Dịch: Tiểu Duyên dễ thương
***
Cửa phòng ngủ của Maria đang mở, và Gabriel đã đứng cạnh giường. Nếu Amun nhớ không lầm, vào buổi tối thì Gabriel sẽ nghỉ ngơi trong căn phòng gần cửa nhất ở tầng dưới. Amun không hề thấy Gabriel ở đâu khi hắn lao lên cầu thang. Điều đó có nghĩa là, Maria vừa mới hét lên, trong khi Amun chưa kịp định thần đứng dậy khỏi cầu thang, thì Gabriel đã đi lên tầng trên rồi. Tốc độ của cô ấy thật sự đáng kinh ngạc, giống như dịch chuyển tức thời vậy.
Thanh kiếm của Gabriel đã ra khỏi vỏ; lưỡi kiếm được một vầng sáng màu bạc mờ nhạt bao phủ xung quanh. Vầng sáng này không rực rỡ lắm, nhưng lại có cảm giác cực kỳ sắc bén. Tuy nhiên, biểu cảm của cô ấy có chút kỳ lạ, trong sự kỳ lạ này lại pha lẫn chút ngạc nhiên. Đồng thời, mũi kiếm của cô lúc này lại đang chỉ thẳng vào một con vật nho nhỏ đầy lông.
“Amun, làm thế nào mà con mèo này vào đây được?” Không cần xoay đầu lại, Gabriel cũng biết Amun đã ở ngay ngoài, thế nên gằn giọng hỏi.
Đây không phải là Schrodinger (1) đấy ư? Amun nhận ra con mèo đang nằm ngủ ngon lành dưới chân Maria này. Đó là con mèo do lão già điên nuôi dưỡng. Nó rất lười biếng, lại ham ăn, béo và bẩn. Bộ lông màu trắng xám của nó lúc nào cũng phủ đầy tro bụi, thậm chí màu lông trắng muốt kia còn sắp ngã sang màu xám luôn rồi. Cả ngày lẫn đêm, nó chỉ biết ngáy khò khò mà thôi. Mà chưa hết, lão già điên còn đặt tên cho con mèo này là Schrodinger. Nhưng tại sao nó lại chạy vào phòng của Maria chứ?
“Không! Tôi cũng không biết nó vào bằng cách nào.” Amun thành thật trả lời.
Gabriel chỉ hỏi theo chiếu lệ, vì ngay sau đó cô ấy nhận ra là mình cũng không trông thấy con mèo này lẻn vào đây từ lúc nào. Do đó, có hỏi nhóc thợ mỏ này cũng bằng thừa mà thôi. Lúc này, Maria mới nói lời áy náy: “Thật xin lỗi, ta khiến cả hai giật mình thức giấc rồi. Ta cũng không biết con mèo này ngủ ở đây, vừa rồi suýt nữa đã giẫm phải nó, sợ hết cả hồn... Ngài Gabriel, cô đừng làm hại nó nhé. Nó chỉ ngủ ở đó mà thôi.”
Gabriel tra kiếm vào vỏ: “Từ nay, xin đừng gọi tôi là ngài nữa, cứ gọi tôi là Gabriel thôi. Theo lệnh của ngài, đương nhiên tôi sẽ không làm tổn thương con mèo này.... Ngài cũng không cần phải nói lời xin lỗi, vì như vậy là không thích hợp. Bảo vệ ngài chính là chức trách thiêng liêng của tôi.... Amun, hãy mang con mèo này đi và đảm bảo rằng, nó sẽ không làm phiền ngài Maria nghỉ ngơi nữa nhé.”
Amun vâng nhẹ một tiếng, sau đó cúi đầu đi về phía trước và ôm Schrodinger lên. Con mèo lười này thật sự có thể ngủ ngon đấy, gây chuyện ầm ĩ như vậy mà đến khi Amun đến ôm nó thì nó cũng không chịu thức dậy. Lúc Amun cúi đầu xuống, hắn trông thấy bàn chân của Maria. Cô ấy không mang giày vào lúc này; mắt cá chân thon gọn và trắng nõn lộ ra dưới tà váy ngủ; móng chân của cô ấy có màu hồng, trông rất dễ thương.
Tim của Amun bỗng dưng nhảy loạn một cách không thể giải thích được. Hắn lập tức kiểm soát hơi thở của mình, cố làm dịu cảm xúc này lại, để rồi nhịp tim cũng trở nên đều đặn hơn. Đây cũng là một trong những tuyệt chiêu cao thâm nhất trong bộ kỹ thuật khai khoáng của các thợ mỏ trấn Duke. Mỗi một thợ mỏ cần phải kiểm soát phản ứng của cơ thể ở trạng thái hết sức bình tĩnh, từ đó mới có thể đảm bảo mỗi lần khai thác quặng mỏ đều thành công. Amun phải trải qua khóa huấn luyện khắt khe hơn nhiều so với những người khác trong thị trấn; đồng thời, một phần lớn là do nhờ vào những năm tháng tắm mình trong dòng suối lạnh thấu xương kia.
