Thiên Vận Online

Chương 26: Chương 26: Kết thúc cùng bắt đầu




Đã từng, có một vu linh giả giống như ta, pháp lực hắn cao cường nên được thôn dân kính ngưỡng. Thế nhưng lúc đó hắn lại yêu một vị chiếu tướng, vì y, vu linh giả cam nguyện hi sinh pháp lực của mình, thậm chí là sinh mệnh, thay người nọ đúc một tuyệt thế thần khí.

Khi hắn dùng một tia linh lực cuối cùng mang linh hồn chuyển thế trọng sinh thì hắn mới phát hiện, cho tới bây giờ mình chưa từng được chiếu tướng yêu thương, hắn bị lừa dối, bị phản bội.

Dưới sự đả kích kịch liệt, thuật chuyển thế trọng sinh thất bại, từ đó về sau, hắn biến thành một du hồn. Điên cuồng, thị huyết, một du hồn bị phong khốn tại Ma Quật… nhân xưng, vu linh Biệt Tây Bặc.

Thôn trưởng yếu ớt nói xong, ngẩng đầu nhìn chúng ta không có phản ứng gì, hắn dừng một chút, nói tiếp: “Đương nhiên, đó chỉ là trò chơi đặt ra. Là bối cảnh thiết kế sư sáng tạo cho quái vật.”

Nghe vậy, chúng ta tất cả đều ngạc nhiên nhìn hắn.”Ngươi là người thật sắm vai! Không phải NPC!”

Thôn trưởng tựa hồ rất thoả mãn với phản ứng của chúng ta, hắn mỉm cười nói rằng: “Mỗi một một thôn trưởng tân thủ thôn đều là chuyên gia do công ty phái đến đảm nhiệm, như vậy mới có thể giải quyết vấn đề cho những người chơi mới tiến vào Thiên Vận. Hơn nữa, trình Biệt Tây Bặc là ta thiết kế.”

“Đây là có chuyện gì?” Nhất Kiếm không hiểu: “Nếu là ngươi thiết kế, có bug thì ngươi tự sửa lại a! Chúng ta cũng không viết trình, vì sao muốn chúng ta hỗ trợ?”

Cải chính, là “nngươi” sẽ không viết trình tự, thôn trưởng là muốn “ta” hỗ trợ. Máy tính nhà ngươi ngoại trừ lên mạng thì cũng để không đó chẳng biết làm gì, đừng gộp ta với ngươi nói làm một có được không!

“Ai…” Thôn trưởng thở dài một hơi.”Sau khi ta tạo ra [quá khứ] cho Biệt Tây Bặc, cuối cùng hắn không bị khống chế, chân chính điên cuồng . Hắn hiện tại không chỉ công kích ngoạn gia, cũng công kích quái vật xung quanh, công ty bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là trong lần bảo trì này sẽ hoàn toàn cắt bỏ tư liệu của hắn.”

“Xóa sạch không tốt sao?” Hiểu hỏi.

Thôn trưởng rũ mắt nhìn tay mình, nói: “Hắn là ta tự tay dựng dục ra, giống như là hài tử của ta, ta không đành lòng, cũng không thể hạ thủ khảm trừ hắn.” Trong giọng nói có nồng đậm tiếc nuối cùng không muốn.

Biệt Tây Bặc là một nhân vật rất đáng thương, đáng thương không phải là quá khứ của hắn, mà là cái “quá khứ” ấy vốn không thật sự tồn tại, nhưng lại nhưng hắn lại phải tin tưởng, thừa nhận. Hắn hận… Hắn hận… Đều là hư cấu.

Nếu như quá khứ của mình không tồn tại, nếu như những gì mình tin tưởng cũng không phải chân thật, vậy bản thân… nên đi nơi nào?

Ta có thể lý giải tâm tình thôn trưởng, hắn không đành lòng để Biệt Tây Bặc thống khổ như vậy, nhưng cũng không thể cứ như vậy mạt diệt hắn. Vì vậy ta hỏi: “Chúng ta nên làm như thế nào?”

“Ta đã thỉnh cầu công ty, bọn họ nguyện ý cho ta, cho Biệt Tây Bặc một cơ hội. Nếu có người chơi có thể giết chết hắn, trong thời gian hắn xoát tân, ta có thể điều chỉnh lại hệ thống, kỳ hạn là trước đợt bảo trì cuối tháng.

“Sau đó ta liền nghĩ tới ngươi.” Đôi mắt thôn trưởng cơ trí nhìn ta.”Ngươi cũng là một vu linh giả, hẳn là có thể đánh bại hắn. Nếu như hoàn thành, ta sẽ cho ngươi với bằng hữu ngươi nhị chuyển.”

Chỉ cần giết chết hắn, là có thể trợ giúp hắn sao? Ta tin tưởng lần này thôn trưởng nhất định sẽ sáng tạo cho Biệt Tây Bặc một quá khứ càng tốt đẹp, hoặc là tương lai.

“Nếu như chúng ta không kịp giết chết Biệt Tây Bặc trước đợt bảo trì cuối tháng, ” Vô Cực hỏi: “Ngươi phải làm sao bây giờ?”

Thôn trưởng cười khổ, lắc đầu, thở dài: “Đây là thiên mệnh, không thể cưỡng cầu…”

Vô Cực cảm thấy không đồng ý. Cho dù là thiên mệnh, hắn cũng sẽ cưỡng cầu cho bằng được.

Trước khi đi, bọn họ mới nghĩ đến một vấn đề phi —– thường nghiêm trọng.

“Ngươi nói trong Ma Quật, Ma Long hơn một trăm cấp đều bị hắn giết như chơi, chúng ta làm sao mà đánh thắng được hắn a!” Nhất Kiếm níu lấy cổ áo thôn trưởng, cố sống cố chết lắc hắn.

“Ta có thể nói cho các ngươi nhược điểm của hắn.” Thôn trưởng nói. Đừng có lắc nữa!

Bên ngoài Ma Vực là sa mạc rộng lớn, Ma Quật thì quanh năm bị sương mù bao phủ, càng đi sâu vào trong, sương mù càng dày đặc. Chỉ có lúc chính ngọ mười hai giờ trưa, sương mù mới có thể tạm thời tản ra.

