Thiên Xu

Chương 2: Chương 2: Giọt Lệ Của Chư Thần và Hài Cốt Của Chư Thần




Dịch: Tiểu Duyên dễ thương

***

Theo sắc lệnh của thành bang, mỗi hộ gia đình ở thị trấn Duke khai thác Đá thần xong, sẽ phải giao nộp 9/10 viên cho thành bang, cuối cùng mới được phép giữ lại 1 viên cho riêng mình. Nhưng sắc lệnh cũng quy định rằng, mỗi một hộ gia đình trong danh sách đăng ký thợ mỏ phải nộp thêm ít nhất là một viên Đá thần vào mỗi mùa Xuân - Hạ - Thu - Đông, coi như là thuế cơ bản.

Người lớn trong trấn đều thích uống rượu, bao gồm cả phụ nữ đứng tuổi. Dù là dân khai thác khoáng thạch hay là rèn sắt, đó đều là ngành nghề lao động nặng nhọc. Truyền thuyết mách rằng, rượu là một vật rất thần kỳ, ấp ủ một loại sức mạnh thần bí nào đó. Nó dường như thực sự có thể làm cho tinh thần được thư giãn và giải tỏa sự mệt mỏi của cơ thể. Nhưng nếu uống quá nhiều, vậy lợi bất cập hại. Cha của Amun nghiện rượu, đặc biệt là mê mẩn cái loại rượu vang đắt tiền với hương thơm đậm đà. Trong những năm gần đây, hai tay của ông ấy càng lúc càng phát chứng run rẩy nhiều hơn.

Ngoại trừ rượu ra, cư dân thị trấn Duke còn thích các loại thịt ngon. Nhưng ngoại trừ việc vùng lân cận nơi đây nuôi một ít dê và thỉnh thoảng săn bắn được vài loài động vật khác trên núi, phần lớn thịt ăn đều được vận chuyển từ nơi khác đến. Mỗi khi có tiền, cha của Amun lập tức mua lấy để hưởng thụ ngay, trong khi phần thuế má cơ bản kia còn chưa nộp lên trên kịp.

Ngày thường, trấn tưởng Dusty, người chịu trách nhiệm kiểm duyệt việc thu thuế và thống kê thuế má tại trấn Duke, sẽ rất hòa nhã với mọi người, còn ngẫu nhiên cho các thợ mỏ khất nợ. Gã sẽ không thúc giục quá đáng, vì dù sao thì phải vất vả và tốn công tốn sức lắm mới khai thác ra được một viên Đá thần - đó là chưa bàn đến tính may mắn nữa đấy. Mà dù nhất thời thiếu nợ, chờ đến lúc may mắn hơn thì con nợ cũng sẽ có thể nộp bù lại số nợ còn thiếu kia. Chính bởi vì như thế, trấn trưởng Dusty mới được cư dân nơi đây ủng hộ trường kỳ, từ đó mà có cuộc sống rất nhàn nhã.

Nhưng 3 ngày trước, trấn trưởng hạ lệnh rằng, tất cả những gia đình đang thiếu nợ Đá thần phải nộp bổ sung trong vòng 3 ngày. Về cơ bản, mọi hộ gia đình trong trấn đều đã bổ sung đầy đủ trong suốt 3 ngày nay; bao năm qua, ai ai cũng có tí tích cóp đề phòng biến cố bất ngờ cơ mà. Thế nhưng, gia đình của Amun lại không nằm trong số đó. Mệnh lệnh này của trấn trưởng có thể có liên quan đến vị đại nhân tôn quý của đế quốc Ai Cập vừa đến đây từ 3 ngày trước. Nhưng cụ thể là chuyện gì đã xảy ra, Amun cũng không rõ ràng lắm. Đây không phải là việc mà một thằng nhóc như hắn có thể nghe ngóng được.

