Dịch: Tiểu Duyên dễ thương
***
(Lưu ý: Từ chương này, cách gọi 'Thần điện' sẽ được đổi thành 'Đền thần' và 'lời căn dặn thần thánh' sẽ được chuyển thành 'lời chỉ thị thần thánh' nhé.)
Maria có thực sự bị bệnh không? Trông rất giống, nhưng chỉ có Gabriel mới thầm biết là chuyện gì đang diễn ra. Đó không thực sự là bệnh; nhưng hiện tại, Maria thực sự cần ở lại thị trấn Duke thêm vài ngày nữa.
Vào đêm nhận được Giọt Lệ Của Chư Thần, Maria đã ngất xỉu. Phải tốn rất nhiều sức lực và thể lực để cầu nguyện suốt mấy ngày nay, trong khi môi trường ở thị trấn Duke còn khiến cả ngài Dick cảm thấy rất khó chịu, nên Maria cũng cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Trừ việc ăn và ngủ mỗi ngày, cô ấy đều tập trung toàn bộ tinh thần để cầu nguyện với nữ thần Isis. Thế nên hiện tại, cô ta đã mệt mỏi lắm rồi.
Một khi tinh thần bình tĩnh lại, cuối cùng Maria đã ngất xỉu, hoặc chỉ đơn giản là ngủ mê mệt đi. Đối với một người bình thường, đây là chuyện hiển nhiên.
Maria vốn có hai hầu gái, một người chuyên giúp việc nặng nhọc và một người kề cận bên cạnh. Nhưng cả hai đều đã bị ốm suốt hai ngày nay. Có lẽ do phải đi một quãng đường dài băng qua sa mạc, để rồi đích đến lại là một địa phương đầy cảm giác không thoải mái thế này, đây quả thật là một cảm giác rất khó chịu. Dị ứng khí hậu và môi trượng là chuyện xảy ra rất thường xuyên. Ngài Dick gọi đến một số hầu gái và nữ nô lệ để Maria sai bảo, nhưng Gabriel xác định rằng họ không thể trực tiếp hầu hạ cuộc sống hàng ngày cho Thánh nữ được.
Gabriel nói với Dick rằng: “Ngài phải biết rằng, Maria chắc chắn sẽ trở thành vị Thánh nữ bảo vệ đền thần Isis. Cô ấy đã nhận được Giọt Lệ Của Chư Thần rồi. Vì vậy, phải đối đãi với cô ấy theo cung cách khi đối đãi một Thánh nữ.”
Đền thần Isis sở hữu một khối đất đai cực kỳ rộng lớn và vô số nô lệ, nhưng địa vị của Thánh nữ là siêu việt trên tất cả. Những vật mà cô sử dụng không thể được trao từ tay của một người nô lệ được. Vì vậy, nữ nô lệ không thể trực tiếp hầu hạ Maria. Không những thế, Maria cũng không được tiếp xúc da thịt với đàn ông trưởng thành; quần áo và thức ăn của cô cũng không được nhóm đàn ông hay phụ nữ từng có đôi có cặp chạm đến.
Rhodes Dick suy tính mọi thứ rất chu đáo, nhưng lại quên mất quy định này. Không phải gã không đủ cẩn thận, mà vì theo quy định thì chỉ sau khi đền thần Isis cử hành nghi lễ chính thức, ứng viên Thánh nữ mới được công nhận sẽ trở thành Thánh nữ thực thụ. Tuy nhiên, Gabriel đã yêu cầu áp dụng các cung cách dành riêng cho Thánh nữ vào lúc này, lại tỏ vẻ vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ nhằm tránh xảy ra bất kỳ sai sót bất ngờ nào trong quá trình từ hiện tại cho đến khi thành công về đến đền thần Isis.
Mà vậy cũng tốt, ít ra hành động này cũng đã chứng minh rằng: Sứ giả đền thần đã thầm công nhận thân phận Thánh nữ của Maria.
Maria cũng không thực sự bị ốm. Vì nhiệm vụ, tất nhiên Gabriel sẽ phải bảo vệ cô ấy, bao gồm cả việc đảm bảo sức khỏe. Khi Maria tỉnh dậy sau một đêm ngủ mê mệt, Gabriel đã chữa trị cho cô bằng một Thần thuật ban phước đơn giản. Cơ thể cô cũng không gặp bất cứ vấn đề gì, hoàn toàn đủ điền kiện để băng qua sa mạc dưới sự bảo vệ của Gabriel.
