Thiên Xu

Chương 7: Chương 7: Bí mật của thị trấn Duke




Dịch: Tiểu Duyên dễ thương

***

Vì không kịp chuẩn bị, Amun ngã mạnh xuống đất. Nhờ trước cửa có một tấm thảm, hắn ta cũng không bị thương. Lúc này, Amun mới đứng dậy, vọt sang một bên, đáp: “ Là tôi không cẩn thận, có lẽ đã vấp phải tấm thảm khi lùi lại...”

“Là ta không cẩn thận, vừa rồi chợt xuất hiện một luồng sức mạnh, nhưng không thể khống chế được...” Maria cũng mở lời, trong giọng điệu còn bao hàm chút hốt hoảng.

Ngay lập tức, Gabriel chú ý ngay về câu nói của Maria. Hai mắt của cô ngời sáng lên: “Thưa ngài, ngài đã có thể...?” Nói đến đây, Gabriel ngừng lời, quay đầu thông báo với Amun: “Hết việc của cậu ở đây rồi. Ra ngoài đi, nhớ đóng kỹ cửa lại.”

Đang ôm nhau một cách khó hiểu, rồi lại đột nhiên bị đẩy văng ra và ngã xuống, Amun vẫn không đủ tỉnh táo để biết chuyện gì vừa xảy ra. Tuy nhiên, hắn cũng bình tĩnh lại sau cơn mê loạn. Amun nên cảm thấy mình may mắn, vì nếu Maria nói sai một câu, rất có thể hắn sẽ mất mạng ngay lập tức. Thậm chí nếu Gabriel có tha cho hắn, thì Rhodes Dick cũng sẽ phái người lấy mạng hắn.

Sau khi Amun đi xuống cầu thang, Gabriel ngạc nhiên nói với Maria: “Thưa ngài! Ngài thực sự không làm nữ thần Isis thất vọng. Vừa rồi, ngài đã vô tình đẩy ngã Amun. Khi mới bắt đầu sử dụng sức mạnh này, đa phần là vẫn chưa quen thuộc cho lắm...”

Maria gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ngay khi đưa tay ra, tôi đã đẩy cậu ấy ngã xuống từ xa. Đây có phải là sức mạnh của các vị thần không?” Khi Gabriel bước vào, Amun đang ngồi trên mặt đất còn Maria đang trong tư thế vươn một tay về trước, trông như thể cô ấy vừa đẩy ngã Amun từ một khoảng cách khá xa vậy.

Maria không cố ý nói dối, nhưng vào ngày đầu tiên mà Amun đến, cô đã nghe Gabriel thông báo là không cho phép Amun chạm vào người cô, nếu làm trái sẽ bị trừng phạt. Đó sẽ là những hình phạt nào? Chẳng lẽ lại là cắt đứt một ngón tay của hắn giống như vị tư tế của thị trấn Duke từng tuyên bố à? Thật khủng khiếp! Đó cũng không phải là lỗi của Amun.

Gabriel không quan tâm đến điều này. Cô ta đang bị hấp dẫn bởi một đề tài khác, thế nên bèn mỉm cười và nói: “Đúng vậy! Đây chính là sức mạnh mà thần linh ban cho. Vì ngài vừa mới nắm giữ, nên vẫn chưa được hùng mạnh cho lắm. Amun rất cường tráng, mà ngài lại có thể đẩy ngã cậu ấy bằng một cái vẫy tay. Người bình thường nào cũng có thể làm được bằng cách đẩy cửa mở, nhưng ngài lại có thể mở cửa mà không cần đưa tay ra. Đây là một điều kỳ diệu do sức mạnh thần thánh tạo ra.

Thưa ngài Maria, giờ ngày nên chú ý một chuyện. Đừng tùy tiện sử dụng sức mạnh này cho đến khi ngài đã thành thạo. Trên thực tế, với một người đã nắm giữ Thể thuật cấp thấp như Amun, nếu cậu ấy hiểu được các quy tắc của thần thuật và chuẩn bị sẵn sàng, ngài sẽ không thể đẩy ngã cậu ta được. Nhưng trong tương lai, lực lượng thần thánh của ngài sẽ vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt là khi có sự trợ giúp của Giọt Lệ Của Chư Thần.”

