Thiên Ý

Chương 176: Chương 176: Ấn phong




Liễu Thiên nhìn lại cuốn Phản Linh Tinh Lực biến một lần rồi cũng bắt đầu học thuộc. Hắn đếm một lượt thì cũng biết cuốn bị tịch này có tổng cộng bốn mươi hai đồ án. Trong đó cứ sáu đồ án hợp lại thành một nhóm, trong cùng một nhóm các đồ án đa phần đều có kết cấu giống nhau, chỉ khác một vài điểm nhỏ mà thôi. Vì vậy cứ phân theo từng để nhóm thì việc học thuộc sẽ nhanh hơn.

“Tu luyện sách nhiều hình vẽ cũng thích hơn là tu luyện sách toàn tâm pháp khó hiểu.” Liễu Thiên sau khi nghiên cứu được mấy trang liền mỉm cười lầm bẩm rồi lại tiếp tục học thuộc.

Thời gian nửa khắc trôi qua, nhóm đồ án thứ sáu được Liễu Thiên ghi nhớ. Hắn bắt đầu học đồ án cuối cùng. Nhìn lại thì nhóm đồ án cuối cùng này chỉ có toàn văn tự cổ. Đa phần đồ án ở nhóm này đều gồm những văn tự cổ viết thành ba vòng tròn đồng tâm từ nhỏ đến lớn, nối giữa các vòng đó là tám đường văn tự cổ khác, tám đường này chia ba đường tròn kia làm tám phần bằng nhau, tám đường thằng này cũng không có giao nhau, chúng chỉ chạm vào giới hạn của vòng tròn trong cùng là dừng lại. Như các nhóm đồ án khác, trong vòng tròn trong cùng của nhóm đồ án này cũng một khoảng trống, trong đó có một chữ cũng được viết bằng Thái Văn nhưng chữ ở nhóm đồ án cuối này Liễu Thiên lại gặp qua mấy lần rồi nên hắn có thể nhận ra. Chữ kia chính là chữ “Diện”.



Lúc này, ở một không gian tương tự, Liễu Thuyên đang đứng đặt tay lên tâm bia đá màu đen chứa đầy đồ án kia. Cô để tay lên đồ nhưng không hề cử động mà cứ đứng im như vậy một lúc thì vẻ mặt bỗng trở lên nhăn nhó, cánh tay đặt lên bia đá kia như đang cố dứt ra khỏi đó. Nhưng cô càng cố kéo ra thì lại càng dính chặt, lúc này có một lực lượng vô hình khiến bàn tay cô không thể thoát ra.

Để ý thì thấy thấy lúc này từ phiến đá kia có rất nhiều những dòng chữ đen li ti đang chảy ngược theo cánh tay Liễu Thuyên tiến vào cơ thể. Chúng như được một lực lượng bí ẩn liên tục hút vào khiến da thịt của cô phập phồng, gân xanh nổi lên, cánh tay thì liên tục co dật như muốn kháng lại nhưng không thể.

Thêm một chút thời gian, những dòng chữ đang chảy vào tay Liễu Thuyên không còn nữa nhưng cùng lúc đó tấm bia đá chứa nhiều đồ án kia vỡ tan ra, từ trong đó vô số luồng khí trắng xuyên từ trong lớp đá ra khiến gian phòng dần phủ kín một màu trắng xóa.

Sau vài nhịp thở, khi màng sáng từ từ dịu đi thì xung quanh Liễu Thuyên mọi đồ vật lúc trước đều biết mất thay vào đó lại xuất hiện một tế đàn màu trắng đục, nhìn qua thì nó như một cái đài cao ba tầng, tầng nào cũng có nhiều hoa văn chồng chéo nhìn rất phức tạp.

