Thiên Tứ Kì Duyên

Chương 33: Chương 33




CHƯƠNG 33 

          Hai canh giờ sau ngọ thiện với rất nhiều thái giám cung nữ mà nói là thời gian hoạt động tự do, vì vào thời gian này các phi tần nếu không phải nghỉ ngơi thì là đang thêu hoa, trừ bỏ các cung nữ thái giám phải đứng đợi các nàng, thì những người còn lại nếu đã làm xong việc của mình, có thể trộm về nơi nghỉ ngơi của mình tụ tập lại.

 

          Cái gọi là tụ tập đó chính là đánh bạc a, tâm sự bát quái a vân vân. Mà Tương Hiểu Vũ thường xuyên dùng thời gian này để đi kiếm tiền, trên người mang theo tiền, cầm sổ sách trong tay đi đòi nợ.

          Dùng cơm xong, Tương Hiểu Vũ chuẩn bị đầy đủ sau đó xuất phát, thấy thế Thượng Đức lập tức đi lên hỏi: “Hiểu Vũ, ngươi muốn đi đâu?”

 

          “Đương nhiên là đi kiếm tiền a.” Tương Hiểu Vũ dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Thượng Đức, “Thượng Đức, ngươi là lần đầu quen ta à Ngọ thiện xong không có việc gì làm ta nhất định sẽ đi cho vay nặng lãi a.”

 

          “A? !” Thượng Đức lại tỏ ra sùng bái ánh mắt của hoàng thượng, “Hiểu Vũ, ngươi hình như quá cật lực kiếm tiền rồi đó, hôm nay là ngày đầu tiên ngươi lên làm tài tử a, chẳng lẽ ngươi không sợ bị Hoàng Thượng biết?”

 

          Tương Hiểu Vũ cho Thượng Đức một cái xem thường, “Hôm nay không phải lần đầu tiên ta đi cho vay nặng lãi, Hoàng Thượng muốn biết thì đã sớm biết, hơn nữa Hoàng Thượng nhật lí vạn ky, sao có thời gian trông nom ta làm mấy chuyện này, chỉ cần mọi người vẫn như trước kia thì làm gì có vấn đề.” Nói xong, y dùng mu bàn tay vỗ lên ngực Thượng Đức một chưởng, “Đúng không!”

 

          Tương Hiểu Vũ chỉ vào Phức Lan nói thêm một câu: “Các ngươi ai cũng không được để lộ chuyện ta cho vay nặng lãi, nếu không ta sẽ nuốt trọn nguyệt ngân của các ngươi.” Thuận tiện uy hiếp một chút, hì hì!

 

          Thượng Đức suy nghĩ, a, Hiểu Vũ nói hình như rất đúng nga.

 

Thượng Đức không cản nữa, Tương Hiểu Vũ tiếp tục đi về phía trước, đi ra đại môn Vân Hiên trai, y phát hiện Thượng Đức cùng Phức Lan vẫn đi theo mình, vì thế y dừng lại nói: “Thượng Đức, Phức Lan, đưa đến đây là được rồi, các ngươi trở về đi.”

 

          “Hiểu Vũ, ta trừ bỏ là quản sự thái giám của Vân Hiên trai, còn là thiếp thân thái giám của ngươi, bất luận ngươi đi đâu, ta đều phải đi theo ngươi, bằng không Hoàng Thượng sẽ trách ta hành sự bất lực.” Thượng Đức nói.

 

          “Nga, nếu như vậy Thượng Đức đi theo ta, Phức Lan có thể trở về.”

 

          Phức Lan hồi đáp: “Hiểu Vũ, Hoàng Thượng lệnh Phức Lan một tấc không rời theo sát ngươi bảo hộ ngươi, đây là chức trách của Phức Lan.”

 

          “Bây giờ ta là đi cho vay nặng lãi, nếu mang theo nhiều người như vậy thì rất có cảm giác mấy lão đại mang theo thủ hạ đi nòi nợ trong sách a.” Tương Hiểu Vũ khó xử nói.