...

Amun đứng dưới lầu, cảm giác mình vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Trên tay và trên người của hắn vẫn còn hơi thở của Maria; đó là một mùi hương nồng ấm, làm say lòng người. Hắn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra; tại sao hắn lại có thể ôm cô ấy, rồi lại bị đẩy ngược ra như vậy? Nhưng vừa mờ mịt, hắn lại vừa hiểu rõ một chút gì đó. Ban ngày, ánh mắt của hai người trông như có vẻ đều khiêu khích lẫn nhau; đêm qua, dường như hắn từng năm mơ thấy cảnh tượng giống như vậy... Và lúc nãy, hắn thật sự đặt tay lên ngực cô ấy!

Anh ấy đứng đó một lúc lâu, Gabriel mới đi xuống cầu thang. Đột nhiên, cô ta hỏi: “Amun, cậu đã nhìn thấy gì vừa rồi?”

Amun định thần lại, cúi đầu đáp: “Thưa ngài! Tôi không thấy hay nghe thấy gì cả. Tôi chỉ đến đưa nước cho ngài Maria thôi.”

Ánh mắt của Gabriel như xuyên thấu qua linh hồn của hắn: “Ngay cả ta mà cũng giấu sao?”

Amun đáp: “Vâng, thưa ngài! Ngài đã nói với tôi rằng, không được đề cập đến tất cả những gì mà tôi đã thấy và nghe ở đây với bất kỳ người nào khác. Ngài cũng là một con người, tất nhiên là tôi cũng không thể đề bất cứ thứ gì với ngài được.” Hắn rất thông minh. Aristotle đã dạy hắn phép Tam đoạn luận, hắn bèn áp dụng phương pháp đó để trả lời câu hỏi của Gabriel. Trên thực tế, hắn cũng không biết phải nói thế nào về những gì xảy ra trong phòng riêng của Maria.

Rốt cuộc, một nụ cười nhẹ cũng đã thoáng hiện lên trên gương mặt nghiêm túc của Gabriel: “Được rồi, tốt lắm! Hãy kỹ lời cậu nói nhé! Giờ cậu đã xong việc, tôi đã giao thù lao cho cha của cậu rồi. Bây giờ, cậu có thể về nhà.”

Hắn cũng không ngờ là Gabriel sẽ cho mình thôi việc ngay lúc này. Hắn đã hoàn thành công việc, cũng đã được trả lương. Lẽ ra, Amun phải rất thoải mái và vui vẻ. Nhưng khi rời đi, cậu lại mang trong mình một nỗi u uất khó tả, cố ngoảnh lại và trông có vẻ như muốn nói một lời từ biệt nào đó.

...

Cuối cùng, Rhodes Dick cảm thấy cực kỳ vui vẻ khi Gabriel nói với gã rằng, cả nhóm đã có thể rời đi. Cô ta còn yêu cầu gã chuẩn bị suốt cả đêm, sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào. Rốt cuộc, sắp thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này rồi.

Gabriel cũng giải thích cho gã hiểu một điều, sở dĩ cô ở lại thị trấn này thêm ba ngày không phải chỉ vì Maria bị bệnh, mà cô còn đang dạy cho Maria về một số nghi thức và quy định đặc biệt của đền thần Isis nhằm hỗ trợ ngài ấy có thể được công nhận thân phận Thánh nữ thành công. Mà hiện tại, Maria đã học xong rồi.