Nhưng Gabriel cần phải thực hiện một hành động khác nữa, và thậm chí là không thể tiết lộ với Rhodes Dick. Cô muốn dạy một Thần thuật cơ bản nhất của đền thần Isis cho Maria – Khảo Nghiệm Của Thần. Tiêu chuẩn để chọn một vị Thánh nữ không chỉ là lấy được Giọt Lệ Của Chư Thần, mà còn phải có khả năng đánh thức sức mạnh do các vị thần ban tặng. Đây là điều mà Gabriel muốn dạy Maria thực hiện.
Về cơ bản, quá trình này rất khó khăn. Nhưng với sự giúp đỡ của Giọt Lệ Của Chư Thần, chuyện lại đơn giản hơn rất nhiều. Đó là một trong những lý do tại sao Giọt Lệ Của Chư Thần lại quý giá đến vậy. Chỉ bằng cách đánh thức sức mạnh do các vị thần ban tặng và vượt qua khảo nghiệm cơ bản nhất của chư thần, vậy mới có thể chứng minh Maria đủ khả năng sử dụng Giọt Lệ Của Chư Thần trong tương lai để ban phước cho con dân phụ thuộc ngôi đền thần.
Maria đã lấy được Giọt Lệ Của Chư Thần. Nếu Maria có thể vượt qua bài khảo nghiệm này trước khi đến được đền thần Isis, cô ấy chắc chắn sẽ trở thành một vị Thánh nữ thực sự. Nhưng nếu cô ta không thể thành công vào thời điểm này, e là sẽ có biến cố phát sinh. Gabriel đã hộ tống Maria đến tận thị trấn Duke, tận mắt chứng kiến sự xuất hiện của Giọt Lệ Của Chư Thần, cũng tận mắt trông thấy lòng thành kính của Maria, từ đó mới đưa ra quyến định đi trước một bước này.
Làm vậy cũng không phải là cố tình vi phạm ý chí của thần linh, vì sau khi Maria đến đền thần Isis, các tư tế của đền cũng sẽ truyền dạy Thần thuật theo quy trình và tiến hành thẩm định trong thời gian quy định. Gabriel chỉ thúc đẩy quy trình này diễn ra sớm hơn mà thôi, kể như một dạng thiên vị đặc biệt vậy.
Đồng thời, ngài Rhodes Dick vẫn đang lo lắng về một chuyện khác. Đó là, các vị tư tế của đền sẽ giở trò, không dạy những Thần thuật chân chính cho Maria, hoặc cố tình trì hoãn quá trình giảng dạy. Từ đó, hành vi này sẽ khiến Maria không thể vượt qua bài khảo nghiệm, nhằm tạo cơ hội cho những ứng viên vị trí Thánh nữ từ các thành bang khác đến đây nẫng tay trên. Cũng vì thế, gã đang âm thầm tính toán xem, mình nên làm thế nào để hối lộ và tặng quà một cách công khai cho Gabriel đây. Tuy nhiên, Gabriel cũng không tỏ thái độ gì, trái lại còn giải quyết vấn đề mà ngài Dick đang lo lắng bằng cách thức riêng của mình. Sau tất cả, chuyện tiếp theo chỉ có thể trông cậy vào bản thân Maria.
Đã bảo vệ Maria trong suốt quãng đường đến đây, tiếp theo là lấy được Giọt Lệ Của Chư Thần, ngay cả Gabriel cũng cảm thấy thật sự may mắn. Đây chính là một món quà của nữ thần Isis. Do đó, cô có một tình cảm thân thiết khó tả đối với cô gái trong sáng và ngoan đạo kia, vậy nên mới sẵn lòng giúp đỡ.
Thần thuật mà Gabriel dạy cho Maria vẫn là một loại cầu nguyện, nhưng đòi hỏi phải có đức tin chân thành và một trái tim bình lặng, từ đó mới có thể đánh thức sức mạnh kỳ dị do các vị thần ban cho bằng một nghi thức đặc biệt – và nếu thành công, cũng có nghĩa là Maria đã thông qua khảo nghiệm của chư thần.
Maria hỏi cô: “Chư thần sẽ thử thách tôi như thế nào?”