Khi đoàn lái buôn vừa mới đến thị trấn, cha của Amun đã lập tức dùng một viên Đá thần cuối cùng trong tay để đổi lấy rượu ngon. Khi trấn trưởng hạ đạt mệnh lệnh, ông ta mới nhận ra rằng, mình còn chưa nộp thuế trong mùa này. Vì thế, ông ấy mới đi tìm mượn từ tay lão điên Nietzsche trên trấn, nhưng cũng chỉ mượn được một viên khoáng hạch đã được khai thác chỉnh chu mà thôi. Lão điên cam đoan với cha của Amun rằng, bên trong viên khoáng hạch này chắc chắn có một viên Đá thần.

Trong khoáng hạch không chắc có chứa Đá thần, nhưng Đá thần chỉ có thể xuất hiện từ bên trong những viên khoáng hạch kiểu này. Tay của cha hắn run lẩy bẩy, không thể kiểm soát được búa khai khoáng; thế cho nên, ông ta bèn kêu Amun chỉ mới 14 tuổi đến thử sức.

Theo quy củ từ xưa đến nay của thị trấn Duke, con trai sau khi tròn 16 tuổi sẽ phải đến cầu nguyện trong thần điện của Ishtar, sau khi được thần chúc phúc mới có tư cách học tập kỹ thuật thủ công đặc biệt được tương truyền qua các đời; sau khi học xong, mới được phép đích thân bóc tách khoáng hạch, lấy Đá thần ra. Những người chưa đủ điều kiện chỉ có thể làm một số công việc phụ trợ, chẳng hạn như tìm kiếm khoáng hạch trong núi và khai thác nó ra, hay đi đốn củi, đốt than than để cung cấp nhiên liệu cho lò rèn...

Hai năm nay, cha của Amun cảm giác thể lực của bản thân càng ngày càng yếu. Tay ông càng lúc càng run nhiều hơn, thế nên cũng lo sợ là bản thân không chờ được đến lúc Amun đủ điều kiện tiếp nhận cây búa khai khoáng của mình. Do đó, ông lén lút dạy kỹ thuật khai khoáng bản xứ cho thằng nhóc. Sau hai năm luyện tập, Amun đã học được kỹ thuật này, còn khá thành thạo nữa. Đồng thời, điều này cũng khiến cha hắn giật hết cả mình. Thông thường, thiếu niên trong trấn Duke muốn nắm giữ phương pháp khai khoáng độc đáo này thì phải bắt đầu học tập từ năm 16 tuổi. Vài đại khái đến năm 20 tuổi, nó mới được ra nghề. Hơn nữa, dù có ra nghề thì thanh niên ấy cũng không thể thạo nghề như thằng con nhà ông.

Người cha giật mình, mà bản thân Amun càng giật mình hơn. Cũng không phải giật mình vì tại sao bản thân lại học nhanh như thế, mà do hắn tự hỏi rằng: Chẳng phải Thần quan và ngài Tư tế khẳng định là chỉ có trải qua quá trình chúc phúc cùng sự ân chuẩn của Vệ thần thì mới có thể học được kỹ nghệ độc đáo được truyền lại qua nhiều thế hệ tại trấn Duke à? Bản thân hắn cũng chưa từng trải qua nghi thức trang nghiêm và thần thánh kia, vậy làm sao có thể đánh thức được sức mạnh ngủ say trong truyền thuyết ấy? Hắn không hỏi cha mình về vấn đề này, mà đi hỏi lão điên Nietzsche kia. Đối với chuyện này, lão điên ấy chỉ cười nhạt mà không thèm trả lời, nhưng đồng thời cũng dặn dò hắn phải tuyệt đối giữ bí mật, không được rêu rao lung tung.