Điều này càng khiến Rhodes Dick vui mừng hơn. Nếu là người khác, gã chắc chắn sẽ gửi một khoản tiền lớn để cảm ơn. Nhưng quý cô Gabriel này rõ ràng là không muốn nhận hối lộ. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Rhodes Dick đích thân tặng cho Gabriel một chiếc khiên từng được chế tạo tỉ mỉ và có Thần thuật gia trì trên đó. Đây là một món vũ khí chỉ thuộc về một đấng võ sĩ vinh quang, đồng thời gã cũng ngỏ ý là đang muốn kính dâng mặt khiên này cho đền thần. Có như vậy, Gabriel mới đồng ý nhận lấy.

Nên tặng món quà gì, làm sao để người được tặng không từ chối và vui vẻ vì món quà ấy cũng là một môn khoa học. Ngài Rhodes Dick hiển nhiên rất thành thạo môn học này.

Qua 3 ngày nghỉ ngơi, người hầu gái của Maria cũng đã khỏe hẳn. Lúc dùng xong điểm tâm ở ngày thứ hai, đoàn xe khang trang và hoa lệ của ngài Rhodes Dick cũng đã lên đường. Các thương nhân đồng hành đến thị trấn Duke cũng đã sốt ruột cả rồi, chỉ là không muốn tự mình rời đi. Tại thị trấn Duke này, không thể tìm ra bất cứ một người lính đánh thuê nào cả. Do đó, ai nấy đều rất vui mừng khi nghe tin ngài Dick chuẩn bị quay về vào đêm qua. Họ thu dọn đồ đạc cả đêm, để rồi kịp thời hòa vào đoàn xe ngựa của ngài ấy mà rời khỏi trấn này.

Qua nhiều ngày náo nhiệt, rốt cuộc thị trấn Duke cũng đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có. Người dân trong trấn đang thưởng thức rượu và thức ăn ngon do đoàn lái buôn kia mang đến, thế nên những lò rèn hay lò khai khoáng đều dừng hoạt động tạm thời. Sau bao nhiêu ngày bận rộn, hiếm khi lại được thư giãn như vậy. Ngay cả ngài trưởng trấn cũng không hối thúc mấy người thợ mỏ làm việc. Trong khoảng thời gian này, người dân đã nộp lên khá nhiều Đá thần, thên nên thả lõng một chút cũng là điều hợp lý.

...

Mọi người đều rất thoải mái, duy chỉ có Rhodes Dick là hơi lo lắng. Vì trước khi về đến thành bang Cape, đoàn xe phải đi xuyên khu vực giao thoa của một sa mạc hoang vắng và sa mạc Gobi. Do đó, chuyện gì cũng có thể xảy ra trong đoạn hành trình này và không có gì đảm bảo rằng Maria và Giọt Lệ Của Chư Thần sẽ bình an vô sự.

Gã đã âm thầm giao phó với trưởng trấn Dusty rằng, nhất định không được lan truyền tin tức về Giọt Lệ Của Chư Thần. Nhưng vào đêm hôm trước, gã đã nhận được một tin mật báo gửi về, rằng Shawgoo – gã tư tế của đền thần – đã cử sứ giả chạy đến thành bang Syria để cống nộp Đá thần của quý này lên ngôi đền thần ở nơi đó. Đây là luật lệ và không ai có thể ngăn cản được hành động ấy. Nhưng mà, Rhodes Dick vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Thậm chí, gã đã nghĩ đến việc phái người đi chặn đường kẻ đưa tin của Shawgoo, nhưng cuối cùng lại không ra lệnh. Từ thị trấn Duke đến thành bang Syria cần phải đi xuyên qua con đường núi nằm bên trong khu rừng Lửa Đen và chẳng có con đường tắt đón đầu nào khác. Mà trên đường núi ấy lại có trạm kiểm soát, gã lại không có nào để thuộc hạ của mình kịp thời thông quan rồi đuổi kịp tay sứ giả kia mà không để lộ bất cứ tung tích nào. Hơn nữa, dù sao thì đây cũng là lãnh thổ của vương quốc Hittite. Việc sai người đi giết sứ giả của một tư tế đền thần là một tội rất nặng. Một khi bại lộ, e là ngài Dick cũng khó mà chịu nổi bản cáo trạng này.

