Trong đêm mưa.
Đám lâu la của câu lạc bộ Hắc Long bị trúng đạn nhưng vẫn không ngừng lao lên.
Nhưng chẳng tên nào chạy vào rừng mà còn mạng để trở ra.
“Lên cho tao, lên hết đi…”
Gã Cường chỉ huy điên cuồng rống lên: “Đứa nào lùi bước tao bắn đứa đó”.
Xoẹt…
Đột nhiên một luồng sáng chói mắt rọi từ trên cao xuống.
Sáng lòa, chói lóa cả gương mặt đang sợ hãi của gã Cường.
Nhóm lâu la lúc này đã chết quá nửa, xác chết la liệt khắp nơi trong rừng.
Nhưng chỉ một quả pháo hiệu đã hoàn toàn cắt đứt ý niệm sống sót của cả đám!
“Chuyện gì xảy ra?”
“Thôi rồi, đối phương tấn công đến nơi rồi”.
“Anh em ơi, mạng mình quan trọng hơn, chạy thôi…”
Hết người này đến người khác kêu gào thảm thiết, cả đám ruồi muỗi trong nháy mắt tan tác.
Ở phía đối diện.
Lôi Tuấn đứng trong màn mưa, lẳng lặng đưa mắt nhìn trời.
Anh kẹp một điếu xì gà bị mưa thấm ướt mèm đưa lên miệng.
Một chiếc dù lập tức che trên đầu anh.
Lôi Tuấn châm thuốc, rít một hơi thật dài.
“Phiu…”
Anh thở ra một làn khói, nhẹ giọng nói: “Âu Dương thành công rồi, bắt đầu tổng tấn công thôi”.
“Tuân lệnh”.
Hồ Mị Nhi ngay lập tức vung tay lên, ra lệnh: “Đội bắn tỉa, giết chết chỉ huy của đối phương”.
Đoàng…
Đoàng, đoàng…
Mấy tiếng súng khô khốc đột ngột vang lên.
Nhìn bên quân địch, mấy tên đội trưởng tay chân của gã Cường hầu như đều trúng đạn trong tích tắc.
Đầu đạn cỡ lớn nhắm thẳng, nổ tung.
Tên chỉ huy đám tép riu chết không kịp ngáp.
“Con mẹ có, bảo vệ tao mau”, gã Cường khúm núm trốn chui trốn nhủi gào lên.
Lúc này bọn lâu la đã chẳng còn nghe lệnh nữa, những ai may mắn chưa chết đều đòn đau nhớ đời, ghi khắc một điều, rằng đối phương không phải đối thủ mà mình có thể đối phó, đây căn bản không phải là chiến đấu ngang cơ, mà là đơn phương tàn sát.
Những kẻ bên đối phương đều không phải những người tầm thường.
Lính đánh thuê như bọn họ, có thể coi là vua của binh lính bình thường.
“Chạy mau, chạy mau…”
“Bà mẹ nó, coi tao như bao cát hả”.
“Cút ra, xê ra một bên cho tao”.
Đám người hỗn loạn đã không còn phân biệt nổi phương hướng nữa.
Thế nhưng không ai dám lùi về phía sau, bởi vì sau lưng là một hàng súng đang chĩa thẳng vào họ.
Những ai chạy sai hướng đều bị bắn hạ.
Xuyên thủng vòng tép riu chính là đám tinh anh.
Nhưng dù là đội ngũ tinh anh cũng bị phá tan trong phút chốc.
Nói gì thì nói, thứ mà bọn họ phải đối mặt mạnh hơn rất nhiều so với đối thủ bình thường.
Sau đó là đến lượt 1000 cao thủ ba sao.
Trong mắt đám cao thủ ba sao này thì lớp người trước ngã xuống chẳng qua chỉ là hạng ruồi muỗi, về cơ bản chỉ là rác rưởi.
“Tổng tấn công”.
Hồ Mị Nhi một lần nữa vung tay lên, giọng sang sảng rõ ràng.
Oành!