Lúc Amun vung búa đập về phía khoáng hạch, vẻ mặt của cha hắn rất khẩn trương. Hai tay của ông vô thức run rẩy, trông khi Amun lại rất tập trung và vô cùng bình tĩnh. Cha hắn cứ nghĩ đây là lần đầu tiên hắn thực hiện công việc này, có ngờ đâu hắn đã thực hành qua vô số lần tại nhà riêng của lão già điên kia. Người lén lút dạy Amun bộ kỹ thuật khai khoáng đặc biệt này cũng không chỉ có mỗi cha hắn, mà còn có lão già điên trong trấn. Lão ta cũng thường xuyên vừa uống rượu, vừa giảng dạy bài bản cho Amun.

Búa lớn gõ xuống khoáng hạch, thứ mà người đập cần phải kiểm soát không chỉ là sức mạnh, mà còn là một loại xung nhịp chấn động xuất hiện trong khoảnh khắc tiếp xúc với bề mặt - mà loại xung nhịp này chính là lực lượng xuyên thấu qua lớp vở khoáng hạch cứng rắn, tiến vào phần lõi bên trong. Lúc này, trong phòng âm vang những tiếng vọng dai dẳng, kéo dài một hồi lâu. Sau đó, khối khoáng hạch còn cứng rắn hơn cả gang này dần xuất hiện vô số vết nứt nhỏ trên bề mặt. Các vết nứt liên tục đan xen nhau, kéo dài chằng chịt; từ bộ dáng đen nhánh ban đầu, nó dần biến thành màu xám trắng, lu mờ đi.

Khi vết nứt kéo dài đến tận cùng, viên khoáng hạch sẽ tự nhiên mở bung ra, hay nói cách khác là tự tản mác ra, tựa như cát mịn mà rơi xuống đất. Nếu may mắn, vậy sẽ có một viên Đá thần xuất hiện giữa đám cát trắng mịn ấy.

Không thể chỉ trông chờ vào sức mạnh đơn thuần để lấy Đá thần ra khỏi khoáng hạch được. Bên cạnh đó, bản thân viên Đá thần cũng rất rắn chắc. Bằng vào sức mạnh phổ thông, vậy rất khó để phá hủy một viên Đá thần. Nhưng khi còn nằm trong ruột của khoáng hạch, độ cứng của Đá thần rất yếu ớt. Nếu lỡ tay, có thể đập nát luôn cả khoáng hạch và Đá thần, để tất cả đều biến thành cát mịn.

Tất cả các viên Đá thần đều có hình dạng và kích thước hoàn toàn giống nhau, ước chừng to cỡ tròng mắt của một con mèo vậy. Vật này có hình khối 12 mặt hoàn mỹ, gồm 32 cạnh, 20 góc, 12 mặt; mỗi mặt lại có hình ngũ giác cân xứng. Nghe nói ở phía Tây Bắc xa xôi trên đại lục Thiên Xu, có một vị Hiền giả tên Theaetetus từng tuyên bố rằng: Xét về hình học đa diện, trên thế giới chỉ có 5 loại đa diện chính thức mà thôi - mà trong số đó, thể đa diện với 12 mặt là loại đặc biệt nhất.

Đó chính là bản phác thảo thế giới mà chư thần đã vẽ nên, chứa thông điệp bí ẩn của nguyên tố thứ 5, là nguồn gốc của một loại sức mạnh bí ẩn và sự tượng trưng của nó. Loại Đá thần phổ biến nhất là kiểu không màu trong suốt. Nếu cầm nó trong tay rồi quan sát ở nhiều góc độ khác nhau, người ta đều có thể trông thấy các hình ảnh ngôi sao 5 cánh liên tục biến hóa theo quy tắc ngẫu nhiên, nhưng lại cực kỳ hoàn mỹ, hấp dẫn, quyến rũ, khiến ai nấy đều thán phục sự thần kỳ của Đấng Sáng Thế.