Mà ngay cả Gabriel cũng không thể nhìn ra bất kỳ sơ suất nào. Lúc mới xông lên lầu, thằng nhóc này quả thật có chút hốt hoảng – đây là chuyện rất bình thường. Nhưng khi nó thấy ngài Maria vẫn ổn, nó lập tức dần lấy lại bình tĩnh ngay sau đó.
Bề ngoài là vậy, nhưng trong lòng Amun lại khá bất an. Maria chỉ mặc một chiếc váy ngủ, còn hắn lại nhìn thấy chân của cô trong lúc ngồi xổm xuống. Khi đứng lên, hắn vẫn cúi đầu. Mà vì như vậy, tần mắt của hắn vừa vặn nhìn vào bộ ngực ửng hồng của cô ta. Đường viền cổ áo ngủ không quá thấp; nhưng từ góc độ này, hắn lại có thể trông thấy một mảng da thịt nho nhỏ của bộ ngực.
Tệ hơn nữa chính là, tầm nhìn của hắn dường như có thể xuyên qua lớp áo ngủ kia, trông thấy những thứ khác thông qua trí tưởng tượng. Váy ngủ của Maria không mỏng cũng không dày, rất mềm mại, vừa ôm sát cơ thể nhưng lại khá thoải mái vì chất liệu đắc tiền. Độ tuổi này chính là độ tuổi của con gái vừa trổ mã, và cái đường cong của bộ ngưc ẩn dưới lớp váy ngủ kia dường như chính là đường cong đẹp nhất trên thế giới này. Ngay trên đường cong đó, còn có một điểm nho nhỏ nhô lên, chẳng lẽ là đầu nhũ hoa của cô ấy ư.
Amun cảm thấy cơ thể mình đang nóng dần lên; không chỉ mỗi gương mặt, mà hắn còn có cảm giác như bị một thứ gì đó nóng rực đang thiêu đốt khắp cả cơ thể, phảng phất cứ như thời điểm vừa bước lên bờ từ con suối lạnh buốt kia. Cảm giác bỏng rát này cũng khiến hắn cảm thấy xấu hổ, thế nên lập tức ôm chặt lấy Schrodinger rồi cúi người, lui về sau ba bước, sau đó bèn xoay người bước ra ngoài.
Bước ra khỏi cửa, Amun há miệng hít một hơi thật dài. Khuôn mặt của hắn đã đỏ bừng cả lên, ngay cả dái tai cũng mang màu đỏ thẫm. Khi Gabriel lao vào phòng của Maria, cô ta từng thắp một ngọn nến nhỏ với tốc độ nhanh nhất. Tuy nhiên, ánh nến cũng không sáng lắm, trong khi ngoài cầu thang lại tối om - nhờ thế mà không ai có thể nhìn rõ biểu cảm của Amun lúc này.
Khi xuống lầu, Amun vẫn còn hoảng sợ, thậm chí còn cố gắng hít vào một hơi khí lạnh để cố bình tĩnh lại. Hắn nhìn thấy 6 vị võ sĩ mặc giáp tại đại sảnh dưới lầu. Hai người đứng trước cầm thuẫn và rìu chiến, hai vị phía sau cầm thuẫn và lao, trong khi bên cạnh còn có hai người cầm trường kiếm. Dù bọn họ vẫn yên lặng canh giữ ở nơi đó, nhưng lại có thể tạo ra một luồng khí thế sắc bén lan tỏa ra xung quanh. Dường như Schrodinger cũng cảm giác được, thế nên lập tức kêu ‘meo, meo’ bất mãn trong lòng Amun, còn ngọ nguậy cái đầu của nó rồi cuộn cơ thể lại tròn vo như một quả cầu.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Sáu võ sĩ trong đại sảnh không nói gì cả, nhưng một vị võ sĩ đeo trường kiếm trên lưng đang đứng ở lối vào của đại sảnh - trông giống như một viên tiểu đội trưởng vậy – lại mở lời hỏi Amun.
“Không có gì cả! Chỉ là một con mèo thôi. Ngài Maria suýt nữa đã giẫm lên nó, còn ra lệnh cho tôi đừng làm hại con vật nhỏ bé này, chỉ là mang nó đi khỏi đây mà thôi.” Amun đáp lời khi băng ngang qua 6 võ sĩ, ôm con mèo đi ra mảnh sân bên ngoài.
Đến cổng sân, hắn lại sửng sốt. Trước sân, có hai vị võ sĩ được vũ trang đầy đủ đang đứng ở hai bên trái phải, quan sát bốn góc sân. Bên cạnh đó, còn có vài vị võ sĩ khác với binh khí lăm lăm trong tay, tập trung đề phòng cao độ. Amun biết, những võ sĩ này chính là vệ binh tư nhân mà ngài Dick đưa đến thị trấn. Họ cũng chính là những người đã hộ tống Fayol đến nhà hắn ngày hôm đó để Giọt Lệ Của Chư Thần.
