Thuyền Số 1 bởi vì tới gần đột nhiên công kích, chiếm được tiện nghi lớn, nhóm lựu đạn đầu tiên khiến thân thuyền kẻ địch bị tổn hại diện tích lớn, nước vào nghiêm trọng, kéo chậm tốc độ của nó. Rồi sau đó thuyền Số 1 lợi dụng xoay bánh lái, lợi dụng pháo đài hai bên truy cùng đuổi tận thuyền địch kia, địch thuyền đầu tiên đã bị đánh chìm, lập tức tiến đến trợ giúp thuyền số 2 ở gần đó.
Thuyền Số 2 là con thuyền duy nhất sử dụng giáp bản chiến. Cũng là lựa chọn bất đắc dĩ để lẩn tránh thương thuyền. Lúc trước vẫn rơi vào tình thế không thuận lợi, nhưng sau khi thuyền Số 1 nhanh chóng gia nhập, liền bắt đầu phản công lại.
Dưới sự tấn công kết hợp của tất cả thuyền bè, soái hạm gặp áp lực lớn nhất. Bởi vì thân phận bị phát hiện, người Nữ Chân thề phải đánh chìm soái hạm, thậm chí có hai thuyền không để ý thuyền khác ngăn chặn mà mạnh mẽ đánh vào mạn thuyền. Nhưng, bọn họ đã quên đây là soái hạm, không chỉ có pháo thủ ít nhất, còn có lựu đạn nhiều nhất. Lương Hồng Ngọc cũng ổn định, sau khi bắn thực tâm đạn, lập tức hạ lệnh đổi thành lựu đạn. Xoay bánh lái, tới gần thuyền Nữ Chân trăm mét, oanh kích một trận, mũi thuyền Nữ Chân mở ra một cái động lớn, không giữ được cân bằng bắt đầu chìm xuống. Một thuyền khác cũng không biết nên đi đâu, đâu đâu cũng là lựu đạn bắn ra, căn bản chính là đâm đầu vào chỗ chết. Lần lượt bị thực tâm đán bắn ra một lỗ thủng, rồi lại bị lựu đạn cho ra một lỗ thủng lớn hơn, hơn nữa sát thương với người trong thuyền cực lớn.
Trận chiến đấu này từ buổi sáng đánh đến xế chiều, tiêu phí hơn hai canh giờ. Lương hạm đoạt được một thuyền, đánh chìm sáu thuyền, một thuyền đầu hàng. Toàn diệt quân địch. Mà chiến thuyền đầu hàng kia trải qua điều tra, xác thực là đội thuyền của bản bộ Nhạc Phi. Vừa thấy chỗ này có người đánh nhau kịch liệt, sợ hãi nên lập tức nhổ neo chạy trốn, kết quả bị đội thuyền tuần tra đánh cho chết khiếp. Cái này gọi là một tướng vô năng, mệt chết tam quân.
Tông Trạch ở bến tàu tỏ vẻ, mình sẽ dâng tấu nói rõ, yêu cầu tiến hành xử phạt Nhạc Phi với tội dùng người không rõ, đồng thời yêu cầu thuyền trưởng chạy trốn cứ theo quân pháp mà làm việc. Chuyện này là của Hàn Thế Trung Lai Châu, cứ để hắn quyết định.
Hai cuộc chiến đấu này, không chỉ có tiêu diệt chiến thuyền Nữ Chân, đồng thời cũng khai hỏa danh tiếng của hạm đội Hàng Châu. Gia tăng cảm giác vinh dự và lực gắn kết của bọn họ. Tuy rằng tổn thất thảm trọng, nhưng bọn người Âu Dương cảm thấy vẫn vô cùng đáng giá.
Tông Trạch đương nhiên muốn hỏi Âu Dương tại sao tới đây, Âu Dương tỏ vẻ, mình nhàn rỗi nhàm chán, ngồi thuyền bè của hạm đội Hàng Châu tới Lai Châu, nghe nói muốn tiêu diệt chiến thuyền Nữ Chân nên cùng đi theo xem. Tông Trạch cũng không nói gì, cũng chỉ báo lên cho Hàn Thế Trung. Âu Dương tin tưởng Hàn Thế Trung sẽ không báo lên triều đình. Có báo cũng sẽ chỉ là mật báo.
Những ngày này, đại bộ phận nhân mã Hà Bắc đã vào vị trí, hơn nữa một bộ phận đẩy tới biên cảnh hạ trại đề phòng. Mà bảy bộ lạc của bộ tộc Nữ Chân Trường Bạch Sơn đã buông tha cho sản xuất, toàn dân giai binh tập trung binh lực. Chuẩn bị ứng phó với sự công kích của người Tống. Bước đầu tiên của chiến lược là vị trí quân Hà Bắc quân binh đạt tới mười lăm vạn người, rồi mấy tháng sau đó có thể lục tục bổ sung thêm sáu vạn tân binh. Nhiệm vụ của bọn họ là kiềm chế bộ tộc phía bắc , bộ tộc Hồi Bạt ở phía tây Trường Bạch Sơn, hai địa phương này là hậu phương lớn để Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi sản xuất, cũng là nơi buôn bán kinh tế quan trọng.
