Thiên Ý

Chương 175: Chương 175: Không gian vãn khứ, thức hải




Sau một hồi nghiên cứu, Liễu Thiên đứng dậy nhìn lại thạch bích kia mỉm cười. Vừa rồi tuy hắn không đọc được văn tự cổ kia nhưng dựa vào đồ án trên thạch bích hắn có thể khẳng định đây là Như Hải Vô Tịnh công mà mình đang tu luyện.

“Một bức tranh tổ hợp đồ án quá mức tinh diệu bao hàm toàn bộ môn công pháp của mình. Ở đây có đầy đủ chín trọng của Như Hải Vô Tịnh công!” Liễu Thiên khẳng định là như vậy bởi vì ứng chiếu với đan điền của hắn khi này thì giống y hệt đồ án thứ hai của bộ công pháp này.

Hắn đã luyện đến đệ nhị trọng của bộ công pháp này tức là trong đan điền của hắn vốn đã hình thành hai luồng nguyên trường xoắn ốc đi vào điểm thủy khởi. Đồ án thứ hai cũng vậy, nó vẽ hai vòng xoắn ốc đan vào nhau đồ án thứ ba thì lại khác nó không có ba vòng xoáy mà có tới sáu vòng lồng vào nhau. Điều này khiến Liễu Thiên hơi nhăn mày.

Chỉ có vậy thì cũng thôi nhưng khi Liễu Thiên nhìn về đồ án cuối cùng kia thì không khỏi sợ hãi.

So ra đệ nhị trọng của hắn có hai luồng nguyên trường lực cùng chạy còn tổ hợp đồ án này có vô số luồng nguyên trường lực, chúng đi theo đủ phương chiều khác nhau và chúng cũng có nhiều điểm nối, điểm giao nhau, rồi những đường mạch thông nhau giữa các luồng nguyên trường. Ngoài ra nó lại có các điểm cực đại cực viễn giao nhau, các đầu nối và cái tiếp điểm với kinh mạch. Một điều đặc biệt là có thể thấy chúng tuy nhiều nhưng được chia làm chín mảng rõ ràng, mỗi mảng lại có những mảng nhỏ lồng bên trong, trong mảng nhỏ lại có mảng nhỏ hơn, cứ vậy vào đến tâm của đồ án.

“Cảm ngộ này, hình ảnh này!”

Liễu Thiên nhìn vào đồ án đó hai mắt mở lớn lầm bẩm rồi lại ngồi xuống trước thạch bích kia bắt đầu nghiên cứu kiểm nghiệm công pháp vừa cảm nhận được.

Thời gian từ từ trôi qua, Liễu Thiên vẫn chuyên tâm nghiên cứu. Hai mắt hắn vẫn nhắm liền, vẻ mặt thì đang tập trung cao độ, mọi sự suy nghĩ vớ vẩn đều được bỏ sang một bên, hắn dồn hết khi lực vào tìm hiểu đồ án Như Hải Vô Tịnh công này.

Thêm một chút thời gian nữa, Liễu Thiên vẫn ngồi đó ngẫm nghĩ nhưng gương mặt thì nhăn nhó liên hồi, mà mồ hôi trên trán hắn thì thành dòng chảy xuống.

Cứ như vậy hắn nhăn nhó suy tư khoảng nửa khắc thì mở mắt ra, hắn khi này đứng dậy sờ sờ lên thạch bích trước mặt lắc lắc đầu không thôi.

“Từ xưa đến này mình nghe nói Như Hải Vô Tịnh có cửu trọng. Trong cửu trọng thì trọng sau khó và mạnh hơn trọng trước. Theo như trong đan điền mình thì khi tiến lên nhị trọng sẽ tăng thêm một vòng xoáy nguyên trường, khi này đan điền có hai vòng xoáy cùng đi vào điểm thủy khởi. Như vậy thì đệ tam trọng tương tự sẽ tăng thêm một vòng nữa, đệ tứ trọng cũng vậy!” Liễu Thiên nhíu mày thầm nghĩ.