Gabriel, người luôn nghiêm túc, lại nở một nụ cười hiếm hoi: “Hãy cầu nguyệt với Giọt Lệ Của Chư Thần. Theo cách mà tôi đã dạy, cô sẽ nhận được sức mạnh kỳ lạ mà các vị thần ban cho; nhưng đồng thời, những gì được đánh thức còn bao gồm các ham muốn ẩn náu trong tâm hồn con người nữa. Cô phải học cách đối mặt với những ham muốn này, không thể đánh mất trái tim và niềm tin của bản thân vì chúng. Đây chính là thử thách của chư thần, là ngưỡng cửa của ngôi đền Thần thuật mà cô phải bước qua... Tâm linh của cô đã thành kính và thuần khiết như thế, vậy cũng sẽ dễ dàng vượt qua bài kiểm tra này thôi. Do đó, tôi cũng không cần nói thêm nhiều về những yêu cầu đối với bản thân của một vị Thánh nữ.”
Maria hỏi với một chút do dự, “Không phải sau khi đến đền thần Isis, thông qua những buổi nghi thức được các vị tư tế chủ trì thì mới được phép chấp nhận bài khảo nghiệm này à?... Giờ tôi làm thế, liệu có phải là đang vi phạm ý chí của thần linh hay không?”
Gabriel lắc đầu: “Cô không hề vi phạm ý chí của thần linh. Tôi làm vậy, chẳng qua là muốn giúp cô thành công vượt qua thử thách của chư thần mà thôi. Nếu cô thất bại, cô sẽ không được chư thần công nhận. Thế thôi! Nhưng tôi tin cô có thể thành công.” Thấy Maria vẫn có chút bối rối, Gabriel suy nghĩ một lúc rồi nói, “Tôi sẽ kể cho cô nghe về vài việc vừa xảy ra trong thị trấn ngày hôm nay.”
Gabriel kể lại cuộc tranh chấp giữa những người dân ở quảng trường cuối phía Bắc của thị trấn, sau đó mới nói: “Tôi nghĩ những gì ngài Aristotle nói không phải là không có lý. Ý chí của các vị thần là tiền đề chính; miễn là cô vượt qua bài khảo nghiệm, cô chắc chắn đã được các vị thần chấp nhận. Vì cô, với tư cách là một ứng cử viên cho vị trí Thánh nữ, đã lấy được Giọt Lệ Của Chư Thần.”
Maria chớp nhẹ đôi mắt to xinh đẹp một lúc lâu, cuối cùng gật đầu: “Vâng, cô nói đúng. Cô biết các quy tắc của đền thần Isis hơn tôi, và tôi cũng sẽ không khiến cô thất vọng.” Gabriel khẽ lắc đầu một lần nữa: “Không, không phải tôi. Chắc chắn cô sẽ không khiến Đức mẹ Isis vĩ đại thất vọng.”
Lúc này, dường như Maria đột nhiên nhớ ra gì đó, thế nên bèn hỏi ngay: “Nhưng vừa rồi, cô vẫn luôn ở đây cơ mà? Làm sao cô có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của mọi người trong thị trấn? Chẳng những thế, cô còn có thể nghe rõ từng chữ cơ à? Tôi đâu có nghe thấy gì đâu. Đây chính là sức mạnh của thần linh ư?”
Gabriel lại cười: “Đây chính là sức mạnh do các vị thần ban cho. Tôi có thể nghe thấy giọng nói của từng người trong số họ, miễn là tôi tập trung tinh thần và sẵn sàng lắng nghe... Như khi trở thành Thánh nữ của đền thần Isis, cô sẽ có thần lực mạnh hơn tôi rất nhiều. Tôi chỉ là một võ sĩ, không thể học được những Thần thuật cao cấp. Trong khi đó, cô sẽ được nắm giữ những thần thuật tối cao đền thần Isis.”
Vừa trò chuyện đến đây, chợt có giọng nói của người hầu gái vọng lên từ dưới lầu: “Thưa ngài Gabriel, quý ông Aristotle đã tìm được người đầy tớ mà ngài cần, cũng dẫn hắn đến đây rồi.”
...
Amun biết rõ, rằng hôm nay chính là Aristotle và lão già điên đã cứu hắn.
Hắn cũng không bất ngờ gì khi lão già điên cứu mình, nhưng tại sao một thanh niên xa lạ như thế, và còn là một vị quý tộc nữa, lại ra tay trợ giúp một tên thợ mỏ không quen không biết như mình?
