Thiên Ý

Chương 12: Chương 12: Cái miệng làm khổ cái thân.




Tằng Nhất lúc này cười rồi lại nói: “Khi ta mới ra đời trên đầu chỉ có một sợi tóc nên phụ thân định đặt tên ta là Nhất Mao. Nhưng mẫu thân lại sợ ta mặc cảm vì cái tên nên đã đổi lại nên tên ta là Tằng Nhất. Nhưng từ nhỏ đến lớn xong thân của ta đều gọi ta là Mao nhi.”

Cả hai người Liễu Thiên ngừng cười, cả hai đều cảm thấy được Tằng Nhất rất đáng được kính trọng.

Bọn hắn không ngờ Tằng Nhất ngay lần đầu gặp đã đem mấy chuyện này ra kể cho mình nghe. Đây không phải là hành động dại dột mà là hành động thẳng thắn, không hề ngại ngùng về quá khứ, hắn không sợ người khác biết điểm xấu của mình.

Lúc này Tằng Nhất lại nói: “Khi bình thường ta nói tên mình ra thì mọi người đều sẽ cười rồi chê bai đủ kiểu. Nhưng ta lại không chê, tên do phụ mẫu đặt cho, dù tên là gì thì mình vẫn là mình, vẫn là con của họ, tên gì ta cũng thấy hay cả.”

Liễu Thiên gật đầu rồi mỉm cười nói: “Xem ra trời định chúng ta sẽ là bạn của nhau rồi!”

Cả ba nhìn nhau rồi cùng cười lớn.

Phòng ăn Tân quán nằm cạnh chi một, đây là một khu nhà lớn gồm ba dãy nhà tạo thành hình chữ U. Đáy chữ U kia chính là nơi nấu nướng của các trù sư. Hai dãy hai bên là nơi để các ngoại môn đệ tử ăn uống.

Ba người Liễu Thiên đứng ở cửa vào của phòng ăn, Hà Minh liền hỏi: “Bên nào đây?”

“Bên trái đi! Bên đó ăn cơm còn ngắm cảnh được, bên phải là cả tòa nhà chi một chán chết!” Tằng Nhất nói xong liền cất bước đi sang bên trái.

Dãy nhà bên trái cũng như bên phải là một dạng hành lang lớn, chiều rộng cũng phải đến 15 m, tổng cộng có bốn hàng bàn chia làm hai bên tạo thành một nối đi ở giữa. Đặc biết là ở đây chỉ có hai hàng cột chống mái cùng với lan can bao quanh mà không hề có tường. Đứng bên trong có thể nhìn ra ngoài, bền ngoài có thể nhìn vào trong. Chính vì vậy nó tạo lên một không gian khá thoáng đãng.

Ở cấp độ đệ tử ngoại môn thì không có phòng ăn kín đáo riêng tư, ít nhất phải thành nội môn đệ tử thì phòng ăn mới có một số phòng kín đáo. Nhưng kín đáo đối với mấy người Liễu Thiên là không cần thiết, họ cũng không có gì riêng tư cả.

Theo dãy bên trái đi vào, cả ba người đi dọc theo dãy nhà, chỗ này có mấy chục đệ tử cả nam cả nữ đang ngồi ăn uống. Ở phòng ăn thì không phân biệt chi phái, tất cả đệ tử Tân quán đều ăn chung tại đây.

Không khí ăn uống khá trầm tĩnh, chỉ có tiếng va chạm bát đũa không hề có tiếng nói chuyện. Chắc là do mới gặp mặt lên rất ít tiếng nói chuyện, mọi người chỉ tập trung vào ăn uống cho xong mà thôi.

Cả ba người đi hết dãy nhà này đến chỗ lấy đồ ăn.

Kỳ Nhân các là một quốc tông, những người vào đây đa phần đều có trợ cấp gia tộc nộp vào rất lớn nên ăn uống là việc khá đơn giản và không đáng nhắc đến. Vì vậy đồ ăn ở đây cũng rất đa dạng và ngon miệng, ở đây còn có một số món mà ở những cửa tiệm ăn bình thường bên ngoài không có.

