“Cái này là có vào khi nào vậy?”
Tư Đồ kinh ngạc bật ngồi dậy, Ân Thịnh mở đèn phòng khách lên, hai người đi vào phòng vệ sinh rồi cùng đứng trước gương, Tư Đồ xoay lưng nghiêng đầu nhìn vào gương.
Ở góc độ này càng thập phần nhìn rõ.
Lúc đầu hắn vốn nghĩ đó là một vết bẩn nhỏ, bởi dấu tay bằng máu cũng không có nằm thẳng sỗ sàng trên vai áo, mà chỉ lộ ra một chấm nhỏ cũng chính là đầu ngón tay, cho nên thoạt nhìn liền nghĩ đó đơn giản là một vết bẩn hình tròn không đáng lo ngại, nhưng khi Tư Đồ kéo vai áo lên nhìn mới phát hiện ở phần sau bả vai kéo dài đến giữa bắp tay lại in nguyên dấu một bàn tay.
Mà lúc này nhìn vài gương, hai người đều nhìn rõ mồn một đó đích thị là dấu tay bằng máu, ngón tay thon dài tinh tế, lòng bàn tay cũng không lớn, thoạt nhìn giống như tay của phụ nữ.
Tư Đồ mặt đen một nửa: “Lại là Trương Linh?”
“Không phải.”
Ân Thịnh lắc đầu: “Anh là dính phải vào thứ gì không sạch sẽ nên mới vậy.”
(Editor chú giải: mấy thứ không sạch sẽ, dơ bẩn, ô uế đều là ma quỷ, oan hồn, bla bla bla... nói chung.)
Nói xong, y giương mắt quan sát Tư Đồ: “Từ tối hôm qua cho đến hôm nay anh ở cảnh cục đã tiếp xúc với ai?”
Bị y hỏi như vậy, Tư Đồ liền nghĩ tới một chuyện, tối hôm qua lúc đang đi đến phòng lưu trữ giao nộp hồ sơ kết thúc vụ án nhà họ Mao, hắn đã gặp đội trưởng Hoàng trên hành lang...
Lúc ấy chỉ là đi thoáng qua nhau, bởi vì Hoàng Hạ Huệ bộ dạng thoạt nhìn trông rất tiều tụy nên hắn mới thuận tay vỗ vỗ bả vai của đối phương nhằm khích lệ, mà sau đó đối phương cũng vỗ vai hắn đáp trả.
“Đội trưởng Hoàng?” Ân Thịnh hoàn toàn không có chút ấn tượng gì với người này, nói đúng hơn là kể từ khi y xuất viện sau tai nạn, ký ức đối với những gì liên quan đến cảnh cục cũng mất đi rất nhiều.
Y chỉ nhớ bản thân là làm việc trong đội cảnh sát hình sự, nhưng không cần phải mỗi ngày đều đến sở làm để báo danh, chỉ khi nào có chuyện xảy ra thì người ở cảnh cục mới gọi điện cho y, y cũng có thể tùy ý làm những việc khác mà không cần phải báo cáo lại với cảnh cục.
Ngoại trừ những điều này là vẫn còn nhớ ra thì những đồng nghiệp khác y đều không có ấn tượng, mà nếu có ấn tượng đối với người nào đi chăng nữa thì phần lớn trí nhớ về người đó vẫn rất mơ hồ không thể lần ra được.
Cũng giống như y về căn bản lúc đầu là không hề nhớ ra đội trưởng đội cảnh sát hình sự là Tư Đồ Bách, cũng không nhớ Hồ Diệp và Vương Tiểu Nhị, ở trong ký ức của y, y cùng với đội hình sự cũng không thường xuyên hợp tác, mà bao nhiêu lần lăn qua lộn lại cố gắng nhớ tên cùng diện mạo của đội trưởng đội cảnh sát hình sự, chẳng những không nhớ được lại còn phát hiện bản thân thì ra có cả khối sự việc vẫn chưa thể lý giải.