Các vệ binh tư nhân của ngài Dick thường đóng quân tại những ngôi nhà nằm gần với đền Thần Horus. Mỗi khi nghe thấy tiếng động lạ hoặc nhận được một thông điệp đặc biệt nào đó từ Gabriel, bọn họ sẽ lập tức chạy đến đây bằng một tốc độ cực kỳ đáng kinh ngạc, lại còn âm thầm bố trí xong vòng vây phòng vệ và phản công. Chẳng qua, khi không có lệnh của Gabriel, bọn họ không được phép lên lầu và tiến đến phòng riêng của Maria.
Amun tự nghĩ, mình có thể di chuyển cơ động như vậy ư? Câu trả lời là: Có! Nhưng nếu cũng mặc áo giáp và cầm theo vũ khí thì sẽ như thế thì sao? Amun chưa từng thử, nhưng ngẫm lại thì nếu bản thân xách theo một cây búa to thì cũng có thể làm được như thế. Chẳng qua, hắn có chút buồn bực. Ngôi nhà trông có vẻ yên ắng thế này, chẳng có bức cứ một chòi canh nào, nhưng trên thực tế lại được canh phòng nghiêm ngặt đến vậy. Mà nếu thế, thì làm sao mà Schrodinger lại lẻn được vào phòng của Maria?
Không nói đến những yếu tố khác, với một võ sĩ như Gabriel, một con mèo có thể lẻn vào và ngủ gục bên cạnh giường của Maria là một chuyện cực kỳ vô lý!
Chỉ băn khoăn thế thôi, nhưng Amun cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. Hắn bước ra ngoài ngôi biệt thự, thả con mèo xuống đất, vỗ mạnh vào mông nó rồi thì thầm: “Schrodinger! Về nhà nhanh lên. Nơi đây rất nguy hiểm, mày đừng có quay lại đây nữa!”
Schrodinger giậc mình thức dậy, bất mãn kêu meo meo một tiếng rồi duỗi thẳng chân, xù lông, ù té chạy như một làn khói. Khi nhận ra hướng chạy của nó chính là về phía ngôi nhà cũa lão giàn điên, Amun mới thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại đại sảnh, Gabriel đã bước xuống lầu, ra lệnh cho nhóm võ sĩ kia giải tán đi. Tuy nhiên, cô lại đứng đó, hỏi Amun một câu: “Thân thủ của cậu rất tốt, phản ứng rất nhanh, không thua gì một chiến sĩ cấp thấp. Cậu từng học qua Thể thuật à?”
Amun hơi ngạc nhiên, bèn hỏi ngược lại: “Thưa ngài, ngài đang hỏi tôi chăng? Tôi chẳng biết Thể thuật là gì cả, nhưng tôi từng học qua kỹ năng khai khoáng tương truyền của thị trấn Duke này. Hẳn là ngài cũng biết chuyện gì đã xảy ra.”
Không hỏi thêm nữa, Gabriel bèn trở về phòng; mọi chuyện đã yên ổn trở lại. Nhưng Amun khó có thể bình tĩnh được. Vừa nhắm mắt, dường như hắn lại nhìn thấy đôi bàn chân của Maria; sau đó, tầm mắt lập tức hướng lên trên, dừng lại ngay vị trí của bộ ngực cô nàng. Ôi! Đó là một làn da vừa hồng, vừa trắng noãn. Có lẽ là bị sợ hãi hoặc bị kích thích bởi luồng không khí lúc đêm về, từng sợi lông tơ mịn màng cũng nhè nhẹ dựng đứng lên... Không những thế, còn có đường cong quyến rũ nơi rìa váy ngủ nữa; mà trên đỉnh đường cong ấy, lại có hai điểm be bé nhô lên...
Nghĩ đến đây, cơ thể của hắn không thể không xảy ra phản ứng lạ. Amun vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng cũng không tính là quá nhỏ tuổi. Do đó, phản ứng cơ thể thế này khiến hắn cảm giác rất khó chịu, thậm chí còn cáu kỉnh nữa. Hắn đang tưởng tượng rằng, bộ ngực nằm bên dưới lớp váy ngủ xinh xắn kia sẽ trông như thế nào? Nếu hắn luồng tay từ phần cổ áo vào trong, vậy sẽ có cảm giác gì? Nhưng ngay lập tức, hắn chợt rùng mình vì nhận ra một chuyện, rằng suy nghĩ của hắn chính là một hành vi phạm tội âm thầm.
Không hiểu sao, hắn lại muốn đến dòng suối lạnh trong khu rừng Lửa Đen kia để tắm rửa ngay lúc này. Chưa hết, Amun còn tự phỏng đoán kiểu, liệu có phải do thường xuyên tắm suối mà hắn mới suy nghĩ lung tung như thế không? Mỗi khi từ suối lạnh đi lên rồi ngồi trên bờ nghỉ ngơi, cơ thể của hắn cũng sẽ có phản ứng như thế này, thoải mái đến mức như muốn rên rỉ lên thành tiếng. Tuy nhiên, tâm trạng lúc tắm xong cũng không hề rối rắm như bây giờ.