Lúc đoàn xe tiến vào vùng sa mạc, khi quay đầu nhìn lại phương hướng của thị trấn Duke nay đã khuất bóng vào chân trời, Rhodes Dick tự ngẫm: “Rốt cuộc, đây là nơi được chư thần ưu ái hay bị vứt bỏ nhỉ? Thật kỳ lạ.”

Bộ kỹ thuật khai khoáng tương truyền dành cho thợ mỏ của thị trấn Duke, dưới ánh nhìn của ngài Dick, có bao hàm Thể thuật bên trong đó. Những thợ mỏ đủ tiêu chuẩn ở độ tuổi trưởng thành trong thị trấn ấy đã sở hữu cho bản thân những kỹ năng liên quan đến Thể thuật không thua kém gì các võ sĩ cấp thấp. Trong số đó, những người xuất sắc hơn còn nắm giữ được Thể thuật cấp 2, thức tỉnh loại sức mạnh đang ngủ say trong huyết thống, lại còn có thể sử dụng thuần thục nữa.

Mà một võ sĩ cấp thấp đã thành thạo Thể thuật, dù ở trong quân đội của đế quốc Ai Cập, vậy cũng là một chiến binh tinh nhuệ!

Điều đáng sợ hơn nữa chính là, kỹ năng khai khoáng quặng mỏ kia còn thực sự chứa đựng Thần thuật căn bản bên trong nó. Mặc dù đó chỉ là dạng Thần thuật đơn giản nhất và chưa thông qua sự kiểm chứng của các vị thần, nhưng dù gì đi nữa thì đó vẫn là Thần thuật. Nếu sử dụng nó kết hợp với các kỹ năng Thể thuật, uy lực sẽ vô cùng mạnh mẽ. Tuy nhiên, các thợ mỏ nơi đây chỉ sử dụng bộ kỹ thuật này để khai khoáng, thay vì chiến đấu.

Nếu tập hợp tất cả các thợ mỏ trong thị trấn lại, dạy họ tác chiến theo đội hình và mệnh lệnh, sau đó lại hướng dẫn cách sử dụng vũ khí thuần thục, thị trấn này có thể dễ dàng chống chọi lại với một quân đoàn phổ thông đấy. Ngay cả khi các thợ mỏ tập hợp một cách tự phát và chiến đấu chỉ bằng với búa khai khoáng, thì cũng rất khó đối phó rồi. Lúc trú ngụ tại thị trấn, ngài Rhodes Dick thậm chí còn nghĩ rằng, nếu dân chúng nơi này tổ chức bạo động theo quy mô lớn, đội thân binh của gã sẽ không thể nào trấn áp được, cao lắm là chỉ có thể bảo vệ Maria nhanh chóng chạy trốn mà thôi.

Thành bang Syria tọa lạc tại giao giới của bốn vương quốc Hittite, Assyria, Babylon và Ai Cập, từng được cai trị bởi các triều đại khác nhau trong lịch sử chiến tranh. Nhưng thị trấn Duke nhỏ lẻ thuộc thành bang Syria này lại chưa bao giờ bị quân đội chiếm đóng qua, và lý do rất có thể là vì điều này.

Mỗi vương triều chiếm được thành bang Syria đều sẽ cử sứ giả đến thị trấn Duke để thông báo cho họ về sự thay đổi người thống trị, đồng thời vẫn đảm bảo địa vị của thị trấn Duke. Điều mà những kẻ cầm quyền ấy chỉ cần làm là giữ vững kiểu quan hệ lệ thuộc như trước đây, vẫn cắt cử người đi canh gác con đường núi trong rừng Lửa Đen, tính thuế như nhau và cung cấp sự bảo vệ cho các tuyến đường thương mại.

