Thiên Tứ Kì Duyên

Chương 30: Chương 30




CHƯƠNG 30 

Vân Hiên trai không lớn, chỉ bằng khoảng một phần tư Phi Hà cung, nhưng lại là nơi phi tần nào cũng muốn vào. Vì cảnh sắc Vân Hiên Trai rất đẹp? Phong thuỷ tốt? Đều không phải, chỉ vì nó ở giữa Ngự Thư phòng cùng Vân Tường cung, Hoàng Thượng mỗi ngày đều qua lại giữa hai nơi này, vào ở Vân Hiên trai nhất định sẽ được Hoàng Thượng chú ý, hơn nữa nó là cung duy nhất trong hậu cung trừ bỏ tẩm cung của Hoàng Thượng  —— Vân Tường Cung cùng tẩm cung của hoàng hậu —— Vân Thường cung, lấy chữ ‘ Vân ’ mở đầu.

          Vân Hiên trai tuy nhỏ, nhưng đầy đủ mọi thứ, bất luận từ thiết kế hay bài trí đều thể hiện đầy đủ bốn chữ nhỏ mà tinh xảo này. Chung quanh tiểu viện là rừng trúc xanh biếc, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, lá trúc sẽ phát ra tiếng “Sàn sạt”, hơn nữa trúc ở đây còn có một mùi thơm ngát làm lòng người vui vẻ thoải mái.

          Tương Hiểu Vũ từ khi bước vào Vân Hiên trai đã yêu thích nơi này, ha ha! Về sau mình sẽ ở đây, thật là thoải mái a! Tương Hiểu Vũ ở trong lòng xuất ra từng đợt cuồng tiếu đầy hưng phấn.

          Trước khi Tương Hiểu Vũ đến, thì những người phụ trách hầu hạ y đã bưng khây, đứng trong phòng chờ “Nô tài ( nô tỳ ) khấu kiến Tương Tài tử.”

          “Mọi người mau đứng lên, đừng lễ bái ta, thật đúng là không quen mà.” Tương Hiểu Vũ suy nghĩ một chút nói: “Nếu mọi người là người của Vân Hiên trai, vậy mọi người phải tuân thủ quy củ của ta.”

          Tương Hiểu Vũ vừa nói xong, đã làm những thái giám cung nữ có mặt trừ bỏ Thượng Đức bắt đầu kinh hãi, không thể nào, tân quan thượng nhâm tam bả hỏa (*)? Vị Tương Tài tử này ngay lần gặp mặt đầu tiên đã lập quy cũ, cuộc sống sau này chẳng phải khó càng thêm khó?

          Tương Hiểu Vũ cũng là nô tài, y vừa nói xong lập tức phát hiện ngữ khí mình nói hơi nặng, vì thế nói thêm: “Mọi người đừng khẩn trương, quy củ của ta kỳ thật rất đơn giản, hiện tại chúng ta là người một nhà, chỉ cần không có mặt chủ tử khác, chúng ta đều xưng hô bình thường là được đừng một câu nô tài một câu Tương Tài tử nữa, giống trước kia gọi ta là Hiểu Vũ thì được rồi. Tốt lắm, bây giờ mọi người tự giới thiệu để mọi người làm quen đi.”

          “Nô tài. . . . . .” Một thái giám vừa mở miệng liền bị Tương Hiểu Vũ trừng mắt nuốt vào, “Ta gọi là Tô Sướng.”

          “Ta gọi Xuân Đào.”

          “Ta gọi Xuân Yến.” Xuân Đào cùng Xuân Yến là một đôi song sinh tỷ muội, có vẻ ngoài giống nhau như đúc.

          “Ta gọi là Phức Lan.” Cung nữ này là người mà Tương Hiểu Vũ vừa vào đã đặc biệt chú ý, nàng là người duy nhất không cầm khay, y phục của nàng từ đầu đến cuối đều khác với cung nữ trong cung, không hoa lệ như tần phi, nếu muốn y dùng lời nói để hình dung thì chỉ có thể dùng sáu tử để hình dung đó là đơn giản, hào phóng, thoải mái.