Tầng dưới cùng rộng nhất chiếm cả bế mặt gian phòng lúc trước, đây là một vòng tròn được chia làm mười hai phần bằng nhau như mười hai miếng bánh với một đầu nối vào tầng hai. Tầng hai cao hơn nửa trượng là một hình bát giác, nó được chia làm tám cung ứng với mỗi cung của bát quái. Mỗi cùng đều có hoa văn ký hiệu rậm rạp, chúng phủ kín từ viền ngoài của tầng hai vào đến mép của tầng ba.

Tầng ba ở trung tâm là một hình vuông rộng vài trượng với bốn góc là bốn nhân ảnh. Bốn nhân ảnh này mờ mờ ảo ảo nên không nhìn rõ gương mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là bốn trung niên râu tóc đều rất dài, dáng người cao cao, vẻ mặt mơ hồ không biết biểu cảm ra sao, thứ rõ ràng nhất là cả bốn đều có một động tác giống nhau y hệt.

Theo bốn góc, cả bốn nhân ảnh đều một tay kết ấn trước ngực, một tay xòe ra đưa về phía trung tâm tế đàn.

Trung tâm tế đàn lại xuất hiện một phiến đá mờ mờ, trên phiến Liễu Thuyên một thân áo trắng nằm im bất động. Cô nằm đó đôi mắt nhắm liền vẻ mặt không còn đau đớn nữa, thay vào đó là vẻ mặt bình thản như đang ngủ say vậy.

Ngay khi này, tế đàn vừa xuất hiện cũng từ từ chuyển động. Tầng tế đàn dưới cùng bỗng quay tròn, mười hai mảng lớn đồng thời phát sáng, theo ánh sáng chiếu lên tạo thành mười hai con thú với đủ hình thù khác nhau xuất hiện. Chúng nhe nanh múa vuốt, gầm gào đủ kiểu, nhìn bộ dạng như đang muốn lao ra khỏi tế đàn nhưng lại sợ hãi gì đó mà dừng lại.

Tiếp sau mười hai con thú là mười hai điểm sáng màu đỏ từ từ xuất hiện, chúng vừa xuất hiện thì mười hai dị thú đồng thời ngã ra, thân thể tan rã rồi biến mất không dấu vết. Cùng với đó đồ án trong mười hai mảnh của tế đàn cũng bị mười hai điểm sáng kia hấp thụ mà dần tiêu tan.

Rất nhanh, tầng một tế đàn biết mất chỉ còn mười hai điểm sáng đang từ từ quay quanh tầng hai tế đàn. Chúng cứ bay vậy vài vòng thì đồng thời phát nổ tạo thành những dải huyết quang, những dải huyết quang này tan ra rất nhanh đã bao phủ phía trên đỉnh của tế đàn như một lớp mây bao phủ thiên địa vậy.

“Càn sinh Li!”

“Khôn tụ Cấn!”

“Đoài dung Khảm!”

“Trấn đối Tốn!”

“Bát quái song nhập, phân chia tứ cực!”

Cùng lúc này, những âm thanh thê lương vang lên. Theo đó ở tầng tế đàn thứ hai, cứ hai cung trong bát quái hợp làm một, chúng phân chia làm bốn mảng đồng loạt đan xen đồ án, những đồ án đó đan vào nhau rồi như bị một lực lượng nào đó kêu gọi mà lao về phía những nhân ảnh phía trên.

Khi này, bốn nhân ảnh kia đồng thời thu hai tay trước ngực, họ lấy từ trong ngực ra một thứ gì đó phát ra ánh sáng đỏ trói. Cả bốn đều ném vật kia ra trước, hai tay thì lại kết ấn liền hoàn. Ngay khi bốn điểm sáng bay ra trước thì đồng thời nổ tung, khi chúng nổ một màng đồ án được bốn người đồng thời đánh ra, màng sáng đó rất nhanh hấp thụ năng lượng của bốn điểm sáng kia, chúng mỗi lúc một rõ nét rồi từ từ nhập vào người Liễu Thuyên nằm phía dưới.



“Xong!” Sau một hồi nghiền ngẫm, Liễu Thiên thở ra một hơi lẩm bẩm, hắn bỏ cuốn bí tịch xuống rồi lại nhìn quanh gian phòng một lượt.

