Không thể chờ để đếm ngược, Tư Đồ và Ân Thịnh đành thay quần áo chỉnh tề, sau đó cùng Hồ Diệp và Vương Tiểu Nhị ra khỏi nhà lên đường đến hiện trường vụ án.
Sắc mặt của Ân Thịnh thản nhiên vô cùng, nhìn không được là đang vui hay đang giận, chân mày thanh tú mông lung tựa ánh trăng, khiến người ta nhìn vào lại thấy rất đỗi yên bình.
Hai gò má ửng hồng đã sớm trở lại bình thường, đôi mắt sâu thẳm như sóng nước không chút sợ hãi, kiên định đến mức không thể thấy được một tia bất ổn nào trong y, tựa hồ như lúc nãy vẫn chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tư Đồ đối với điểm này hết sức bất mãn, cho nên sắc mặt của hắn rất rõ ràng, bộ mặt thối như thể ai thiếu hắn năm trăm vạn vào sáng nay bây giờ lại tái sử dụng, hắn trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào lưng của Hồ Diệp cùng Vương Tiểu Nhị, ảo tưởng ánh mắt của mình như một thanh kiếm, đem hai người họ ra sức chọc cho thủng mấy lỗ để giải tỏa oán khí không thể phát tiết của bản thân.
Hồ Diệp đi ở phía trước bỗng cảm thấy sống lưng lạnh buốt phần ót thì tê dại, còn đồng nghiệp Tiểu Nhị của chúng ta lại tỏ vẻ rất bình tĩnh, bày ra bộ mặt dễ thương của một đứa con nít, trên tay còn cầm đặc sản quê nhà gửi lên, mục đích mang theo cốt là muốn lấy lòng Tư Đồ.
Ân Thịnh hơi giương mắt quan sát Vương Tiểu Nhị, chỉ phảng phất cảm thấy phía sau nam nhân này dường như xuất hiện một cái đuôi nhỏ đang vẫy không ngừng. (Vì Ân Thịnh tự cho Tiểu Nhị nhìn rất giống một loài chó – chương 9, nên giờ thấy cậu ấy bày ra bộ dạng dễ thương đáng yêu liền liên tưởng thành như vậy.)
Tư Đồ và Ân Thịnh leo lên xe của Hồ Diệp, Tiểu Nhị ngồi ở ghế phụ lái, cố ý đem túi đặc sản treo phía sau lưng ghế của mình. (Để 2 ông ở đằng sau nhìn thấy cho rõ đó. Tiểu Nhị người ta là có dụng ý hết:)))))
“Điện thoại khiếu nại gọi tới lúc nào?”- Tư Đồ vừa lên xe liền mở miệng hỏi
“Hai mươi phút trước, tôi từ nhà chạy tới đây, đi được nửa đường thì báo cho Tiểu Nhị.”
Hồ Diệp một bên trả lời, một bên nổ máy xe xuất phát: “Nghe phòng trực ban thuật lại bọn họ liên tiếp nhận được năm cuộc gọi khiếu nại, những người khiếu nại còn nói thanh âm đó lớn đến mức xem tivi cũng không yên thân, nếu chuyện này cứ tiếp tục thì họ sẽ trực tiếp đến tìm thị trưởng để ngài ấy giải quyết.”
Tiểu Nhị ngồi bên cạnh nhướng mày: “Như thế nào lại chọn đúng ngày hôm nay là nháo dữ dội nhất?”Nói xong ngoái đầu về sau hướng Ân Thịnh: “Ân tiên sinh, anh có nghĩ...cái kia thật là...”
“Còn chưa tới hiện trường xem qua, vẫn không rõ ràng.” Ân Thịnh hờ hững nói: “Bất quá theo lời của các người thì cũng có thể lắm.”
Y quay sang nhìn Tư Đồ Bách: “Chuyện này tại sao lại không nói trước với tôi?”
Nếu không phải Hồ Diệp và Vương Tiểu Nhị tìm đến tận nhà, thì y đối với dấu tay bằng máu kia vẫn là một bụng đầy thắc mắc.
“Đêm trừ tịch a...” Tư Đồ có chút ủy khuất, sờ sờ cổ: “Tôi nghĩ đón giao thừa xong rồi hẵng nói sau...”