Nhưng đêm nay, Amun không thể nào đi ra bờ suối được. Hắn bắt buộc phải ngủ lại trên tấm ván gỗ dưới chân cầu thang này. Tất nhiên, hắn khó mà ngủ ngon trong đêm nay.
Lúc phục vụ bữa trưa cho Maria ngày hôm sau, Amun đứng hầu cận một bên. Tâm trạng của Amun vẫn còn hỗn loạn, nhưng hắn cẩn thận kiềm chế nhịp thở của bản thân, không dám để lộ ra bất cứ cử chỉ nào khác thường. Thế nhưng, điều cực kỳ khó chịu chính là, Maria vẫn nhìn hắn chằm chằm. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của cô ấy, để rồi sau đó nghe thấy Maria thì thầm một câu: “Con mèo hôm qua... Cậu không làm nó bị thương chứ?”
Amun đáp: “Không, không có! Theo lệnh của ngài, tôi đã thả nó đi.”
Maria nói tiếp: “Cảm ơn cậu, Amun! Những gì đã xảy ra ngày hôm qua...”
Amun nhanh chóng trả lời: “Thưa ngài, ngài không cần phải nói cảm ơn, vì đây là điều mà tôi nên làm. Ngài bị quấy rối lúc nghỉ ngơi, cũng là lỗi ở tôi.” Lúc nói chuyện, cuối cùng thì hắn đã nâng tầm mắt của mình lên, dùng mắt đối mắt với Maria. Có lẽ là do lấy hết can đảm hoặc tự giận dỗi bản thân vì chuyện xảy ra hôm qua, nên hắn tự nghĩ rằng: Làm gì mà mình không dám nhìn thẳng vào mắt của cô ấy?
Rõ ràng, Maria cũng hơi ngạc nhiên. Cô không ngờ rằng, thiếu niên trước mặt này lại dám ngước mắt lên, đối mặt với cô. Điều này khiến cô hơi khó chịu; theo bản năng, cô định né tránh. Nhưng khi nhớ đến lời phân phó của Gabriel, Maria lại tiếp tục nhìn hắn, nhưng lại lộ rõ vẻ khó chịu thẳng thừng.
“Tại sao con mèo ấy lại lười biếng đến vậy? Ngủ chết mê chết mệt hà!”
“Nó tên là Schrodinger. Nó lười lắm, là con mèo được lão già điên trong trấn nuôi đấy.”
“Con mèo đó có tên ư? Mà lão già điên là ai vậy?”
“Ông ấy là người lớn tuổi nhất trong thị trấn này, cũng là bạn của tôi...”
Trong lúc nói chuyện, cả hai vẫn tiếp tục nhìn vào ánh mắt của nhau. Hành vi này như thể, họ đang thách thức lẫn nhau vậy. Dường như không ai trong cả hai muốn lãng tránh ánh mắt của người còn lại trước cả. Dù gì đi nữa, bọn họ vẫn còn một chút tính khí trẻ con mà.
Cô ấy rất đẹp; mình thích ngắm nhìn cô ấy - Đây là những gì mà Amun đang nghĩ.
Cuối cùng, Maria lại nhìn đi chỗ khác trước hắn. Nhưng đó không phải là do cô ta lãng tránh, chỉ bởi vì phải cúi đầu xuống để ăn tiếp mà thôi. Đồng thời, Maria cũng không hỏi thêm nữa. Hôm nay, cô ta ăn khá ít, ít hơn hôm qua rất nhiều. Lúc Amun dùng mắt đối mắt với cô, hắn có thể nhìn thấy một dấu vết bất an sâu trong đáy mắt của cô. Có vẻ như cô ấy không được thoải mái cho lắm; cô ấy đang phải chịu đựng một nỗi đau đớn nào đó, chỉ là đang cố giữ bình tĩnh mà thôi.
Amun rất muốn hỏi xem, cô ta đang gặp phải vấn đề gì, nhưng lại không có cách nào mở miệng. Hắn chỉ có thể trả lời các câu hỏi của Maria và không được phép đặt câu hỏi với Maria.
Đêm hôm đó, Amun lại ngủ không ngon. Vừa nhắm mắt lại, dường như hắn lại trông thấy ánh mắt của Maria. Các ý nghĩ viễn vông cứ vồ vập kéo đến; hắn không muốn suy nghĩ nữa, nhưng lại không thể không suy nghĩ đến. Dưới ánh mắt chăm chăm của cô ấy, hắn như bị mềm nhũn ra. Dưới sự kích động của dục vọng, thân thể hắn lại có chút cứng nhắc đi. Thường thì những lúc rối bời, hắn sẽ đi tắm trong dòng suối lạnh kia. Nhưng lúc này, hắn không thể không tự hỏi rằng, dòng suối lạnh kia có gì kỳ lạ ư? Có phải do cái cảm giác lạnh buốt thấu xương kia đã khiến hắn trở thành như thế này hay không?
