Gã Cường liều mạng chạy vào tòa nhà.
Lầu một là chỗ của 100 cao thủ bốn sao cuối cùng.
Những người này, có kẻ đang nằm, cũng có kẻ đang ngồi rất thảnh thơi.
So với tất cả, đám này lại càng hợm hĩnh phách lối hơn, tất nhiên chẳng rỗi hơi quan tâm đến chiến trường thê thảm bên ngoài.
100 kẻ này mới chính là phòng tuyến cuối cùng của câu lạc bộ Hắc Long.
Gã Cường xông thẳng lên tầng ba.
Long Lân lúc này đang đứng trước cánh cửa chống đạn, sắc mặt nặng nề nhìn ra ngoài.
“Đại ca đại ca, không xong rồi!”
Gã Cường ngã lộn nhào vào trong phòng, mồm gào lên thảm thiết.
“Mày hoảng cái gì hả?”
Long Lân đá cho gã Cường một cước.
“Thiên Vương Thần Điện không phải chỉ có danh hão, ngay cả phòng tuyến thứ hai cũng bị chúng đánh tan rồi, chúng ta không địch nổi!”
Lúc này gã Cường không còn chút ngạo mạn nào của ngày thường nữa.
Hắn ta đã chứng kiến tận mắt vô số người chết không kịp trối, trong lòng hắn đã xác nhận một điều, người của Thiên Vương Thần Điện không phải những người bọn hắn có thể trêu vào.
“Nói nhảm”.
Long Lân kêu lên: “Tao không có mù, chẳng qua bọn chúng trang bị vũ khí hơn người mà thôi, huống hồ, bọn trinh sát của chúng mày nhầm to rồi, làm gì đến 3000 đứa, cao lắm 2000 thôi, cho dù bọn chúng có xông lên cùng một lúc cũng đừng quên chúng ta vẫn còn 100 cao thủ bốn sao kia kìa”.
Nói Long Lân không hoảng là nói dối.
Nhưng hắn kết luận, cho dù người của Thiên Vương Thần Điện cùng tấn công một lúc thì về cơ bản là không thể.
Bởi vì tòa nhà này được phòng thủ vô cùng kiên cố, chỉ có một lối ra vào duy nhất.
Thế nên cho dù đối phương có đông đảo đến đâu cũng không thể nào ùa vào cùng một lúc được.
Đến lúc đó, 100 cao thủ bốn sao ở tầng một dù chỉ một người cũng đủ giữ vững quan ải rồi.
Lên một người giết một người, lên hai người giết hai người, đến khi nào giết sạch thì thôi.
“Đại ca, tình hình hỏng bét thật mà!”
Gã Cường lại tiếp tục khuyên: “Chúng ta tính nhầm rồi, đối phương mạnh quá sức tưởng tượng, chuyện bị tấn công chỉ là sớm muộn, hay là… anh liên hệ ông chủ thử xem!”
“Mẹ kiếp!”
Long Lân thở hồng hộc, nhưng hắn hiểu rõ, sự thật là bọn chúng đã không còn giữ thế chủ động nữa.
Toàn bộ 10000 người của câu lạc bộ Hắc Long đều bị Thiên Vương Thần Điện đánh cho tan tác, quả nhiên không phải người tầm thường.
“Đi, lôi con đàn bà khốn kiếp kia tới đây”, Long Lân ra lệnh.
“Đúng đúng đúng, chúng ta vẫn còn con át chủ bài”, Gã Cường xoay người chạy đi.
Long Lân nhấc điện thoại lên bấm gọi.
“Cái gì, bị phá rồi?”
Ở đầu bên kia, giọng trưởng ty sở tác chiến Tiêu Chiến đầy ngỡ ngàng.
“Ông chủ, xin hãy lập tức xuất quân, nếu không Hắc Long không xong mất”.
Đối diện với ông chủ thực sự, Long Lân không dám giấu giếm, bây giờ hắn cần cứu viện gấp.
“Vô dụng”.
Tiêu Chiến chửi thề: “Đối phương chỉ có mấy ngàn tên, vậy mà 10000 người của mày cũng không đối phó nổi? Long Lân ơi là Long Lân, không phải mày quá ngông cuồng khinh địch sao hả? Mẹ nó, sao mày không đi chết luôn đi?”