Nhưng vì tính tiết kiệm nên mỗi đệ tử lấy đồ ăn cũng chỉ trong định mức mà thôi. Định mức này sẽ phụ thuộc vào sự quyết định của mỗi trù sư ở mỗi phòng ăn. Ăn uống chắc chắn là thỏa mái nhưng không có nghĩa là thích lấy bằng nào thì lấy.

Mỗi người đều lấy xong đồ ăn của mình, ba người ba khay bê ra một cái bàn cạnh phía hồ ngồi xuống.

Không cần nói gì cả ba bắt đầu bữa tối của mình.

Ăn được một lúc thì Liễu Thiên mới ngẩng đầu lên nói: “Thức ăn ở đây thật ngon a! Tiếc là ta ăn yếu quá, nhìn thì thèm nhưng không ăn được nữa!”

“Có thế mà người cũng kêu! Cứ là như cả đời chỉ còn một bữa ăn vậy!”

Hà Minh ngồm ngoàm nói.

Tằng Nhất đang ăn như hổ đói thì bỗng nhiên dừng lại, hắn thất thần nhìn về phía đằng sau Liễu Thiên.

Hà Minh cũng dừng lại, hắn lau miệng rồi cùng ngồi im nhìn.

Liễu Thiên thấy biểu tình của hai người cũng quay người lại nhìn.

Ở hoa viên ở giữa hai dãy nhà có một con đường nhỏ đi xuyên từ ngoài cửa nhà ăn đi vào đến chỗ lấy đồ ăn.

Trên con đường đó có một nhóm nữ đệ tử đang đi đến, trong đám mấy nữ đệ tử đó có một người đi giữa tỏ ra nổi trội và đặc biệt nhất.

Đó là một thiếu nữ tóc đỏ, một màu tóc rất lạ. Nàng tầm mười một mười hai tuổi, dáng người hơi cao có chút hơi gày, nhưng đây là một vóc dáng chuẩn của một tiểu cô nương. Nàng có gương mặt vô cùng thanh tú, đôi mắt to ngây thơ, nước da trắng hồng, mái tóc đỏ dài đến ngang lưng. Nàng bước đi thong thả trong tà áo màu trắng, mỗi bước đi làm cho tim bao người phải đập loạn nhịp.

Nàng đi đến đâu mọi người hai bên đều phải quay ra nhìn, không khí bỗng trở lên xôn xao nhộn nhịp.

Tằng Nhất hai mắt nhìn theo miệng lẩm bẩm: “Vào chi này đúng là không uổng!”

Sau một hồi thất thần, Liễu Thiên liền hỏi: “Đó là ai thế?”

Tằng Nhất chố mắt lắc đầu nói: “Ta biết sao được!

Hắn quay sang Hà Mính nói:

“Hà Minh chắc chỉ có ngươi là biết!”

“Ta cũng không biết!” Hà Minh lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.

“Đùa chứ! Thế mà ngước ra nhìn như người quen vậy!” Liễu Thiên thất vọng.

Hà Minh tức giận phồng má trợn mắt nói: “Đẹp thì ngắm chừ cần gì biết là ai!”

Đúng!”

Tằng Nhất phụ họa theo.

“Ừm cũng đúng a! Xinh thì ngắm chứ sao phải quen biết!” Liễu Thiên thầm gật đầu, hắn lại quay lại nhìn bóng dáng của tiểu mỹ nhân kia.

Rất nhanh đám nữ đệ tử đó đã đi mất, Liễu Thiên xoa xoa tay trước mặt hai tên háo sắc kia rồi nói: “Được rồi! Người ta đi rồi! Các ngươi ăn nhanh lên chúng ta cùng phải về nữa!”

“Ngắm xong thấy no luôn!” Hà Minh xếp gọn bát đũa vào khay nói.

“Ta cũng đủ rồi!” Tằng Nhất cũng tương tự đã ăn xong.

Liễu Thiên đứng dậy đầu tiên, hắn bê khay của mình lên rồi nói: “Giá nàng ta đến sớm chút nữa thì chúng ta giờ đang ở phòng rồi cũng nên!”