Amun vẫn chưa có đủ kiến thức về thế giới của người trưởng thành; mối tình chớm nở của tuổi trẻ chỉ lặng lẽ như vậy mà thôi. Bên cạnh đó, hắn cũng không biết một chuyện, rằng tâm trạng của Maria lúc này còn phức tạp hơn của hắn nữa.
Maria cũng không ngủ, mà đang cầu nguyện trước Giọt Lệ Của Chư Thần. Dựa theo phương pháp đặc biệt mà Gabriel truyền dạy, cô muốn bản thân có thể đánh thức sức mạnh do thần linh ban cho. Tiến độ thực tế còn suôn sẻ hơn những gì mà Gabriel mong đợi. Maria đã thành công, cảm thấy bản thân có thể sử dụng một loại sức mạnh vô hình hiện hữu khắp xung quanh. Nói đó là sức mạnh, vậy cũng không chính xác cho lắm. Đó có thể là một dạng năng lượng, hoặc năng lực gì đó?
Nhưng cũng trong khoảnh khắc ấy, tất cả những ham muốn hỗn tạp ẩn nấp trong sâu thẳm tâm hồn của Maria dường như cũng bị đánh thức, vã lại còn phóng đại hơn nữa. Nó tác động thẳng vào tâm linh cô, gợi lại những ham muốn và nguyện vọng mà cô tưởng chừng đã phớt lờ từ rất lâu rồi.
Maria không nghi ngờ gì về sự thành kính của mình đối với nữ thần Isis, nhưng cuộc đời của cô cũng không phải chỉ là một trang giấy trắng mà thôi. Cô cũng là một thiếu nữ quý tộc được gia đình cưng chiều. Năm nay, Maria mới 16 tuổi. Ông nội của cô là thương nhân tại thành bang Cape, sau đó được vinh danh vì từng tổ chức một hạm đội tùy hành để cung cấp quân nhu hậu cần trong lúc đại quân Ai Cập chinh chiến các phương, rốt cuộc mới trở thành một vị quý tộc.
Địa vị của gia tộc Maria trong giới quý tộc tại thành bang Cape cũng không được cao lắm, nhưng nhà cô ấy rất giàu có. Nhưng sau khi ông nội qua đời, dù bố của Maria kế thừa công việc kinh doanh của gia đình và vẫn tập trung vào việc buôn bán, nhưng lại không thành công như ông nội. Chuyện khiến ông bố ấy tự hào nhất chính là có một người con gái như cô. Năm 14 tuổi, khi Echo Maria đi theo bố mình đến viếng đền thần của thành bang, mọi người lập tức xác nhận rằng: Cô chính là người thiếu nữ xinh đẹp nhất của thành bang Cape.
Cách đây nửa năm, đội thuyền của nhà Maria gặp bão trên biển và bị thiệt hại nặng nề, cần gấp một số tiền lớn để bù đắp tổn thất. Bố cô đã vay tiền từ một người bạn của ông nội, một người vừa giàu sang, vừa có địa vị cao tại thành bang. Nhưng quý ngài đáng kính kia lại ra điều kiện rằng, ông ta muốn kết hôn với Maria. Nếu muốn bảo toàn sản nghiệp của cả gia tộc, cha của cô bắt buộc phải đáp ứng điều kiện ấy.
Trùng hợp thay, một vị quốc vương thuộc khối Liên hiệp quốc Babylon cũng tình cờ gặp Maria trong một lần viếng thăm đền thần. Lão ấy trực tiếp hỏi cưới Maria làm vương phi, đồng thời còn gửi một tờ văn bản chính thức đến thành chủ Rhodes Dick. Phía bên này, cha của cô cũng khó lòng từ chối.
Trong lúc chẳng biết làm sao, tin tức về cuộc tuyển chọn Thánh nữ từ đền thần Isis tại Memphis đã loan truyền đến. Ông bèn tìm đến thành chủ Rhodes Dick, đưa Echo Maria đi tham gia vào cuộc ứng tuyển kia. Trong đền thần sở tại, các vị tư tế tin rằng, Maria đã đủ điều kiện để trở thành một ứng cử viên Thánh nữ. Cuối cùng, vấn đề đã được giải quyết một cách tạm thời. Tuy nhiên, Maria phải trở thành một vị Thánh nữ thực sự, lúc đó mới có thể triệt để xóa bỏ mọi phiền toái.
Cô rất tín cẩn nữ thần Isis, nhưng liệu mục đích trở thành Thánh nữ như vậy có phải chính là bao hàm tư tâm vào đó hay không? Ngay cả bản thân Maria cũng không thể nói rõ được! Mà chẳng có ai có thể nói rõ được vấn đề này!