Mà mười hai giờ trưa cũng là thời gian năng lực vu linh yếu nhất, nếu như hắn mới vừa cùng quái vật xung quanh chiến đấu xong, chúng ta sẽ có cơ hội đánh bại hắn.

Trưa hôm sau, chúng ta tới Long Tư Khảm thành gần Ma Vực bổ sung dược thủy, thuận tiện hỏi thăm tình huống Ma Quật. Ta nghĩ hẳn là không ít ngoạn gia đều từng bị Biệt Tây Bặc đuổi về điểm sống lại, chỉ là…

Nhất Kiếm khoa trương thở dài một hơi, than thở ỉ ôi: “Thật là quỷ dị a! Cả…. tòa thành thế nhưng không có ai từng đánh qua vu linh, hơn nữa ngay cả thấy cũng chưa từng thấy qua.”

“Đúng vậy!” Kiệt Phất cũng đồng ý: “Nơi đó có nhiều quái mạnh, bình thường có rất ít người thâm nhập Ma Quật luyện công, đương nhiên cũng sẽ không có ai gặp qua boss trong truyền thuyết Biệt Tây Bặc.”

“Khó trách hắn được xưng là boss bí ẩn.” Hiểu gật gù: “Phía chính phủ không đưa số liệu coi như xong, hơn nữa không ai đánh qua.”

“Hay là… Trực tiếp đến đánh?” Ta trầm ngâm: “Nếu cứ tiếp tục kéo dài, qua giữa trưa thì phiền toái.”

“Boss vu linh cấp bậc gần hai trăm, không biết thuộc tính và trị số hắn như thế nào thực sự không dễ ứng phó, thế nhưng…” Vô Cực nhìn bầu trời, thái dương đã sắp vươn lên giữa trời xanh.

“Sắp đến trưa rồi. Không thể làm gì khác hơn là đi trước nói sau.”

Ta phi thường không muốn để bằng hữu của mình mạo hiểm, thế nhưng không có biện pháp. Đối mặt với quái vật không biết, chỉ có cắn răng làm liều!

Chỉ là… Chiếu theo lời thôn trưởng nói, Biệt Tây Bặc đã tàn sát toàn bộ quái vật xung quanh hắn, vùng Ma Quật này hẳn là cũng không có quái, vậy tại sao lại không có người chơi nào tò mò đi vào Ma Quật nhìn xem?

“Phiền chết rồi──” Nhất Kiếm rống to, “Cái gì vu linh Biệt Tây Bặc, trực tiếp đánh là được!” Hắn không thích động não, chỉ thích cầm kiếm chém trước nói sau.

Khi Nhất Kiếm rống lên cái tên Biệt Tây Bặc, phụ cận có mấy người lập tức quay lại nhìn nhau, còn không ngừng tụm đầu nói nhỏ. Phản ứng của bọn họ khiếm nhóm người Nguyệt cũng tò mò nhìn về phía đó.

Một nam tử mặc pháp bào, mái tóc ngắn màu tím bước ra từ trong đám người.

Nam tử mỉm cười với bọn họ, hỏi: “Ta là Hòe Phong, có phải các ngươi muốn đi Ma Quật đánh boss kia không?”

“Không sai.” Vô Cực đáp: “Chúng ta là muốn đi đánh.”

Hòe Phong nói: “Ta và bằng hữu lúc trước đã từng gặp qua boss ấy, hắn thực sự rất mạnh.”

“Ta cũng biết.” Nguyệt nói: “Nhưng chúng ta không thể không đánh.”

Hòe Phong thấy bọn họ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên nhủ: “Chúng ta trước gặp phải hắn, toàn bộ bị diệt chỉ trong mấy phút. Sau đó ta mật GM, GM nói hắn là hệ thống sai lầm tạo thành bug, chờ cuối tháng bảo trì sẽ trừ bỏ. Nếu như các ngươi thực sự muốn đi đánh boss, có thể chờ hệ thống cập nhật xong lại đi, GM nói bọn họ sẽ thả một boss mới.”

“Đây là nhiệm vụ nhị chuyển của ta, ta nhất định phải đánh vu linh.”

“Nhiệm vụ nhị chuyển!” Hòe Phong kinh ngạc nhìn Nguyệt. Phát giác Nguyệt không phải đang nói đùa thì thở dài, “Vậy không có biện pháp.”

Trong Thiên Vận, chủng loại chức nghiệp rất nhiều, mà chức nghiệp bất đồng nhiệm vụ nhị chuyển cũng không giống nhau, Hòe Phong cũng không hỏi nhiều.

“Ngươi đã từng đánh boss kia, có thể nói cho chúng ta biết đại khái về thuộc tính và hình thức công kích của hắn không?” Hiểu hỏi.

Hòe Phong nhìn Nguyệt bọn họ, lại nhìn về phía đội hữu của mình.

Tinh linh đạo tặc trong đội gật đầu với hắn, hắn cũng mỉm cười cùng đạo tặc, giống như đã hạ quyết tâm, nhãn thần đột nhiên trở nên rất kiên định. Hắn quay đầu, nói với Nguyệt bọn họ: “Ta đi cùng với các ngươi!”

“Đội các ngươi chỉ có sáu nhân, thêm ta vào cũng vừa vặn. Ta cùng bằng hữu đã thương lượng qua, cứ như vậy bị boss kia tiêu diệt toàn đội thật sự rất không cam lòng, ta muốn khiêu chiến một lần nữa.”

“Không được!” Nguyệt rất kiên quyết cự tuyệt. “Ngươi cũng nói rất nguy hiểm.” Y không thể hại một người mới quen vì mình mà rớt cấp.

Hòe Phong nhìn ra Nguyệt do dự, sảng khoái cười nói: “Ngươi không cần quá để ý, bình thường tổ đội luyện công, rụng rụng cấp cũng không có gì, huống hồ là đánh boss! Hơn nữa ta đã từng giao thủ với vu linh, đại khái biết hình thức công kích của hắn, có thể cho các ngươi một chút kiến nghị.”

