Thiên Tứ Kì Duyên

Chương 31: Chương 31




CHƯƠNG 31 

          Đến giữa trưa, trên bàn bày  các món ăn, tinh xảo vô cùng, mấy thứ này đều là do Xuân Đào cùng Xuân Yến lấy từ Ngự thiện phòng, đều là những món mà Tương Hiểu Vũ chưa từng gặp qua. Y ngồi vào chỗ vươn đũa định gắp ít rau, một giọng nữ vang lên cản lại: “Hiểu Vũ, chờ một chút!” Phức Lan từ ống tay áo lấy ra một cây ngân châm dài nhỏ cẩn thận châm vào mỗi một món ăn, y phải ngồi chờ nàng châm xong mới có thể ăn, đáng thương Tương Hiểu Vũ sắp đói điên rồi.

          Chờ lúc y đã có thể ăn đũa thức ăn đầu tiên thì phát hiện năm người khác chỉ đứng bên cạnh nhìn y: “Các ngươi cũng ngồi xuống ăn chung đi, nhiều thức ăn như vậy mình ta cũng không ăn hết.”

 

          “Hiểu Vũ, như vậy. . . . . . hình như không hợp lễ.” Thượng Đức nuốt ngụm nuốt miếng nói, nói thật, những món ăn tinh xảo này làm gì đến phiên nô tài như họ được đụng vào a, chỉ khi được chủ tử hảo tâm ban thưởng thì lâu lâu mới ăn được một ít.

 

          “Quản cái gì lễ nghi hay không lễ nghi, bây giờ lại chẳng có ai, Vân Hiên trai lớn nhất là ta, ta nói được thì sẽ đươc. Xuân Yến, nhanh đi lấy thêm năm bộ bát đũa nữa, mọi người ăn chung đi.”

 

          Ô. . . . . . những ngày đi theo Hiểu Vũ chính là hạnh phúc a!

 

          Cái gọi là một nhà vui mừng một nhà lo, ngay lúc đám người Tương Hiểu Vũ nhấm nháp  mỹ vị thì đồng thời, thái giám cung nữ trong Phi Hà cung lại trải qua cảnh nước sôi lửa bỏng.

 

          “Sao rồi, hỏi thăm được chưa?” Đám nô tài chết tiệt này thật vô dụng! Trầm Viện sắp bị chúng chọc tức chết, sao lại vô dụng đến vậy chứ, chỉ bảo họ đi hỏi thăm một thái giám mà một ngày rồi còn chưa có tin tức gì!

 

          “Khởi. . . . . . Khởi bẩm. . . . . . Quý phi nương nương. . . . . . Nô tỳ đã. . . . . . Đã điều tra được, thái giám. . . . . . thái giám được lập làm. . . . . . Chính. . . . . . Chính tứ phẩm tài tử là. . . . . . tên là. . . . . . Tên là Tương Hiểu Vũ, là . . . . .” Nữ tỳ đi hỏi thăm tin tức trở về phục mệnh, chỉ nói tới đây đã không dám nói tiếp.

 

          “Tương Hiểu Vũ? Là thái giám của cung nào?” Nếu để  Bổn cung biết là cung nào nuôi ra tên tiện thái giám đó, Bổn nhất định sẽ khiến chủ nhân cung đó sống không bằng chết!

 

          Nguyên bản Mạc Dương Thần lập một thái giám làm tài tử với Trầm Viện mà nói không không phải là vấn đề gì quá lớn, nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy được, sự tồn tại của tên thái giám này uy hiếp mãnh liệt đến địa vị của nàng trong lòng Mạc Dương Thần, làm nàng không thể không bắt đầu phòng bị, tốt nhất là tìm cơ hội làm y biến mất trên thế gian này. Nghĩ đến đây, bên môi nàng hiện lên một nụ cười đầy huyết tinh, thái giám cung nữ nhìn thấy một màn này nhịn không được lạnh run, xem ra có người sắp chịu tai ương rồi .

 

          “Là . . . . . Là thái giám của Phi. . . . . . Phi Hà cung. . . . . .”

 

          Cung nữ kia vừa nói xong, sắc mặt Trầm Viện lập tức từ lo lắng chuyển thành bão nổi, ” Tương Hiểu Vũ thái giám Phi Hà cung? ! Bổn cung. . . . . .”