Ân Thịnh vì thế mà đặc biệt dành thời gian cả một buổi tối thật chuyên tâm bình tĩnh nhớ lại, cố gắng từ trong đầu đào ra chút gì đó, nhưng đều vô ích, hơn nữa một khi cứ miệt mài lục lọi trong ký ức bản thân rốt cục là vì sao bị tai nạn xe hay những hình ảnh của hiện trường vụ tai nạn thì đầu sẽ đau đến mức muốn nổ tung, lúc đó nội tâm sẽ phát sinh ra một loại cảm giác vô cùng khủng hoảng, như thể trong ký ức có những chuyện mà bản thân không muốn nhớ lại nữa.
Lần đầu tiên Ân Thịnh cảm thấy hoài nghi đối với sự tồn tại của bản thân.
Mà đối với nguyên nhân bản thân mất trí nhớ lại càng thập phần hoài nghi, y cảm thấy lời giải thích của sếp lớn cùng bác sĩ đều như đang lảng tránh gì đó.
Nhưng cụ thể là lảng tránh cái gì thì y không nắm bắt được, mà hiện tại trong đầu cũng không có bất chợt lóe lên những hình ảnh như trước, nếu cứ tiếp tục lục lọi ký ức chỉ khiến bản thân chẳng những không tra ra được gì lại càng thêm nôn nóng, thế nên Ân Thịnh tạm thời không nghĩ tới nữa.
Y xoay người rời khỏi phòng vệ sinh, ngồi xuống bàn ăn rồi tiếp tục cầm đũa lên ăn cơm: “Đội trưởng Hoàng kia có phải gần đây nhìn rất tiều tụy hay không?”
“Trong tay của cậu ta có một vụ án đặc biệt vẫn chưa phá được, đúng là rất tiều tụy.” Tư Đồ cởi áo sơ mi ra, bên trong chỉ còn lại áo thun ba lỗ trắng bó sát ngực, dáng người to lớn của hắn cùng cơ bụng hiện ra thật rõ rệt, thắt lưng vô cùng săn chắc khiến người ta nhìn vào là không thể dời tầm mắt đi đâu được.
“Vẻ tiều tụy đó hẳn là so với tiều tụy do mệt mỏi trông không giống nhau.” Ân Thịnh hờ hững nói: “Dạng tiều tụy đó phải là giống như một căn bệnh, tựa tinh lực bị ngăn chặn không thể bộc phát, chỉ cần nhìn anh ta thôi thì cả những người khác cũng cảm thấy mệt mỏi theo.”
Tư Đồ “A” một tiếng, phảng phất nhớ ra cái gì, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái túi, đem áo sơ mi bỏ vào, chuẩn bị dùng làm manh mối hoặc là vật chứng cho vụ án, sau khi cột túi lại thật kỹ mới nói tiếp.
“Theo lời cậu vừa nói, hình như đúng là có cảm giác đó...Cậu ta gần đây sắc mặt quả thật không tốt cho lắm, nhưng cũng không phải là trắng bệch, mà là xanh xao, vốn da mặt của cậu ta hơi ngăm bây giờ lại thêm xanh nên thoạt nhìn trông như dưa muối vậy.”
Tư Đồ thuận miệng nói, đoạn đem túi đựng áo ném tới chân ghế sofa, quay đầu nhìn Ân Thịnh: “Có cái áo nào cho tôi mượn mặc đỡ không?”
“Ah.” Ân Thịnh đưa tay chỉ chỉ trên lầu: “Không biết có vừa hay không nữa.”
“Mặc được cả thôi, tôi đoán chắc chỉ hơi nhỏ một chút.” Tư Đồ lưu manh cười một tiếng, ánh mắt ở trên bả vai mảnh khảnh của Ân Thịnh lướt qua một vòng, sau đó lại dời xuống vòng eo của y.(Ổng đang phỏng chừng size áo đó)
Bởi vì bị áo ngủ che mất nên Tư Đồ chỉ có thể đoán mò, đề tài quỷ dị vừa rồi đột nhiên ngừng hẳn, Ân Thịnh ngồi ăn cơm một cách chậm rãi, còn Tư Đồ thì một mực dùng ánh mắt nóng rực của hắn đảo quanh người y.