Hắn nói như vậy cũng rất có đạo lý, luyện công cũng có đôi khi bị chết rụng cấp, cùng lắm thì giúp hắn luyện trở về là được. Hơn nữa đại mọi người đích xác cần phải hiểu rõ về Biệt Tây Bặc mới có thể nghiên cứu chiến lược tốt nhất.

Trong khoảng thời gian ngắn Nguyệt cũng không hạ được quyết định, vì thế y đưa mắt nhìn về phía Vô Cực, muốn hắn tác chủ.

Chỉ thấy Vô Cực lộ ra biểu tình hơi do dự, hắn cũng không biết có nên để Hòe Phong theo cùng làm nhiệm vụ hay không. Vô Cực lo lắng, chức nghiệp bí mật của Nguyệt có thể sẽ bị đối phương truyền ra ngoài, tuy rằng hắn nghĩ Hòe Phong không giống hạng người như thế.

“Muốn thu thì thu, không thu thì không thu, lề mề .” Hiểu nhướng mày cao giọng nói Vô Cực: “Không giống nam nhân!”

“Hanh!” Vô Cực hừ lạnh một tiếng, thuận tay phát tin mời tổ đội cho Hòe Phong, lãnh mâu nhướng lên, bắn xuyên qua Bạch Nhật Hiểu.

Hai người kia… Thực sự là đủ rồi.

Hòe Phong tạm biệt các bằng hữu, chúng ta lập tức chạy tới sa mạc Ma Vực.

Lúc này ta mới biết được nguyên nhân tại sao sau khi Biệt Tây Bặc phát cuồng thì không có người chơi đi qua ma Vực…

Chúng ta đứng trên biên giới giữa khu luyện công và khu an toàn, thật sâu cảm thấy cảnh tượng trước mắt quả thực là một hồi ác mộng. Trên trăm ngàn Cương Thi hình người, Thực Thi Quỷ, Khô Lâu… quanh quẩn bồi hồi ở bên kia biên giới Khô Lâu quần áo rách nát lộ những khúc xương trắng hếu ra ngoài, trên người Cương Thi còn rơi rớt máu loãng thịt nhão, Thực Thi Quỷ thê lương rên rỉ.

Thảo nào không ai muốn tới… Người tới nơi này không bị ép chết cũng sẽ bị hù chết, hoặc là thối chết.

Nhất Kiếm nắm chặt mũi mình, nhíu mày kêu rên: “Trời ạ! Đây là có chuyện gì, là ta hoa mắt sao? Ta nhớ kỹ trước đây quái không có nhiều như vậy a!” Hơn nữa mùi hôi thối trên người chúng phát ra cũng khó ngửi quá a.

Hòe phong cũng rất kinh ngạc, mấy hôm trước hắn cùng bạn bè đến nơi này, những quái này vẫn phân bố thành những nhóm nhỏ vụn vặt, tuy rằng nói có thể đám cương thi ở bên ngoài không bị Biệt Tây Bặc giết chết, nhưng số lượng thế này cũng quá… khoa trương đi…

Lạc Hồn vẫn luôn dõi mắt nhìn phương xa, đột nhiên mở miệng: “Đi sâu vào bên trong, hình như sẽ không có quái, đám cương thi này đại khái là sợ bị Biệt Tây Bặc giết nên mới chạy trốn, thế nhưng bị biên giới khu an toàn vây khốn.”

“Đúng thế…” Nhất Kiếm lập tức rất chân chó phụ họa.”Lạc Hồn thật là lợi hại nha!”

Mà người kia chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không nói một câu. Kế hoạch “để Lạc Hồn chú ý ta” của Nhất Kiếm, thất bại lần thứ n.

Kiệt Phất nhìn ‘đàn’ người trước mắt, vẻ mặt đau khổ nhìn Nguyệt hỏi: “Nguyệt Nguyệt, chúng ta làm sao qua được a?” Hai người bọn họ có thể cưỡi sủng vật cường ngạnh tiến lên, nhưng những người khác làm sao bây giờ?

“Dẫn đi.” Vô Cực lạnh nhạt nói: “Phái người dẫn dắt đám quái này rời đi.” Lãnh ý trong đôi lam mâu kia, tràn ngập khí thế phong vũ dục lai (gió mưa kéo đến).

“Phái ai dẫn?” Nhất Kiếm vừa nói ra khỏi miệng, lập tức muốn cắn rụng đầu lưỡi mình, bởi vì Vô Cực và Hiểu song song nhìn về phía hắn…

Nhất Kiếm lập tức hạ mặt, ỉ ôi kháng nghị.”Vì sao là ta!”

“Ngươi là bán thú nhân.” Hiểu nói: “Lại là chiến sĩ, máu tương đối trâu.”

Nguyệt chỉ có thể nhìn hắn cười khổ, cũng nỗ lực suy tư xem xem có biện pháp nào tốt hơn.

“Dứt khoát chút.” Lạc Hồn rốt cục mở miệng nói với Nhất Kiếm, thế nhưng nhưng đổi lấy Nhất Kiếm nước mắt lưng tròng.

Vô Cực nói: “Điểm kinh nghiệm hiện tại của ngươi không phải là linh (zero) sao?” Ngụ ý chính là, ngươi nhanh đi dẫn, một lát sẽ giúp ngươi sống lại.

Nhất Kiếm không thể làm gì khác hơn là mang vẻ mặt đau khổ, giống như một tiểu tức phụ, vạn phần ủy khuất nhìn bọn họ giúp hắn buff các loại ma pháp phụ trợ.

“Vì sao lại là Cương Thi? Cái khác ta không sợ… tại sao lại là cương thi!”

Ai từng bị quái cường thi đẩy ngã qua đều biết, quái vật có khuôn mặt cực đặc biệt, thịt nhão và tròng mắt rớt xuống lơ lửng trước mặt ngươi, mùi xác hư thối… Có thể làm người ta gặp ác mộng mấy ngày liền.

Trong lúc Nhất Kiếm ôm quyết tâm chết chắc, nghiêm mặt trắng bệch sắp vượt qua khu vực biên giới, ta gọi hắn lại.