“Nhưng xem ra đã sai, chín tổ hợp đồ án này chính là mô tả chín trọng trong công pháp, nếu theo tính toán thì trọng sau nhiều hơn trọng trước rất nhiều, đến trọng cuối cùng kia thì là vô số đường nguyên trường lực. Nếu nhìn vào đồ án này thì thấy trên đồ án đó chỉ miêu tả một đan điền với vô số dòng nguyên trường, vô số điểm nối, đường giao, đường thông và những điểm cực đại trên lộ tuyến xoắn ốc. Nó đúng ra phải chia ra làm nhiều tầng nhưng lại theo nhiều mảng. Như vậy nghĩa là sao?”

Liễu Thiên vừa rồi đã ghi nhớ tất cả đồ án kia vào trong đầu, hắn lúc này đang so sánh và tìm hiểu sự khác biệt giữa công pháp đã luyện và đồ án trên thạch bích.

“Thời gian không có nhiều, mình cứ ghi nhớ lại đã!” Sau một hồi suy tư không có kết quả, Liễu Thiên cũng bỏ vấn đề đó xuống để tập trung vào sao chép những hình ảnh trên thạch bích vào trong đầu. Rất may là với trí nhớ khá tốt của hắn cùng với việc người tu luyện có linh hồn cường đại hơn người thường thì việc học thuộc và ghi nhớ một đồ án phức tạp cũng chỉ tốn có một tuần nhang. Còn một khi đã học thuộc và nhớ thì mai sau hắn có thể thoải mái đem ra nghiên cứu.

“Chỉ có một mình!” Liễu Thiên đi lại trong gian phòng lẩm bẩm, hắn khi này mới để ý đến việc chỉ có mình xuất hiên ở đây.

“Quả nhiên đang ở trong không gian vãn khứ, những người khác cũng đang ở một chỗ giống như mình nhưng khác thời điểm! Tại sao gia tộc lại có dạng phong ấn khinh khủng này!” Liễu Thiên rất nhanh hiểu ra nguyên nhân.

Theo như hắn đọc được ở một điển tích về các dạng không gian thì có cả thảy năm loại không gian nhân tạo. Trong đó có cả Không Gian Vãn Khứ này và nó cũng là dạng đặc biệt nhất vì nó là dạng không gian đã chết. Không gian này được áp dụng cho một khu vực nào đó sắp bị phá hủy hay bị người khác chiếm và người dùng không thể mang đi được nên đã dùng một loại phong ấn ma quỷ có tên là Huyết Tâm Vô Lai ấn để phá hủy khu vực đó và lưu lại tàn tích ký ức của chúng.

Cụ thể là Huyết Tâm Vô Lai ấn pháp sẽ rút tất cả không gian cần phong ấn vào trong một vùng không gian chết trong quá khứ. Vì vậy mọi đồ vật bao gồm cả vùng không gian được rút đi sẽ đều bị phá hủy và biến thành hư vô, tất cả chỉ lưu lại ký ức của chúng trong phong ấn mà thôi.

Như đã nói nó là không gian đã chết rồi, hiện tại nó không tồn tại, sự tồn tại của nó chính là nhờ kết giới linh khí mô phỏng lại quá khứ của không gian đó. Người tiến vào đó vốn không phải đang ở trong không gian đó, người tiến vào đang trở về ký ức của không gian đó nhiều năm trước.

Vì vậy mỗi người theo tuổi tác và thân thể khác nhau sẽ được đưa về khoảng thời gian khác nhau. Như vậy dù có nhiều người hơn nữa thì khi tiến vào không gian này cũng chỉ tồn tại độc lập như Liễu Thiên vậy.

Lại nói thì việc phong ấn không gian Vãn Khứ này là việc rất hiếm thấy và nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì không ai dùng cả. Nguyên nhân thứ nhất là nó chỉ lưu lại ký ức của không gian nên những đồ vật bên trong đó vốn chân thực nhưng không thể mang ra ngoài.

