Ngày hôm sau trời trong nắng ấm, mười thuyền hạm đội Hàng Châu được Lương Hồng Ngọc đưa vào cảng Thiên Duẫn trấn. Ở cảng bỏ neo không ít thuyền bè, có thương thuyền, cũng có tàu chuyên chở hạm đội Hàng Châu và chiến thuyền. Ở cảng còn có rất nhiều bến tàu nhỏ, thông qua thuyền nhỏ với thuyền biển tiến hành vận chuyển. Tống Triều khuyết thiếu nhân sâm trân quý, lông chồn cao cấp. Mà Cao Ly và Nữ Chân đều có hai thứ sản phẩm này. Triều đình và hiệp hội thương nghiệp cũng không nghiêm cấm Cao Ly buôn bán mậu dịch, cho nên nơi này vẫn tương đối phồn hoa. Đương nhiên, nếu như không có tình huống như thế, Cao Ly cũng sẽ không khắp nơi phái ra binh sĩ tuần tra tiến hành tấn công kẻ gây sự.
Cảng rất rộng, hạm đội Lương Hồng Ngọc tìm kiếm một hồi rồi rời khỏi tầm nhìn bến cảng, Âu Dương lại lần nữa chứng minh tầm quan trọng của trí tuệ và vận khí, hắn đã đoán đúng. Ở phòng họp thuyền trưởng, Lương Hồng Ngọc nói:
Mặc dù đã thâm nhập vào rồi, nhưng ít nhất khẳng định có ba chiếc có dấu vết bị trọng pháo công kích. Hơn nữa có một chiếc thuyền thuyền trưởng là người bản bộ trước kia của ta, chia ra ở ba vị trí.
Một tham mưu báo cáo:
Thuyền khả nghi vẫn còn có sáu chiếc thuyền, thuyền trưởng những chiếc thuyền kia căn bản chưa từng nghe thấy.
Âu Dương nói:
Đừng để sai sót, Nữ Chân là bảy thuyền, không phải là chín thuyền. Một hai năm gần đây đề bạt rất nhiều tướng lĩnh. Không biết cũng không khó hiểu.
Hạm đội tương đối đặc thùm, mười thuyền tạo thành một đội hình tiến hành tuần tra, đừng nói Lương Hồng Ngọc có thể không biết không nhận ra. Cho dù là thuyền của hai biên đội bản bộ Nhạc Phi cũng chưa chắc toàn bộ nhận ra được hết. Còn có hạm đội Đại Tống có bôn bến tàu quân sự, phân công nhiệm vụ khác biệt, chưa bao giờ gặp mặt cũng có khả năng.
Lương Hồng Ngọc gật đầu nói:
Ra lệnh cho số một, số hai, số ba tiến vào cảng, một thuyền trông chừng một thuyền, nhìn chết bọn họ, phái thuyền bé tiến vào cảngm tuần tra tiếp tế danh sách, xem con thuyền nào là cùng nhau đến. Nếu như bị bọn họ phát hiện, một , hai, ba lập tức phát động tấn công.
Một tham mưu hỏi:
Lỡ như đánh nhau, có chiến thuyền chúng ta không rõ tình huống, ngược lại trợ giúp thuyền địch làm sao bây giờ?
Một khi đánh nhau, tất cả vọng thủ sẽ thấy rõ thân phận của mình, không cho phép bất luận chiến thuyền gì tham gia chiến đấu.
Lương Hồng Ngọc nói:
Số bốn, số năm, bên ngoài di chuyển, công kích bất kỳ chiến thuyền nào rời khỏi cảng.
...
Âu Dương ở trên bong thuyền cười khổ:
Ta xem không cần phái người đi thăm dò vật tư.
Số một, hai, ba của Lương Hồng Ngọc mới vào vị trí, cảng đã bắt đầu có chút xôn xao, ít nhất có hai thuyền bắt đầu nhổ neo. Lương Hồng Ngọc vòng một vòng rồi trở lại, trong lòng có quỷ đương nhiên hoài nghi.
Mà thuyền số một trông chừng đối tượng cũng đang nhổ neo. Lương Hồng Ngọc quyết định thật nhanh mệnh lệnh khai hỏa. Đợt pháo kích thứ nhất, khiến tất cả người Nữ Chân bị đánh sợ hãi, một loạt pháo mặc dù chỉ có ba phần thuyền, nhưng lực phá hoại phi thường. Thân thuyền bị xé toạt ra thành một cái lỗ lớn. Đây chính là uy lực lựu đạn quân xưởng Dương Bình.
Vừa đánh như thế, không chỉ có thuyền Nữ Chân ẩn núp rối loạn trận cước, tất cả thuyền bè bỏ neo cũng rối loạn. Mọi người đều rối rít nhổ neo chuẩn bị lẩn tránh trận này không hiểu này. Tám thuyền vọng thủ của Lương Hồng Ngọc tiến vào cảng, cũng không tuyên bố mệnh lệnh, đồng loạt phất tín hiệu cờ:
Lương hạm đang công kích thuyền bè Nữ Chân, tất cả chiến thuyền không được tham chiến.