Lý do cho hành động này rất đơn giản, không phải là không thể chiếm đóng tuyệt đối được, mà cái giá phải trả khi tổng tấn công lại không đáng là bao. Không nhất thiết phải huy động cả một đội quân tinh nhuệ và vượt qua từng con đường khó khăn kia chỉ để chinh phục một thị trấn nhỏ. Bên cạnh đó, thứ mà mọi vương triều và quốc gia cần là những quặng sát và Đá thần do trấn Duke sản xuất. Do đó, hoàn toàn không cần phải giết hay nô dịch những người thợ mỏ tại đây, miễn là có thể đảm bảo quyền kiểm soát với thị trấn Duke là được.

Vị trí của thị trấn Duke cũng khá đặc biệt. Phía Bắc của trấn là cao nguyên Syria; dãy núi thấp gần thị trấn chính là nơi sản sinh ra khoáng hạch chứa Đá thần bên trong, còn đỉnh núi trùng điệp xa hơn kia là bức tường chắn của thiên nhiên, không thể dễ dàng vượt qua được. Phía Đông của khu vực này cũng là núi cao sừng sững; tương truyền rằng, vẫn còn các bộ tộc dã nhân sinh sống trong hang đá đang cư ngụ tại đó. Cánh Đông này có rừng rậm tươi tốt, địa hình phức tạp, mà đi xa hơn nữa lại là hẻm sông Utu cắt ngang núi lớn, khó mà băng qua.

Ở phía Tây, chính là khu rừng Lửa Đen. Có một con đường dài hàng trăm dặm trong khu rừng dẫn đến thành phố chính của thành bang Syria. Đây là con đường gần nhất và thuận tiện nhất để đến và đi khỏi thị trấn Duke. Cuối cùng, hướng Nam của trấn chính là sa mạc Gobi vô tận, kéo dài đến biên giới của thành bang Cape thuộc đế quốc Ai Cập. Nếu muốn di chuyển từ thành bang Cape đến thành bang Syria, sẽ thuận tiện hơn nếu đi cắt ngang qua sa mạc, thay vì phải đi thông qua rừng Lửa Đen dẫn đến trấn Duke.

Đất canh tác xung quanh thị trấn Duke cực kỳ cằn cỗi và thiếu hụt các khu vực đồng cỏ, hầu như khó mà đủ yêu cầu để nuôi sống người dân địa phương. Tuy nhiên, sản vật tại đây lại rất quan trọng. Bởi tình huống đặc biệt trên, thị trấn Duke sẽ khó tồn tại nếu tách biệt khỏi thành bang Syria, thế nên đền thần của trấn cũng phải tuân theo đền thần của thành bang.

Một điểm đặc biệt nữa của thị trấn Duke là hầu như không hề có nô lệ tại địa phương này. Ngoại trừ hai gia đình của Dusty và Shawgoo, hầu hết các cư dân còn lại đều là dân thường. Đặc điểm này hoàn toàn khác biệt với những nơi khác trên lục địa Thiên Xu. Nguyên nhân rất đơn giản, tất cả các quốc gia ở khu vực xung quanh đều có chung một luật lệ: nô lệ không được chạm tay vào Đá thần và mỗi lần vi phạm sẽ bị cắt một ngón tay.

Điều thú vị trong vấn đề này chính là, Amun suýt nữa đã bị trừng phạt bằng hình thức cắt đứt một ngón tay.

Tuy nhiên, có một sắc lệnh khác dường như bị cố tình phớt lờ đi tại các quốc gia xung quanh; trông có vẻ cả vương quốc Babylon và đế quốc Ai Cập cũng nhắm mắt làm ngơ trước tình hình ở thị trấn Duke. Sắc lệnh này quy định rằng: Nô lệ không được học Thể thuật, trong khi chỉ có quý tộc mới đủ tư cách học Thần thuật. Khi chưa được cho phép mà dám học tập Thần thuật, sẽ bị xem là khinh nhờn thần linh, từ đó sẽ phải bị các tòa đền thần lớn trừng phạt nghiêm khắc.