Hai người cứ như vậy kẻ đứng người ngồi duy trì một lúc khá lâu, thẳng đến khi Ân Thịnh ăn xong đứng lên, cầm giấy ăn lau miệng.
Tư Đồ rốt cục cũng động thủ───
Hắn bước tới một bước, hai tay chống vào bàn ăn phía sau lưng Ân Thịnh, đem y nhốt vào khoảng trống giữa hai tay mình.
Tivi lúc này rất có không khí bắt đầu xướng lên bài hát “Bởi vì tình yêu” (thỉnh tra google nghe thử), giai điệu mềm mại nhẹ nhàng vang lên ở phòng khách, Ân Thịnh trừng mắt, nghi hoặc nhìn về phía nam nhân nọ.
“Anh làm gì vậy?”
“So thử vóc người của hai chúng ta.” Tư Đồ chính là nói dối mà mặt không đỏ tâm không thẹn, bước chân lại nhích tới một chút, chóp mũi của hai người cơ hồ dán vào nhau.
Ân Thịnh buồn bực, bỗng thấy Tư Đồ kéo tay của y, hơn nữa không để cho y cự tuyệt trực tiếp đan tay cả hai vào nhau, bàn tay Tư Đồ rất lớn, trong lòng bàn tay lại ấm vô cùng, lúc tay y và hắn cùng lúc đan xen, tự nhiên sâu tận trong nội tâm của y lại nảy sinh ra một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Y nhịn không được hô hấp có chút dồn dập, Tư Đồ lại càng tiến gần hơn, cơ thể hai người lúc này áp sát vào nhau, y cảm nhận được móc khóa dây nịt của Tư Đồ chỉ cách một lớp áo ngủ cọ vào bụng mình, quả thật có chút cảm giác bị áp bức.
“Này...”
May là lý trí vẫn còn, Ân Thịnh liền nhận thấy không khí có vẻ không thích hợp, y khẽ vùng vẫy, Tư Đồ bỗng kéo hai tay y dạng thẳng ra hai bên, giống như hắn quả thật là chỉ muốn so chiều dài cánh tay của hai người xem ai dài hơn vậy.
“Ah...Không phải người ta thường nói, tổng chiều dài của hai cánh tay bằng với chiều cao của một người sao?”
Giọng nói đầy sức hút của Tư Đồ mang theo hơi nóng thổi vào vành tai Ân Thịnh, ngực của hai người dính chặt nhau, Tư Đồ chỉ mặc áo ba lỗ, hai điểm trước ngực khêu gợi lộ ra vô ý cọ xát vào ngực Ân Thịnh.
Đồ ngủ trên người Ân Thịnh vốn chỉ là một cái áo choàng ngủ mỏng, phần vạt áo phía trên rất dễ bị bung ra, để lộ da thịt trắng nõn bên trong, xương quai xanh vô cùng tinh tế, cái đầu hơi nhướn lên, nhìn y tựa như một con bướm đang giương cánh muốn bay đi.
Đầu nhũ hồng nhạt dưới lớp áo mỏng thoắt ẩn thoát hiện, Tư Đồ nhìn mà không chớp mắt, đáy mắt cơ hồ bùng lên một ngọn lửa.
Ân Thịnh cảm nhận được cơ thể của nam nhân trước mặt mình đang thay đổi rất rõ rệt, phân thân ấm nóng phía dưới lớp quần của hắn hơi nhô ra...
Hai gò má Ân Thịnh chợt đỏ lên một mảnh, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không chút thay đổi, trấn định nhìn hắn.
“Đo xong chưa?”
Tư Đồ chậm rãi thu hồi ánh mắt tràn đầy dục vọng, lần nữa đối mặt cùng Ân Thịnh, khóe miệng lưu manh cong lên.
“Xong rồi.”
Nói là nói như vậy, nhưng vẫn không có ý định buông tay, ngược lại còn đem mặt dí vào sát hơn nữa, cười nói: “Làn da của cậu thật đẹp.”