“Cách giao thừa chỉ còn một tiếng tám phút thôi hà.”- Tiểu Nhị chu đáo xem giờ rồi lên tiếng.
Tư Đồ liếc mắt xem thường về phía cậu, nghiến răng nghiến lợi: “Cảm ơn nhiều.”
“Không có gì! Ha ha.”
Mọi người: “...”
Xe rất nhanh đã đến nơi, có hai cảnh sát tuần tra đứng sẵn ở đó, họ là nhận được thông báo từ tổng đài (Tổng đài của cục cảnh sát.) yêu cầu đến đây để ổn định tâm trạng người dân xung quanh.
Phía bên kia đường cái là một tòa chung cư, lầu một cùng lầu hai không có ánh đèn, có thể là không ai ở nhà, từ lầu ba trở lên đều đồng loạt mở đèn, có vài người tựa vào cửa sổ chằm chằm nhìn xuống dưới xem tình hình, vừa nhìn thấy chiếc xe màu đen có in logo của đội cảnh sát hình sự chạy tới, tức thì mở to hai mắt kinh ngạc.
Lãnh đạo cấp cao của cảnh cục rốt cục cũng chịu phái cao thủ xuất trận rồi sao?!
Những cư dân bị tiếng ồn làm nhiễu loạn cuộc sống thường ngày bỗng mơ hồ cảm thấy được tương lai yên bình ở phía trước đang nhiệt liệt vẫy tay chào đón họ.
Ân Thịnh là người xuống xe sau cùng, vừa xuống xe ánh mắt của y liền rơi thẳng xuống tòa chung cư nọ.
Cách hai làn đường, ở khu phố đối diện là một loạt các quán bar cùng quán cà phê nhỏ, không đến một trăm mét trước mặt xuất hiện một ngã ba đường, Tư Đồ giải thích: “Từ tay phải dọc đến hết con đường đó là phố đèn đỏ, tiệm làm tóc, vũ trường, cả thị trường giao dịch ngầm...cổ phiếu của bọn hắc đạo cũng ở đó nốt.”
Tư Đồ đưa tay lên túi áo tìm thuốc lá mới sực nhớ bản thân lúc nãy đã đổi áo, là một chiếc áo sơ mi màu vàng be dệt từ tơ tằm của Ân Thịnh, thật sự size áo hơi nhỏ, cổ tay áo chỉ kéo tới cánh tay, còn cách cổ tay hắn đến vài cen ti mét, vạt áo ngắn làm lộ phần hông, còn thân áo lại chật đến mức bó sát thắt lưng, bên ngoài hắn khoác áo gió đen của mình, cài hết toàn bộ nút từ trên xuống dưới, đai lưng thì tùy ý buộc chặt.
Vốn là trước giờ hắn luôn để bật lửa cùng một gói thuốc lá trong túi áo, giờ nhớ ra Tư Đồ mới ngượng ngùng thu tay từ trên túi áo trở về, vô thức sửa lại vạt áo cho ngay ngắn.
“Xin chào.”
Cảnh sát tuần tra đi tới hướng Tư Đồ chào hỏi: “Anh có cần hỗ trợ gì không?”
“Tạm thời thì không cần.” Tư Đồ gật gật đầu: “Hai người về trước đi.”
Hai cảnh sát tuần tra liếc mắt nhìn nhau, sau đó lái mô tô rời khỏi, đường cái rất nhanh liền yên tĩnh trở lại, có thể nghe thấy rõ tiếng tivi được vặn khá lớn ở gần đó.
Ân Thịnh từ lúc xuống xe đến giờ chỉ mãi nhìn vào một góc, tựa hồ đang quan sát cái gì, Tư Đồ chờ cho đến khi hai vị cảnh sát tuần tra đi khuất mới quay sang nhìn y: “Thế nào? Chỗ đó có cái gì sao?”
Hồ Diệp nghe vậy cũng nương theo ánh nhìn của Ân Thịnh, nhưng anh chính là cái gì cũng không phát hiện ra, mà Vương Tiểu Nhị cậu ta sớm đã trốn sau lưng anh rồi.