Trên thực tế, học Thần thuật rất khó khăn; ngay cả trong những quý tộc đủ tư cách thì cũng có nhiều người không thể vượt qua ngưỡng cửa “Đánh thức sức mạnh do thần linh ban tặng” kia. Nếu không được các tư tế của đền thần dạy dỗ và hướng dẫn nghiêm khắc, tự học tập sẽ càng khó khăn hơn nhiều. Nhưng trên thế giới này có rất nhiều người, thế nên sẽ luôn có những thiên tài xuất chúng nắm giữ được sức mạnh tương tự mà không cần sự cho phép hay hướng dẫn của các vị tư tế.

Loại người này được gọi là phù thủy hoặc ma pháp sư trên đại lục Thiên Xu; tóm lại, chính là những kẻ xấu xa, tà ác. Theo các đạo sắc luật, họ sẽ bị các thế lực đền thần truy sát. Song song với vấn đề này, các vị tư tế và quý tộc nắm giữ Thần thuật sẽ được gọi là Thần thuật sư.

Những nơi khác trên đại lục Thiên Xu cũng sản xuất Đá thần, nhưng bước cuối cùng để lấy Đá thần ra khỏi khoáng hạch là do các Thần thuật sư cấp thấp thực hiện. Bởi vì, cần phải sử dụng một số kỹ xảo Thần thuật cơ bản trong quá trình này, mà cũng vì thế mà Đá thần không chỉ đắt đỏ mà còn có vẻ ngoài trông rất thần thánh. Hiển nhiên, tình huống ở thị trấn Duke lại hoàn toàn khác hẳn. Môi trường ở đó quá khắc nghiệt, vị trí lại xa xôi và khép kín hẳn khi so với thế giới bên ngoài, ấy vậy mà sản lượng Đá thần lại vô cùng to lớn. Chắc chắn không thể nào có hàng tá Thần thuật sư cao quý đến làm việc tại địa phương này, mà toàn bộ Đá thần nơi đây đều do các thợ mỏ khai thác ra.

Có lẽ là do nể mặt các vị thần linh đã ban tặng Đá thần, những vị nắm giữ quyền cao chức trọng biết đến chuyện bên trong bộ kỹ thuật tương truyền của các thợ mỏ vùng này còn bao hàm cả Thần thuật cơ bản đều đồng loạt phớt lờ đi, tựa như không hề phát hiện ra vậy. Trái lại, cư dân của thị trấn Duke cũng chẳng biết mô tê gì về vấn đền này.

Thành bang Syria cho phép các thợ mỏ của trấn Duke được quyền giữ lại 1 viên Đá thần trên mỗi 10 viên khai thác ra. Điều này cũng khiến những thế lực khác trên đại lục vô cùng ghen tị. Nhưng đồng thời, còn có một sắc lệnh khác quy định rằng: “Những thợ mỏ đã được đền thần ghi danh sẽ không được phép rời khỏi địa phương này khi chưa được phép”. Có lẽ cũng vì lý do đó, hay trên thực tế là do hạn chế về điều kiện địa lý, người dân nơi đây khó mà rời khỏi thị trấn để đi du lịch các nơi.

Thị trấn Duke không chỉ sản xuất Đá thần, mà còn sản xuất cả sắt, đặc biệt là théo ròng loại cao cấp. Thế nhưng mà, thợ rèn nơi đây không được phép rèn vũ khí, chỉ được sản xuất phôi sắt mà thôi. Thứ mà Rhodes Dick bí mật buôn lậu lần này chính là một lô phôi sắt đúc từ thép ròng cao cấp.

...