“Nhất Kiếm chờ một chút! Ta nghĩ được biện pháp rồi.”

Nhất Kiếm vội vã kéo chân về, dùng ánh mắt cảm kích lại chờ mong nhìn ta.”Biện pháp gì? Nguyệt đại ca ngươi nghĩ được biện pháp gì , nói mau nói mau, là cái gì…” Còn giống như gà mẹ hỏi không ngừng.

Ta không trả lời hắn, trái lại quay đầu hỏi Hòe Phong: “Ta nhớ Hòe Phong ngươi là thần sử, có học được quang hệ ma pháp cùng ma pháp trì dũ tiến giai thành ma pháp hệ thánh quang không?”

“Có a.” Hòe Phong gật đầu nói: “Ta có học được.”

Ta hỏi tiếp: Có [Khu Ma Không Gian] chứ?”

“Có… Thế nhưng…”

“Ta đây có biện pháp.” Ta sáng lạn cười, nhìn về phía Vô Cực.

“Lẽ nào…” Vô Cực mở to hai mắt, nhìn ta.”Ngươi muốn dùng chiêu đó?”

“Không sai!” Trong ánh mắt lộ ra kiên định “Thỉnh tin tưởng ta đi” .

“Ta đã biết.”

“Chưa từng hoài nghi”, Vô Cực cũng nhìn lại ta như thế.

Ta nhanh chóng buff cho mình các loại ma pháp phụ trợ, còn sử dụng phù pháp gia trì tăng lực phòng ngự thuộc tính ám, chờ các đội hữu đêỳ chuẩn bị tốt, ta hít sâu một hơi, cắn răng chạy ào vào khu vực tuyến.

Vừa qua khu vực tuyến, đám cương thi tựa như ác hổ săn mồi đuổi sát phía sau ta. may mà quái vật hệ bất tử tốc độ di chuyển không cao, cho nên không phải rất nguy hiểm.

Phía sau ta kéo theo một tòa tàu hỏa đầy hành khách, không ngừng chạy vòng vòng xung quanh, ý đồ dẫn hết đám quái xung quanh lại đây.

Vô Cực thấy số lượng quái đều bị hấp dẫn không sai biệt lắm, mới cho mọi người đi qua khu vực tuyến. Bất quá hắn cũng không dẫn mọi người lập tức xông vào, trái lại nói với Hòe Phong: “Chờ một chút Nguyệt dừng lại, ngươi lập tức phóng ra khu ma không gian về phía hắn.”

“Cái gì!” Hòe Phong bất khả tư nghị nhìn hắn.”Khu Ma Không Gian đúng là có thể phóng vào đội hữu, thế nhưng khi thi pháp, người thi pháp lẫn người bị thi pháp cũng không di động được nha!”

Thấy Vô Cực chỉ mỉm cười không phản ứng, Hòe Phong càng tăng cao âm lượng: “Hơn nữa thời gian đọc chú pháp Khu Ma Không Gian mất 15 giây nha, Nguyệt vừa dừng lại, lập tức sẽ bị đoàn xe lửa kia đẩy ngã, căn bản không có biện pháp phóng a!”

“Ngươi phóng là được.” Vô Cực ngóng nhìn Nguyệt, trong mắt không hề có một chút nào do dự.

“Yên tâm đi!” Kiệt phất mỉm cười, vỗ vai Hòe Phong: “Không có vấn đề gì đâu.”

Những người khác cũng lộ ra biểu tình cực độ tín nhiệm đối với Nguyệt.

Hòe Phong không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.

“Thu thập” nốt mấy “toa tàu” rớt lại phía sau, ta hơi dừng lại, dùng nhãn thần ra hiệu cho Vô Cực.

Trong khoảnh khác ta dừng lại cước bộ, Vô Cực đã sớm rút Minh Nguyệt kiếm trượng, khẽ quát một tiếng.

“Tâm chi thúc phược!” Lời vừa dứt, ta đã cảm thấy cước bộ mình như nặng ngàn cân, cũng vô pháp di động. Trong thời khắc ta hoàn toàn bị định thân, trên người ta tỏa ra mấy trăm sợi tơ li ti màu xám nhạt, kéo dài ra ngoài giống như mạng nhện.

Sợi tơ vừa chạm đến một cương thi gần ta, lập tức khiến nó định thân. Lấy ta làm trung tâm, bao vây là một đoàn ma vật không thể nhúc nhích, nhìn qua đúng là một cảnh tượng kỳ quái.

“Mau phóng!” Vô Cực quát lên với Hòe Phong, trên trán toát ra đích mồ hôi lạnh, hắn cũng không thể ung dung như những lời mình nói.

Hòe Phong lập tức phóng ra Khu Ma Không Gian, mà Vô Cực cũng lập tức tung ma pháp quang phong lôi uy lực cường đại trên phạm vi lớn.

Thành thật mà nói, cảm giác đối mặt với nhiều quái vật như vậy ở cự li gần thật sự không tốt lắm, nhưng càng hỏng bét chính là ảnh hưởng của “Tâm chi thúc phược” đối với ta.

Dưới chân rất nặng, ngay cả tâm cũng rất nặng nề.

Ta chỉ có thể vây ở chỗ này, đứng ở đây, giống như con mồi bị mạng nhện giữ chặt, không thể động đậy, không chỗ để về…

Hơn mười giây sau, Khu Ma Không Gian của Hòe Phong và Thiên Hàng Vạn Lôi của Vô Cực trước sau phóng xuất.

Chỉ thấy Hòe Phong hướng ta bắn ra một đạo bạch quang, vừa phủ lên thân, bạch quang liền hóa thành nghìn vạn mũi ngân quang, quay quanh giữa không trung thành một vòng chú văn bạc lớn, thánh khiết không gì sánh được. Chỗ được quang mang soi sáng, quái vật hệ bất tử đều ào ào kêu thảm. Cùng lúc đó, từ trên cao đột nhiên đánh xuống nghìn đạo sét kim sắc, hoành tránh đến cực điểm.