“Vẫn còn chút thời gian! Vừa rồi mình nhớ ra là cái Không Không đại pháp kia có chỗ hữu dụng. Nhất là với mình!” Liễu Thiên lúc này thầm tính toán.

“Học thuộc đã!” Liễu Thiên liền nói rồi cầm cuốn Không Không đại pháp lên bắt đầu học thuộc.

Hơn một tuần nhang qua đi, Liễu Thiên thu sách lại thầm suy tư.

“Cuốn sách này quả nhiên lợi hại, tổng thể môn khinh công này cũng không quá cao siêu nên có thể mình không cần nhưng chỉ cần nửa đầu nói về không gian thể chất và kết cấu linh tử cũng đủ cho mình sử dụng rồi, lại còn cái việc áp xúc khí lưu kia cũng có nhiều điểm hữu dụng.” Liễu Thiên nhớ lại vui vẻ lẩm bẩm.

“Vừa rồi mình còn nói đây là công phu bao tải rách, haha, không biết vị tiền bối sáng tạo ra nó mà biết thì sẽ thế nào nữa?” Liễu Thiên cười nói rồi hắn lại đi ra giá sách tìm kiếm một cuốn bí tịch khác.

“Cái này, có người hấp thụ năng lượng của không gian!” Liễu Thiên vừa đi lại cầm được một cuốn bí tịch lên đang định đọc thì bỗng cảm thấy không gian xung quanh có biến động.

“Ù! Ù!” Không gian thư phòng này rung lên từng đợt, mỗi đợt một mạnh hơn khiến Liễu Thiên lảo đảo trên sàn.

“Không gian này nếu như biến mất thì những thứ trong này sẽ mãi mãi ko còn nữa!” Liễu Thiên bỏ cuốn sách xuống nhìn ra bốn phía với ánh mắt đầy tiếc nuối.

Không gian xung quanh mỗi lúc một chấn động mạnh, giá sách nghiêng ngả, sách vở rơi xuống liên tục, bụi đá vụn cũng rơi xuống phủ kín cả sàn nhà, mọi thứ chân thật đến mức Liễu Thiên cứ ngỡ như mình đang đứng trong một mật thất thực sự vậy.

“Uỳnh!

Một tiếng nổ lớn, không gian vãn khứ Liễu Thiên đang đứng rung đùng đùng như vừa bị táng một đòn cực mạnh vậy. Cùng lúc đó, một vệt đen xuyên qua rồi ở phía góc gian phòng dần bị một đám hắc khí ăn mòn.

Đám hắc khí kia lan rộng rất nhanh, chúng chẳng mấy đã che phủ hết cả thạch bích có trận đồ Như Hải Vô Tịnh công. Chúng lan từ thạch bích ra sàn nhà rồi mái nhà, rồi ngay cả không gian của gian phòng cũng bị hắc khi bao phủ.

Những giá sách từ từ bị nhấn chìm trong hắc khí, những cuốn sách trên giá cũng bị bao phủ và biến mất trong sự tiếc nuối của Liễu Thiên.

Thế nhưng Liễu Thiên cũng không có nhiều thời gian để tiếc nuối vì hắc khí khi này đã đến chân khiến hắn vừa lùi vừa nhẩm nhẩm rồi lại nhắm mắt nghiền ngẫm thật kỹ những kiến thức vừa học thuộc, hắn sợ rằng không gian vụn vỡ sẽ ảnh hưởng đến ký ức vừa tiếp thu nên hắn phải củng cố lại.

Cuối cùng chỉ sau vài hơi thời Liễu Thiên cũng không còn chỗ để lùi, hắn đành để hắc khi kia bao phủ. Hắc khí bao phủ chân hắn, người hắn rồi dần là tay hắn rồi đến đầu. Cuối cùng thì Liễu Thiên đã bị hắc khí bao phủ hoàn toàn khiến hắn không còn nhìn thấy gì nữa. Mọi thứ trước mắt hắn chỉ là màu đen.

