Đại nhân càng ngày càng nhàn vân dã hạc.
Triển Minh hỏi:
Đại nhân không suy nghĩ vào triều sao?
Lười, ngươi nhìn Lý tướng bận rộn thành như vậy, ta có thể hứng thú hay không.
Âu Dương hỏi:
Còn ngươi? Có dự định nghiêm chỉnh làm võ tướng hay không?
Bị đại nhân lây bệnh, cũng sớm không có lòng này rồi.
Triển Minh hỏi:
Đại nhân, có phải đại chiến sắp bắt đầu rồi không?
Thời gian cụ thể ta cũng không biết, có điều trong vòng năm nay sẽ toàn diện khai chiến.
Âu Dương thở dài:
Hy vọng có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã giải quyết Liêu Kim, nếu như có thể diệt Mông Cổ nữa, thì có thể bảo vệ Đại Tống mấy trăm năm hưng thịnh.
Mấy ngàn năm nay, dân tộc du mục nhiều lần uy hiếp ta, lịch đại các triều hòa thân là việc chính, tối đa cũng chỉ hòa được một trăm năm, người ta đã lại tới nữa. Vẫn là kế sách đại nhân tốt, thẳng tay đối phó bọn chúng.
Dân tộc du mục không giống người Hán, bọn họ từ nhỏ đã săn bắn cưỡi ngựa bắn tên, thân thể tốt, thuật cưỡi ngựa tốt. Nhưng là bọn họ ít người.
Âu Dương nói:
Nếu dụng binh không gián đoạn, bức bách bọn họ duy trì toàn dân đều là binh, đình chỉ sản xuất, hệ thống bọn họ sẽ sụp đổ dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có thực lực sản xuất kinh tế cường đại bảo đảm không gián đoạn dụng binh. Tỷ như lần này, hơn trăm vạn cấm quân, cho dù bị đánh bại, Liêu Kim hai nước cũng chỉ có thể là kéo dài hơi tàn. Hoàng thượng có quyết đoán hạ lệnh động viên, bắt lính xuất chiến, Liêu Kim tất diệt vong.
Đây là chiến thuật kinh điển trong nhị thế chiến, quân đội Đức có vô cùng cường đại, tấn công Liên Xô, Liên Xô gần như dùng hết kể cả nhân lực, tài nguyên chiến tranh tiêu hao năng lực chiến đấu của quân Đức. Quân đồng minh kiểm soát hạn chế nguồn cung cấp vật tư cho Đức, để hậu viên quân Đức không đủ, do đó kéo ngã con quái vật khổng lồ chiến tranh Đức này.
Chiến tranh lạnh lại càng kinh điển hơn, Hoa Kỳ lợi dụng bịa đặt chiến tranh hành tinh và chạy đua quân bị, kéo ngã Liên Xô. Một quốc gia duy trì liên tục năng lực chiến tranh không chỉ có quyết định bởi quân đội, càng quyết định bởi năng lực sản xuất bên trong đất nước. Ở phương diện này người Tống có được ưu thế tuyệt đối, những gì Âu Dương làm chính là đem ưu thế hóa thành điểm thắng lợi. Đương nhiên sự xuất hiện của một số lớn tướng lĩnh và hành động quân sự thường xuyên thắng lợi cũng đề cao thật lớn năng lực chiến đấu của cấm quân và trình độ chiến lược. Cỗ máy chiến tranh Tống Triều đã trở nên thành thục, chờ ngày nào đó có thể không còn đánh trận nữa, ngược lại sẽ mang đến rất nhiều phiền nhiễu cho những người người phục vụ chiến tranh kia.
Mọi người nghỉ ngơi.
Lương Hồng Ngọc xuất hiện boong tàu đình chỉ huấn luyện thân binh.
Âu Dương nói với Triển Minh:
Người Nữ Chân rất ngoan cố, không cách nào thuyết phục bọn họ bỏ vũ khí xuống. Mặc dù trước mắt người Khiết Đan tập trung thực lực tương đối mạnh, nhưng gặm được cục xương Nữ Chân này quả là phiền toái.
Lương Hồng Ngọc đi tới cười hỏi:
Thế nào? Ngươi lại muốn thu mua Liêu quốc?
Có thể dùng tiền giải quyết vấn đề thì đã không là vấn đề.
Âu Dương nói:
Chỉ cần bọn họ ra giá thích hợp, vì sao không mua?
Lương Hồng Ngọc hỏi:
Có thể mua sao?