Sau khi lấy được Giọt Lệ Của Chư Thần, cuối cùng Maria ccũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô sẽ có thể giải quyết được mọi rắc rối của gia đình mình. Đặc biệt là sau khi thành thạo Thần thuật đầu tiên, cô bỗng chốc cảm giác thoải mái đến cực độ; nhưng đồng thời, rất nhiều ham muốn cũng bị đánh thức ngay lập tức.
Để trở thành một vị Thánh nữa bảo vệ nữ thần Isis, vậy cũng đồng nghĩa với việc cô phải sống một cuộc sống xa cách và tách biệt khỏi trần thế. Từng chuyện cô làm, từng lời cô nói và thậm chí từng ánh nhìn của cô đều phải phù hợp với địa vị của một Thánh nữ. Cô sẽ không bao giờ được tiếp xúc thân thể với bất kỳ một người đàn ông trưởng thành nào; những món đồ dùng mà cô sử dụng sẽ có những quy định riêng và yêu cầu đặc biệt,... Mà như vậy, chính là đang đi ngược lại bản chất của một cô gái trẻ.
Maria cũng từng đọc khá nhiều câu chuyện và những bài thơ khác nhau thông qua loại chữ viết trên giấy. Nội dung của những tác phẩm đó kể về các cuộc chiến kinh tâm động phách, hay những mối tình hoài đầy lãng mạn. Tư đó, cô cũng từng tưởng tượng đủ kiểu về tương lai của mình. Nhưng khi quyết định trở thành một vị Thánh nữ và dâng hiến tất cả cho nữ thần Isis vĩ đại, cô phải từ bỏ tất cả mọi ham muốn cá nhân, bao gồm cả dục vọng nơi thế tục.
Nhưng bây giờ, Maria cảm thấy rất khó chịu; cả thể xác và tâm hồn của cô đều dâng lên một cảm giác hỗn loạn khó tả. Gabriel đã nói với cô rằng, đây là thử thách của chư thần, một bài khảo nghiệm mà cô phải đối mặt. Một khi sức mạnh mà chư thần ban cho được đánh thức, thì loại ham muốn kia cũng bị đánh thức theo thông qua một dạng cường độ mà cô không thể nào dùng ý chí để cưỡng ép đè nén xuống được – chỉ có thể dùng trái tim tinh khiết mà đối đầu với chúng.
Maria có thể thành công, Gabriel tin chắc như vậy. Nhưng dường như lần này, Maria thực sự phải đối mặt với một thử thách nho nhỏ. Trong bữa tối hôm nay, cô và Amun nhìn thẳng vào nhau như thể cả hai đang khiêu khích lẫn nhau; chỉ là, chẳng ai trong cả hai có thể biết bản thân muốn chiến thắng cái gì. Mặc dù Amun chỉ là con trai của một người thợ mỏ, nhưng Maria rất tò mò về hắn, thậm chí còn bao hàm chút ảo tưởng kỳ diệu nào đó.
Amun là người khai thác ra Giọt Lệ Của Chư Thần. Amun hẳn là cậu bé được nữ thần Isis ban ân, từ đó mới có tư cách nghênh đón Giọt Lệ Của Chư Thần giáng lâm. Nhưng Maria cũng đã nghe về những gì đã xảy ra ở quảng trường thị trấn vào ngày hôm đó. Suýt chút nữa, Amun đã bị cắt đi một ngón tay, trong khi lý do chính xác cũng vì hắn khai thác ra Giọt Lệ Của Chư Thần.
Thế nên mọi người mới biện luận và xác định rằng, hắn đã được Vệ thần Ishtar của địa phương ban phúc, từ đó mới xuất hiện tình huống chưa từng xảy ra tại thị trấn này trong suốt mấy trăm năm qua. Cậu bé đó là ai mà có thể cùng lúc nhận được sự ban ân đến từ hai vị thần hoàn toàn khác nhau, tạo ra một cuộc gặp gỡ hiếm thấy, vừa nhận được sự phù hộ của nữ thần Ishtar, lại còn khai thác ra Giọt Lệ Của Chư Thần – viên đá mà nữ thần Isis muốn ban cho cô?
Đây là một chuyện thần thoại, là một câu chuyện truyền kỳ! Mặc dù Maria đã đọc qua những câu chuyện thần thoại đậm chất truyền kỳ, nhưng cô chưa bao giờ tự mình trải nghiệm nó. Do đó, cô vô thức lồng ghép Amun vào bóng dáng của những câu chuyện thần thoại trên các trang giấy kia. Dù trông còn rất trẻ con và non nớt nhưng Amun cũng khá đẹp trai, lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ và điềm đạm. Thật ra thì Maria cũng rất thích nhìn hắn, nhưng bản thân cô cũng không thể giải thích được tại sao mình lại thích đến như vậy.