Hai tên kia chỉ cười rồi bê khay lên, cả ba bê khay của mình đi thẳng ra đằng sau. Đằng sau dãy nhà này có một khu để phục vụ những công tác chuẩn bị, bát đĩa ăn xong đều được mang ra đây. Nhưng đám người Liễu Thiên không nhất thiết phải tự thu dọn, bọn hắn thu dọn là do tiện đường đi ra đó rửa chân tay.

Cả ba từ đằng sau đi về, cả ba vừa đi vừa bàn tán về nữ đệ tử xinh đẹp kia, ba tên vừa bàn tán vừa cười rất vui vẻ.

“Thật xinh đẹp a! Ta mà có vợ như vậy thì chẳng màn đến tu luyện nữa! Ngày ngày hưởng lạc! Haha!” Tằng Nhất điệu bộ giâm tặc cười nói.

“Haha! Ngươi chỉ xuy nghĩ linh tinh!” Hà Minh liền mắng.

“Người thì kém chắc, ta sợ người còn…”

Tằng Nhất đang nói thì bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt đại biến vì trước mặt bọn họ chính là đám nữ đệ tử kia

Không hẹn cả ba đều im bặt, không tên nào nói gì cả!

Gương mặt dễ thương hiền dịu của nữ đệ tử tóc đỏ xinh đẹp kia bỗng thay đổi. Thay vào đó là một gương mặt đầy hắc tuyến, ánh mắt như bốc hỏa nhìn hướng ba người Liễu Thiên.

“Các ngươi vừa nói gì?” Nàng gằn từng chữ, theo lời nói của nàng những nữ đệ tử khác cũng lùi ra sau.

Mọi xung quanh thấy động tĩnh vừa rồi thì đều tập trung nhìn ra.

“Xem kìa, có lộn xộn, đám nào lại dây vào đóa hoa đầy gai kia, bọn chúng không muốn sống nữa à?”

“Nàng tuy cũng như chúng ta là môn đồ mới nhưng không thể chêu vào được.”

“Không biết mấy tên kia định làm gì?”

Cả đám xung quanh đây đều hướng đó bình luận, có kẻ đứng dậy có kẻ thì vẫn ngồi đó. Tất cả đều có vẻ mặt vui vẻ khi kẻ khác gặp họa.

Lúc này, cả ba người Liễu Thiên mặt tái đi, bọn chúng không phải sợ ăn đòn nhưng mà ăn đòn bởi một nữ nhân thì đúng là mất mặt. Đồng thời bọn hắn lại sai nữa nên càng không giám đánh trả.

Nghĩ vậy cả ba chuẩn bị quay đầu chạy, dù sao chạy tuy nhục nhưng cũng đỡ hơn bị đánh.

Nữ đệ tử kia bê khay cơm đi từng bước ép về phía ba người Liễu Thiên, một cỗ uy áp vô hình được tạo ra làm cả ba người dúm lại.

“Xin lỗi!”

Không ai bảo ai cả ba người cùng nói xin lỗi.

Vù!

Nữ đệ tử kia chưa kịp nói gì hay nổi giận thì cả ba người đã như bay chạy đi, mỗi người tản ra một hướng chạy rất nhanh ra khỏi phòng ăn này. Nữ đệ tử kia quay ra thì đã thấy bọn hắn đã chạy được một đoạn rồi.

Cả ba đồng lòng nhất trí tẩu vi thượng sách, mỗi người một hướng chạy không quay đầu nhìn lại luôn.

Lúc này, nữ đệ tử kia cũng chỉ đứng nhìn theo mà thôi, nàng biết giờ mình có đuổi thường cũng chưa chắc đã kịp vì tốc độ của mấy tên thật là nhanh. Mà vận nguyên thần thì lại quá khoe khoang, đồng thời bắt được cũng chẳng thể làm gì vì bọn chúng đã xin lỗi rồi. Mà nữ nhi như nàng đi đuổi nhau với nam đệ tử thì thật mất hết mặt mũi nên nàng chỉ đứng đó coi như bỏ qua chuyện này.