Ân Thịnh không mở miệng nói một câu nào, chỉ đối Tư Đồ gật nhẹ đầu, sau đó xua tay ý bảo ba người họ cứ đứng yên tại đây, để một mình y tiến đến góc đó.
Trên đường cái không có gì đặc biệt, ngã tư đường cũng thập phần bình thường, ánh sáng của đèn đường cứ thế mông lung lan tỏa xuống mặt đất, mà ở tại góc khuất nọ, nơi cách xa luồng sáng yếu ớt của đèn đường, có một linh hồn trốn trong bóng tối mà chỉ riêng mình Ân Thịnh mới có thể nhìn thấy.
Linh hồn màu trắng càng lúc càng hiện ra rõ rệt, trên thân vận đồ công sở, mái tóc uốn theo kiểu làn sóng khá phổ biến hiện nay, phần mái che gần nửa khuôn mặt, nhìn không thấy hai mắt của cô ta.
“Xin chào.” Ân Thịnh đi về phía trước, cho đến khi chỉ còn cách nữ nhân một vài bước chân thì dừng lại.
Bờ vai của nữ nhân khẽ run, đầu hơi nâng lên, nhưng còn chưa ngước mặt lên hoàn toàn đã lại cúi xuống, như cũ duy trì tư thế đứng yên bất động.
Ân Thịnh vô cùng kiên nhẫn, y tiếp tục lên tiếng, lần này thanh âm có phần lớn hơn một chút: “Xin chào!”
Hồ Diệp đứng cách đó không xa dõi theo mà toát hết cả mồ hôi, theo như bọn họ nhìn thấy thì Ân Thịnh nãy giờ rõ ràng là đang nói chuyện với một khoảng không trước mặt, nếu như ba người họ mà không biết nguyên nhân chỉ sợ sẽ đem Ân Thịnh gán cho cái mác mắc bệnh thần kinh cấp độ nặng mất rồi.
Ngón tay của nữ nhân giật giật, cơ thể lại hướng góc tối phía sau lùi về một chút, có vẻ như là đang rất sợ hãi.
“Chính là cô mỗi ngày đều đứng ở đây khóc sao?” Ân Thịnh quan sát từng hành động cử chỉ của cô ta: “Cô làm ồn ào ảnh hưởng đến người dân lân cận đấy.”
Vương Tiểu Nhị mơ hồ nghe thấy Ân Thịnh nói chuyện, nhịn không được nổi da gà khắp toàn thân...Bây giờ trời tối thui đã vậy thời tiết còn lạnh run, nhìn Ân Thịnh tự mình hỏi rồi tự mình trả lời quả thật khiến người ta cảm thấy phi thường quỷ dị.
“Tôi cũng...không muốn vậy...” Nữ nhân rốt cục cũng mở miệng lí nhí nói, thanh âm nghẹn ngào: “Tôi cũng...Tôi cũng không muốn...”
“Tôi tên là Ân Thịnh.” Ân Thịnh cắt ngang lời nói của nữ nhân nọ, bình thản nói: “Tôi là một quỷ sư, cô có oan tình gì cũng có thể nói với tôi.”
“Tôi sẽ giúp cho cô.”
Vừa nghe thấy hai từ “quỷ sư”, nữ nhân lập tức ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt một màu xanh tím, hai mắt cơ hồ muốn lồi ra ngoài, tuy hiện tại vừa nhìn qua trông rất ghê tởm dị thường, nhưng nếu nhìn kỹ ngũ quan cùng dáng người một chút có thể nhận ra được cô ta còn rất trẻ tuổi, mà khi còn sống cũng là thuộc diện tướng mạo thanh tú dễ nhìn.
Thân ảnh đối phương loạng choạng tiến từng bước về phía Ân Thịnh, ánh mắt trợn trừng không có tiêu điểm nhìn y: “Quỷ sư sao?”
“Đúng vậy, có thể nói chuyện cùng những linh hồn.”- Ân Thịnh thuận miệng nói.
“Thế nên anh thấy được tôi...” Nữ nhân trong nháy mắt bỗng trở nên kích động: “Tôi...Tôi có oan tình, tôi là bị mưu sát, tôi phải bắt được hung thủ...hung thủ!”