Mà một thuyền bè Nữ Chân phất ra tín hiệu cờ:
Nhạc hạm đang gặp phải tấn công của người Nữ Chân, thỉnh cầu trợ giúp phản kích.
Người trên chiến thuyền ù ù cạc cạc , rốt cuộc người nào mới là nói thật đây? Lúc này một chiếc thuyền vận binh phất cờ hiệu:
Ta là chủ tướng Trương Tuấn Hà Bắc đông lộ, tất cả chiến thuyền cập bến không được tấn công, có thể phản kích.
Lúc này cho thấy tài năng của Trương Tuấn, hắn cũng nhìn không ra bên nào là thật bên nào là giả, vì vậy dứt khoát để chiến thuyền cảng bất động. Rất nhanh duy trì trật tự cảng.
Đại danh của Trương Tuấn toàn quân đều nghe thấy, cuộc chiến đấu ở Lai Châu kia, đã trợ giúp cung cấp hạm đội Hàng Châu tương đối lớn. Trương Tuấn lại ra lệnh:
Các chiến thuyền chậm rãi dựa sát vào nhau, giúp nhau bảo vệ thương thuyền, vận tàu chiến.
Tình thế lập tức tốt lên, chiến trường đã biến thành hạm đội Lương Hồng Ngọc đuổi giết đội thuyền Nữ Chân. Thủ vọng của soái hạm hô lớn:
Đã xác nhận năm chiếc chiến thuyền Nữ Chân, hai chiếc kia bắt đầu chạy trốn.
Âu Dương gọi hỏi:
Còn có hai chiếc kia đâu?
Không cách nào xác nhận được.
Thủ vọng sử dụng tín hiệu cờ:
Lương hạm, không cho phép tới gần, không cho phép tới gần.
Chuẩn bị chiến đấu.
Nữ phó thuyền trưởng quát to một tiếng, Âu Dương quay đầu xem xét, ba chiếc chiến thuyền kết bạn với soái hạm tiến đên. Âu Dương đổ mồ hôi:
Nếu ba chiếc thuyền này là hạm đội của Nữ Chân, lúc trước xác nhận năm chiếc kia dường như có vấn đề.
Triển Minh cũng đổ mồ hôi nói:
Hay là nhìn lầm rồi?
Chiếc phản kích chắc chắn sẽ không.
Âu Dương nói:
Tín hiệu cờ của ba đội thuyền phản kích đều là thỉnh cầu chiến thuyền ngoại bộ trợ giúp bảo vệ. Nếu như nói là hiểu lầm, nhất định là chiến thuyền giao chiến cũng là chiến thuyền của hạm đội Hàng Châu.
Triển Minh gật đầu, đồng ý với ý kiến đó:
Vậy ý là hai chiếc chạy trốn kia rất có vấn đề?
Xem ra có một gã nhát gan trở thành thuyền trưởng.
Lời vừa mới nói ra, thân thuyền một hồi lay động. Soái hạm bắn ra. Thuyền phụ cận soái hạm sớm có chuẩn bị, đã sớm tới đây trợ giúp, vừa tiến vào tầm bắn liền nổ súng. Trong lúc nhất thời bến cảng đầy tiếng nổ lớn, khói thuốc súng mờ mịt. Mà hai thuyền tuần tra du đãng phía bên ngoài, có một thuyền kẹp lấy một chiếc chiến thuyền đang chạy trốn, tiến hành công kích. Mặc dù có một thuyền dùng tín hiệu cờ nói mình là bản bộ Nhạc hạm, nhưng đội thuyền tuần tra bất vi sở động. Nó nhận được mệnh lệnh là công kích tất cả các chiến thuyền rời khỏi cảng.
Một cuộc chiến đấu như vậy, hấp dẫn ánh mắt của mọi người trên thuyền, ở bến tàu, thậm chí là của Thiên Doãn trấn. Tuy rằng vừa rồi có tin tức truyền nhau trận đấu máu lửa của thuyền Nhật Bản, nhưng mọi người dù sao cũng không được nhìn thấy tận mắt, mà nay nhìn khí thế kia, mới biết được cái gì gọi là hải chiến tàn khốc.
Lần này Nhật Bản khác biệt chính là không dùng giáp bản chiến, ngược lại đại bộ phận là thành pháo chiến. Pháo chiến độ chính xác rất thấp. Lịch sử ghi lại Mông Cổ đã từng tiến hành pháo chiến dài đến hai ngày với thủy sư Nam Tống ở sông Hoài, nhưng hai bên tổn thất cực kỳ bé nhỏ. Không có công cụ nhắm bắn chỉ có thể là dựa theo kinh nghiệm với xúc cảm, đương nhiên còn có may mắn.