Khi Amun bế con mèo lên vào đêm qua, Maria có thể cảm thấy ánh mắt của hắn đang nhìn vào ngực cô. Lúc đó, cô cứ có cảm giác như hắn vừa thực sự chạm vào vậy. Đó có phải là ảo giác không? Maria cảm thấy cơ thể mình như bị thiêu rụi trước tầm mắt của hắn vậy. cũng vì thế, sự hỗn loạn đang quấy nhiễu tâm hồn cô bị phóng đại lên, khiến cô không khỏi run rẩy một hồi.
Nếu là lúc khác, Maria chắc chắn sẽ không có kiểu phản ứng như vậy. Nhưng hiện tại, cô vừa mới vượt qua ngưỡng cửa nắm giữ Thần thuật, tiếp nhận bài khảo nghiệm của chư thần trong truyền thuyết kia. Trên thực tế, bài khảo nghiệm thực sự chính là yêu cầu cô có khả năng vứt đi những tâm nguyện và dục vọng của chính bản thân mình.
Maria rất rõ ràng, sau khi rời khỏi thị trấn Duke thì cô sẽ nói lời tạm biệt vĩnh viễn với chàng thiếu niên ấy. Đồng thời, đó còn là lời tạm biệt mãi mãi với cuộc sống trần thế của một cô gái trẻ. Đây là một dạng biểu tượng. Niềm tin kiên định của bản thân mách cô nên làm thế, nhưng đi kèm với nó chính là nỗi đau khổ cùng tiếc nuối cả đời.
Trong lúc cầu nguyện trước Giọt Lệ Của Chư Thần, viên Đá thần màu vàng nhạt kia cũng tỏa ra vầng hào quang mờ ảo rọi về phía cô. Lúc này, toàn thân cô dường như được bao phủ trong một màn ánh sáng thần thánh. Điều này chứng tỏ rằng, Maria đã bắt đầu đánh thức được sức mạnh do chư thần ban cho. Nhưng đồng thời, dường như cô lại có ảo giác rằng, viên Đá thần chói lọi kia bắt đầu biến thành ánh mắt của Amun. Ánh mắt ấy đang đốt cháy cả bộ ngực và cơ thể của cô; cũng không biết đó là một loại cảm giác thoải mái hay khó chịu nữa, chỉ là khiến cô dần hoảng hốt một cách mất kiểm soát mà thôi.
...
Vào ngày thứ ba, Amun vẫn đứng hầu cận cô trong bữa sáng, bữa trưa và bữa tối. Khi Maria vừa nói chuyện vừa nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại Maria. Amun cũng phát hiện ra một chuyện: Mỗi khi hai người tiếp xúc ánh mắt của nhau trong một thời gian dài, nhịp thở của Maria dần bắt đầu rối loạn, mà gương mặt của cô ấy cũng đỏ bừng lên. Chẳng lẽ cô ấy bị bệnh ư?
Sau bữa tối, chính là thời điểm Maria tiến hành cầu nguyện. Cô nói với Amun: “Tôi muốn rửa mặt, nhờ cậu mang nước vào phòng tôi. Phải giữ nước lạnh, không được đun nóng!”
Mấy ngày nay, Maria luôn dùng nước ấm, chẳng rõ vì sao hôm nay lại cố tình yêu cầu sử dụng nước lạnh. Điều này khiến Amun cảm thấy hơi kỳ quái. Hắn mang chậu nước nặng nề đến phòng Maria, đặt nó xuống. Thông thường, khi Maria chải chuốt và rửa mặt, sẽ luôn luôn có một người hầu gái ở đó để phục vụ cô. Nhưng bây giờ, chỉ có một mình cô ấy trong phòng, thế nên Amun cũng phải nép mình đứng chờ tại cửa cầu thang.
“Ngài Maria, ngài không khỏe sao? Có cần thông báo cho ngài Gabriel biết không?” Đặt chậu nước xuống, vừa định đi ra ngoài, nhưng chẳng hiểu sao Amun lại vọt miệng hỏi một câu. Kiên nhẫn hai ngày nay, rốt cuộc hắn không thể nhẫn nhịn được nữa. Bởi vì hắn cảm giác được rằng, luồng khí mà Maria thở ra có vẻ như rất nóng.
Amun, người không bao giờ chủ động nói chuyện, hôm nay lại đột nhiên mở lời. Diễn biến thế này cũng khiến Maria giật thót cả tim. Đôi vai cô chợt run lên; trời không có gió nhưng cánh cửa phòng bất chợt đóng lại, như bị một sức mạnh vô hình nào đó đẩy vào.
Amun lẽ ra phải xoay người đi, bước ra khỏi cửa, nhưng thân hình chợt đứng đó bất động. Sau đó, hắn cảm giác cơ thể mình bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo lại. Kế tiếp, ký ức của hắn rơi vào một khoảng trống không ngắn ngủi. Suốt một thời gian dài đằng đẵng sau đó, Amun cũng không thể biết được chuyện gì đã xảy ra trong thời điểm này.