Ngoài Đá thần trong suốt không màu, Amun còn được biết đến thông tin về 4 loại Đá thần khác, lần lượt là Đá thần màu xanh lam, màu đỏ, màu đen và màu trắng. Theo giải thích của ngày Empedocles, một vị Hiền giả phương xa, chúng tượng trưng cho thông điệp thần bí liên quan đến 4 nguyên tố nước, lửa, đất và không khí tạo nên thế giới này. Đương nhiên, đây đều là do lão già điên nói cho hắn nghe. Hắn cũng không rõ kiến thức này là thật hay giả nữa, càng không rõ cái người gọi là Hiền giả phương xa kia có thật sự tồn tại hay không. Có lẽ, đây đều là do lão già điên chém gió mà nên.

Về Đá thần, lão già điên Nietzsche còn có một cách nói khinh nhờn khác, rằng chúng chính là kết tinh hài cốt của chư thần sau khi ngã xuống, nói đơn giản hơn chính là xương cốt của thần. Đối với cách lý giải này, Amun không hề tin. Do đó, hắn từng hỏi lão giả điên rằng, thần linh vĩnh hằng cũng có lúc ngã xuống ư?

Lão già điên hỏi ngược lại: Theo truyền thuyết, thần linh tạo ra con người, mà con người rồi cũng sẽ chết đi. Như vậy, ai là kẻ tạo ra thần linh, vì sao chư thần không thể ngã xuống? Xét về những truyền thuyết cổ xưa nhất, khu vực trấn Duke này chính là nơi thiên thần từng ngã xuống trong các trận chiến của chúng thần viễn cổ.

Lão già điên còn nói, ông ta từng gặp gỡ một tăng lữ ở phương Đông xa xôi trong những năm tháng lữ hành xuyên đại lục ngày xưa. Người đó bảo rằng, Đá thần chính là Xá lợi của đất đai. Về khái niệm này, Amun cũng không hiểu lắm. Lúc nói những lời này, bộ râu ria lượm thượm của lão già điên dính đầy vết rượu vang đỏ tươi và nụ cười trông có vẻ rất hèn mọn; sau đó, lão còn nháy mắt với Amun mà nói rằng: “Có rất nhiều truyền thuyết về chư thần trên các quốc gia khác nhau kể lại rằng, mảnh đất đai này chính là do thân thể của thiên thần viễn cổ biến thành, mà nếu thế là đúng thì việc Đá thần có xuất xứ từ hài cốt của thần cũng đâu có sai?”

Amun chỉ có thể xem những lời nói này của lão già điên là say quá hóa rồ, nhưng trong lòng lại nửa tin nửa ngờ. Do đó, hắn không suy nghĩ nhiều nữa, vẫn tập trung làm chuyện của mình - mà đây cũng là thói quen tốt nhất của hắn.

Tuy Amun không rõ Đá thần rốt cuộc là cái gì, nhưng nhận biết rất rõ về các chủng loại của Đá thần. Bốn loại Đá thần đặc biệt có số lượng cực kỳ hiếm thấy nếu so sánh với Đá thần phổ thông, và chiếm một tỷ lệ cực thấp để khai thác ra được. Về giá trị cụ thể của nó, Amun cũng không rõ ràng lắm. Khi đào ra Đá thần đặc biệt, tất cả đều bị xác định là cống phẩm quý giá, sau đó dâng lên cho thành bang hết rồi.

Nhưng đêm nay, sau khi khoáng hạch biến thành cát mịn màu xám trắng rơi rải rác trên bàn, Amun lại ngây ngẩn cả người, mà cây búa nặng nề trong tay hắn cũng dừng giữa không trung. Cha hắn đang quan sát bên cạnh cũng sững sờ, trợn tròn cả mắt, há to mồm; cánh tay đang bưng chén rượu vẫn liên tục run rẩy, không nhận ra rượu trong chén đã vẩy lên cả quần áo trên người.

Giữa đống cát mịn màu xám trắng, có một viên Đá thần im lặng nằm đó. Viên đá này có màu vàng nhạt, bán trong suốt, tựa hồ còn có ánh sáng kỳ dị thần đang lưu động bên trong. Đây cứ như một hạt nước mắt ướt át, nhưng lại không hề tan chảy ra. Rốt cuộc, đây là loại Đá thần gì ấy nhỉ?