Có thể được. Người Khiết Đan đã không phải là người Khiết Đan trước kia. Binh sĩ bọn họ phi thường không có lực chiến đấu nhìn mấy trận Lai Châu là biết thôi.
Âu Dương nói:
Quân Cơ xứ dâng tấu nói, người Liêu đã không đủ làm họa. Bây giờ Thiên Tộ đế đang thảo luận dời đô Đông Kinh. Còn tể tướng Lý Xử Ôn đã lặng lẽ liên hệ với Đồng Quán. Các đại thần cũng là năm bè bảy mảng. Mặc dù còn có mười mấy vạn binh sĩ, nhưng sức chiến đấu gần như tệ hại.
Lương Hồng Ngọc nói:
Thật ra thì Liêu quốc tồi tệ nhất là không có đại tướng, ngoại trừ một mình Gia Luật Đại Thạch ra, không còn có người tương đối am hiểu đánh giặc.
Âu Dương hỏi:
Bây giờ chủ soái bọn họ Da Luật Thuần như thế nào?
Có thể không sợ chết, nhưng năng lực bình thường. Da Luật Thuần nội vụ cũng không tệ lắm, nhưng chưa từng có kinh nghiệm lãnh binh, thật sự không đủ sức uy hiếp.
Lương Hồng Ngọc nói:
Cách nhìn của ta cũng giống như ngươi, vùng đất Nữ Chân kia nhiều vùng núi giá lạnh. Hỏa khí cấm quân rất khó phát huy tác dụng. Tướng lãnh Nữ Chân nổi danh rất nhiều, Hoàn Nhan Ngô Khất Mại lại là một minh quân hiền tài. Cho nên người Nữ Chân so với người Liêu còn khó đánh hơn nhiều.
Nữ Chân...
Âu Dương nhìn biển rộng một hồi nói:
Thật ra thì cũng không phải là không thể thu mua, bộ tộc bọn họ rất nhiều. Bộ tộc Hoàn Nhan đã phân mười hai bộ, còn có bộ tộc Trường Bạch Sơn, còn có bộ tộc Ngũ Quốc. Bọn họ còn chia ra Sinh Nữ Chân và Thục Nữ Chân. Bọn họ có thể đoàn kết cũng là bởi vì Hoàn Nhan A Cốt Đả. Hoàn Nhan A Cốt Đả cũng không phải là hoàn toàn dựa vào thuyết phục, cũng chinh phục một vài bộ lạc. Hơn nữa trước khi khởi binh, vì để bắt Hải Đông Thanh (một loại chim ưng), bộ lạc Hoàn Nhan còn diệt các bộ tộc khác.
Lương Hồng Ngọc hỏi:
Có ý kiến gì không?
Ta muốn để triều đình tổ chức một nhánh cấm quân Nữ Chân. Không cần nhiều người, năm nghìn là có thể. Nếu lợi dụng được thỏa đáng, có thể khiến cho đoàn kết của bọn họ xuất hiện vết nứt.
Không phải chứ? Đại nhân dùng Nữ Chân đánh Nữ Chân, sợ rằng triều đình sẽ không yên tâm.
Triển Minh biết rõ nguồn gốc nguồn mộ lính Âu Dương nói.
Bọn họ quen thuộc địa hình địa phương, hơn nữa chúng ta có thể ưng thuận chỗ tốt, để cho bọn họ có thể đem vợ con hoặc là thân nhân bộ tộc đều đưa vào Đại Tống. Một khi có bộ tộc đồng ý di chuyển, không thể tránh khỏi nội bộ Nữ Chân bắt đầu hoài nghi lẫn nhau. Về phần không yên lòng ngươi nói, thật ra thì so sánh hai bên mà nói, lợi ích hơn xa nguy hiểm, thương nhân chúng ta xem ra, là tuyệt đối có thể làm. Dù sao cho dù năm ngàn người này đều phản bội chúng ta, chúng ta chẳng qua nhiều hơn năm ngàn kẻ địch cầm đao mà thôi. Nhưng nếu thành công, chúng ta có thể không thông qua chiến tranh quy mô lớn liền đã đánh tan đồng minh giữa bộ lạc Nữ Chân từ phía nam Hoàng Long phủ. Mua bán như vậy đáng giá đánh cuộc một keo.
Ừm.
Lương Hồng Ngọc gật đầu:
Đây quả thật là biện pháp hay.
Cho dù không thể giúp được chuyện gì, nhưng ít nhất khắp nơi có dẫn đường, cũng có thể hiểu rõ tất cả đặc điểm tính cách bộ tộc Nữ Chân.
...