ Nhưng mà đây là đang chiến tranh.”
“ Nhưng mà chiến tranh không phải là vì phục vụ ích lợi quốc gia sao?”
Âu Dương nói:
“ Hàn tướng quân còn có cái nhìn khác sao?”
“... Có.”
Hàn Thế Trung thở dài nói:
“ Vị trí năm mươi dặm Lương Châu có một thành gọi là huyện Thiên Hoàng, huyện này hai mặt dựa núi, người Tây Hạ sơ suất, ở thành này không có đồn trú, thành này với người Tây Hạ tác dụng không lớn, nhưng đối với quân ta thì lại là tiền tiêu tốt nhất, chỉ cần không cẩn thận thì có thể xông ra Tây Lương thẳng đến Hưng Ninh phủ, cho nên một khi bị quân ta chiếm lĩnh, kẻ địch tất nhiên toàn lực tranh đoạt. Nếu tướng quân Lưu Kỹ sau khi đánh hạ thành này, có thể thủ vững hai tháng, chủ lực của ta thừa dịp cơ hội kẻ địch điều động mà thâu tóm Hoành Sơn. Nhưng mấu chốt là Lưu tướng quân trước khi chiếm được thành này không thể bị Lương Châu phát hiện, tiếp theo, một khi đánh hạ, quân địch vây thành đông gấp mười lần, làm sao cố thủ? Có thể giữ vững được hai tháng hay không?”
Lý Hán gật đầu:
“ Có được bắt lấy Hoành Sơn, liền cắt đứt thông đạo Linh, Vĩnh Lạc hai châu cùng Tây Hạ, có được hai châu này như vật trong bàn tay. Còn có thể uy hiếp Hưng Ninh phủ, kế sách hay rất hay.”
Hàn Thế Trung cười khổ:
“ Vốn là cũng cùng Lưu tướng quân thương lượng như vậy, nhưng cho rằng Lương Châu đóng quân quá nhiều, còn có hơn vạn người hành quân rất khó không bị phát hiện. Ngày nay Lương Châu còn có Lý Càn Thuận tọa trấn, chỉ sợ cho dù chiếm được, không quá mười ngày, huyện Thiên Hoàng tất nhiên bị công phá.”
Âu Dương thở dài nói:
“ Nếu ngươi mua địa lôi xưởng quân Dương Bình, sẽ không còn nói như vậy nữa. Địa lôi Dương Bình, chính là vũ khí ngụy trang phòng ngự chiến, không sợ kỵ binh, không sợ bộ binh, chính là lợi khí bảo vệ thủ thành, Bây giờ đặt đơn vẫn còn kịp, ta lập tức phái người chặn lại lô hàng vũ khí cuối cùng vận chuyển đến Liêu quốc, bên trong gần như tất cả đều là địa lôi, hai ngàn bộ uyên ương liên hoàn lôi.”
Hàn Thế Trung cười khổ:
“ Âu đại nhân, nhiều địa lôi như vậy cũng phải vận chuyển vào được.”
Bản bộ Lưu Kỹ dẫn nhân thủ ném hai quả pháo, cộng thêm hai bao thuốc nổ năm mươi cân, ngay cả đại pháo cũng không mang lọt cửa.
“ Nếu không chịu tổn thất, bọn họ chắc chắn tổn thất không chịu nổi.”
Âu Dương lại bắt đầu ý nghĩ đẩy mạnh tiêu thụ của mình:
“ Địch không động ta không động, mọi người tốn hao. Bọn họ là toàn dân đều là binh, ăn nửa năm hết cái ăn rồi thì phải quay về lấy lương thực. Chúng ta không cần lo lắng, phía sau còn nhiều lương thực. Dương Bình ta đều là từ bên ngoài mua gạo mà ăn, kho gạo địa phương đều đầy ắp cả rồi. Có thể bán rẻ chút cho các ngươi.”
“ Có đạo lý.”
Hàn Thế Trung không hề để ý tới suy nghĩ bán gạo của Âu Dương, ngược lại vui vẻ nói:
“ Kẻ địch chính là vô cùng tổn thất. Nếu như chủ lực ta chiếm lĩnh được huyện Thiên Hoàng, vật tư cùng vũ khí nhanh chóng vận chuyển vào. Cho dù bị vây, bọn họ cho dù ba tháng cũng không thể đoạt lại được. Binh pháp có nói: Bị bao vây gấp mười lần. Bọn họ không đưa nhân mã gấp năm lần, một khi lười biếng, ta liền phái ra tinh nhuệ đánh bất ngờ, vượt qua Lương Châu thành lấy Hưng Ninh phủ. Bọn họ nếu đem chúng ta vây chết... Thì như lời Âu đại nhân nói, bọn họ tổn thất còn hơn cả chúng ta. Đặc biệt có quân lương kia của Âu đại nhân... Ta xem chừng, chủ lực triển khai đánh nghi binh Tây Lương, ngăn cản đợt công kích thứ nhất, thời gian có thể đoạt được ít nhất ba ngày, ba ngày này đầy đủ vật tư vào thành và sửa chữa thành trì. Có thể không chỉ ba ngày, bọn họ tất nhiên sẽ suy đoán chúng ta muốn làm gì? Tại sao phải làm như vậy. Ít nhất sẽ có thời gian năm ngày.”