Amun rất cảm kích, rất vui khi có cơ hội được hầu hạ quý ông này. Chẳng phải chỉ là làm đầy tớ trong ba ngày thôi sao; chưa kể, mỗi ngày còn có thêm phần thưởng hậu hĩnh là 01 đồng vàng.
Trên đường đi, Amun đã bày tỏ lòng biết ơn của mình, đồng thời còn muốn quỳ xuống và hôn lấy mặt đất trước chân Aristotle theo như lễ tiết cảm ơn long trọng nhất. Nhưng Aristotle đã ngăn hắn lại, vừa cười vừa nói: “Nhóc con, cậu không cần phải như thế. Cậu không phải là nô lệ của ta, và ta cũng không phải là thần linh hay quân vương gì cả.” Sau đó, gã nhìn hắn rồi hỏi: “Chẳng phải cậu định hỏi rằng, tại sao ta lại giúp cậu ư?”
Amun gật đầu, đáp,” Vâng, thưa ngài! Cháu muốn hỏi như thế!”
Aristotle nhìn về phương xa, đáp lời hắn mà cứ trông như đang tự nhủ với lòng: “Ta đến từ một nơi xa xôi của lục địa, một địa phương có tên là Heaton. Nơi đó có rất nhiều thành bang. Ta đã từng xin nhập học tại Học viện Plato. Thầy của ta đã từng nói rằng: Tại sao chúng ta phải ham học hỏi? Tri thức là đức hạnh; người thông minh phải nên trở thành một người lương thiện.”
Amun nháy mắt, đột ngột hỏi: “Heaton? Vậy ngài có từng nghe đến một vị Hiền giả tên Theaetetus chưa nhỉ?”
Aristotle chợt giật mình: “Ta đã nhìn thấy anh ta tại Học viện Plato. Anh ta là học trò của Theodore, một người bạn của thầy ta. Nhóc con, làm sao cậu có thể biết đến tên của anh ấy?”
Amun trả lời: “Do một ông già điên trong thị trấn nói cho cháu biết, chính là quý ông cao tuổi đã nói chuyện cùng ngài ban nãy á.” Amun từng nghe lão già điên nhắc qua về cái tên Theaetetus này. Tương truyền rằng, vị Hiền giả ấy xác định thế giới này chỉ có 5 loại hình đa diện mà thôi. Trong số đó, thể đa diện với 12 mặt là loại đặc biệt nhất. Nó là các đường nét của thế giới do chư thần phác họa ra, chứa đựng thông tin bí ẩn của nguyên tố thứ 5, là nguồn gốc và biểu tượng của các sức mạnh thần bí.
Amun cứ nghĩ đó chỉ là do rượu vào lời ra mà thôi, không ngờ lại thực sự có một người như vậy. Xem ra, những gì mà lão già điên nói đều là sự thật.
Hai người tiếp tục đi về phía cuối Nam của thị trấn. Aristotle có vẻ rất hứng thú với đứa trẻ này, còn vừa đi vừa hỏi: “Vừa rồi chúng ta đã thảo luận về lời căn dặn của chư thần ở phía trước ngôi đền thần. Vậy cậu có biết, nếu dựa theo bản chất thật sự của các chư thần, tại sao vị thần linh để lại lời chỉ thị thần thánh kia lại được người dân nơi đây gọi là Vệ thần hay không?”
Tại sao nhỉ? Thần linh chính là thần linh, lời chỉ thị thần thánh chính là lời chỉ thị thần thánh; có vẻ như cư dân của thị trấn chưa bao giờ suy xét quá kỹ về vấn đề này. Amun cũng không trả lời, chỉ khiêm tốn nói: “Thưa ngài, xin hãy giảng giải cho cháu biết.”
Aristotle mỉm cười: “Thực ra, ta cũng không chắc lắm. Ta chỉ muốn thảo luận với cháu mà thôi. Lý do mà tại sao quy định đó được gọi là lời chỉ thị thần thánh của Vệ thần, là bởi vì nó thực sự bảo vệ những cư dân ở đây. Địa phương này sản xuất ra Đá thần quý giá như thế, trong khi kỹ thuật khai thác khoáng sản lại được truyền từ đời này sang đời khác. Vậy, làm sao mới có thể ngăn chặn hành vi vì lòng tham mà bắt trẻ em chưa đủ tuổi thành niên đi lao động cực nhọc để khai khoáng đây? Từ đó, thợ khai khoáng của nơi đây đã được bảo vệ từ đời này sang đời khác, tránh cảnh mấy nhóc con phải chịu số chết yểu đấy!”