Mãi đến khi định thần trở lại, hắn đã đứng trước mặt Maria, đứng ở vị trí rất gần cô ấy, hay nói chính xác hơn, là đang ôm cô vào lòng. Tay trái của Amun đang vòng qua eo cô và tay phải của hắn đang đặt lên ngực cô. Hơi thở của cô dường như đang thiêu đốt hắn, mà ánh mắt của hắn như muốn thiêu đốt cả người cô. Hắn đặt tay lên bầu ngực mềm mại của cô, cảm nhận được cả cơ thể cô đang dần mềm nhũn đi, như thể bị một thứ gì đó nóng bỏng hòa tan vậy.
Luồng khí xung quanh hai người cũng hóa sền sệt dần, bám dính lấy hai cơ thể ấy, thít chặt họ lại với nhau. Cô cứ yếu ớt như thế, cả cơ thể cứ run nhẹ từng cơn trong vòng tay của hắn. Bàn tay phải của Amun lặng lẽ nhích dần tới, bóp chặt lấy lồng ngực của cô từ lớp áo bên ngoài. Lòng bàn tay của hắn có thể cảm nhận được hình dạng hấp dẫn của đầu nhũ hoa nhô lên từ bên dưới lớp vải áo. Bộ ngực của một người thiếu nữ không quá to, vừa vặn với cả nắm tay của Amun.
Nhịp tim đập của cả hai rất nhanh, từng tiếng thở hổn hển vang lên từ đầu chóp mũi. Bàn tay đang dán vào bộ ngực kia dần nhích nhẹ, Amun định lòn tay hắn vào khe hỡ tại phần cổ áo kia, muốn nắm giữ trọn vẹn bộ ngực của cô trong lòng bàn tay mình. Đây là một cảm giác thật sự đê mê, đây chính là sự cám dỗ ngọt ngào nhất giữa trần thế này.
Mà trong lúc định làm thế, hắn tình cờ trông thấy Maria cũng đang nhìn chằm chằm vào mình. Trông đôi mắt của cô ấy có vẻ vừa đau đớn, vừa mê ly. Thấy đôi môi của cô đang khẽ hé ra, Amun cũng mụ mị hẳn, cố thử hít vào một hơi rồi nhoài người đến để hôn cô. Ngay lúc đôi môi hai người sắp chạm vào nhau, cả cơ thể Maria đột ngột run mạnh. Đột nhiên, cô vươn tay, đẩy hắn một cái.
Đôi tay của cô trông khá yếu ớt, đến mức tưởng chừng như không thể đẩy được Amun cường tráng mảy may. Nhưng nào ngờ, Amun bị bay ngược ra phía sao, ngã thẳng ra bên ngoài. Luồng sức mạnh vô hình kia lại xuất hiện; Amun trong trạng thái mụ mị không thể nào chống cự nổi, cứ thế mà ngã quách xuống sàn phòng. Cánh cửa sau lưng lại lặng lẽ mở toang. Mọi thứ vừa rồi diễn ra quá đột ngột, theo một cách mà không ai có thể giải thích được!
“Ta không biết... Ta không biết mọi chuyện lại hóa ra như vầy! Ta xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta!... Amun, cậu hẳn là người do nữ thần Isis phái đến để thử thách ta...” Thấy Amun té xuống nặng nề đến như vậy, Maria lập tức muốn bước đến, đưa tay đỡ hắn đứng dậy. Tuy nhiên, vừa tiến tới nửa bước thì cô đột ngột đứng lại, trong khi sắc mặt đỏ bừng lúc mới nói chuyện vừa rồi đã bị màu trắng tái mét thay thế hẳn đi.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên ngoài cửa.
Amun quay lại, trông thấy Gabriel đã đứng tại đó. Cô ta xông đến quá nhanh, nhanh đến nỗi không để bất cứ chuyện gì kịp xảy ra cả. Mà vốn dĩ, sẽ chẳng có chuyện gì tiếp tục xảy ra nữa đâu.
********
Chú thích:
(1) Schrodinger: Tác giả lấy tên này đặt cho con mèo, có lẽ là mượn từ khái niệm “Con mèo của Schrödinger”.
Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935 khi tranh luận với Albert Einstein về cách hiểu Copenhagen trong cơ học lượng tử. Thí nghiệm đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể vừa sống vừa chết, theo cách hiểu của vật lý là trạng thái chồng chất lượng tử. Hiện tượng này xảy ra khi đối tượng thí nghiệm được liên kết với sự kiện hạt hạ nguyên tử ngẫu nhiên có thể xảy ra hoặc không.
Thí nghiệm tưởng tượng này cũng được đề cập trong các cuộc thảo luận lý thuyết về cách hiểu của cơ học lượng tử, đặc biệt là trong các tình huống liên quan đến vấn đề đo lường. Schrödinger đã đặt ra thuật ngữ Verschränkung (sự vướng víu) trong quá trình phát triển thí nghiệm tưởng tượng.