Nói đến hung thủ, nữ nhân liền điên loạn cả lên, cô ta dùng hai tay túm lấy tóc của mình rồi không ngừng ra sức vò đến rối tung.
“Hung thủ...tên đó giết tôi...hắn tại sao lại muốn giết tôi?! Tôi cùng hắn không thù không oán! Tôi chết oan ức lắm! Tôi chết oan ức lắm!”
Dù cho đám người Tư Đồ không thể nhìn thấy được người phụ nữ kia, nhưng lúc này cũng nghe được một thanh âm khác thường vang lên.
Tựa như bão cát cuồn cuộn nỗi dậy giữa sa mạc, mang theo một ít bi thương, cứ thế không ngừng lẩn quẩn giữa không trung.
Lúc đầu mơ hồ không xác định được thanh âm đó là gì, về sau lại nghe rất giống tiếng khóc than.
Cư dân sống trên những tầng lầu gần đó vừa nghe thấy thanh âm ồn áo nhao nháo kia thì lập tức trở nên tức giận: “Tai sạo lại bắt đầu nữa rồi?! Cảnh sát các người rốt cục là làm ăn kiểu gì không biết!”
Tiểu Nhị cảm thấy bản thân bị nói như vậy oan uổng vô cùng, cậu hé môi nhìn Tư Đồ: “Sếp...”
Tư Đồ cũng không còn cách nào khác, loại sự tình này thật đúng là như người câm ăn hoàng liên, đắng ngắt nhưng không thể nói nên lời.*
Ân Thịnh giơ tay lên, nhưng y cũng không đụng gì tới nữ nhân trước mặt, thanh âm của cô ta cũng nhỏ dần đi, Ân Thịnh ôn hòa nhìn cô, ánh mắt y yên tĩnh tràn ngập sự an ủi khiến quỷ hồn đang không ngừng kêu oan kia đành phải im lặng.
“Thực xin lỗi...”
Tiếng kêu rên lúc nãy của cô nàng giờ lại giảm xuống thành tiếng khóc nức nở.
“Tôi không phải cố ý, nhưng tôi không tài nào chịu được, tôi không thể giải tỏa được tâm trạng của mình...Mỗi khi đêm dài tĩnh lặng kéo đến tôi liền cảm thấy rất thống khổ, ý thức của tôi vẫn còn, đầu óc cũng rất là tỉnh táo, nhưng mà tôi đã chết rồi, tôi không biết bản thân phải đi đâu bây giờ, tôi nhớ con của tôi lắm...Tôi nhớ nhà của tôi...Nhưng giờ tôi không thể trở về, tôi chết rất oan uổng, thậm chí tôi còn không biết tại sao bản thân mình lại chết nữa...”
Nữ nhân nói xong dường như lại muốn tiếp tục kích động, Ân Thịnh liền gật đầu ngắt lời cô: “Tôi hiểu rồi, cô không thể rời khỏi cõi trần là bởi cô chết oan, chỉ cần bắt được hung thủ thì cô sẽ được siêu thoát.”
Ân Thịnh vừa nói vừa đưa tay từ trong người lấy ra một cái lư hương mạ vàng nhỏ.
Hoa văn chạm khắc rỗng trông thập phần tinh xảo đẹp mắt, hình dáng lại có phần hơi nhỏ, nhìn thoáng qua chỉ nghĩ đó là một món trang sức bình thường.
“Cô theo tôi đi, ở lại đây chỉ làm ảnh hưởng đến người khác, tôi sẽ giúp cô bắt hung thủ.”
Nói xong liền vung tay lên, một tờ bùa chú màu vàng hiện ra, đoạn dùng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng kẹp lấy bùa chú. Giữa đêm tối tĩnh mịch, bùa chú ánh lên một mảng sáng hồng nhàn nhạt.
“Trời đất đã sáng tỏ, rồi thần linh sẽ phù hộ cho cô.”- Gương mặt Ân Thịnh không chút thay đổi, đôi môi khẽ mấp máy, thanh âm nhu hòa xoa dịu lòng người.
Cơ thể của cô ta bỗng mờ dần, sau đó biến thành một luồng khói mỏng, nhanh chóng xoay tròn chui vào lư hương.