Đang có phần rối rắm vì câu hỏi bên trên, lúc này Amun dường như sực tỉnh lại. Hắn chợt hiểu ra điều gì đó, thế nên gật đầu lia lịa: “Chỉ thị thần thánh, đây chính là do lời chỉ thị thần thánh! Con trai chưa trưởng thành sẽ không được học kỹ năng khai khoáng, trong khi phụ nữ lại không thể khai thác ra Đá thần!
Aristotle cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy, đây là lý do tại sao các vị thần trong đền đều được gọi là Vệ thần. Không cần biết lời chỉ thị thần thánh kia được lưu truyền từ thời điểm nào, nhưng nơi đây thực sự cần một lời chỉ thị như vậy. Nhóc con, nếu cậu có thể trở thành một vị tư tế trong tương lai, cậu bắt buộc phải hiểu rõ bản chất thực sự của chư thần và nguồn gốc của nó, chứ không phải giống như vị tư tế vừa rồi.”
Nói xong, gã suy nghĩ một chút để rồi bật cười mà nói với Amun: “Trên tinh thần của lời chỉ thị thần thánh kia, những người đàn ông dưới 16 tuổi không được phép học các kỹ năng khai khoáng. Nhưng bằng lối nói dân dã, ‘không được phép’ và ‘có thể’ là hai chuyện khác nhau. Cậu hiểu ý ta chứ? Đó là lý do mà vì sao vị tư tế kia không thể nào biện luận cùng ta được. Nhưng mà, cậu bắt buộc phải hiểu rõ sự khác biệt trong vấn đề đó. Bằng không, cậu sẽ hoang mang như đa phần các người dân còn lại.
Suốt đoạn đường đi từ Bắc xuống Nam trong thị trấn, Amun vẫn cứ miên man suy nghĩ. Trong lúc nói chuyện, cả hai bất giác đã đến ngôi nhà nhỏ mà Maria đang trú ngụ.
“Cậu ấy là một người đàn ông.” Gabriel nhìn Amun, tỏ vẻ bất mãn với Aristotle.
Aristotle mỉm cười đáp: “Cậu ấy vẫn là một đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên, cũng phù hợp với yêu cầu của ngài. Thưa ngài, ngài thấy đấy! Để tìm kiếm một người đàn ông với mái tóc không dính tàn tro và móng tay không bám bùn đất trong thị trấn này thật sự là quá khó khăn. Tôi mới tìm được cậu ta đấy. À, còn một chuyện nữa, đứa nhỏ này chính là kẻ đào ra Giọt Lệ Chư Thần. Nếu không có một trái tim trong sáng và được nữ thần Isis phù hộ, thì làm sao nó có thể cung nghênh Giọt Lệ Của Chư Thần giáng lâm?”
Gabriel ‘ồ’ nhẹ một tiếng, giọng điệu cũng hòa hoãn đi rất nhiều: “Tôi đã nghe thấy cuộc thảo luận ở phía bên kia của thị trấn, cũng biết anh mang ai đến rồi. Hóa ra, viên đá thần mà cậu bé này khai thác được lại chính là Giọt Lệ Của Chư Thần, thế mà suýt nữa đã bị vị tư tế nơi đây trừng phạt.”
Aristotle gật đầu: “Vâng... Vậy, đứa trẻ này có thể ở lại đây được không?”
Amun nhìn lên Gabriel, để rồi nhận ra vị võ sĩ này cũng đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt của cô ta như có một lực xuyên thấu cực mạnh; khi cả hai vừa chạm mắt nhau, hắn bất giác phải cúi đầu xuống. Vị đại nhân này rất xinh đẹp, là người phụ nữ đẹp nhất mà Amun từng thấy từ trước đến nay. Tuy nhiên, Amun cảm giác rằng, có một sức mạnh mênh mông nào đó toát ra từ dáng người thẳng tắp của cô ấy, như thể tạo ra một ảo giác kiểu đẩy người ra xa trong vô hình. Do đó, ấn tượng đầu tiên về cô ta không phải là vẻ xinh đẹp, mà là sự uy nghiêm.