 

          Ngay lúc nàng định nói tiếp, một thái giám đi tới quỳ xuống nói: “Khởi bẩm quý phi nương nương, Mai phi, Trương Tu nghi, Đức phi cùng Lí Chiêu nghi cầu kiến.”

 

          “Tuyên.”

 

          “Vâng, nô tài tuân mệnh.”

 

          Hừ! Đám nữ nhân này nhất định cũng nghe được tin Tương Hiểu Vũ xuất thân từ Phi Hà cung, hiện tại tới là muốn nhìn Bổn cung mất mặt chứ gì, Bổn cung sẽ làm các ngươi càng khó chịu mà bước ra khỏi đại môn Phi Hà cung. Trầm Viện trong lòng hừ lạnh.

 

          “Muội muội tham kiến tỷ tỷ.” Mấy phi tần lấy Đức phi cầm đầu đi đến trước mặt Trầm Viện thỉnh an.

 

          “Các muội muội mau đứng dậy đi, người đâu, mau châm trà cho các nương  nương.” Trầm Viện sắc mặt nhu hòa nói.

 

          “Vâng, nô tỳ tuân chỉ.”

 

          “Vừa dùng xong ngọ thiện, không biết các muội muội đến đây có chuyện gì?” Trầm Viện nâng chén trà đặt bên môi thổi vài hơi để che giấu vẻ ngoan độc trong mắt mình.

 

          “Là như vậy, hẳn tỷ tỷ đã biết Hoàng Thượng lập một thái giám làm tài tử rồi đúng không?” Mai phi biết rõ còn cố nói.

 

          “Yêu!” Lí chiêu nghi ngắt lời: “Mai phi, xem ngươi hỏi kìa, tỷ tỷ là ai a, tỷ tỷ đương nhiên phải biết rồi. Nghe nói thái giám này xuất thân từ Phi Hà cung mà, ta nghĩ a, tỷ tỷ là người đầu tiên biết mới đúng.”

 

          “Xem ra hôm nay các muội muội đến không chỉ để vấn an tỷ tỷ ta đây, mà là còn mục đích khác đúng không?”

 

          Đức phi cười duyên vài tiếng nói: “Tỷ tỷ thật thông minh, khó trách ngay cả thái giám trong cung tỷ tỷ cũng có thể làm tài tử.” Sau khi nói xong, nàng dùng khăn lụa che miệng cười khẽ vài tiếng, nàng vĩnh viễn không quên được vũ nhục ngày trước, hiện tại nàng phải trả lại gấp đôi.

 

          “Đúng vậy, để một thái giám làm tài tử của Hoàng Thượng vẫn còn tốt hơn để một cung nữ làm Ngự nữ của Hoàng thượng, ít nhất thái giám thì không sinh được hài tử mà, các muội muội nói có đúng không?”

 

          Hậu cung cao thấp ai lại không biết năm đó cung nữ Đức phi yêu thích nhất được Hoàng Thượng nhìn trúng phong làm Ngự nữ, tuy rằng Ngự nữ kia đã tự sát thân vong, nhưng việc này đã thành một cái gai vĩnh viễn đều không nhổ lên được trong lòng Đức phi, cho nên hiện tại cung nữ trong cung nàng đều là những nữ tử diện mạo bình thường.

 

          Nhìn Đức phi không còn cười nổi nữa, Trầm Viện nhất thời vui vẻ, “Thái giám thủy chung là thái giám, bất nam bất nữ, cho dù được hoàng thượng ân sủng thì y cũng không thể như nữ tử mà sinh ra được long tử, cũng sẽ không vì được Hoàng Thượng yêu thích mà trở thành nam nhân chân chính, Bổn cung thật không biết các muội muội tò mò việc này làm gì. Bổn cung nói thật với các người, Bổn cung không có chút hứng thú với tên thái giám đó, nếu các muội muội thật muốn tìm hiểu về y, không bằng tự mình đến chỗ y một chuyến, tựa như lúc trước đi ‘ xem ’ Ngự nữ gì đó mà ‘ xem ’ y đi.”

 

          Trầm Viện nói vô cùng hưởng thụ, bốn phi tử nhìn nhau rồi đứng dậy nói: “Vậy chúng muội muội xin cáo lui trước, không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi .”

 

          “Các muội muội đi thong thả.” Tuy rằng Trầm Viện vẫn vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, nhưng trong nội tâm đã tức đến cực điểm.

Hết đệ tam thập nhất chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.