Ngay cả những người không thể nhìn thấy được linh hồn như bọn Tư Đồ cũng nhận thấy rõ ràng không khí xung quanh có phần dao động, vốn từ nãy đến giờ có một loại không khí ảm đạm vẫn luôn bao trùm lấy mọi người, đột nhiên bây giờ biến mất hẳn.
Trời lại nổi gió, mỗi lúc một lạnh thêm.
“Thế nào rồi?” Tư Đồ hỏi Ân Thịnh đang đi về phía mình.
“Có oan tình.” Ân Thịnh gật đầu: “Nỗi oan tình của người phụ nữ này lớn vô cùng nên oán khí rất nặng, đội trưởng Hoàng suốt ngày cứ phải đi tới đi lui chỗ này thành ra bị vong linh làm hao tổn dương khí khá nhiều, vẻ mệt mỏi của anh ta cũng là từ đó mà ra, mà oán khí trên người anh ta sau đó lại vô tình dây vào người anh.”
Tư Đồ hiểu rõ gật đầu, lại nghe Ân Thịnh tiếp tục nói: “Dương khí của anh vốn rất mạnh, có thể ngăn chặn âm khí của vong linh làm tổn hại tới thân thể, thế nên mới xảy ra phản ứng đặc biệt.”
Ân Thịnh là đang đề cập đến bàn tay máu trên áo của Tư Đồ ─── “Oán khí của vong linh đủ để tạo thành một dấu ấn hiện hữu mà người trần mắt thịt có thế nhìn thấy được một cách khá rõ ràng.”
“Thì ra là vậy.” Tư Đồ hiểu ra vấn đề, đoạn nhìn lư hương nằm yên trên tay Ân Thịnh: “Cái này là...”
“Có thể dùng để lấy khẩu cung.” Ân Thịnh hờ hững đem lư hương treo lại lên thắt lưng, Tiểu Nhị vẫn như cũ trốn sau lưng Hồ Diệp, sợ tới mức không dám tới gần Ân Thịnh nửa bước.
“Thứ đó...là ở trong này?” Hồ Diệp cũng coi như khá bạo dạn, đưa mắt quan sát lư hương.
“Ừ.” Ân Thịnh gật đầu, còn định mở miệng nói gì đó lại đột nhiên hắt hơi một cái.
“Bị cảm rồi sao?”
Tư Đồ có chút khẩn trương dang tay ôm chầm lấy eo Ân Thịnh, đem đối phương vùi vào lòng ngực mình, hắn khẽ cầm lấy những ngón tay lạnh như băng của Ân Thịnh lên rồi nhẹ nhàng xoa bóp.
Ân Thịnh thường ngày khi ra khỏi nhà đều sẽ trùm kín lấy bản thân, trên cổ cũng sẽ quấn khăn choàng thật chặt, nhưng tại thời khắc này trên cổ y lại không hề thấy bóng dáng của khăn choàng cổ, vừa vặn để lộ ra một đoạn da thịt trắng nõn.
Tim Tư Đồ bỗng hẫng đi một nhịp─── Lẽ nào Ân Thịnh là không hề ung dung như biểu hiện bên ngoài? Cậu ấy ra khỏi nhà thế nhưng lại có thể quên mang khăn choàng cổ sao?
Vào mùa đông, Ân Thịnh cái gì cũng có thể quên nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ quên đồ giữ ấm.
Điều này có nghĩa là gì? Tâm tình Tư Đồ vừa rồi còn hơi vướng mắc bây giờ lại đột nhiên được khai sáng, có cảm giác tựa hồ như ở sâu tận nơi đáy lòng vừa hiện lên một mảng cầu vồng bảy sắc rực rỡ vô cùng. (Ân Thịnh lo cho ổng nên đi gấp quên đồ, có vậy thôi mà ổng vui tới mức này luôn...)
*Người câm ăn hoàng liên, đắng ngắt nhưng không thểnói nên lời: Nguyên văn “Ách ba cật hoàng liên, hữu khổ thuyết bất xuất.” ý muốn nói là có nỗi khổ nhưng chẳng thể giải bày.