Âu Dương nói:
“ Hàn tướng quân, Tây Trữ ngươi từ bỏ sao?”
Người ta mặc kệ ngươi trực tiếp đánh Tây Trữ không phải tốt sao? Tổn thất của ai lớn hơn?
“ Hai vị đại nhân thấy bây giờ ở trong Lũng huyện như thế nào?”
Âu Dương vã mồ hôi nói:
“ Không được lắm, so với Dương Bình ta thì chỗ nào cũng không được.”
“ Đúng vậy ta tới nơi đây vốn vẫn luôn muốn gia tăng quân phòng, nhưng trong tay không có tiền, chuyện vặt vãnh lại quá nhiều.”
Hàn Thế Trung hỏi:
“ Nhưng nơi đây chỉ có hai cửa nam bắc, lại nằm kẹp ở bên trong hai sườn núi, muốn vào Tây Trữ, cần phải có được thành này. Hai vị đại nhân cảm thấy Lưu Kỹ có thể bảo vệ cho thành này hay không?”
“... Có thể.”
Âu Dương nói.
“ Không thể.”
Lý Hán nói khinh thường Âu Dương:
“ Chỉ cần bốn vạn tinh nhuệ, trong vòng ba ngày cần phải phá thành. Một khi phá thành, tây có thể lấy Tây Trữ châu, đông có thể lấy Lan Châu, nam có thể lấy Hi Châu. Đánh người khác không thành, bị người quét sạch đường lui, lấn vào trong cả nhà mình. Cho dù Hàn tướng quân đánh hạ Linh, Vĩnh Lạc châu, chỉ sợ cũng là tội không tha được.”
Âu Dương ngược lại khinh bỉ:
“ Bốn vạn người? Đợi lô hàng vũ khí thứ hai của ta đến, mười vạn chưa hẳn có thể đánh hạ.”
“ Đồng nát sắt vụn, cần biết nhân lực thắng thiên, dựa vào những thông minh vặt đó của Âu đại nhân, nhất định thất bại.”
Hàn Quốc Trung thấy hai giám quân tranh cãi kịch liệt, vội đứng dậy nói:
“ Nếu như có thể được, hai thành này tất nhiên đều bị vây. Mất bất luận một thành nào cũng vào thế binh bại. Ta chỉ lo lắng Lý Càn Thuận sẽ vứt bỏ Hưng Ninh phủ, thậm chí là huyện Thiên Hoàng chủ lực của ta, toàn lực tấn công Lũng huyện. Phải biết rằng Lũng huyện cũng là đường lui duy nhất chủ lực của ta. Nhưng một khi Lũng huyện giữ vững, ta ở Thiên Hoàng cũng vô cùng vững dạ. Lương Châu, hoặc Hưng Ninh, hoặc Hoành Sơn, chỗ nào cũng đều có thể đi được.”
Âu Dương nói:
“ Ta đồng ý quan điểm Hàn tướng quân. Nếu không lấy được Lương Châu hoặc là Linh Châu, Vĩnh Lạc, thương nhân đến góp vui để làm gì? Lý đại nhân sợ cái gì? Đến lúc đó thủ không được, chúng ta đến lúc đó nói, tháo chạy quay về diện thánh không phải cũng được sao.”
“...”
Chúng tướng im lặng, ngươi chạy rồi, lỗi nằm ở Lưu Kỹ cùng Hàn Thế Trung, đánh thắng rồi công lao còn chia cho các ngươi một phần. Đầu năm nay làm giám quân vẫn tốt.
Lý Hán cả giận nói:
“ Ta không có vô sỉ như ngươi. Lão hủ ra khỏi Đông Kinh đã thề, trận chiến này nếu như bại, Lý Hán tuyệt không sống tạm bợ.”
“ Ta không đồng ý, có câu là chạy trốn là bảo tồn lực lượng tốt nhất. Câu Tiễn cũng bị đánh bại, người ta nếu như ngươi không muốn sống tạm bợ như vậy, thì làm sao tiêu diệt được Ngô? Có bản lĩnh ngươi tìm cho ta một người sau bị bại trận rồi còn có thể quay về báo thù thử xem?”
“ Ta...”
Lý Hán đầu thoáng chốc suy nghĩ, Hạng Vũ quả thật không có sau khi tự sát rồi lại trở về... Lý Hán cả giận nói:
“ Ngươi chết còn có thể trở về báo thù sao?”
Âu Dương ha ha cười:
“ Hàn tướng quân vẫn nên nghĩ cách khác đi. Ta thấy Lý đại nhân vẫn sợ chết.”
“ Nói bậy.”
Lý Hán tức giận:
“ Cứ đánh như vậy, tiểu tử ngươi cũng không thể chạy, có chết cũng phải kéo ngươi theo.”
Hàn Thế Trung giảng hòa nói:
“ Hai vị đại nhân, thật ra giữ Lũng huyện không có ác liệt như vậy. Lưu tướng quân bây giờ còn đang ở trong bóng tối, người Tây Hạ căn bản cũng không biết chúng ta có một đội kì binh khác. Chờ sau khi bọn hắn phát hiện ra rồi, phải điều động thêm nhân mã đến đánh Lũng huyện, thời gian đến rồi đi cũng đã có thể kéo dài. Có lẽ không cần lúc đó, chủ lực của ta cũng đã giành được thắng lợi.”