Thiên Vận Online

Chương 27: Chương 27: Vĩ thanh




Linh linh linh…

Sáng sớm bảy giờ, đồng hồ báo thức trên đầu giường ồn chết người reng không ngừng.

Đồng hồ báo thức gào thét hơn mười phút, một cánh tay mảnh khảnh mới từ ổ chăn vươn ra, “ba” một tiếng cắt đứt màn báo thức của cái đồng hồ. Sau đó lại kéo cái chăn mềm mại như tơ, trùm kín đầu, xoay người ngủ tiếp.

Lại qua chừng mười phút đồng hồ…

“Nguy rồi!” Ta xốc chăn bông, từ trên giường nhảy dựng lên.”Không còn kịp rồi!” Nhanh chóng vọt tới phòng tắm rửa mặt chải đầu.

Từ phòng tắm đi ra, ta liếc nhìn thời gian hiển thị trên cái đồng hồ báo thức, tám giờ mười phút. Ta nghĩ, vẫn còn kịp.

Xếp chăn gối ngăn nắp, từ tủ quần áo lôi ra bộ quần áo đã chuẩn bị từ ngày hôm qua.

Nhìn bóng mình trong giương, áo pull trắng, khiến người ta có cảm giác nghiêm chỉnh, quần jean xanh đen càng làm nổi bật đôi chân thon dài, hơn nữa áo khoác lam lục sắc, không chỉ có thể chống nắng, càng làm cho mình có loại khí chất tiêm tế lại tao nhã.

Trước đây thường thường có người tán thưởng ta xinh đẹp, ta vẫn không cho là đúng. Nam nhân cần đẹp để làm chi!

Bất quá ngày hôm nay… Ân… được rồi… Ta thừa nhận, ta mong muốn mình đẹp một chút.

Tám giờ ba mươi…

Tám giờ năm mươi…

Chín giờ mười lăm… Chín giờ ba mươi…

Ta rốt cuộc đã nhìn đồng hồ mấy lần? !

Ngày hôm qua Vô Cực nói, hắn sẽ đáp chuyến xe lửa bảy giờ.

Từ Đài Bắc đáo Đài Nam nhanh nhất cũng phải hơn ba tiếng, cho nên người ta khoảng mười giờ mới đến, ta thì bảy giờ đã thức dậy chuẩn bị… Có phải là quá khẩn trương rồi không…

“Ai…” Ta thở dài một hơi, đem mọi thấp thỏm cùng nôn nóng trong lòng phát tiết ra ngoài. Cụt hứng ngồi như bán hàng trên ghế sofa, cầm lấy điều khiển từ xa tùy ý chuyển kênh TV.

Từ kênh 1 chuyển tới kênh 200, ta ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ. Chín giờ bốn mươi lăm phút, thời gian sao mà trôi qua chậm như vậy a!

Lại tiếp tục chuyển từ kênh 200 quay lại kênh 1.

Đột nhiên, nhảy vào mắt là một hình ảnh, khiến ta ngừng động tác chuyển kênh.

Trên màn hình là một con thuyền nhỏ có hơn mười người, chậm rãi lướt tới từ trong biển rộng sương mù mờ mịt.

Màn đêm đen giơ tay không thấy ngón, nguồn sáng duy nhất chính là quang mag phát từ từ ma trượng trên tay một thiếu nữ mặc pháp bào thuần trắng. Thiếu nữ kia nước da trắng nõn, hình dáng nhỏ gầy, vừa nhìn là biết thuộc Thần tộc Thiên Vận, mà ánh sáng trên ma trượng chính thị là ma pháp quang hệ “Chiếu minh thuật” .

Những thành viên khác trên thuyền phân biệt là: pháp sư Ma tộc da tái nhợt tai nhọn, thú nhân chiến sĩ lướn lên có một đôi tai thú mao nhung, tinh linh cung tiễn thủ tóc vàng tai dài, vân vân… Các loại chủng tộc chức nghiệp đều có. Bọn họ đều là minh tinh nổi tiếng nhất hiện nay sắm vai.