Lúc viên Đá thần này xuất hiện, có một luồng dao động thần bí im ắng mà nhộn nhạo lan tỏa ra xung quanh. Amun rất nhạy cảm nên có thể nhận ra rõ rệt. Nhưng dù bất ngờ thế nào thì hắn cũng không quan tâm cho lắm, trong khi cha hắn đã hoàn toàn ngẩn ngơ từ lúc nào. Khi thời gian chưa kịp trôi qua bao lâu, một giọng nói nho nhã vang lên bên ngoài cửa, cũng khiến hai cha con hồi phục tinh thần.

“Có ai ở nhà không? Ta là thư ký Fayol Judas của đại nhân Rhodes Dick, đến từ thành bang Cape của đế quốc Ai Cập, nay theo lệnh của đại nhân Dick đến đây.” Tiếng nói vừa vang lên, người kia đã đẩy cửa nhà ra, bước vào rồi đi thẳng ra sân sau, bước đến phòng làm việc.

Dù kiểu cách ăn nói của gã rất lễ phép, nhưng cử chỉ lại rất tùy ý. Chưa được chủ nhà cho phép, gã đã tiến vào. Ngoài cửa chính, có hai gã chiến sĩ với vũ trang đầy đủ canh gác tại đó; đồng thời, còn có hai gã chiến sĩ khác đi theo, tùy tùng hai bên gã. Amun trấn định lại, quay đầu nhìn ra cửa. Fayol vừa lúc bước một chân qua cánh cửa, vừa tỏ vẻ khiếp sợ, vừa mừng rỡ như điên.

Fayol đã hơn 30 tuổi, có dáng người trung bình, làn da hơi nâu, tóc xoăn, khoác áo choàng vải lanh, cả người rất sạch sẽ. Đôi môi của gã hơi mỏng, ánh mắt hẹp dài, luôn giữ một bộ dáng đăm chiêu. Chỉ khi ở trước mặt những đại nhân tôn quý như Rhodes Dick, gã mới có thể lộ ra vẻ mặt vô cùng tập trung. Nhưng hiện tại, đôi mắt gã đã bị viên Đá thần lóe ra ánh sáng màu vàng nhạt kia lấp đầy tất cả.

“Cảm tạ nữ thần Isis vĩ đại, cảm tạ các chư thần đã rủ lòng thương; ánh sáng của thần sẽ vĩnh viễn chiếu rọi Ai Cập, vĩnh viễn che chở cho thành bang Cape...” Trong lúc Amun nghi hoặc, Fayol đã bước qua cánh cửa. Gã dùng một tay vuốt trán mình, quỳ một đầu gối xuống đất rồi chống cánh tay còn lại xuống sàn nhà. Hai gã chiến sĩ ngoài cửa cũng bắt chước theo đại nhân Fayol, quỳ một gối xuống, chống trường kiếm trong tay chạm đất; bộ giáp ngực va chạm vào nhau, âm vang từng tiếng nặng nề.

“Các người là ai, sao tùy tiện vào nhà bọn tôi như vậy?” Amun chần chờ hỏi.

Cha của Amun đặt chén rượu xuống, đứng lên, nơm nớp lo sợ hỏi: “Thưa các đại nhân tôn quý! Đây là loại Đá thần gì, vì sao tôi chưa từng thấy qua?”

“Kính thưa Nữ thần Isis vĩ đại, mong ngài tha thứ cho thanh âm vô tri này!” Nghe thấy hai cha con nói chuyện, Fayol buông thõng bàn tay đang vuốt ve trán mình xuống, ngẩng đầu hô to một cách rất khoa trương, sau đó chợt thấy hai cha con Amun vẫn còn đứng ở nơi đó thì sầm mặt quát lên: “Tại sao các ngươi không quỳ xuống?”