Vừa nghĩ về những nét đặc biệt của thị trấn Duke, Rhodes Dick vừa đè tay vào chuôi kiếm bên hông trong lúc ngồi dưới vị trí đỗ xe, nhìn về phía những cồn cát xa xa. Đoàn xe khởi hành lúc buổi sớm hừng đông mát mẻ; hiện tại đã sắp đến buổi trưa rồi. Ánh nắng nóng bỏng đang chiếu xuống từng hạt cát, phản xạ ra nhiệt lượng cao dần, khiến đoàn người bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Phía xa bên phải la từng ngọn đồi trập trùng, kéo dài liên miên; trên đồi có những tảng đá kỳ dị dựng đứng tại đó. Đoạn khách lữ hành cần tìm một chỗ có bóng mát để nghỉ ngơi một lúc, tránh cái nắng nóng nhất buổi trưa rồi mới có thể tiếp tục lên đường. Quả thật là rất phiền phức nếu muốn đi băng qua sa mạc. Trong suốt chặng đường, Rhodes Dick nhất quyết muốn ngồi trên chiếc xe tiên phong của đội, còn khiến Gabriel phải khen một câu: “Thưa ngài, ngài thật dũng cảm!”

Trên thực tế, là do Rhodes Dick không quá yên tâm, sợ bị phục kích trên đường. Nghe đồn rằng, nơi đây có bộ lạc Sa mạc nguy hiểm ẩn nấp, hay tấn công các đoàn lái buôn. Tuy nhiên, đó có thể chính là những băng cướp biên giới cải trang thành, còn bộ lạc Sa mạc vừa nguy hiểm vừa hung tàn kia chỉ là một truyền thuyết mà thôi. Bên cạnh đó, các băng cướp bình thường sẽ không thể tấn công một đoàn xe quy mô như thế này của ngài Dick. Nhìn từ xa mà trông thấy đoàn xe có cả một đội chiến sĩ tinh nhuệ đi theo hộ tống thế này, làm gì có băng cướp nào dám đến gần?

Nhưng những người đặc biệt sẽ tiến đến với các mục đích đặc biệt. Thế nên để đề phòng, Rhodes Dick không thể không mang theo vệ sĩ riêng của chính mình. Bản thân ngài Dick cũng thầm biết rằng, không ai trong đội cận vệ cá nhân có Thể thuật cao cường hơn bản thân gã cả. Gã đã đạt đến trình độ Thể thuật cấp 6, chỉ thiếu một bước nữa là trở thành một vị võ sĩ cấp cao hiếm thấy.

Hầu hết các vệ sĩ cá nhân đang hộ tống xung quanh 3 chiếc xe đầu tiên; Maria đang ở trên chiếc xe thứ hai, ngồi cùng Gabriel trong đó. Nhìn thấy những ngọn đồi ở đằng xa, Rhodes Dick vừa định ra lệnh cho cả đội chuyển hướng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng quát ngắn của Gabriel: “Tất cả mọi người dừng lại!”

Tiếng quát này giống như một tiếng sấm nhỏ, vang rền ra tận sa mạc xa xa.

Rhodes Dick từng chỉ thị rằng, lời nói của ngài Gabriel chính là mệnh lệnh, tương đương với mệnh lệnh mà gã đích thân đưa ra. Những người đánh xe từng được huấn luyện nghiêm ngặt của đoàn xe có phản ứng rất nhanh, vừa la hét vừa gồng sức ghìm cương; hơn 10 chiếc xe phía trước gần như dừng lại cùng một lúc. Các chiến sĩ tùy tùng trên lưng ngựa cũng siết chặt lại dây cương. Tuy nhiên, đoàn lái buôn phía sau lại có chút hỗn loạn; một số chiếc xe va chạm vào nhau, khiến vài người ngã khỏi lạc đà, rơi đổ hàng hóa.

Rhodes Dick đã nhảy lên, vươn tay rút thanh kiếm của mình ra, nhưng lại không nhận thấy bất kỳ một mối nguy hiểm nào. Đúng lúc này, một luồng sáng bạc lóe lên từ trên đỉnh đầu của gã trước khi bắn mạnh về phía cồn cát trước mặt. Ngẩng đầu nhìn lên, Gabriel vừa dùng một tay đeo khiên, một tay cầm kiếm, đứng trên nóc xe của gã từ lúc nào rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.