          “Thượng Đức, ngươi vừa rồi có đọc sai thánh chỉ không a, ngươi đọc là thái giám hai người, cung nữ hai người, nhưng ở đây lại là ba cung nữ với một thái giám.”

          “Ta không đọc sai, đọc sai thánh chỉ là tội mất đầu đó, Hiểu Vũ ngươi đừng nói oan cho ta.” Thượng Đức giải thích: “Hoàng Thượng mệnh ta làm quản sự thái giám của Vân Hiên trai, Tô Sướng, Xuân Đào cùng Xuân Yến là ta tự mình chọn đến hầu hạ ngươi, bốn chúng ta chính là bốn thái giám cung nữ trong thánh chỉ của Hoàng Thượng. Về phần Phức Lan thì ta không biết.”

          Nghe Thượng Đức nói xong tầm mắt mọi người nhất thời tập trung vào người Phức Lan.

          Phức Lan nhẹ nhàng cười, “Ta là người Hoàng Thượng trực tiếp hạ lệnh đến hầu hạ Tương Tài. . . . . . Hiểu Vũ.”

          Trước khi lâm triều Mạc Dương Thần phân phó ám vệ chọn người, chính là chọn một người thích hợp đến bảo hộ Tương Hiểu Vũ, trong ám vệ không có thái giám, muốn vào hậu cung mà không làm thái giám chỉ có thể là nữ nhân, cho nên theo yêu cầu của Mạc Dương Thần tuyển một nữ ám vệ tới hầu hạ Tương Hiểu Vũ. Mạc Dương Thần  sắp xếp mọi chuyện phi thường chu đáo, vì Tương Hiểu Vũ chỉ là một thái giám, không có chỗ dựa cường ngạnh vững chắc, rất dễ dàng bị người hãm hại, cho nên Mạc Dương Thần lại làm một lần ngoại lệ, rút ra một ám vệ trong đội ám vệ mà chỉ có Hoàng Thượng mới có thể chi phối đến bảo hộ Tương Hiểu Vũ.

          Hoàng Thượng trực tiếp hạ lệnh? Vì sao Hoàng Thượng không viết trên thánh chỉ, mà lại hạ lệnh riêng? Vì sao nàng mặc y phục không giống với cung nữ khác? Một đống dấu chấm hỏi xoay tròn trong đầu Tương Hiểu Vũ, quên đi, không nghĩ nữa, Hoàng Thượng làm việc nhất định có lý do của hắn, không phải những nô tài như họ có thể dự đoán được.

          Tương Hiểu Vũ đều biết mấy người này, vì thế tầm mắt từ người họ dời đến khay trong tay họ, nhìn mười hai lượng hoàng kim chỉnh tề đặt trên khay trong tay Xuân Yến, y đã có thể tưởng tượng ra sau này mình sẽ có thêm nhiều vốn để cho vay nặng lãi, là có thể thu thêm lợi tức càng nhiều hơn, oa ha ha! Nhưng ngày sống trong núi tiền đã cách y không xa! Nếu không phải có người khác ở đây, Tương Hiểu Vũ thật sự sẽ ngửa đầu cười to.

          Lúc này, một bàn tay cầm khăn lụa chặn lại tầm mắt của y, Tương Hiểu Vũ nhìn từ tay lên người đưa khăn, “Phức Lan, tay ngươi cùng khăn lụa cản trợ tầm mắt của ta.”

          “Hiểu Vũ, khăn lụa là để ngươi dùng lau nước bọt.” Phức Lan ngữ khí bình tĩnh nói.

          Nghe vậy, Tương Hiểu Vũ dùng ống tay áo lau miệng, nhìn lại, “Sao lại chảy ra nước bọt thế này? !” Y nhìn Phức Lan nói: “Cám ơn ngươi Phức Lan, bất quá không cần, ta lau rồi.”