Lúc này, một tinh linh đạo tặc đứng trên mũi tàu đột nhiên chỉ vào tiền phương hô to cái gì đó, mọi người cũng theo tầm mắt nhìn lại, sau đó, hình ảnh tối sầm, đánh ra mấy chữ viết theo lối thảo– “Sau khi sương mù dày đặc tán đi…”

Hình ảnh khiêu quay về nguyên bản. Chỉ thấy mọi người nhìn chung quanh, nhìn sương trắng trước mặt dần loãng đi, trên mặt cùng lộ ra biểu tình vừa hưng phấn vừa chờ mong. Trên mặt biển phía xa xa, mơ hồ hiện lên hình dáng một đại lục màu đen.

Hình ảnh lại tối sầm, xuất hiện bốn chữ “Tử vong đại lục” màu trắng nổi bật…

Chữ dần dần mờ đi, sau đó là một loạt hình ảnh kéo qua, đám người dạo quanh một thành thị thần bị, vây công quái vật chưa bao giờ thấy qua, những NPC có tạo hình kỳ lạ, thanh quang đặc hiệu làm được rất thật, thật giống như thực sự đang ở bên trong trò chơi.

Sau đó, hình ảnh lần thứ hai tối sầm, xuất hiện mấy chữ lớn “Sắp ra mắt”, góc dưới lại là dòng chữ nhỏ “Thiên Vận ONLINE”.

Đây là quảng cáo việc Thiên Vận sắp mở Tử Vong đại lục, chỉ cần là người đang chơi Thiên Vận, đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, vung tay vung chân. Đương nhiên, ta cũng vậy…

Hơn nửa tháng trước, Vô Cực nói thích ta, quan hệ của chúng ta liền trở nên ái muội không rõ.

Nguyên nhân là ở ta.

Ta vẫn không thể tiếp thu sự thật rằng Vô Cực thích ta. Thế nhưng hắn vẫn cẩn cẩn dực dực lấy lòng, che chở ta, đem ta phóng ở trong tay, ôm trong ngực, không lâu sau, ta rốt cục bị đánh động… Không… là bị mềm hóa.

Đối mặt với người mình đặt trong lòng lâu như vậy, tha thiết yêu thương, ai có thể cự tuyệt?

Hai người tiến nhập vào giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt khiến nhóm bạn trong đoàn đại thán ( xấu hổ ).

Mấy ngày gần đây, Vô Cực vẫn đưa ra yêu cầu gặp mặt, ta cuối cùng chỉ dùng lý do “có thể gặp được trong trò chơi” để cự tuyệt hắn ( ta sẽ ngượng a ). Trên thực tế, người trong đoàn cũng vì chuyện mở Tử Vong đại lục mà gia tăng luyện công, thực sự không có thời gian gặp mặt.

Thế nhưng, là… trước khi mở Tử Vong đại lục còn phải cập nhật ba ngày, trong ba ngày này cũng không thể login!

Vì vậy ta không còn lý do gì để cự tuyệt…

Mười giờ hai mươi, điện thoại di động vang lên. Trên màn hình hiển thị — “Húc” .

Hít sâu một hơi, ta ấn nút nhận cuộc gọi.

—-

Ở trạm xe lửa, không cần đặc biệt ước định, từ xa thật xa ta đã thấy được Vô Cực.

Hắn đeo mắt kính viền vàng, mặc áo sơmi, quần jean sẫm màu. Thân hình cao lớn, cao thẳng tự nhiên mà tản mát ra một loại khí thế tràn ngập tự tin, hơn nữa hắn bề ngoài tuấn mỹ, đứng trong đám người, Vô Cực lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Đương nhiên, Vô Cực cũng liếc mắt là nhận ra ta.

“Nguyệt…” Vô Cực cười đi về phía ta. Tâm tình của hắn thoạt nhìn tốt lắm, cười đến mức mắt híp thành một đường chỉ.

Lúc Vô Cực tâm tình không tốt cũng sẽ híp mắt lại, người bên cạnh coi đây là dấu hiệu nguy hiểm. Thế nhưng, lúc Vô Cực tâm tình tốt, mắt cũng sẽ cười mị thành một cái tuyến, chỉ là thời gian hắn cao hứng như vậy không nhiều lắm, gần đây ta mới nhìn thấy hắn biểu hiện vẻ mặt này.

“Chúng ta muốn đi đâu đây?” Ta hỏi.

Vô Cực không nói chuyện, vẫn mỉm cười, nhìn ta. Hại ta có chút ngượng ngùng.

“Nguyên lai Vô Cực ngươi có đeo kính.” Để hóa giải xấu hổ, ta thuận miệng hỏi.