Thứ hai là không gian vãn khứ vốn không ổn định vì vậy việc ra vào đó là rất hạn chế. Thời gian tất cả phải rất chuẩn xác mới có thể mở ra được không gian này và mỗi lần mở cũng rất ngắn.

Thứ ba một đời người chỉ có thể vào đó một lần nhờ Hắc Huyết lệnh, lần thứ hai tiến vào sẽ ngay tức khắc bị phong ấn trong đó cắn nuốt cả thân thể lẫn linh hồn.

Thứ tư chính là người dùng thuật này sẽ bị phong ấn hút mất linh hồn và nguyên thần căn cơ, còn cơ thể sẽ bị phong ấn thu vào và phân hủy cùng, cuối cùng chỉ còn trái tim hóa thành Hắc Huyết lệnh. Huyết lệnh này chính là chìa khóa cho hậu nhân hắn tìm cơ hội tiến vào. Cái này chính là hi sinh cả tính mạng để thực hiện. Đồng thời người dùng thuật nếu không tinh thông hoặc tu vị không cao thì thời gian tồn tại của không gian sẽ rất ngắn. Vì vậy đa phần phong ấn kiểu này đều cần một nhóm người cùng huyết mạch và đều có tu vi Vũ Linh Cảnh thực hiện thì phong ấn mới tồn tại lâu được. Đây chính là tiên giả tự sát tập thể!

Chính vì mấy nguyên nhân trên thuật phong ấn không gian này rất hiếm khi tồn tại.

Với nhưng hiểu biết của mình, Liễu Thiên hiểu rất rõ về không gian mình đang đứng. Điều này khiến hắn càng tò mò về gia tộc của mình! Vì đây là phong ấn huyết mạch nên trước kia gia tộc chắc chắn có người đạt tu vi Vũ Linh cảnh, theo hắn đoán thì không chỉ một người. Vậy tại sao bây giờ gia tộc hắn lại sa sút đến mức chỉ có mỗi một vị Hoành Không cảnh. Tại sao gia tộc hắn lại để Cơ gia và Triệu gia trèn ép?

Lúc này, có rất nhiều thứ Liễu Thiên không rõ nhưng hắn cũng không cố tìm hiểu làm gì. Vì nếu bí mật này hắn đáng được biết thì phụ thân và tứ thúc sẽ cho hắn biết, còn nếu hai người họ không muốn cho hắn biết thì hắn cũng không cần biết. Hắn cứ tập trung vào tụ luyện là được, mai sau mọi thứ sẽ dần sáng tỏ.

Bỏ xuống suy nghĩ vớ vẩn, Liễu Thiên khi này nhìn quanh một lượt ngọc bích thì không thấy có ẩn giấu cái gì bí mật nữa nên hắn bắt đầu quay ra cầm những cuốn sách trên mấy giá sách kia lên.

Cuốn đầu tiên là một cuốn sách màu vàng nâu có bìa vải sờn sờn, trên đó có ghi bốn chữ “Vô Ảnh Ma Diễm Công!”

Liễu Thiên cũng không có đọc cuốn này, hắn lại nhìn sang cuốn bên cạnh, rồi mấy cuốn bên cạnh nữa. Hắn nhẩm tên tưng quyển sách trong đầu: “Dương Khí Tọa, Thiên Ảnh Biến, Ngưng Linh Thần Băng Công, Tích Lịch Phi Long kiếm, Hoàng Dương Thần Lôi, Bão Quang Thiết Xương công,…

“Thiên Trọng Công!” Liễu Thiên đảo mắt một lượt mấy giá sách cuối cùng nhíu mày nhìn vào một cuốn bí tịch màu xám viền đen lẩm bẩm.

“Đây là một môn ở trong Vạn Điển Đường không có lưu truyền ở ngoài thư viện và những thư phòng hay bí phòng khác, như vậy tại sao ở đây cũng có?” Liễu Thiên nhớ lại mình đã đọc qua cuốn này khi vào Vạn Điển Đường.