Âu Dương ban đầu lo lắng Lương Hồng Ngọc gặp phải huyết chiến Nhật Bản, nhưng dựa theo tình hình trước mắt, Lương Hồng Ngọc trừ phi gặp phải bão lớn, nếu không cơ bản không có khả năng bỏ mạng. Âu Dương cũng buông tha cho ý nghĩ thuyết phục Lương Hồng Ngọc giải giáp, nhưng thủy chung trong lòng vẫn có chút bất mãn: vì sao Lương Hồng Ngọc không thể vì mình mà giải giáp về nhà chứ?
Âu Dương trước khi rời khỏi Cao Ly, gặp Trương Tuấn với Tiết Bính. Tiết Bính cũng bị điều nhiệm tới đây. Âu Dương ngay tại trên bàn rượu nói suy nghĩ về mộ tập năm nghìn người Nữ Chân của mình:
Không cần huấn luyện là có thể gia nhập chiến đấu, nếu thuận lợi, hơn ba tháng sau là có thể đến tiền tuyến.
Tiết Bính tỏ vẻ tán thành:
Người Nữ Chân cực kỳ chống lại ngoại tộc. Cho dù là Su Nữ Chân cũng sẽ kháng cự lại, nếu có người của bọn họ giúp, hẳn là tương đối dễ dàng, chiến tranh Liêu Kim, tù binh Nữ Chân rất ít, cũng chính do nguyên nhân này.
Nữ Chân tổng cộng có bảy mươi hai bộ tộc, Liêu mang một bộ phận tộc đàn Nữ Chân cưỡng chế di chuyển đến nội Liêu, chuyển thành quốc tịch Liêu. Những người này được gọi là Su Nữ Chân.
Nếu hai vị đều nói được, đương nhiên ta sẽ dâng tấu chương.
Trương Tuấn tuy rằng nhìn không ra chỗ tốt gì, nhưng cũng nhìn không ra có cái gì xấu:
Ít nhất tương lai có người dẫn đường.
Là đạo lý này. Trương tướng quân, Tiết Tướng quân nhiều năm ở tại Kim quốc, đối với người Nữ Chân cũng khá hiểu biết, cũng quen thuộc ngôn ngữ của bọn họ. Đến lúc đó cần phải nghe ý kiến Tiết Tướng quân một chút.
Trương Tuấn ôm quyền nói:
Đại nhân, danh tiếng Trương Tuấn ta quả thật không tốt, nhưng tuyệt đối là người có thể nghe được lời nói thẳng. Đại nhân cứ việc yên tâm.
Trương Tuấn người này tài năng quân sự đúng là khiến người ta tương đối yên tâm, cũng nguyện ý nghe người ta nói, cũng nguyện ý tiếp thu ý kiến. Trong lịch sử tuy rằng đã tham gia hãm hại Nhạc Phi, nhưng dù sao cũng là chủ ý của Hoàng đế. Dựa theo tình hình ngay lúc đó, ngươi không hại Nhạc Phi đi hại Hoàng đế mới là việc không chính xác. Hơn nữa Nhạc Phi bị hại cũng tồn tại rất nhiều nguyên nhân khách quan.
...
Đông du ký của Âu Dương rốt cuộc đã đặt xuống một dấu chấm tròn, một đường về Bắc trở lại Dương Bình. Khi hắn trên đường về, tác chiến với Kim mưu đồ đã lâu rốt cuộc bắt đầu, gọi là hội chiến Trường Bạch Sơn. Cùng tháng đó, tác chiến với Liêu cũng triển khai toàn diện, gọi là hội chiến Cẩm Châu. Tuy rằng tên gọi vang dội nhưng thực lực hai vùng đất này cũng không thể đại biểu cho thực lực hai nước, nhiều nhất là một chút quân không chính quy, hai bên cũng buông tha cho một số địa bàn làm khu giảm xóc chiến tranh của quân Tống, chuẩn bị điều chỉnh chiến lược. Có điều cỗ máy chiến tranh của quân Tống đã bắt đầu quay vòng.
Tuyến hậu cần chuyên cung cấp quân nhu, có hơn phân nửa là thương gia phụ trách. Vũ khí thì không cần nói nữa, quần áo, giầy, khôi giáp, mũ giáp. Bộ phận tinh nhuệ còn được trang bị giày da tác chiến. Vận chuyển bên kia còn có rất nhiều hậu cần Dương Bình phụ trách, hải thương cũng tham dự vận chuyển trên biển. Mặt khác gián tiếp kéo theo tiêu phí nguyên vật liệu, như quặng sắt, bông vải, sợi đay, tơ, da vân vân,, tạo thành mối liên kết sản nghiệp nhất định, người Tống vì phục vụ hậu cần chiến tranh lại càng xuất ra trăm vạn kế.