“Không dễ nhìn?” Đầu mày hắn hơi hơi nhăn lại.

“Không phải… nhìn được lắm.” Đẹp cực kỳ!

Cho dù có mắt kính cũng không thể che giấu ánh mắt sắc bén kia, ngược lại khiến bên trong ngạo khí tăng thêm một phần nhã nhặn, thật là… phi thường đẹp. Hại trái tim ta cứ thình thịch nhảy không ngừng.

“Vậy là tốt rồi.” Vô Cực đẩy đẩy kính, khôi phục lại nụ cười tươi tắn. “Ngươi muốn đi đâu? Nam bộ ta không quen.”

“Nam Đài có rất nhiều nơi hảo ngoạn…” Ta kể: “Có thể đến bắc môn đi dạo phố, mua đồ dùng máy tính, Tân Quang và Viễn Đông ở gần đây, xa một chút chúng ta cũng có thể đi hoàng kim hải ngạn, hoặc là an bình, dù sao ta cũng có xe máy.”..

“Nếu ngươi muốn ăn vặt, phụ cận đền Khổng Tử có tiệm bán băng quả và thịt viên cũng không tệ, hoặc là…” Ta liên tiếp kể một đống địa danh và thức ăn.

Mà Vô Cực vẫn mỉm cười, hai mắt dán chặt ta không rời.

“Đừng có nhìn ta mãi như vậy!” Hai bên tai đều đỏ lên. “Rốt cuộc ngươi muốn đi nơi nào…”

“Đi đâu cũng được.”

“Ta lại không biết ngươi muốn đi chỗ nào!” Ta oán hận mình. Nếu như Vô Cực thấy buồn chán thì phải làm sao bây giờ?

“Ta không phải đến đây chơi.” Vô Cực nói: “Ta là đến hẹn hò… Chỉ cần cùng một chỗ với ngươi, đi đâu cũng tốt.”

Trời ạ… mặt ta nóng quá.

Ta và Vô Cực đi đến phố máy tính gần trạm xe lửa, xem một ít trò chơi mới cùng trang bị máy tính, sau đó đến siêu thị quanh quẩn một vòng. Dạo a dạo cho đến giờ cơm trưa.

“Ta biết trên đường Dân Tộc có mấy quán ăn rất ngon, như là canh thịt bò, bánh gạo các loại, Vô Cực ngươi muốn ăn gì?” Ta hỏi.

Mày kiếm nhíu lại, cảm thấy bất mãn với lời của ta.

“Làm sao vậy?” Ta bất an hỏi, “Hay ngươi không thích mấy món đó?”

“Ngươi vừa gọi ta là gì?” Ngữ khí của hắn không hài lòng.

“Vừa… Vô Cực a? Có chỗ nào không đúng…”

Vô Cực ngưng mắt nhìn ta, trong con ngươi đen như mực tựa hồ có chút ủy khuất.

“A… là Húc.” Lúc này mới nhớ tới Vô Cực vẫn mong muốn ta gọi hắn là Húc, cho nên ta lập tức đổi giọng hỏi: “Húc ngươi muốn ăn cái gì?”

Vô Cực đắc ý cười, tâm tình lập tức tốt trở lại, hắn nói: “Ăn thịt bò được rồi, thuận tiện đi xem mấy ngôi chùa miếu nổi tiếng.”

Xích Khám Lâu không phải là chùa…

Chúng ta đến chùa… không phải… là Xích Khám Lâu tham quan một hồi, rồi đến quán ăn nổi tiếng với món thịt bò hầm ăn cơm.

“Lão bản — hai chén canh thịt bò lớn, ba bát cơm táo.” (Phong: *gãi đầu*, bạn mình nói món cơm táo là cơm nấu chung với táo đỏ *khóc*)

“Lập tức tới — “

Trong lúc chờ đợi, ta giúp Vô Cực lấy nước tương, thêm gừng, một bên còn giới thiệu: “Ở nhà hàng này đều dùng thịt bò mới giết vào buổi sáng nếu không có thịt mới, lão bản sẽ đóng cửa không bán.”

“Thịt bò mang về thì thái mỏng. Cho thịt vào nước dùng nóng rồi nấu một chút là có thể mang thức ăn lên. Thời gian nấu nước dùng cần rất nhiều kỹ xảo, quá nhanh thịt không chín, quá chậm thì thịt bị dai không thể ăn…”

Đang nói chuyện, lão bản đã bưng canh thịt bò lên. Đợi cơm táo cũng được mang lên, chỉ thấy Vô Cực cầm chén cơm táo lên ăn, canh thịt bò động cũng chưa từng động quá.