Gabriel nói: “Amun, cậu có thể ở lại. Chờ lát nữa, sẽ có hầu gái đến đây, dẫn cậu đi thay đồ. Công việc mà cậu phải làm rất đơn giản, chính là chịu trách nhiệm sửa soạn dụng cụ ăn uống và đồ dùng hàng ngày cho ngài Maria... Chà, dù cậu là trẻ con nhưng cũng phải chú ý nhé: khi đưa đồ cho ngài Maria thì cũng không được chạm vào ngài ấy; khi ngài Maria tắm rửa và nghỉ ngơi, cậu phải tránh mặt và không được gây ồn ào.... Ngoài ra, cậu không được nói với bất kỳ một ai về những gì đã nghe và đã thấy ở đây! Bằng không, cậu sẽ bị trừng phạt.”
Đây là lần đầu tiên cô gặp Amun nhưng lại có thể gọi thẳng ra tên của cậu bé, còn đưa ra các yêu cầu thậm chí còn khắt khe hơn những yêu cầu của đền thần với hắn nữa. Dù Amun vẫn còn là một cậu bé chưa thành niên, cô ta vẫn nhắc nhở cậu không được chạm vào Maria, nếu không sẽ bị trừng phạt, lại không nói trừng phạt như thế nào. Từ trên lầu, Maria cũng đã nghe thấy tất cả.
Hù dọa Amun vài câu xong, Gabriel nhờ người giúp việc dẫn hắn đi thay đồ, vì quần áo của hắn tuy sạch sẽ nhưng đã cũ rách hết cả rồi. Còn một lý do thứ yếu khiến Gabriel muốn tìm một người dân bản xứ tại thị trấn này để làm người hầu cho Maria, chính là cô ta không muốn người khác biết Maria đang học tập Thần thuật. Người trấn Duke vô tri, dĩ nhiên không thể nào đi loan truyền chuyện này, trong khi đám tùy tùy của Rhodes Dick thì khó mà đảm bảo được.
...
Trước khi gặp Maria, Gabriel là người phụ nữ đẹp nhất mà Amun từng thấy. Nhưng khi trông thấy Maria, Amun thầm ngưỡng mộ tự tận đáy lòng rằng, cô ấy phải là người phụ nữ đẹp nhất trên cõi đời này. Vào khoảnh khắc nhìn thấy Maria, hắn thậm chí đã thất thần, chỉ có thể hành lễ theo bản năng: “Xin chào, ngài Maria tôn quý. Tôi là Amun, người đầy tớ được cử đến để hầu hạ ngài.”
Maria và Amun cũng trạc tuổi nhau, cùng lắm thì cô ta lớn hơn hắn 2 tuổi mà thôi; vóc dáng của hai người cũng xấp xỉ. Thế nhưng mà, Amun phải gọi Maria là ‘ngài.’ Tóc cô ấy có màu nâu nhạt với ánh hổ phách mềm mại mà sáng bóng, hơi xoăn nhẹ khi rủ xuống bờ vai; đôi mắt của Maria cũng mang màu nâu nhạt pha chút xanh lam, trông giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm và những đầm nước trong vắt.
“Cậu chính là người thợ mỏ nghênh đón Giọt Lệ Của Chư Thần giáng lâm đấy ư? Cảm tạ Nữ thần Isis đã ban phúc, ta cũng phải cảm ơn cậu!” Khi nói chuyện, Maria luôn nhìn thẳng vào mắt Amun. Ánh mắt của cô ấy rất ôn hòa, cố gắng hết sức để giữ vẻ bình tĩnh và ung dung, nhưng đồng thời còn có chút gì đó tò mò.
Điều này khiến Amun hơi bất an và cúi đầu theo thói quen. Các đường nét trên khuôn mặt của cô ấy rất đẹp, đẹp giống như những tưởng tượng hão huyền từ cõi mộng vậy, mà đặc biệt nhất chính là đôi mắt. Dù cúi đầu, Amun vẫn không tránh khỏi việc tự đỏ mặt, sau đó nghĩ thầm: “Tại thị trấn Duke này, chưa bao giờ có một cô gái như vậy. Tại sao cô ấy luôn nhìn vào mắt mình thế kia? Trên thực tế, cô ấy là một cô gái trạc tuổi mình, mình đâu có sợ gì khi nhìn thẳng vào cô ta mới đúng chứ!”
Công việc của Amun rất đơn giản, đó là chuẩn bị những đồ dùng cần thiết cho việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của Maria rồi gửi lên phòng khách trên tầng hai. Chờ Maria dùng xong, hắn lại đến thu dọn trước khi chuyển cho nhóm tôi tớ khác.