Chờ lôi mang cùng ngân quang tán đi, quái vật xung quanh ta đã chết không ít ( không chết cũng sắp chết ). Vô Cực lập tức nắm cả thắt lưng ta, cùng mọi người chạy như điên về phía trước.

“Oa… Ta thăng cấp rồi này!” Ta nói một câu, đổi lấy Vô Cực và Hiểu oán hận liếc mắt một cái.

Chúng ta không có thời gian để ý tới đám quái lẻ loi suốt đường ( bởi vì sắp trưa rồi ), chỉ cắm đầu chạy như điên. Khi trước mắt xuất hiện trụ xương báo hiệu sắp đến trung tâm Ma Vực, hàng “toa xe” không dài mắt phía sau lập tức tan tác như ong vỡ tổ.

Sương mù xám xịt quanh quẩn bốn phía, trong không khí truyền đến mùi máu tươi nhè nhẹ, Ma Quật cách đó không xa tản ra quang mang đỏ tươi.

Trong mông lung, có một bóng người cao to đi tới gần chúng ta.

“Ta khát khao… Nơi nào…” Ngữ điệu kia ai oán thê lương như đâm vào tâm phế chúng ta.

Từ phương xa, một trận cuồng phong thổi tới. Sương tản, trường sam đỏ thẩm vờn bay trong gió, nhìn như bi thương.

Biệt Tây Bặc nguyên bản đang nhìn bầu trời, chuyển tầm mắt nhìn về phía chúng ta, đôi đồng tử tím sẫm tràn ngập mê võng. Hắn hơi nghiêng người, bước một bước về phía trước.

Chỉ một động tác nho nhỏ đã khiến chúng ta phản ứng cực đại, Vô Cực và Hiểu rút ra vũ khí, một trái một phải bảo hộ trước mặt ta, Lạc Hồn cũng lập tức khoát cung tiễn lên vai, Nhất Kiếm lại là động thân đứng trước Lạc Hồn, mọi dây thần kinh của mọi người nháy mắt buộc chặt.

“Ngươi là ai?” Biệt Tây Bặc không hề có ý công kích, chậm rãi đi về phía ta, thì thào hỏi: “Ta cảm giác được trên người có vu linh khí giống ta.”

“Ta với ngươi đều là vu linh giả.” Ta đẩy Vô Cực và Hiểu chắn trước mặt, đến gần Biệt Tây Bặc, nói rằng: “Ta muốn giúp đỡ ngươi.”

“Giúp đỡ… sao?” Biệt Tây Bặc nhẹ lẩm bẩm.

“Giúp ngươi giải thoát khỏi quá khứ.” Từ trong cái quá khứ không hề tồn tại.

“Giải thoát…” Ngữ khí hắn cũng mờ mịt như ánh mắt.

“Thật buồn cười! Ác mộng vĩnh viễn của ta không thể nào kết thúc chỉ vì một người! Ta không biết ta là ai, vì sao tồn tại, chỉ biết là ta rất hận! Rất thống khổ!” Biệt Tây Bặc nhìn ta, trong giọng nói có một tia cuồng loạn.

“Thống khổ vì bị lừa gạt, thống khổ vì bị phản bội… Vu linh giả a! Ngươi có thể hiểu được không? Nếu như kẻ ngươi hoàn toàn phụng hiến kia đối với ngươi như vậy…” Hắn có ý ám chỉ nói: “Ngươi không hận?”

“Ta không hận…” Ta mỉm cười, bình thản nói rằng: “Ta làm như vậy, chỉ là bởi vì hắn đáng giá. Dù cho không có một hào hồi báo, cũng không sao cả.”

“Điều ta muốn không phải lòng cảm kích hay tình yêu của hắn, ta chỉ cần có thể trở thành sức mạnh của hắn, chỉ cần hắn trở nên mạnh mẽ, không ai đánh bại được…”

“Vậy sao…” Biệt Tây Bặc hỏi, “Vậy tất cả đều là ta tự chuốc lấy… Là ta đáng kiếp!”

Ta vội vàng nói: “Ta không có ý này…”

“Được rồi!” Biệt Tây Bặc cắt đứt lời ta. “Thống khổ ngàn năm, mê võng ngàn năm, sao có thể không hận!”

Hắn lúc này cuồng loạn như thể thay đổi thành một con người khác.

“Tất cả trên đời đều biến mất hết đi!” Hắn rống to. Vết máu bắn tung tóe trên mặt, loang loang, giống như nước mắt của hắn, nước mắt mang màu máu.

Hắn phất tay huyễn ra một thanh liêm đao thật lớn, thân hình chợt lóe đã xuất hiện trước mặt ta, vung đao hướng ta bổ tới.

Biệt Tây Bặc đột nhiên làm khó dễ, khiến Hiểu lại càng hoảng sợ, hắn lập tức vung song đao chặn lại cự liêm. Cùng lúc đó, tên của Lạc Hồn và ma pháp của Hòe Phong cũng đã bắn tới trên người Biệt Tây Bặc.

“Húc Chi Vô Cực! Ngươi lại phát ngốc cái gì!” Kiệt Phất trừng Vô Cực rõ ràng đang phân tâm.

“A… Xin lỗi.” Vô Cực lúc này mới phục hồi tinh thần, nhanh chóng chỉ huy mọi người đối phó kẻ địch.

Lời Nguyệt nói, là có ý gì… người hắn nói… Là ta sao? Nội tâm Vô Cực không ngừng suy tư.

Nhìn thần thái Biệt Tây Bặc phát cuồng, ta không khỏi oán giận công ty trò chơi, vì sao lại cho hắn AI (trí năng nhân tạo) cao như vậy, rồi lại bởi vì hắn có suy nghĩ của mình mà phải mạt sát hắn. Tựa như có kẻ chế tạo ra người phục chế, lấy đi khí quan mình cần rồi vứt bỏ, nhân loại chúng ta… chỉ muốn những gì có ích cho mình.

Nhưng ta chỉ là một game thủ trong trò chơi này, tuy rằng đồng tình, điều duy nhất ta có thể làm là đánh bại hắn, cũng hy vọng hắn sau khi trọng sinh sẽ có một bắt đầu tốt đẹp. Giống như ta.