Fayol đã quỳ xuống, mà mấy tên dân đen ngoại bang này còn dám đứng ở nơi đó à? Nhìn sơ qua, trông cứ như Fayol đang quỳ trước bọn họ vậy. Ai mà không tức giận cho được? Khóe miệng của lão cha Amun cũng giật nhẹ; gã không dám nói gì, cũng không biết là mình nên quỳ trước viên Đá thần hay quỳ trước vị đại nhân tôn quý nơi ngưỡng cửa? Suy nghĩ một chốc, gã lại quỳ xuống, cúi chào Fayol.

Amun nhẹ nhàng đặt thanh búa tạ xuống cạnh bàn, cố gắng giữ bình tĩnh rồi đáp: “Khi khai thác Đá thần, cần phải đứng thẳng mới có thể vung búa khai khoáng được. Nếu không, ngài làm sao có thể nhìn thấy nó được lấy ra trong hình thức nguyên vẹn thế này?” Nói xong, hắn cũng học theo tư thế vừa rồi của Fayol, quỳ một gối xuống trước viên Đá thần. Hắn đã nhận ra rằng, viên Đá thần mà hắn vừa đập ra hôm nay không tầm thường. Những người này đến đây, chắc chắn là có ý đồ muốn lấy nó.

Lúc hai cha con quỳ xuống, Fayol đã đứng lên. Gã đã nhìn rõ, chính đứa nhỏ kia mới là người đào ra Giọt Lệ Của Chư Thần. Lúc Fayol bước vào, Amun vẫn còn đang cầm búa khai khoáng trong tay, trong khi gã trung niên bên cạnh vẫn đang cầm chén rượu với bàn tay run rẩy. Hiển nhiên, một người như vậy làm sao có thể đập ra Đá thần được.

“Cậu bé, cháu đã được nữ thần Isis chiếu cố, may mắn nghênh đón Giọt Lệ Của Chư Thần giáng lâm nhân gian. Cháu tên là gì?” Nhìn Amun, Fayol hỏi một câu như vậy.

Amun thầm nghĩ, hóa ra viên Đá thần này được gọi là Giọt Lệ Của Chư Thần. Xem ra, lão già điên nói Đá thần là hài cốt của chư thần cũng không phải là hoàn toàn thêu dệt nhỉ? Đồng thời, hắn cung kính đáp: “Cháu là Amun. Người dân nơi đây đều gọi cháu là Amun.”

Trên thực tế, tên đầy đủ của Amun là Allaha Mun Su Messiah Jehova Allah Ye Muntemun, nhưng đây là do cha của hắn đặt và chỉ có mỗi ông ấy gọi nó như thế khi còn nhỏ. Ngay cả bản thân Amun cũng không nhớ rõ ràng. Bình thường, người dân trong thị trấn chỉ gọi hắn là Amun mà thôi. Lý do mà cha hắn đặt cho hắn cái tên như vậy chính là vì quy định cũ đấy. Chỉ có các dòng quý tộc mới có thể đạt được một cái tên dài như thế; khi viết ra, cái tên này sẽ đại biểu cho sự vinh quang của dòng họ.

Amun không phải nô lệ, nhưng cũng không phải quý tộc, chỉ là một bình dân phổ thông trong trấn Duke mà thôi. Đặt cho hắn cái tên như vậy, chỉ là do lão cha nghiện rượu ảo tượng một sự vinh quang nào đó, nhằm tự an ủi bản thân mà thôi. Một chuỗi dài họ và tên kia cũng không phải các thế hệ trong gia tộc của hắn. Do người cha uống say rồi tự sắp xếp ra cả, nên Amun cũng chẳng muốn nhắc đến chút nào.