“Ông chủ xin đừng tức giận”.
Long Lân chỉ muốn khóc: “Làm ơn xuất quân tiếp viện chúng tôi nhanh đi ạ, nếu không mọi người đều chết hết”.
“Đồ chết bầm, ở yên đó cho tao”.
Tiêu Chiến giận điên người cúp điện thoại, tức không dằn được chửi um lên: “Con mẹ nó chứ, đám Thiên Vương Thần Điện bọn mày muốn chặn đường làm ăn của tao hả? Lôi Tuấn, Hồ Mị Nhi, là bọn mày ép tao xuất quân thôi”.
“Người đâu!”, Tiêu Chiến quát tháo.
“Có!”, lập tức có lính gác cửa đáp lại.
“Lập tức liên lạc với hai vị sĩ quan Giang Dương, Triệu Hải”.
“Rõ!”
Lính liên lạc lập tức thi hành.
Tiêu Chiến giận dữ ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc.
Thân là trưởng ty sở tác chiến, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ông ta sẽ không được phép xuất binh, nếu chuyện này bị cấp trên truy cứu, ông ta không có cách nào biện minh, dù sao, tự ý điều động binh lính là tội rất nặng.
Thế nhưng, câu lạc bộ Hắc Long chính là mỏ vàng của ông ta, ông ta không thể bỏ mặc.
“Báo cáo”.
“Vào đi”.
“Báo cáo, không thể liên lạc được với cả hai vị sĩ quan Giang Dương và Triệu Hải được ạ”, lính liên lạc nói.
“Cái gì?”
Tiêu Chiến đứng phắt dậy kêu lên: “Điện thoại vệ tinh thì sao?”
“Đều đã thử hết rồi, không gọi được”.
“Không thể nào!”
Tiêu Chiến giận dữ nghĩ thầm: Giang Dương và Triệu Hải mỗi người điều động 2000 tinh binh, lần lượt mai phục tại hai cánh trái phải của câu lạc bộ Hắc Long, đợi lệnh đồng thời xuất kích, hệ thống thông tin và trang bị đều rất hoàn hảo, cớ gì lại không liên lạc được?
“Mau đi điều tra, còn liên hệ không được nữa tao bắn!”, Tiêu Chiến điên cuồng gầm lên.
“Vâng!”, tên lính thông tin rối rít.
Điếu thuốc trên tay Tiêu Chiến cũng run lẩy bẩy.
Thiên Vương Thần Điện rốt cuộc là những ai? Bọn chúng dễ dàng công phá phòng tuyến của câu lạc bộ Hắc Long, chẳng lẽ lại không động tay động chân đến hệ thống thông tin tiên lạc của bên ta. Cái tên Lôi Tuấn này có bản lĩnh đến thế à?
Nhưng mà, điều Tiêu Chiến không ngờ chính là, Thiên Vương Thần Điện có một trạm vệ tinh với trình độ khoa học kỹ thuật cực cao.
Lúc này, dưới một ngọn núi tuyết ở Bắc Vực, trạm vệ tinh bí ẩn nọ vô cùng bận rộn.
Trạm trưởng đã hoàn thành nhiệm vụ phá hủy mạng lưới thông tin của Tiêu Chiến, đồng thời dựa theo chỉ thị của Bắc Thiên Vương, định vị chính xác vị trí của xe chỉ huy của Giang Dương, Triệu Hải, cũng như báo cáo kịp thời cho Bắc Thiên Vương.
Hồ Mị Nhi đã gửi định vị cho hai thuộc hạ của Âu Dương Sát từ lâu.
Hai người này chính là cao thủ ám sát số một.
Nhiệm vụ của bọn họ là ám sát Giang Dương và Triệu Hải.
Từ câu lạc bộ Hắc Long đi chếch sang bên trái tầm 3km, một chiếc xe đột nhiên nổ tung.
Vụ nổ cực lớn, Giang Dương đang ngồi chỉ huy trong xe chết tại chỗ.
Gần như trong nháy mắt bốn phía đều chấn động bởi tiếng nổ kinh hoàng.