Hiểu chế trụ Biệt Tây Bặc công kích, Nhất Kiếm phối hợp Vô Cực hai mặt giáp công, Lạc Hồn và Kiệt Phất phụ trách phóng tiễn tạo thương tổn Biệt Tây Bặc. Đó là chiến lược chúng ta nghĩ đến, thế nhưng đối phó với một quái có suy nghĩ có ý thức, thực sự hữu dụng sao?

Đáp án là không có…

Biệt Tây Bặc đã phát hiện Hiểu cố ý làm khiên thịt kềm chế hắn, cho nên khi song đao của Hiểu chặn lại liêm đao, hắn lập tức trở tay, trong nháy mắt đã thu hồi liêm đao, khiến Hiểu đánh vào khoảng không. Lại nhân lúc Hiểu trọng tâm bất ổn lập tức huyễn hóa ra cự liêm đao.

Bạch Nhật Hiểu chưa từng đụng qua loại boss có thể thu phóng vũ khí tự do như vậy, căn bản không kịp phản ứng, đã bị cự liêm của Biệt Tây Bặc chém bay.

May mà lúc này đúng lúc mặt trời chính ngọ chiếu mạnh nhất, năng lực Biệt Tây Bặc giảm đi, Hòe Phong từng đề cập qua liêm đao kia có thể một phát chém rụng tế ti hơn chín mươi cấp, hiện tại ước chừng chỉ có thể xóa bốn năm trăm máu của Hiểu, ta và Hòe Phong liên hợp thi triển trì dũ thuật, lượng máu của Hiểu lập tức được buff đầy.

Nhưng Hiểu kiềm chế hành động thất bại, Biệt Tây Bặc phi thân một cái, lần thứ hai xông vào ta. Xem ra hắn muốn giải quyết vu linh giả ta trước.

“Đáng giận!” Vô Cực gầm nhẹ, mạnh bạo oanh tạc một đạo nộ lôi lên lưng Biệt Tây Bặc.

Tiễn của Kiệt Phất và Lạc Hồn cũng lập tức lao đến, cho ta không gian bỏ chạy. Ngay lúc Hiểu giương đao muốn công kích Biệt Tây Bặc lần thứ hai, chỉ nghe thấy Nhất Kiếm hét lớn một tiếng.

“Thú hóa!” Thú văn trên má Nhất Kiếm trong nháy mắt mở rộng, con ngươi hắn trở nên đỏ đậm, trên tay cũng mọc ra lợi trảo.

Đây là kỹ năng chủng tộc bán thú nhân, sao ta lại không nghĩ đến việc sử dụng nó ni? (kỹ năng chủng tộc là kỹ năng đặc thù của từng loại chủng tộc)

Bất quá cũng khó trách, kỹ năng chủng tộc tuy mạnh, nhưng thời gian duy trì chỉ có 10 phút, hơn nữa sau khi sử dụng, trong vòng bốn giờ các hạng tính chất vốn có sẽ giảm còn 1 ( trang bị cộng thêm vẫn còn), tương đương với việc hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.Cho nên trừ phi muốn đánh Vương, hoặc là sinh tử quyết đấu, không phải không ai cũng muốn sử dụng.

Thế nhưng, hiện tại không phải là hai loại tình huống đó sao? Không nghĩ tới Nhất Kiếm bình thường ngây ngốc sẽ có thời điểm cơ linh như vậy ( kỳ thực hắn là cái gì không nghĩ đến, thấy kỹ năng nào cực mạnh thì dùng thôi ).

Ta lập tức quát: “Ma Thiên Giáng Lâm!” Sử xuất kỹ năng chủng tộc Ma tộc.

Trên hai bên vai trần của ta xuất hiện đồ đằng màu tím đen, nhãn tình cũng trở nên ám tử, phía sau ẩn ẩn hiện lên đôi cánh đen.

“Thiên Cương Chiến Khí!” Hiểu tiếp tục hô to, quang mang đạm kim sắc tưạ như một khôi giáp phủ lên người.

“Thần Ân Hạo Đãng!” Kiệt Phất cũng sử xuất kỹ năng chủng tộc thần. Chú văn vòng sáng kim bạch sắc quay quanh hắn, phía sau cũng lờ mờ hiện lên đôi cánh trắng.

Mà Vô Cực, Lạc Hồn và Hòe Phong không sử xuất chủng tộc kỹ, bọn họ lo lắng khi trở về thành có thể còn phải đánh quái vật chặn đường, không thể để toàn bộ thành viên đều mất sức chiến đấu.

Nhất Kiếm sau khi rhú hóa hậu năng lực tăng cao phóng vọt tới trước mặt Biệt Tây Bặc, cũng không sử dụng kiếm, trực tiếp vươn lợi trảo nắm lấy liêm đao trên tay Biệt Tây Bặc, chế trụ hành động của hắn.

Tuy rằng phương thức rất ngốc, nhưng dũng khí rất đáng khen…

“Vô ích!” Biệt Tây Bặc giận dữ, giương tay bổ ra một đạo linh phù, Nhất Kiếm bị xóa hơn phân nửa máu ( Nhất Kiếm là chiến sĩ nên ma phòng rất thấp ). Lúc Biệt Tây Bặc muốn xuất linh phù lần thứ hai, “sưu” một tiếng, mũi tên của Lạc Hồn cắt đứt động tác hắn.

Xem ra, Lạc Hồ đã sớm đem Nhất Kiếm trở thành bằng hữu, hắn đối với bằng hữu mình nhận định, chắc chắn tẫn hết tâm lực mà bang trợ.

Sau khi Lạc Hồn đẩy lùi công kích của Biệt Tây Bặc, ta và Hòe Phong lập tức giúp Nhất Kiếm buff đầy máu. Nhất Kiếm sau khi thú hóa, Biệt Tây Bặc không thể hất hắn ra, đã bị Nhất Kiếm kiềm chế, mọi người điên cuồng mà công kích Biệt Tây Bặc.