“Cuốn này còn đầy đủ hơn ở Vạn Điển Đường, không phải nói cuốn ở Vạn Điển Đường chỉ bằng nửa cuốn này!” Liễu Thiên rất nhanh mở cuốn Thiên Trong công ra lật qua một lượt từ đầu đến cuối, hắn khi này không khỏi lắc đầu cảm thán.

“Tại sao gia tộc mình lại có một bảo tàng lớn như vậy! Trong đây toàn bí tịch lợi hại, ngay cả trong Vạn Điển đường của Kỳ Nhân các cũng không có?” Liễu Thiên lại tự đặt ra câu hỏi.

“Ài lại nghĩ nhiểu rồi! Bỏ đi, thời gian không còn nhiều, mình không thể ôm hết cả đống này được, làm sao nhớ hết được khẩu quyết và đồ án kinh mạch của những môn dị thuật này?” Liễu Thiên lúc này nhớ ra thời gian rất gấp thì tỏ vẻ khó xử không biết làm gì.

“Không được! Cái gì cũng có giới hạn, ta rất muốn ôm hết chỗ này ra ngoài nhưng lại không đủ sức nên đành chọn một vài bộ nghiên cứu thôi!” Liễu Thiên lắc lắc đầu rồi đưa ra quyết định.

Thế là hắn ngay tức khắc đọc thuộc hết cuốn Thiên Trọng công kia đã, dù sao hắn cũng nghiên cứu qua rồi nên cũng không tốn quá nhiều thời gian để học thuộc đoạn cuối của bí tịch này. Hắn trước kia không có hứng thú với môn này nhưng giờ trong đây cũng có nên tiện công học nốt đoạn cuối, biết đâu mai kia hắn lại vào được Vạn Điển Đường thì lại tìm hiểu ra được cái hay của môn công phu này.

Rất nhanh hắn thả cuốn Thiên Trọng công xuống rồi chạy nháo nhào khắp bốn giá sách để kiếm một môn nào đó học thuộc.

“Trong tu luyện thì khinh công rất quan trọng, nếu như khinh công hơn người thì gặp kẻ mạnh đánh không lại thì có thể chạy, gặp kẻ yếu muón chạy thì có thể đuổi, như vạy tốt nhất vẫn cứ kiếm một vài môn khinh công để luyện mới được!”

Liễu Thiên vừa tìm vừa nghĩ đến thứ mình muốn. Hắn liền thu hết bí tịch khinh công và thân pháp lại rồi bắt đầu tìm kiếm.

Hắn khi này lật từng cuốn từng cuốn bí tích khinh công ra đọc lời giới thiệu và đưa ra đánh giá của mình.

“Thiên Ảnh biến, quá nhiều ảo ảnh nhưng ảo ảnh thì vẫn là ảo ảnh. Đằng Vân quyết, cái gì mà cưỡi mây, không ổn, nếu không có mây thì sao, lằng nhằng phức tạp quá! Không Không đại pháp, dùng không khí nén lại trong cơ thể làm cho thân thể nhẹ nhàng, áp dụng với việc thải khí với tần xuất cao để di chuyển nhanh hơn. Cái này nghe giống cái bao tải thủng quá!”

“Phản Linh Tinh Lực Biến bộ pháp, chỉ còn cái này xem thế nào thôi. Nếu không thì vẫn cứ chọn cái Thiên Ảnh Biến!” Liễu Thiên cầm một cuốn sách to nhất trong đây lên lẩm bẩm.

Hắn lật trang đầu tiên ra nhưng lại không hề thấy lời giới thiệu, nó chỉ có một đồ án với mấy hoa văn liên kết đơn giản của nguyên thần.

Nhìn qua đồ án đầu tiên này Liễu Thiên lắc lắc đầu lại lật qua trang sau, phía sau chính là đồ án khác, nhìn có vẻ phức tạp hơn cái đầu một chút. Hắn lại nhìn qua rồi lại lật sang trang sau nữa, trang thứ ba tương tự có một đồ án khác, nhìn lại phức tạp hơn cái thứ hai một chút, chúng có nhiều điểm nối hơn nhiều đoạn giao hơn và có xuất hiện chữ cổ.