500 cao thủ Thiên Vương Thần Điện mai phục chung quanh đồng loạt xuất hiện, nhiệm vụ của bọn họ không phải giết người, mà là gây rối, khiến toàn quan trở nên vô dụng, không còn năng lực chiến đấu.
Sĩ quan chỉ huy chết rồi, đám phó quan phụ tá cũng bị lính bắn tỉa giết nốt.
Đội quân 2000 người của Giang Dương đã biến thành đội quân mù điếc, hoảng loạn như kiến bò chảo nóng.
Cùng lúc đó.
Đội quân đang mai phục phía bên phải câu lạc bộ Hắc Long cũng bị đánh úp bất ngờ.
Triệu Hải đang gà gật trong xe, đang khi còn mơ màng đã bị sát thủ Thiên Vương Thần Điện vặn cổ.
2000 tinh binh dưới quyền cũng bị 500 cao thủ mai phục đánh cho tan tác.
Về phần Lôi Tuấn.
Là điện chủ Thiên Vương Thần Điện, anh đã từng chỉ huy những trận chiến quy mô lớn hơn vô số lần, trước khi khai chiến, anh đã sớm an bài chu đáo tất cả.
Vì sao phải điều động Âu Dương Sát trong đêm, chính là để ám sát và ứng cứu.
Từ xưa đến giờ, Lôi Tuấn chưa bao giờ muốn đối đầu trực diện, song phương tương tàn với bộ đội chính quy.
Nhưng mà, Tiêu Chiến nhất định phải chết.
Kẻ nhúng tay vào chuyện bạo ác của câu lạc bộ Hắc Long đều phải chết.
Lôi Tuấn có thể không giết binh lính, nhưng anh tuyệt đối không tha cho Tiêu Chiến.
1000 cao thủ của câu lạc bộ Hắc Long cũng chẳng còn sót lại mấy người.
Nhưng Hồ Mị Nhi vẫn chưa hạ lệnh, cô vẫn đang chờ đợi.
“Trở về rồi”, Hồ Mị Nhi đột nhiên lên tiếng.
Cả người Lôi Tuấn chấn động, lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
Một người mặc đồ đen từ đầu đến chân được mấy cao thủ yểm hộ hai bên vọt tới cực nhanh.
“Âu Dương, sao rồi?”, Lôi Tuấn lên tiếng hỏi dù vẫn còn cách rất xa.
“Hoàn thành nhiệm vụ!”
Âu Dương Sát phóng đến bên cạnh bằng tốc độ nhanh nhất, quỵ một gối xuống nói: “Bẩm điện chủ, Tây Thiên Vương Âu Dương Sát đã hoàn thành nhiệm vụ, cứu được phu nhân rồi!”
Oành!
Đội bảo vệ có mặt đều vỗ tay hoan hô.
Hồ Mị Nhi không giấu vẻ mặt vui sướng, dù cô vừa xuống tay giết chết cả ngàn người.
Lôi Tuấn nhìn sau lưng Âu Dương Sát, vẻ mặt thất thần.
Hồ Mị Nhi nhanh chóng dẫn người bước qua, cởi dây buộc cho Thẩm Sơ Tuyết.
Bị một đám cao thủ thô kệch vây quanh, Lôi Tuấn nhìn Thẩm Sơ Tuyết nằm dưới đất, tay chân luống cuống không biết làm gì.
Người bị anh giết đó giờ nhiều không đếm xuể, anh vốn mạnh mẽ không gì sánh nổi, nhưng dù sao, anh vẫn là con người.
Là người, thì phải có cảm xúc.
Đã nhiều năm trôi qua, Lôi Tuấn rốt cuộc cũng gặp lại người duy nhất anh từng yêu, nhưng lại trong tình cảnh trớ trêu như vậy.
Mặt mũi Thẩm Sơ Tuyết rất bẩn, bây giờ đã được rửa sạch.
Gương mặt vốn tuyệt đẹp trước đây lúc này chi chít vết thương.
Đôi mắt cô không mở lên nổi, nhưng đôi môi thoáng mấp máy.
“Tiểu Niệm, con tôi… Tiểu Niệm, con tôi…”
Thẩm Sơ Tuyết lúc này chỉ còn một ý niệm cuối cùng trong đầu, đó là đứa con gái.