Ví dụ, ba bữa ăn mỗi ngày của Maria đều do Amun giao đến. Maria ăn không nhiều, ít hơn 1/3 khẩu phần của Amun, nhưng cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ.
Tất cả các loại dụng cụ ăn bằng bạc sẽ được đặt trên một chiếc bàn nhỏ. Amun cần rửa tay sạch sẽ, sau đó là cắt thức ăn ra trước khi đặt lại dao và thìa vào vị trí theo quy định. Lọ bạc đựng sữa dê, cốc uống nước và đĩa nhỏ chứa muối cùng các gia vị khác sẽ được đặt lần lượt ở bên trái và bên phải của bàn ăn, mà bàn ăn này phải được đặt đối diện với vị trí mà Maria sẽ ngồi ăn. Khi di chuyển bàn ăn đến nơi, phải đặt bàn xuống thật chắc chắn, không để phát ra âm thanh, không làm đổ sữa dê và súp lên mặt bàn.
Chiếc bàn ăn này khá nặng, lại mang thêm hàng đống vật liệu bên trên, thì một cậu bé 14 tuổi bình thường không dễ gì có thể giữ vững chiếc bàn như vậy đi lên tầng hai và đặt xuống mà không phát ra bất cứ tiếng động nào. Nhưng Amun đã có thể điều khiển chiếc búa khai khoáng nặng nề để khai thác Đá thần, nên công việc thế này là rất dễ dàng đối với hắn.
Khi ăn cơm, hầu như Maria không hề phát ra tiếng động, thậm chí các dụng cụ ăn cũng ít khi va chạm vào nhau. Cô ấy trông rất ít nói, thuộc tuýp người rất có nội hàm. Còn Amun chỉ cúi đầu đứng bên cạnh, đợi cô ấy ăn xong bèn lập tức dọn bàn đi ngay. Sau đó, hắn lại mang nước rửa mặt và nước súc miệng đến trước khi tránh mặt bên ngoài. Đợi Maria làm vệ sinh cá nhân xong, hắn mới bước vào, bê công cụ chứa nước kia đi. Cuối cùng, hắn sẽ phải quay lại đứng chờ tại cầu thang, phòng khi người bên trong cần sai bảo gì đó.
Là một vị Thánh nữ, nếu đang ở tại đền thần Isis, khi cần người, chính là cảnh đầy tớ đông như kiến cỏ. Nhưng Maria đang ở thị trấn Duke và người đầy tớ trực tiếp chịu trách nhiệm về thức ăn và đồ dùng hàng ngày cho cô lúc này chỉ có một mình Amun.
Khoảnh khắc dùng bữa cũng chính là quãng thời gian lâu nhất mà Amun và Maria ở chung một không gian. Từ nhỏ đến lớn, Amun chỉ sống tại trấn Duke, thế nên chưa từng gặp ai mặc quần áo sạch sẽ đến vậy. Tuy nhiên, dùng từ ‘sạch sẽ’ để hình dung Maria là không thích hợp, vì cô ta mang đến một cảm giác thuộc dạng ‘tinh khiết’ trong mắt người xem. Nếu Maria không hỏi gì, Amun cũng không được lên tiếng. Nhưng mỗi khi uống một ngụm nước hoặc sữa dê giữa các bữa ăn, Maria thường hỏi hắn một số câu hỏi, chẳng hạn như tình hình ở thị trấn Duke hay quá trình khai thác Đá thần của những thợ mỏ tại đây,... Cô ta rất tò mò về những vấn đề này.
Amun trả lời rất cẩn thận. Đồng thời, hắn còn nhận ra rằng, dường như Maria có thói quen nhìn thẳng vào mắt hắn khi nói chuyện, trong khi khóe môi của cô nhếch nhẹ lên và nở một nụ cười dịu dàng. Điều này khiến Amun cảm thấy hơi mất tự nhiên; nhịp tim của hắn có chút lộn xộn, thậm chí bối rối đến mức không biết phải đặt tay vào đâu.
“Cô ta quá xinh đẹp. Mình rất muốn ngắm nhìn cô ấy. Nhưng tại sao mình lại không dám nhỉ? Đôi mắt của cô ta không hề đáng sợ, tại sao mình lại phải sợ cơ chứ?” Amun thầm lầu bầu, thậm chí còn tự nhận ra một tâm tình ảo não khó nói.