Liễu Thiên khi này không lật từng trang nữa mà hắn mở nhanh một loạt cuốn sách này luôn.

Điều làm hắn ngạc nhiên là tất cả cuốn bí tịch này đều là hình vẽ, từ trang đầu đến trang cuối đều là hình vẽ, cứ tầm mười trang lại miêu tả sự biến chuyển của một đồ án hay cách vận hành gì đó.

Lật hết tất cả cuốn bí tịch một lượt, Liễu Thiên chỉ biết nhíu mày thở dài. Cuốn sách này tạm thời hắn không hiểu chút gì bởi vì đều là hình vẽ và cổ văn. Nhìn vào mấy chữ cổ Liễu Thiên không hiểu gì nhưng hắn cũng nhận ra được đây cũng là Tiên Văn – dạng văn tự cổ xưa nhất.

“Nhìn môn khinh công này rất kỳ bí, mình cứ học thuộc ghi nó vào trong thức hải rồi mai kia sẽ nghiên cứu sau! Lại nói cái dạng ghi chép cũng gần giống với công pháp của mình, cả hai đều là đồ án. Như vậy lục lại chút kiến thức cũ về hình học không gian để nghiên cứu cũng tiện!” Liễu Thiên đang phân vân gì đó thì lại gật đầu quyết tâm nói.

Khác với người thường có bộ ký ức, người tu luyện có thức hải. Đó là nơi lưu giữ mọi thông tin của một dị giả. Thức hải đặc biệt hơn bộ ký ức là nó như một dạng lưu trữ cứng nên qua thời gian thông tin không bị quên đi như trong ký ức.

Lại nói thì thức hải nói ra thì xa xôi chứ thực chất nó chỉ là một khu giao diện giúp người tu luyện có thể xâm nhập và tìm tòi thông tin của não bộ. Người thường muốn nhớ một thứ gì đó thì học thuộc rất lâu nhưng sau một thời gian nhớ lại thì thông tin cũng rất mơ hồ chứ không thể tìm lại rõ ràng được. Còn người tu luyện thì chỉ cần đầu óc tốt một chút rồi ghi nhớ kỹ một thông tin hình ảnh gì đó thì cả đời thông tin đó sẽ lưu giữ trong não bộ. Khi cần tìm ký ức nào đó thì chỉ cần tiến vào trung tâm thức hải mà tìm là sẽ lấy được nguyên vẹn đoạn ký ức đó.

Một điều nữa là dù dị giả có thể tìm tòi ký ức nhưng không thể tự xóa bỏ hay chèn một cỗ ký ức một cách trực tiếp qua thức hải được. Muốn có thêm ký ức thì phải học, muốn xóa đi thì bắt buộc phải dùng nhiều biện pháp mạnh như đan dược hoặc dị thuật công kích linh hồn.

Đa phần lượng thông tin của một dị giả thu được trong một đời là rất nhiều vì chúng chỉ tăng lên chứ không bao giờ tự giảm đi. Rất may là bộ nhớ của não bộ của một người thường đã rất cao còn với dị giả thì sau quá trình tu luyện thì bộ nhớ đó càng khổng lồ nên không phải lo lắng một ngày nào đó bộ nhớ của mình bị đầy.

Lúc này, Liễu Thiên chưa tiến lên Khai Minh cảnh để mở ra thức hải nhưng từ khi có nguyên thần thì đã có thức hải. Hay nói cách khác thì bộ ký ức của hắn đã được nguyên thân nuôi dưỡng nên những gì hắn học được sẽ không dễ dàng lãng quên như trước. Chỉ là hắn phải chờ tiến lên Khai Minh cảnh để có thể điều khiển được thức hải, khi đó hắn sẽ dễ dàng lấy lại những kiến thức đã học được một cách đầy đủ không thiếu sót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.