Những cao thủ Thiên Vương Thần Diện đang ở trong rừng trong nháy mắt đều xuất đầu lộ diện, mười người thành một đội, tất nhiên cũng có vài đội tám, chín người, dù sao súng đạn không có mắt, tiêu diệt mấy ngàn quân địch thì quân ta cũng phải thương vong một số…
…
Ở phía sau sơn trang.
Âu Dương Sát liên tiếp hạ gục mười mấy cao thủ, anh ta khom lưng, nhìn không khác một tên ác quỷ.
Hai con dao găm trong tay anh ta quét loang loáng, vấy máu không ngừng.
Trước mắt là hai tên tóc dài mặc đồ đen cao to lực lưỡng.
Với khí tức tỏa ra từ đối phương, Âu Dương Sát có thể cảm giác được, hai người này đều là cao thủ năm sao.
“Thật không ngờ nhỉ, câu lạc bộ Hắc Long còn có cao thủ bậc này sao?”, Âu Dương Sát cúi đầu, giọng nói kỳ dị.
“Ha ha ha…”
Một tên tóc dài cười quái đản: “Ranh con, nếu đã nhận ra cấp bậc của bọn tao, chứng tỏ mày cũng là cao thủ, nếu bây giờ mày quỳ xuống xin tha thì tao có thể niệm tình cho mày chết toàn thây”.
“Không sai”.
Tên tóc dài còn lại nói: “Bỏ con đàn bà trên lưng mày xuống, tao bảo đảm mày sẽ được chết không đau đớn”.
“Ha ha ha ha…”
Âu Dương Sát cười lạnh lùng: “Đúng là ếch ngồi đáy giếng, xin lỗi vì để tụi mày phải thất vọng, chỉ là hai cao thủ năm sao thôi chứ có gì ghê gớm, đứng trước hồn giả sáu sao như tao thì bọn mày chỉ đáng vứt đi”.
“Cái gì, sáu sao?”
“Không thể nào, mày là hồn giả?”
Hai tên tóc dài gần như thốt lên cùng lúc.
Cao thủ Hoa Hạ chia thành võ giả và hồn giả, võ giả bình thường chỉ từ năm sao trở xuống, cao hơn năm sao là một cảnh giới kinh khủng, khó mà so sánh nổi.
Nhưng mà hồn giả lại thành danh nhờ tốc độ và thủ đoạn, số lượng vốn đã rất ít ỏi, những hồn giả cao hơn năm sao lại càng hiếm hoi vô cùng.
Nhưng câu lạc bộ Hắc Long có nằm mơ cũng không ngờ tới, bốn vị Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện tất cả đều đạt đẳng cấp sáu sao, gồm hai võ giả, hai hồn giả, hai vị Thiên Vương tham chiến lần này đều là hồn giả sáu sao cả.
“Đi chết đi”.
Âu Dương Sát quát một tiếng giận dữ, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, đối phương khựng lại tại chỗ.
Một trong hai gã tóc dài còn chưa kịp phản ứng thì một con dao găm lạnh ngắt đã đâm vào ngực.
“Á…”
Gã từ từ đổ xuống, vẻ mặt ngỡ ngàng không tin nổi.
Một tên tóc dài khác xoay người bỏ chạy…
“Chạy?”
Âu Dương Sát cõng một người trên lưng nhưng động tác vẫn nhanh thoăn thoắt.
Chỉ khoảng nửa giây anh ta đã vọt đến trước mặt tên tóc dài, hai tay vung lên, hai con dao găm đồng loại phóng vào cổ họng đối phương.
Tên tóc dài bỏ mạng mà không kịp rên một tiếng.
Đoàng…
Một tiếng súng vang lên
Âu Dương Sát thầm than không xong, lập tức né ra.
Nhưng súng nổ bất ngờ, viên đạn vẫn nhanh hơn một chút.
Viên đạn găm vào vai trái Âu Dương Sát.
“Bắn tỉa?”
Âu Dương Sát đột ngột bật người nép phía sau một gốc cây.
“Mẹ nó chứ, vậy mà cũng để bị thương được, phen này Hồ Mị Nhi chắc chắn cười mình đến chết mất”.
Không hổ là Tây Thiên Vương, trúng một viên đạn vẫn chẳng thèm quan tâm, thứ đầu tiên nghĩ tới lại là sợ bị người ta cười vào mặt!