Ân Thịnh ngã đầu ra sau né tránh: “Cảm ơn đã khen.”
Cổ họng Tư Đồ phát ra một tiếng cười khẽ, phảng phất đắm chìm vào khoảnh khắc mập mờ lúc này giữa hai người.
Hắn nhìn Ân Thịnh bởi vì ngã đầu ra sau mà để lộ ra một đoạn cổ thon dài, thật giống như muốn câu dẫn người khác.
Yết hầu Tư Đồ giật giật, trước khi kịp dùng lý trí để suy nghĩ thì đã cúi đầu, hôn lên đó.
“Anh!”
Ân Thịnh hoảng sợ, khẩn trương muốn quay đầu dứt khỏi, nam nhân trước mặt lại nới lỏng hai tay đang nắm tay y ra, dứt khoát ôm lấy thắt lưng của y, đem Ân Thịnh kéo vào lồng ngực của hắn, đầu lưỡi trên cổ cứ ra sức càn quét.
Bả vai Ân Thịnh run lên, hai tay theo bản năng nắm lấy bả vai Tư Đồ, nghĩ muốn đẩy hắn ra.
“Thịnh...”
Tư Đồ bật lên một tiếng gọi trầm thấp, giọng nói tựa như của một kẻ không muốn tỉnh dậy khỏi giấc mộng đẹp, Ân Thịnh rùng mình, trong lòng không hiểu tại sao lại không ngừng dâng lên nỗi niềm đau thương cùng cảm giác quen thuộc, sau đó bỗng phát hiện bản thân đối với những hành động này của Tư Đồ lại hoàn toàn không nảy sinh bài xích.
Chính thời khắc do dự đó cũng giống như một loại hành động cổ vũ cho Tư Đồ, hắn liền kiên quyết tấn công tới tấp.
Hai tay của hắn đang ôm Ân Thịnh đột nhiên sử dụng lực, Ân Thịnh “A” một tiếng, còn không kịp phản ứng đã bị quăng lên ghế sofa khiến đầu óc choáng váng, Tư Đồ theo sau đè lên người y, nam nhân hơi rướn người để không đè quá nặng lên Ân Thịnh, da thịt cọ sát thế nhưng lại khiến Ân Thịnh cảm thấy có một loại khoái cảm kỳ lạ chạy dọc khắp cơ thể.
“Tư Đồ...”
Tâm trí Ân Thịnh có chút lộn xộn, không biết sự việc như thế nào lại có thể diễn biến đến mức này, mới vừa mở miệng kêu một tiếng, Tư Đồ đột nhiên nghiêng đầu.
Nụ hôn bất thình lình xảy ra, mang theo hơi thở mê luyến của Tư Đồ, đầu lưỡi hắn công thành chiếm đất, thanh âm môi lưỡi dây dưa cùng Ân Thịnh ái muội vang lên, nước bọt không kịp nuốt vào, theo khóe miệng chậm rãi chảy ra tạo thành một sợi chỉ bạc.
Tư Đồ hết gặm rồi lại cắn, chà đạp đôi môi Ân Thịnh đến mức sưng tấy cả lên, thanh âm của Ân Thịnh bị nghẽn lại trong cổ họng, chỉ có thể mơ hồ phát ra mấy tiếng “ô ô” thật nhỏ, mà tiếng kêu đó lại càng kích thích thêm ham muốn mãnh liệt của Tư Đồ.
“Thịnh...”
Tư Đồ gọi tên y trong hơi thở, bàn tay men theo vạt áo mò vào trong vuốt ve da thịt của nam nhân dưới thân, đầu ngón tay khẽ cào nhè nhẹ lên người y, từ từ hướng về phía trước ngực, nắm lấy đầu nhũ đang nhô ra.
“A...a...”
Ân Thịnh không tự chủ được rút người về sau, cả cơ thể cong lại, Tư Đồ dễ dàng tách hai chân y ra chen vào giữa.