 

          “Phốc. . . . . .” Thượng Đức cùng Phức Lan kìm lòng không đậu bật cười, Thượng Đức lau nước mắt, nói: “Hiểu Vũ a, quen ngươi lâu như vậy, ta vẫn không rõ ngươi nghĩ thế nào a. Ngươi ở trong cung không tính ngắn, ngươi có từng thấy tần phi hậu cung nào không mang theo vài thái giám cung nữ không?”

 

          “Ta biêt ta nói không lại ngươi.” Tương Hiểu Vũ không lãng phí thời gian với Thượng Đức, thích thì cứ đi cùng.

 

          Tương Hiểu Vũ vừa bước vào tiểu viện dành cho hái giám, liền nhìn thấy Nhâm Hoành trợn mắt cười to bước ra ngoài. Hì hì, không sớm không muộn, vừa đúng lúc mới tốt, y vội chạy lên cản đường Nhâm Hoành, “Nhâm Hoành, nhìn ngươi cười vui vẻ như vậy, nhất định đã thắng không ít .”Nơi Nhâm Hoành vừa đi ra chính là nơi bọn thái giám tụ tập đánh bạc.

 

          “Tương. . . . . . Tương Tài tử? !” Hiện tại trong cung không ai không biết Tương Hiểu Vũ được lập làm tài tử. Bất quá làm Nhâm Hoành ngàn vạn lần không tưởng nổi chính là Tương Hiểu Vũ đã làm tài tử  thế nhưng còn trở về đòi nợ? ! Thất sách, sớm biết vậy nên học bộ dáng lần trước thua chỉ còn mỗi bộ quần áo mới đúng.

 

          Nhìn Nhâm Hoành một bộ hối hận, Tương Hiểu Vũ ở trong lòng cười, ha ha, trốn đi, còn không phải vẫn bị ta chụp được! Lần trước bị ngươi lừa một lần, ta sẽ không bị lừa lần nữa. Y mở sổ ra cẩn thận tra tìm số tiền Nhâm Hoành thiếu, “Nhâm Hoành, ngươi thiếu ta một lượng bạc cũng đã gần hai tháng rồi, nếu không trả, ta sẽ thêm lợi tức .”

 

          “Tương Tài tử. . . . . .”

 

          Tương Hiểu Vũ ngắt lời hắn, “Đừng gọi ta tài tử, gọi ta là Hiểu Vũ giống trước kia.”

 

          “Rồi, Hiểu Vũ, ta khó lắm mới thắng một lần, tiền đặt ở trên người còn chưa ấm mà, lần sau ta trả ngươi được không.” Nhâm Hoành cầu tình nói.

 

          “Nhâm Hoành, ngươi là một trong những người rất khó đòi nợ, ngươi có biết tôn chỉ ta cho vay chứ.”

 

          Nhâm hoành nói tiếp theo lời Tương Hiểu Vũ, “Biết, có mượn có trả trăm ngàn lần, có mượn không trả một lần nhiều.”

 

          Tương Hiểu Vũ gật đầu, “Nếu đã biết, vậy ngươi trả tiền đi, ngươi phải biết, trừ bỏ ta ra, ngươi muốn tìm một người để vay tiền cũng không phải chuyện dễ a.”

 

          Nhâm Hoành suy nghĩ một chút, cũng đúng, vì thế ngoan ngoãn lấy tiền trong lòng ra trả cho y. Tương Hiểu Vũ nhận tiện rồi lấy ra cây bút than tự chế cẩn thận gạch tên Nhâm Hoành trên sổ.

 

          Phức Lan lần đầu tiên thấy Tương Hiểu Vũ thu nợ đã bó tay, bó tay Tương Hiểu Vũ tham tài, càng bó tay ánh mắt đặc biệt của Mạc Dương Thần, bó tay nhất cử nhất động của y, bó tay . . . . .

Hết đệ tam thập tam chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.