Tàn cảnh đen tối đó rất nhanh qua đi, Liễu Thiên rất nhanh đã đứng ở nơi tràn đầy ánh sáng. Hắn nheo nheo mắt nhìn ra phía trước thì thấy mình đã đứng ở hậu viên của gia tộc, trước mặt hắn cũng là đám người Liễu Nhân Toàn. Thế nhưng trong đầu hắn lúc này lại mang máng hiện lên một số hình ảnh xa xưa khiến hắn nhăn mày suy nghĩ.

Trong hình ảnh đó có rất nhiều người đang bay qua lại trên không, phía dưới họ là một mảng thiên địa bị bao phủ bằng một lớp màng màu đỏ như máu, trong lớp màng kia những tiếng nổ vang lên liên tục, rồi tiếp đó là tiếng thú kêu, tiếng tụng kinh.

Một hình ảnh khiến Liễu Thiên sợ hãi không thôi đó là cả vùng thiên địa màu đỏ kia có rất nhiều tiếng người gầm thét, trong đó vô số gương mặt dữ tợn gào rú như muốn thoát ra nhưng lại bị lớp màng màu đỏ phía ngoài ngăn lại. Nhìn những gương mặt này thì nam nữ, già trẻ đủ cả, ai đấy đều rất thống khổ gào thét.

“Thiên Thôn Huyết Tế Ấn phong!”

Tiếp sau đó lại có một tiếng rống lớn vang lên khiến cả mảng thiên địa ầm ầm nổ vang, đám sương đỏ phía ngoài nhanh trong co rút lại rồi biến mất hoàn toàn trong không trung như chưa từng xuất hiện vậy. Sau khi mọi thứ biến mất trong không trung chỉ còn một người đang đứng, người này khá cao lớn, mái tóc bạc, y mặc cổ bào, lưng đeo một cây gậy gỗ cũ kỹ. Y đứng giữa thiên đia nhìn xuống miếng lệnh bài đỏ như máu trong tay. Miếng lệnh bài đó chia làm bốn phần, mỗi phần đều có ký hiệu riêng bằng cổ tự.

“Người kia là ai?” Liễu Thiên chỉ nhớ được đến đó, điều này khiến hắn rơi vào suy tư.

“Ra rồi!” Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Sao vậy? Ta lại ra muộn ư?” Liễu Thiên giật mình nhìn ra thấy vẻ mặt như giải thoát của mọi ngươi thì ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, không gian đổ vỡ nếu không cẩn thận thì linh hồn sẽ bị hút về quá khứ, như vậy sẽ mãi không thể tỉnh lại được!” Liễu Nhân Toàn gật đầu nói.

“Không gian đổ vỡ, vậy Liễu Thuyên đâu?” Liễu Thiên nhớ lại cảnh tượng vừa rồi lắc đầu lẩm bẩm rồi chợt không thấy Liễu Thuyên trong đám người thì vội hỏi.

“Nó bị không gian ảnh hưởng nên đã được đưa đi nghỉ rồi!” Liễu Nhân Toàn liền đáp.

“Vậy được rồi! Mọi người đều có thu hoạch của bản thân, những mật tịch bí pháp thu được không cần phải báo lên gia tộc, các ngươi thu được gì thì cứ thế tu luyện. Khi nào tu luyện có thành tựu mà muốn truyền cho người trong gia tộc thì lúc đó mới viết lại thành bí tịch. Còn bây giờ cứ tu luyện thật tốt những thứ có được đi đã. Sự việc hôm nay chỉ có đám người nội tộc chúng ta biết, không ai được tiết lộ ra ngoài.” Liễu Nhân Toàn khi này gật đầu từ từ căn dặn.

“À! Những ai chưa thu được những tầng công pháp trên ngọc bích thì chiều này có thể đến thư phòng của ta, ta sẽ chỉ dậy những tầng công pháp tiếp theo.” Liễu Nhân Toàn lại nói.