“Canh này phải nhanh.” Ta nói: “Bằng không để nguội sẽ không còn ngon nữa.”

“Ta chính là muốn chờ canh nguội.” Vô Cực nói.

“Ngươi sợ nóng?” Thực sự là không ngờ nha.

“Không phải… Chỉ là…” Vô Cực nhìn đôi đũa trong tay, do dự có nên nói tiếp hay không. “Chỉ là… mắt kính sẽ bị phủ hơi nước.”

“Vậy cất kính đi là được rồi!” Ta bật cười: “Ngươi sợ không nhìn rõ à?”

“Không thể cất.” Vô Cực nói.

“A?” Có ý gì?

“Kỳ thực… Ta không bị cận thị…” Vô Cực đẩy đẩy gọng kính, len lén dời tầm mắt qua một bên, có chút xấu hổ nói: “Là Vân Sinh nói ánh mắt ra rất hung ác, sợ hù dọa ngươi… Cho nên mới…”

Ta ngạc nhiên địa nhìn Vô Cực, sau đó đột nhiên nở nụ cười, “Ta cũng vậy…”

Ta mỉm cười nhìn hắn. “Trước khi gặp ngươi, ta vẫn lo lắng tóc ta có phải quá dài quá rối hay không, còn đang lo lắng có nên cắt béng đi không ấy.”

Nguyên lai… Vô Cực cũng giống ta, lo lắng vẻ ngoài của mình có thể sẽ làm đối phương không thích.

Một người cao ngạo lại tự phụ như vậy… cũng sẽ bất an…

“Đẹp lắm.” Vô Cực ôn thanh nói: “Ngươi như vậy… rất đẹp.”

Nhân vật của Nguyệt, vô luận là Minh Nguyệt hay Nguyệt Phi Ly đều rất tuấn mỹ, Vô Cực đương nhiên biết bản thân Nguyệt lớn lên cũng không sai, bất quá hắn cũng không phải bởi vì bề ngoài của Nguyệt mà yêu thương y.

Tuy nói là thế, khi hắn nhìn thấy Nguyệt ở trạm xe lửa, vẫn có cảm giác kinh diễm.

Mềm mại… Ôn nhuận… Tinh tế mà tuyệt mỹ, chỉ cần Nguyệt mỉm cười, nhìn mình, Vô Cực liền có cảm giác choáng váng như thế cả thế giới này vì nhân nhi trước mặt mà chuyển động.

“Ngươi như thế nào… ta đều thích.”

“Vậy à?” Mặt ta hơi hơi phiếm hồng. “Húc cũng thế, dù có đeo kính hay không đều hoàn mỹ.”

Vô Cực tháo mắt kính xuống, cho ta một tiếu dung vô địch.

Nguyên lai… canh thịt bò để nguội ăn cũng rất ngon.

Ăn xong bữa trưa, chúng ta lại đi dạo qua rất nhiều địa phương.

Hơn bốn giờ chiều thì Vô Cực đột nhiên nhớ hắn đã đáp ứng mua mứt hoa quả cho Nửa Cuộc Đời Phong Vân, vì thế bọn họ ngồi xe đến An Bình.

An Bình lão nhai, mứt hoa quả đi trước — (Phong: là một hiệu mứt nổi tiếng ở An Bình – Đài Nam)

“Đây là tiệm mứt rất nổi tiếng ở An Bình.” Ta chỉ vào biển hiệu phong vị phục cổ mười phần: “Nơi này có bán hơn bốn mươi, năm mươi loại mứt, ngươi có thể chậm rãi chọn lựa.”

“Ngươi không vào cùng ta sao?” Vô Cực nghe ra ý vị “xin tự tiện” trong lời ta, vội vàng nói: “Ta không biết nên mua cái gì, Vân Sinh chỉ nói muốn mứt quả.”

Ta nhìn Vô Cực, lại nhìn đám người chen chúc trong tiệm, cuối cùng vẫn quyết định không vào…

“Ta có thể giới thiệu cho ngươi mấy loại không tệ, chỉ là không biết Nửa Cuộc Đời có thích hay không?”

“Mặc kệ hắn, ta có mua hắn nên cười thầm.”