Năm phút qua đi, huyết lượng của Biệt Tây Bặc giảm còn 1/4. Thế nhưng Ma Quật lại sắp bị sương mù bao phủ lần nữa, đến lúc đó thái dương bị che khuất, muốn đánh thắng sẽ trở nên rất khó khăn.

Vì thế ta và Kiệt Phất gọi ra toàn bộ sủng vật lẫn ma thú, những người có sủng vật cũng lập tức gọi ra sủng vật, mong muốn có thể mau chóng đánh bại hắn.

Khi Biệt Tây Bặc chỉ còn 1/10 máu, sắp tử vong thì dị biến nổi lên, hắn đột nhiên sử xuất Thiểm Điện Phù Pháp lực công kích thấp nhưng lại có hiệu quả đẩy lùi bức tất cả lùi lại. Nhưng hắn lại không lập tức tiến lên công kích, chỉ là lùi lại một bước lớn, trong miệng thì thào tự nói.

Nguyệt và Kiệt Phất liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều nghe được đó là chú ngữ triệu hoán thuật. Trong lòng Nguyệt âm thầm kêu không ổn, Biệt Tây Bặc quả nhiên biết sử dụng triệu hoán thuật ( toàn bộ pháp thuật Vu Linh Giả hắn đều biết dùng ), hơn nữa ma thú hắn triệu hồi ra nhất định đẳng cấp rất cao.

Tất cả mọi triệu hoán sư đều biết, tại thời khắc mấu chốt, triệu hồi ra ma thú thường thường có khả năng xoay tình hình chiến đấu, vì vậy hắn làm sao có thể để Biệt Tây Bặc thuận lợi triệu hồi ma thú!

Trên thực tế, ngay lúc phát hiện Biệt Tây Bặc niệm chính là chú ngữ triệu hoán thuật, Nguyệt lập tức vọt tới trước mặt hắn, giơ tay phát ra một đạo phù pháp hòng cắt đứt hắn niệm chú ngữ.

Không nghĩ tới, thứ Biệt Tây Bặc niệm chỉ là ngụy trang, hắn căn bản không sử dụng triệu hoán thuật, trong nháy mắt thân hình Nguyệt khựng lại vì phát động phù pháp, hắn lập tức ngừng chú ngữ, đưa tay chụp lấy cổ Nguyệt, nắm lấy Nguyệt giơ lên trước mặt mình.

Nguyên lai, từ đầu đến cuối hắn chỉ muốn đối phó y…

“Không được qua đây…” Biệt Tây Bặc cười ta, uy hiếp mọi người.

“Đáng ghét!” Kiệt Phất kéo cung định bắn, nhưng lại bị Lạc Hồn ngăn lại.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không bắn trúng Tiểu Nguyệt.” Kiệt Phất nói. Trong tình huống đang tổ đội, vô luận pháp thuật hay vũ khí công kích cũng sẽ không thương hại tới đồng đội.

“Ngươi sẽ chọc giận hắn.” Lạc Hồn chậm rãi nói: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

“Lẽ nào ngươi muốn chúng ta trơ mắt nhìn Nguyệt đại ca bị giết chết!” Nhất Kiếm gầm nhẹ, nắm tay siết chặt đến mức cơ hồ xuất huyết.

“Chết tiệt!” Hòe Phong hỏi: “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? !” Hắn không thể nào ngồi yên nhìn đồng bạn chịu khổ.

“Có người… so với các ngươi còn thống khổ hơn!” Lạc Hồn ném ánh mắt về phía Vô Cực và Hiểu.

“Buông hắn ra!” Hiểu quát, trong mắt tràn ngập cừu hận cùng phẫn nộ.

Minh Nguyệt kiếm trượng lóe điện quang, bàn tay đang nắm chặt nó lại mơ hồ run rẩy.

Vô Cực sợ hãi, một loại sợ hãi không rõ ràng bao phủ trong lòng, cảm giác này, trước đây cũng từng có… chính là cảm giác sợ hãi không tên khi chạy đến kiếm lô, vì thế Vô Cực cảm thấy bất an.

“Bình tĩnh một chút…” Vô Cực nói. Không ai nhận thấy thanh âm hắn khẽ run.

“Nếu chúng ta phát động công kích, hắn có thể sẽ giết Nguyệt.” Vô Cực hận nhất người khác uy hiếp hắn, nhưng trong tay đối phương là Nguyệt, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại.

Ta đưa mắt nhìn đồng đội đang lo lắng, trong số mọi người, gương mặt Vô Cực đặc biệt rõ ràng.

Chói mắt, cường liệt, tựa như thái dương trên đầu vậy.

Chỉ cần nhìn thấy ánh sáng đó, có thể khiến ta có thêm sức mạnh…

“Ta muốn giết hắn trước mặt các ngươi.” Biệt Tây Bặc tàn nhẫn nói.

“Ngươi… Ngươi cho là đây là… đây là đâu a…” Cổ ta bị siết chặt, nói ngắt quãng: “Đây… là một trò chơi a… Ta sẽ không… Thực sự chết…”

“Cái gì!” Hắn không thể tin được mà nhìn ta, tựa hồ không thể lý giải lời nói của ta.

Ta bình thản cười, nhãn thần an tường nhìn thẳng vào Vô Cực, luôn luôn nhìn ngắm…

“Hi sinh…” Ta nói như vậy.

“Không!” Vô Cực rống to hơn.”Ta không ccho phép!”

Đó là một cảm giác rất kỳ diệu, ta tự hỏi, ý thức của ta như đang bị hút ra, hóa thành một luồng ánh sáng nguyệt sắc chảy tới cạnh Vô Cực, vây quanh hắn. Trong khoảnh khắc hào quang độn nhập vào cơ thể hắn, ý thức lại nhớ tới cái thân thể băng lãnh nằm trên mặt đất.

Ấm áp… là cảm giác duy nhất Vô Cực cảm thấy. Hơi ấm thấm nhập nội tâm, một cỗ sức mạnh cường đại trước nay chưa từng có như bùng nổ.