“Rõ!” Tất cả đều gật đầu đồng thanh đáp.

“Tất cả giải tán!” Liễu Nhân Toàn phất tay nói.

Tiếp đến, Liễu Thiên cũng chưa vội rời đi, hắn cùng mấy người Liễu Hải nói chuyện về những thứ mình thu hoạch được trong Thần các.

“Đại ca người học được cái gì không? Đệ chỉ kịp nghiên cứu được mỗi một bộ quyền phổ.” Liễu Phương khi này lai là người mở miệng đầu tiên hỏi.

“Ta cũng không có gì nhiều, chỉ được một bộ khinh công và nghiên cứu chút công pháp!” Liễu Thiên liền đáp.

“Vậy thì kém muội rồi, muội lần này học được một bộ Vô Ảnh Ma Diễm công và một cuốn Ngưng Linh Thần Băng công.” Liễu Ngọc khi này vui vẻ kể.

“Ngọc muội quả nhiên ngộ tính hơn người, dùng thời gian ngắn như vậy đã học thuộc được hai cuốn bí tịch. Phải biết mấy thứ đó toàn hình vẽ sơ đồ kinh mạch rồi lại một cái Dị Căn quyết ở đầu nữa, ta thật sự bái phục đó!” Liễu Hải khi này lắc đầu thở dài cảm thán.

“Thế ngươi có học được cuốn nào không?” Liễu Thiên lúc này mỉm cười hỏi Liễu Hải.

“Đệ tự biết lượng sức mình nên đã kiếm được một cuốn Tụ Khí Thuần Nguyên công. Cuốn đó cũng khá dễ nên đệ đã học thuộc được!” Liễu Hải tỏ vẻ buồn rầu đáp.

“Thế cũng tốt rồi, vậy còn Liễu Hòa thì sao? Có thu hoạch gì đặc biệt không?” Liễu Thiên gật đầu rồi lại quay sang hai người còn lại hỏi.

“Đệ cũng chỉ học được một cuốn Phi Lôi Đàm Long trưởng.” Liễu Hòa tỏ vẻ khiêm tốn nói.

“Vậy đều có thu hoạch rồi, mấy người kia chắc cũng không tồi!” Liễu Thiên gật đầu nhìn ra ngoài nói.

“Đúng vậy!”

“Liễu Thuyên không biết thế nào?”

“Liễu Thuyên làm sao?” Liễu Thiên liền hỏi.

“Muội ý là người ra đầu tiên nên chúng đệ đều không gặp, nhưng theo đệ thấy cũng không có gì nguy hiểm!” Liễu Hải vội nói.

“Vậy ư! Chúng ta chia ra đi! Bây giờ ta phải về nghiên cứu lại những thứ học được! Cũng không còn nhiều thời gian ở nhà nữa, các vị đệ muội ngày kia gặp lại.” Liễu Thiên suy tư một chút rồi liền hô giải tán, còn việc Liễu Thuyên thì hắn nghĩ sau này sẽ biết, bây giờ có lo lắng cũng không giải quyết được gì.

Vậy là ai về nhà đấy, mỗi người đều về khu biệt viện của nhà mình, Liễu Thiên cũng tương tự.

“Bọn họ không biết có nhận ra không? Chứ mình thì đã cảm thấy trong thức hải đã có cấm chế. Xem ra học thuộc mấy môn bí thuật trong không gian kia đồng thời cũng kéo theo một loại cấm chế lợi hại nào đó.” Liễu Thiên đi một đoạn thì bỗng đứng lại suy tư.

“Cũng không sợ, dù sao mình cũng không có ý định mang bí thuật truyền ra ngoài nên cấm chế cũng không ảnh hưởng! Còn nếu bị người khác sưu hồn thì lúc đó chắc cũng tèo rồi, như vậy còn để ý cấm chế phát tác làm gì! Còn việc Liễu Thuyên thì có phần phức tạp hơn!” Liễu Thiên tự nhủ rồi cước bộ lại nhanh hơn trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.