Vô Cực kéo ta đến một góc khá trống trải, hỏi ta: “Ngươi muốn ăn cái gì thì ta mua cái đó.”

“Ta không thích mứt lắm…” Thế nhưng thấy Vô Cực lập tức biểu hiện biểu tình ‘ta đây sẽ không mua’, ta vội vàng sửa lời: “Bất quá mứt xoài xanh của bọn họ ăn rất ngon, ta rất thích.”

Nếu như bởi vì một câu nói của ta hại Nửa Cuộc Đời không được ăn mứt quả, sẽ bị hắn hận chết.

“Xoài xanh phải không…”

Trong tiệm đầy người muốn mua mứt, chen chúc ầm ĩ khiến Vô Cực nhịn không được nhíu mày, lãnh mâu không vui khẽ híp. Kỳ thực đang khi nhìn đoàn người trong tiệm, Vô Cực đã quăng ý niệm mua mứt quả cho Nửa Cuộc Đời, nếu không phải Nguyệt muốn ăn, hắn mới không ở lại chỗ này chen chen chúc chúc!

Vô Cực nói với một phụ nữ đang đứng nói chuyện với bạn bè chắn cả đường đi: “Qua một chút.”

Ngữ khí rét lạnh khiến người phụ nữ rùng mình một cái, lại thấy sắc mặt Vô Cực lạnh đến đông chết người, sợ tới mức lập tức nhường đường cho hắn đi qua. Sau đó suốt con đường hắn đi, đoàn người đều lập tức tản ra, Vô Cực cứ như vậy rất thuận lợi mua được mứt quả.

“Ha ha a.” Tiếp nhận mứt xoài Vô Cực đưa rới, ta cười không ngừng, “Sớm biết vậy ta đã vào cùng ngươi, không nghĩ tới ngươi lại hữu dụng như vậy.” Biến mặt một cái là có thể dọa chạy một đống người.

“Còn muốn đi đâu?”

“Ta nghĩ đã…” Còn chỗ nào hảo ngoạn không nhỉ?

Kết quả chúng ta dạo qua hết các di tích ở Nam Đài, sau đó lại chạy về An Bình ăn tối.

“Mệt chết rồi…” Ta tựa người trên lan can bên bờ sông. “Đi chơi mà cũng mệt chết người.”

“Rất vui.” Vô Cực cười đến cực kì hài lòng.

“Đúng vậy.” Ta cười nhìn về phía Vô Cực.”Ta trước đây cũng không biết Đài Nam lại hảo ngoạn như vậy.”

“Sau này ta sẽ thường tới tìm ngươi đi chơi.” Vô Cực nói rằng: “Ngươi cũng có thể đến Đài Bắc.”

“Ân…” Làn gió mang theo vị mặn của nước biển đập vào mặt, ta nắm lấy lan can ngã người về phía sao, “Ít sao quá chừng!”

“Chân thật… vẫn tốt hơn.” Vô Cực nói: “Cho dù không xinh đẹp được như thế.”

“Nói cũng đúng.” Ta buông một tay, kéo lại mấy lọn tóc bay tung trong gió.

Vô Cực dựa sát bên cạnh ta, vươn tay, giữ lấy tóc ta. “Ta luôn muốn… làm như vậy.” Hắn vén một lọn tóc, vuốt ve trong tay, “Động tác đơn giản như vậy, thế mà ta lại do dự thật lâu.”

“Húc…”

Vô Cực giương mắt, ngóng nhìn ta, chậm rãi tới gần.

Dự cảm hôn môi khiến ta nhịn không được nhắm mắt lại, hơi run rẩy, không biết là chờ mong hay sợ hãi.

“Minh Nguyệt… Phi Ly… Thanh Nguyệt… Nguyệt…” Vô Cực nỉ non, trong khoảnh khác đôi môi giao nhau.

“Ta muốn ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn cùng một chỗ.”

Ta cũng vậy… Trong lòng ta cũng nói thế.

Ngươi là ánh sáng của ta, vầng sáng ta luôn luôn truy tìm. Ta là hơi ấm của ngươi, là hơi ấm ngươi luôn mong muốn.

Đi thật xa thật xa… Rốt cục đã tìm được đáp án. Nguyên lai… chỉ cần cùng một chỗ, chính là hạnh phúc.

–Hoàn đệ tam bộ–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.