Lúc này, hai tay súng bắn tỉa đang nằm sấp trên tầng ba.
Bọn họ đều là cao thủ bốn sao, đã nằm ngắm bắn rất lâu, rốt cuộc cũng nổ súng, nhưng không trí mạng.
“Chết tiệt, dám bắn ông nội mày à, đúng là chán sống rồi”.
Âu Dương Sát đột ngột xông ra từ sau gốc cây.
Cùng lúc đó, hai tay súng bắn tỉa lại xả súng lần thứ hai.
Thế nhưng lần này Âu Dương Sát đã có chuẩn bị, anh ta đâu phải người mà hai tay súng này có thể hạ gục.
Chỉ thấy tứ chi anh ta nhún xuống đất, hệt như con báo săn mồi, tốc độ cực nhanh, đạp bên trái, nhún bên phải… Đêm đen sâu thẳm, Âu Dương Sát cũng mặc đồ đen từ đầu đến chân, anh ta dễ dàng tránh thoát họng súng đang nhả đạn, ngược lại còn tiếp cận…
“Người đâu mất rồi?”, một tay bắn tỉa vô thức hỏi.
“Bắn chết rồi hả?”, tên kia nói.
“Mày bắn trúng?”
“Chứ không phải mày à?”
“Tất nhiên không phải tao!”
“Cẩn thận…”
Một bóng đen bất chợt lóe lên, một trong hai tay súng bắn tỉa bị người ta dẫm nát dưới chân.
Âu Dương Sát không nhiều lời vô ích, một dao đâm xuống.
“Mày… Sao mày lên đây được?”, tên còn lại kinh hoàng hỏi.
“Lầu ba thôi chứ mấy, ai bảo chúng mày muốn chết làm gì”.
Tên còn lại hoàn toàn không thấy rõ đối phương ra tay thế nào, bởi vì trước mắt hắn đều là máu từ cổ hắn phun ra.
Âu Dương Sát hừ mũi.
Anh ta rút ra một khẩu súng đeo ngay thắt lưng, bắn một tiếng lên trời.
Lần này anh ta không bắn pháo hiệu nữa, mà là pháo sáng.
Một luồng sáng trắng lóa nóng rực bừng lên giữa không trung.
Toàn bộ sơn trang đều bị ánh sáng chói mắt bao trùm.
Vô số đạn bắn về phía trận địa, 1000 cao thủ ba sao của câu lạc bộ Hắc Long trúng đạn hết một phần ba.
Cao thủ ba sao là những kẻ rất có tiếng nói trong câu lạc bộ Hắc Long.
1000 con người này, có thể nói là chẳng coi ai ra gì.
Bọn chúng đều cho rằng, đối phương tuy đều là tinh binh, nhưng khi bắt đầu đánh giáp lá cà, về cơ bản lực lượng chẳng thấm vào đâu so với bọn họ.
Tiếc là, bọn chúng không biết rằng, 2000 người của Thiên Vương Thần Điện này, cấp độ thấp nhất đã là ba sao.
Trong đó gần một nửa là bốn sao, một số khác là năm sao.
Âu Dương Sát bắn pháo sáng, chính là xác nhận sự thất bại của 1000 cao thủ ba sao bên Hắc Long.
Từng người một không ngừng ngã gục, mấy tay súng bắn tỉa hoang mang không ngừng tìm kiếm thủ lĩnh của mình, số phận 1000 cao thủ ba sao của Hắc Long cũng không khác gì hai nhóm nhãi nhép vừa rồi, đều hỗn loạn không chịu nổi.
Người còn sống ai nấy đều kinh hoàng.
Bọn họ vốn không thể tin nổi, kẻ địch vì sao lại mạnh khủng khiếp như vậy?
Không phải chỉ là một tổ chức đánh thuê thôi sao? Vì sao chỉ có 2000 người lại hơn hẳn 20000 người?
“Tiêu rồi, tiêu tan hết rồi!”
Nhìn quân mình chết như ngả rạ, gã Cường tổng chỉ huy sợ đến mức són ra quần.
Hắn không tha thiết gì chức chỉ huy kia nữa, lập tức xoay người bỏ chạy…