Nhìn Amun, tựa hồ Fayol rất hài lòng một chuyện gì đó nên gật đầu liên tục. Tiếp theo, gã tỏ vẻ trang nghiêm hẳn đi, cuối cùng trịnh trọng nói: “Ta là Fayol Judas, đến từ thành bang Cape thuộc đại đế quốc Ai Cập, cai trị xứ Hittite, mang thân phận là thư ký tùy tùng của đại nhân Dick, một vị thành chủ. Đại nhân Dick nằm mơ, trông thấy được lời căn dặn của nữ thần Isis, rằng vị Thánh nữ của thần điện Isis được các chư thần rủ lòng thương, ban cho một viên Giọt Lệ Của Chư Thần. Mà địa điểm ban thưởng, chính là nơi này.”

Nói xong, Fayol hắng giọng, nhìn Amun, để rồi nhận ra đứa nhỏ này không hề có phản ứng nào cả. Có lẽ nó đã choáng ngợp rồi! Vì thế, gã ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Amun! Dưới ánh mắt nhân từ mọi lúc của Nữ thần Isis, cháu là kẻ may mắn khi được nghênh đón Giọt Lệ Của Chư Thần giáng lâm. Nhờ sự dâng hiến của cháu, viên đá này sẽ về tay Thánh nữ bảo vệ cho Nữ thần Isis. Nữ thần sẽ nhớ kỹ tên cháu... Và đây là những gì mà đại nhân Rhodes Dick hào phóng ban tặng cho gia đình cháu.”

Vừa dứt lời, Fayol lấy một cái túi ra, đặt xuống bàn, để rồi thò tay cầm lấy Giọt Lệ Của Chư Thần trước khi đặt nó vào trong một cái hộp màu vàng. Cuối cùng, gã xoay người, bước ra ngoài. Thấy gã hành động như thế, cha của Amun run nhẹ bờ môi, mấp mấy vài lần nhưng rốt cuộc cũng không dám lên tiếng ngăn cản.

Chờ đến khi Amun kịp phản ứng, Fayol đã rời đi. Hai gã võ sĩ theo sát phía sau gã, chuôi kiếm chạm vào bộ áo giáp, vọng lên từng âm thanh vừa lạnh lẽo, vừa uy nghiêm.

Mà âm thanh này cũng giúp Amun hiểu được một chuyện, cho dù hắn có đuổi theo ra tận cửa thì cũng vô dụng mà thôi. Đó là một viên Đá thần kỳ dị lạ lẫm, vừa mới khai thác ra được thì đã bị vị khách không mời kia lấy đi, chỉ để lại một túi tiền. Trong khi đó, người đàn ông kia nói “cảm tạ sự dâng hiến của hắn”, cứ như Amun tình nguyện dâng tặng viên đá ấy vậy.

Amun thầm phẫn nộ, lại không cam lòng. Nghĩ đến chuyện ngày mai cha hắn còn phải nộp lên một viên Đá thần, và vốn dĩ với viên Đá thần kỳ dị này thì gia đình hắn đã có thể hoàn thành nhiệm vụ nộp thuế, nhưng hiện tại lại bị lấy đi mất rồi. Lập tức, hắn lại nghĩ đến một việc. Đá thần đã bị vị đại nhân kia lấy đi, thế nên nếu trấn trưởng muốn truy cứu trách nhiệm, vậy phải đến tìm đại nhân Dick mới đúng. Dù sao đi nữa, gia đình bọn họ cũng không phải lười biếng mà trốn thuế.

Trong nháy mắt, hắn suy nghĩ rất nhiều. Ấy thế mà, Amun lại quên đi một vấn đề nghiêm trọng khác. Qua hành động vừa rồi của Fayol, chẳng khác nào tiết lột chuyện hắn lén lút học xong kỹ năng khai khoáng đặc biệt của thị trấn Duke?

......................................

Các nhân vật xuất hiện trong chương này:

Cha của Amun: Là thợ mỏ và thợ rèn tại trấn Duke, còn là một gã nghiện rượu thâm niên.

Nietzsche: cư dân thị trấn Duke, một người bạn cũ của Amun, có biệt danh là Lão già điên.

Fayol Judas: Thư ký của Rhodes Dick.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.