Amun cũng không biết rằng, thật ra trước đây Maria không hề có thói quen này. Hiện tại, cô đang làm theo lời hướng dẫn của Gabriel. Trong khi truyền dạy Thần thuật, Gabriel từng cảnh báo cho Maria biết:
“Thưa ngài Maria, ngài rất trong sáng, và đây cũng là khí chất của một vị Thánh nữ. Nhưng ngài vẫn còn quá trẻ và có vẻ quá ôn hòa. Là một vị Thánh nữ đủ tư cách, ngài đang bảo vệ phẩm giá của nữ thần Isis đấy. Do đó, ngài không thể để bất cứ ai cảm giác được sự hèn nhát từ ngài.
Từ bây giờ, ngài phải chú ý một điều. Đó là khi ngài nói chuyện với ai, hãy nhìn vào mắt họ.
Ánh mắt của ngài phải an lành, nhưng không được lùi bước hay né tránh, giống như nữ thần đang quan sát dân chúng vậy. Dù là vương công, quý tộc hay nô lệ, bình dân, ngài đều phải nhìn thẳng vào mắt họ mỗi khi hỏi chuyện; đây mới là một vị Thánh nữ. Sẽ không có một ai dám khinh thường ngài; dưới cái nhìn chăm chú của ngài, bọn họ sẽ cảm nhận được nữ thần Isis vĩ đại đang quan tâm họ.”
Nhưng hầu như Maria chẳng có ai xung quanh để “luyện tập” động tác này cả. Do đó, đối tượng thích hợp nhất chỉ có Amun. Amun đáng thương làm sao có thể biết được điều này. Hắn khá bối rối trước ánh mắt của Maria. Hắn cũng không biết rõ thân phận của Maria; mà dù có người nói cho hắn biết, hắn cũng sẽ không biết địa vị Thánh nữ bảo vệ đền thần Isis là cao đến mức nào. Amun chỉ biết rằng, Maria là một vị quý tộc cao quý và hắn phải gọi cô là ngài, không thể mạo phạm đến.
Vậy, nếu cô ấy nhìn chằm chằm vào hắn và hắn đáp lại ánh mắt ấy, thế có tính là xúc phạm hay không? Lão già điên chưa bao giờ nói qua cho hắn biết về một tình huống như thế này, huống chi là người cha nghiện rượu của hắn.
Chắc là không phải xúc phạm đâu nhỉ? Do cô ấy nhìn mình trước mà!
Amun thầm nghĩ, đồng thời cảm nhận được nhịp tim của bản thân đang dần phản ứng liên hồi. Tại sao hắn lại nhút nhát đến như thế?
Cũng may, ngoại trừ một biến cố duy nhất ra thì cũng không có tai nạn nào khác phát sinh cả. Công việc với đồng lương 01 đồng vàng/ngày này có vẻ khá dễ dàng, nhưng chỉ vừa qua ngày đầu tiên là đã có chuyện ngoài ý muốn như thế rồi.
Khi đó, Amun đã ngủ gục trên tấm ván gỗ dưới cầu thang, lại nằm mơ thấy một giấc mơ rất mơ hồ. Trong giấc mơ đó, Maria nhìn hắn và hắn cũng nhìn Maria với một ánh mắt tương tự. Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như hắn vừa tắm qua dòng suối lạnh bên trong khu rừng Lửa Đen, để rồi ngồi nghỉ ngơi bên bờ vậy.
Lúc này, Amun đột nhiên nghe được một tiếng kêu sợ hãi. Thanh âm không lớn lắm, cũng không sắc bén, như kiểu cố ý đè nén giọng nói xuống vậy. Nhưng rõ ràng, đó là giọng điệu rất sợ hãi. Đó là giọng nói của Maria từ căn phòng trên tầng hai. Amun bật dậy ngay lập tức. Hắn còn mơ ngủ, trong cơn mê man nên đã quên mất mình đang không ở nhà, thế là đập đầu vào tấm ván gỗ dưới cầu thang, gây ra cảm giác vô cùng đau đớn.
Nhưng Amun không hề đoái hoài đến cảm giác này. Hắn nhảy ra khỏi gầm cầu thang, dùng tay bật lan can bằng gỗ lên, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, băng qua phòng khách, vọt đến cửa phòng ngủ của Maria.