          Trừ bỏ Tương Hiểu Vũ, năm người còn lại đều thầm hỏi trong lòng: Hoàng Thượng đến tột cùng nhìn trúng ngươi cái gì a!

          Tương Hiểu Vũ tiếp tục xem, trong tay Tô Sướng là hai đôi ngọc như ý, không có hứng thú. Trong tay Xuân Đào là mười khối ngọc bội, y tùy tay cầm lấy năm khối đặt vào tay mỗi người.”Mỗi người một khối, về sau đều là người một nhà, mọi người phải giúp đỡ lẫn nhau.”

          Thượng Đức còn tưởng rằng mình nằm mơ, hắn dùng răng cắn nhẹ đầu lưỡi của mình, đau a!”Hiểu. . . . . . Hiểu Vũ, ngươi sao lại cho chúng ta ngọc bội ?” Tương Hiểu Vũ là tiền quỷ đó sao có thể phóng khoáng như vậy?”Ngươi không phải rất tham tài sao?” Ngọc bội này là do ngọc thượng đẳng chế thành, không hề rẻ chút nào.

          “Đúng vậy, ta rất tham tài a.” Tương Hiễu Vũ gật đầu nói: “Ngươi không thấy ta chỉ cho các ngươi ngọc bội, không cho các ngươi vàng sao? Chúng ta không thể ra cung, vàng có thể dùng để cho vay nặng lãi, nhưng mà ngọc bội ở trong cung không thể đổi thành tiền, cho nên coi như lễ gặp mặt tặng cho các ngươi.”

          Nguyên lai cái gọi là tham tài của y là thế này đây a? ! Làm chủ tử mà còn muốn vay nặng lãi, ánh mắt hoàng thượng hình như quá đặc biệt rồi đó! Mọi người đồng thời hô lên trong lòng.

          . . . . . .

          Trầm mặc  một lát, họ mới tiêu hóa hoàn lý luận quản lý tài sản đặc biệt của Tương Hiểu Vũ, “Tạ Hiểu Vũ ban thưởng.” Mấy người quen Tương Hiểu Vũ vốn đang nghĩ đi theo một chủ tử là tiền quỷ sẽ rất khó được ban thưởng, ai biết sơn trung thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa mình hữu nhất thôn (núi trùng điệp, sông quanh co, ngỡ đâu đã không còn đường, ai ngờ trước mắt lại xuất hiện một sơn thôn liễu xanh hoa đỏ. Hàm ý là chỉ vốn nghĩ gặp phải một vấn đề khó khăn, đột nhiên lại gặp được cách giải quyết).

          “Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ. Các ngươi cất mớ ngọc như ý với ngọc bội vào trong đi, sau đó tự đi làm chuyện của mình.” Tương Hiểu Vũ vừa nói cầm lấy khay trong tay Xuân Yến, y ngồi trên ghế cầm mười hai lượng vàng không ngừng lấy tay áo chà lau,còn nhỏ giọng nói : “Vàng a vàng, vàng đáng yêu của ta a, ngươi sao lại đáng yêu như vậy a. . . . . .”

          Phức Lan đứng bên cạnh nhìn thấy Tương Hiểu Vũ như thế, chậm rãi cảm nhận được vì sao Hoàng Thượng lại thích Tương Tài tử này.

Chú giải:

(*)Tục ngữ nói “Tân quan thượng nhâm tam hỏa” ý nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiên hai, ba việc có ích cho dân chúng. Hàm ý rằng sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết trước được, nhưng trước mắt cứ cho dân chúng thấy được lợi ích đã. “Ba bàn hỏa” ở đây là so sánh với ba lợi ích đầu tiên, giống như đốt lên ba đống lửa để người khác chú ý, vừa có thanh vừa có sắc. Đây cũng là việc mà các huyện lệnh từ thời xưa thường làm, lâu dần thành câu tục ngữ cửa miệng. (trích Phiêu Vân’s blog) [Shal: ta đang lười, mọi người thông cảm nhá =3=]

Hết đệ tam thập chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.