Thiên Tứ Kì Duyên

Chương 32: Chương 32




CHƯƠNG 32 

          Đám người Đức phi đi rồi, Trầm Viện ném chén trà vừa cầm uống ra cửa, “Loảng xoãng!” Một tiếng, bể nát, đồng thời cũng nhắc nhở  tất cả thái giám cung nữ trong Phi Hà cung—— quý phi nương nương đã rất tức giận!

 

          “Tương Hiểu Vũ, tên nô tài chết tiệt ngươi, Bổn cung muốn ngươi sống không bằng chết!” Trầm Viện nghiến răng nghiến lợi nói.”Gọi quản sự thái giám đến đây cho Bổn cung!”

          Một lát sau, cung nữ tìm quản sự thái giám đến, trước đó đã được cung nữ nhắc nhở quý phi nương nương tìm mình là vì chuyện gì, Lưu công công kinh hồn táng đảm đi đến trước mặt Trầm Viện quỳ xuống, “Nô tài khấu kiến quý phi nương nương.”

 

          “Lưu công công, Bổn cung hỏi ngươi, Phi Hà cung có phải có một thái giám tên Tương Hiểu Vũ không?”

 

          “Khởi bẩm nương nương, có.”

 

          “Ba!” Trầm Viện vỗ một chưởng lên bàn, “Ngươi làm quản sự thái giám thế nào vậy? Ngay cả một tên tiểu thái giám mà cũng quản không được à? !”

 

          Có cung nữ nhắc nhở, Lưu công công vừa nghe liền biết Trầm Viện chỉ chính là thái giám nào, lão ở trong cung nhiều năm, biết rõ quy luật sinh tồn trong cung, “Không biết nương nương chỉ cái gì?” Có một số việc càng giả không biết thì càng tốt.

 

          “Ngươi còn giả ngu?” Hiển nhiên hôm nay không phải ngày may mắn của Lưu công công, chuyện Tương Hiểu Vũ cùng bốn phi tử đến nói móc đã làm tình tự Trầm Viện vô cùng khó chịu, “Bổn cung chỉ chính là Tương Hiểu Vũ, người là do ngươi quản, ngươi hẳn cũng đã biết y đã ngồi lên vị trí tài tử rồi chứ?”

 

          “Hồi nương nương, nô tài thật sự không biết a.” Lưu công công không ngừng dập đầu cầu xin: “Là nô tài quản người bất lực, cầu nương nương khai ân tha mạng cho nô tài đi, nô tài thật sự không biết gì cả. . . . . .”

 

          “Người đâu, kéo tên lão nô tài làm việc bất lực này ra ngoài trượng hình năm mươi!” Trầm Viện lộ ra nụ cười đầy huyết tinh, nàng thích nhất chính là xem người khác chịu hình .

 

          Lưu công công bị kéo ra ngoài miệng vẫn không ngừng cầu xin: “Nương nương khai ân a! Nô tài cầu nương nương khai ân, tha nô tài đi. . . . . .”

 

          Thái giám cung nữ có mặt không ai dám cầu tình cho Lưu công công, quý phi nương nương không giận chó đánh mèo lên họ, thì họ đã thấy rất may mắn, nếu cầu tình kết cục sẽ càng thảm hại hơn Lưu công công.

 

          Thanh âm trượng đánh lên người Lưu công công vang lên, theo đó là tiếng kêu thảm thiết của Lưu công công đang chịu hình, thanh thanh chấn động lòng người, nhiều cung nữ thái giám trong lúc Trầm Viện không nhìn thấy đều cuối đầu hoặc nhìn sang nơi khác. Lưu công công năm nay đã năm mươi hai, năm mươi trượng này đánh xuống, nhất định là dữ nhiều lành ít, lão vốn đang nghĩ mình chỉ cần cố chống đến năm sáu mươi là có thể ra cung dường lão, ai biết, ai, thiên ý trêu người a! ( dựa theo quy củ trong cung, tất cả thái giám cung nữ chỉ cần tới sáu mươi tuổi là có thể ra cung. )

 

          Đánh được ba mươi trượng, Lưu công công rốt cuộc nhịn không được phun ra một ngụm máu đỏ tươi, “Hảo, đáng đánh! Tiếp tục ra sức đánh cho Bổn cung! Ha ha. . . . . .” Trầm Viện lộ ra một nụ cười từ chân tâm. . . . . .

 

          Rốt cuộc, năm mươi trượng đánh xong, Lưu công công quỳ rạp trên đất bất tỉnh nhân sự, máu tươi nhiễm đỏ đất, Trầm Viện vừa lòng, “Người đâu, kéo lão nô tài này đi, về sau liền từ. . . . . .” Nàng nhìn những người chung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng trên người một thái giám, “Về sau liền do ngươi đảm nhận chức vị này .” Nàng chỉ vào gã nói.

 

          Phúc Lai lập tức quỳ xuống, “Nô tài tạ ân nương nương thưởng thức.” gã vẫn duy trì tư thế quỳ, mãi đến khi xác định Trầm Viện đi xa rồi mới dám đứng lên, đứng lên rồi gã phát hiện lưng mình đã đẫm mồ hôi.

Hết đệ tam thập nhị chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.