Giờ phút này hắn chờ đợi lâu lắm rồi, vậy nên một khi xác thịt đụng chạm lẫn nhau thì sẽ không còn cách nào để đè nén ham muốn dâng trào được nữa, máy điều hòa trên đầu chạy với công suất tối đa liên tục phà ra hơi nóng hừng hực, một khối mơ hồ bủa vậy, đã không còn sót lại chút dấu vết nào của lý trí.
Hai chân Ân Thịnh không thể khép lại, lo lắng nằm yên tránh cử động vì cảm nhận được phân thân của Tư Đồ trổi dậy cọ sát vào người y.
Tư Đồ cuối cùng cũng hôn môi y xong, hơi lui người về, chừa lại cho hai người không gian để thở, Ân Thịnh cơ hồ là thiếu không khí quá lâu, lồng ngực không ngừng phập phồng, Tư Đồ thuận thế cúi xuống, say đắm hôn lên quai hàm, kéo dài xuống cổ rồi tới xương quai xanh, mãi cho đến trước ngực.
“Tư Đồ! Không...Anh đợi đã!”
Ân Thịnh bối rối ngăn cản loạn xạ cả lên nhưng Tư Đồ lại giống như không nghe thấy, Ân Thịnh nghiêng đầu, chợt phát hiện Ngân đang rướn người khoát hai chân trước lên tay vịn ghế sofa, lỗ tai run run, tò mò nhìn hai người.
Y đột nhiên có chút dở khóc dở cười, đưa tay đẩy cái đầu đang không ngừng nhích tới nhích lui của Tư Đồ ra.
Từng sợi tóc ngắn màu đen khẽ châm vào tay, Ân Thịnh dùng sức giật rồi lại giật.
“Này! Tư Đồ...Tư Đồ!”
Đinh đong───
Ong ong ong...
Điện thoại nằm trên bàn ăn cùng chuông cửa đồng loạt vang lên.
Tư Đồ rốt cục cũng dừng hành động lại, khuôn mặt đỏ bừng đến lạ thường, ngọn lửa nơi đáy mắt vẫn mãnh liệt bùng cháy, ngẩng đầu nhìn y.
Ân Thịnh cùng hắn mắt chạm mắt, trong lòng liền run lên, thiếu tự nhiên mở lời.
“Điện thoại của anh...”
Tư Đồ nhìn y thật lâu, chậm rãi chống người ngồi dậy, áo ngủ của nam nhân dưới thân lúc này đã mở rộng hoàn toàn, làn da ửng hồng thản nhiên hé lộ, hai chân bị tách ra gác lên đùi hắn, bộ dạng trông như một vị vua đang thoải mái thả người nằm trên ngai vàng, quả thật là...
Tư Đồ nhịn không được lại cúi đầu hung hăng hôn xuống, giống như để xả giận cho lần phát tiết thất bại này, sau đó mới dứt ra đứng lên.
Hắn cài áo ngủ của Ân Thịnh lại, tinh thần sôi sục lúc nãy bất đắc dĩ đành phải dẹp qua một bên, thở dài xoay người cầm điện thoại.
“Alo?”
Thanh âm bởi vị dục vọng nên khàn đi nghe rất hấp dẫn, Ân Thịnh vừa nghe thấy lỗ tai liền hiện lên một tầng ửng hồng.
“Sếp...”
Giọng nói vô tội của Tiểu Nhị yếu ớt vang lên: “Hai người ở trong nhà phải không? Có thể xuống đây đón tôi được không...Tôi không dám đi thang máy...”
Tư Đồ còn đang thắc mắc Tiểu Nhị tới đây làm gì thì Ân Thịnh đã đứng dậy mở cửa, người đứng bên ngoài là Hồ Diệp.
“Sếp.”
Hồ Diệp không vào nhà mà đứng bên ngoài trựctiếp nói: “Điện thoại khiếu nại lại tới nữa rồi, xem ra chúng ta không thể đợi để đếm ngược được a.” (Đếm ngược = 10,9,8,7....happy new year.)
Tư Đồ: “...”
Lời tác giả: Thịt vụn thịt vụn, nhai trước cho đỡ thèm >///<