Cỗ sức mạnh vô địch có thể bài sơn đảo hải cũng khiến trái tim hắn thống khổ, Vô Cực không nhìn đến Biệt Tây Bặc triệu hồi ra Ma Long, cũng nhìn không thấy trên đỉnh đầu thoáng hiện hệ thống thông báo trạng thái vô địch trạng thái phụ gia, hắn chỉ giơ lên Minh Nguyệt kiếm tấn công về phía trước, một lòng muốn chấm dứt tất cả chuyện này…

Chậm rãi, từ từ, sương mù bao phủ Ma Quật, thái dương bị che khuất vô lực tỏa ra một tia sáng cuối cùng, trên mặt đất, mũi kiếm Vô Cực chỉa vào cổ Biệt Tây Bặc đã bị đánh ngã trên mặt đất.

“Làm mộng đẹp đi…” Hắn ôn thanh nói.

Nhãn thần Biệt Tây Bặc vốn luôn mê man trong nháy mắt trở nên thanh minh mà trước nay chưa từng có. Hắn giương khóe miệng, nhìn chân trời phía xa xa.

“Như vậy… cũng tốt…”

—-

Từ điểm sống lại đi ra, ta đến quảng trường trung ương Long Tư Khảm thành đợi mọi người ( nếu dùng quyển trục hồi thành thì sẽ xuất hiện ở quãng trường trong thành ), khái qua qua nửa giờ, phụ cận quảng trưởng liên tục hiện lên vài đạo bạch quang, Vô Cực bọn họ xuất hiện ở trước mặt ta.

Ta mỉm cười, đi về phía bọn họ. “Khổ cực rồi.”

Vô Cực đột nhiên cúi người ôm ta, ngữ khí thống khổ nỉ non.”Đừng như vậy nữa… Ta sẽ chịu không nổi!”

“Không sao đâu mà.” Ta bật cười nói: “Chúng ta không phải đã đánh thắng sao?”

“Không được nói như vậy.” Hiểu cố sức kéo ta ra khỏi Vô Cực, nói: “Ngươi như vậy trong lòng ta sẽ rất khổ sở.”

“Chỉ là một trò chơi…”

“Đâ không chỉ là trò chơi.” Hiểu đột nhiên kích động. “Thấy ngươi chết ta sẽ rất thống khổ… Ta đối với ngươi là nghiêm túc, ta rất thích ngươi!”

“Ác…” Ta chỉ nghĩ Hiểu lại nói đùa, có thể là phản ứng của ta lại khiến Vô Cực cũng kích động lên.

Vô Cực một tay túm lấy Hiểu đẩy ra, biểu tình tức giận hổn hển kia rất giống đố phu.

“Những lời này không tới phiên ngươi nói.” Hắn căm tức nhìn Hiểu. “Ta cũng thích Nguyệt.”

“A?” Ta có phải nghe lầm không, Vô Cực nói gì đó.

“Ta thích ngươi.” Vô Cực chuyển ánh mắt về phía ta, trong đôi lam mâu tràn ngập tình cảm nồng nhiệt đến không thể tưởng tượng nổi.

“Không thể không có ngươi…”

Ánh mắt hắn…

Ta rất rõ ràng, Vô Cực không phải đang nói đùa, thế nhưng ta… phải trả lời thế nào?

Ta ngóng nhìn Vô Cực, dùng phương thức trước nay mình không dám nghĩ…

Đáp án, bên trong đôi mắt.

—–

Các kỹ năng chủng tộc và giá trị năng lực:

Nhân tộc: Thiên Cương Chiến Khí, hóa thành một bộ giáp trụ vàng nhạt bao trùm trên người, công kích và phòng ngự tăng 100%, nhanh nhẹn (mẫn tiệp) tăng 50%, lượng máu cao nhất tăng 50%.

Bán thú tộc: Thú Hóa, ngón tay mọc ra móng vuốt, đồng tử trở thành màu đó, thú văn trên người phóng đại, công kích và phòng ngự tăng 100%, lượng máu cao nhất tăng 50%, tốc độ hồi huyết nhanh hơn 50%.

Ải nhân tộc: Cương Thiết Thần Thuẫn, huyễn xuất ta cự phủ (búa lớn) và cự thuẫn, công kích tăng 100%, phòng ngự tăng 200%, lượng máu cao nhất tang 50%.

Thần tộc: Thần Ân Hạo Đãng, chú văn màu kim bạch cuộn thành hình trụ quay quanh thân, sau lưng mọc đôi cánh trắng, phòng ngự tăng 100%, tốc độ hồi phục ma pháp tăng 100%, công kích ma pháp tăng 50%, ma pháp cao nhất tăng 50%.

Tinh linh tộc —— Đại Địa Ân Trạch, trên lưng mọc ra đôi cánh yêu tinh bảy màu, trên trán hiện lên đồ đằng hình chiếc lá, công kích tăng 50%, nhanh nhẹn tăng 150%, hồi huyết tăng 50%, tốc độ phục hồi ma pháp nhanh hơn 50%.

Bán tinh linh tộc —— Tố Nguyên, trên lưng mọc ra đôi cánh yêu tinh trong suốt, trước ngực có đồ đằng hình chiếc lá chớp tắt, công kích tăng 100%, nhanh nhẹn tăng 100%, hồi huyết tăng 50%, hồi ma tăng 50%.

Ma tộc —— Ma Thiên Hàng Lâm, hai vai hiện lên đồ đằng Ma tộc, đồng tử biến tím, sau lưng mọc lên đôi cánh đen, nhanh nhẹn tăng 100%, công kích tăng 100%, ma công tăng 100%.

Thú Nhân tộc —— Xích Thú Chiến Hồn, ngón tay mọc ra móng vuốt, cả người chuyển thành màu đỏ đậm, phòng ngự tăng 100%, lượng máu cao nhất tăng 100%, hồi huyết tăng 100%.

Hắc ám yêu tinh tộc —— Thị Huyết, trên lưng mọc ra đôi cánh yêu tinh màu đỏ trung suốt, đồng tử biến tím, trên trán chớp động đồ đằng Ma tộc, nhanh nhẹn tăng 150%, công kích tăng 100%, hồi huyết tăng 50%.

Trị số gia tăng này lấy năng lực nguyên lai của nhân vật, không bao gồm trang bị.

—-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.