Thế nhưng bỏ qua thì bỏ qua nhưng vị tiểu cô nương này vẫn tỏ vẻ hậm hực khó chịu.

Thấy vậy, một nữ đệ tử khác đằng sau cũng đi lên khuyên bảo an ủi: “Thôi bỏ đi, mấy tên ăn hại đó chấp làm gì?”

Nữ đệ tử xinh đẹp này nhìn theo ba người Liễu Thiên hừ một cái rồi quay ra kiếm một bàn ngồi xuống.

Ba người Liễu Thiên chạy một mạch về đến tận dãy nhà chi sáu của mình mới dừng và tụ họp lại.

Cả ba đi từ từ lại chỗ hoa viên giữa sân rồi ngồi xuống thở.

“Hừ hừ! Hừ hừ! Những tiếng thở dồn dập của cả ba tên.

“Cái miệng làm khổ cái thân, vừa ăn xong đã chạy thế này thì chết mất!” Liễu Thiên tự mắng.

Tằng Nhất thất thểu nói: “Ai ngờ vừa quay lại đã gặp nàng cơ chứ!”

“Xinh đẹp nhưng tính cách khá dữ dằn! Ta xem ra thì tu vi cũng rất cao!” Hà Minh thở ra một hơi rồi thầm than.

“Thôi về tắm rửa rồi tu luyện thôi! Ngày sau phải cẩn thận hơn!” Liễu Thiên đứng dậy nói.

“Ừm! Ngày mai chúng ta có buổi học đầu tiên đó!” Hà Minh nhắc nhở.

Cả ba đi lên phòng của mình, theo thứ tự thì phòng ba người lần lượt là 18 19 20.

Trăng đã lên cao, cảnh vật trở lên yên tĩnh.

Trong từng dãy nhà đều rất yên ắng, ở dãy nhà chi sáu một số phòng vẫn có ánh đèn, còn đa số thì đều đã đi ngủ rồi.

Trong phòng ánh đèn do quang thạch phát ra có ánh sang trắng nhìn không khác mấy đèn huỳnh quang thời hiện đại.

Ngồi trên giường, Liễu Thiên tiếp tục luyện tập hấp thụ linh khí.

Nguyên thần là thứ được tạo ra từ quá trình tu luyện hàng ngày. Nguyên thần tuy là năng nượng phục vụ cho cơ thể nhưng cơ thể không thể tạo ra nó được, mà phải qua hấp thụ và chuyển đổi từ linh khí mà thành.

Chính vì vậy tu luyện là một công việc rất thường xuyên của mỗi dị giả. Muốn tiến cảnh, muốn mạnh mẽ chỉ có một cách là tu luyện.

Nguyên thần sẽ được chuyển hóa và tích tụ trong đan điền. Muốn tiến cấp thì phải tu luyện tích tu nguyên thần lấp đầy đan điền.

Trong cơ thể, đan điền một thứ hư vô mà có thực, nó là nơi tập trung của sức mạnh của một cơ thể. Kể cả là người tu luyện hay không thì đan điền vẫn là nơi tụ tập khí lức và sức mạnh.

Từ khi sinh ra đan điền của mỗi người sẽ có kích thước khác nhau. Tuy vậy nhưng dao động kích thước là không đáng kể, chênh lệch cũng rất nhỏ. Nhưng thỉnh thoảng cũng có một số dạng đan điền đặc biệt thì nó lại khác hoàn toàn.

Nói về tích tụ nguyên thần và đột phá. Đan điên như một căn nhà chứa nguyên thần, một căn nhà thì cũng có lúc đầy và đạt đến trạng thái bão hòa. Lúc này là lúc không thể tăng tiến thêm được nữa và cần đột phá.

Liễu Thiên giờ đang ở Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng, đan điền của hắn bây giờ mới chỉ chứa được hai phần ba là nguyên thần mà thôi. Hắn vẫn chưa đạt đến trạng thái bão hòa, việc của hắn bây giờ chính là tích chữ thật nhiều nguyên thần để lấp đầy đan điền của mình.

Tu luyện thì rất lâu mới lấp đầy đan điền nhưng chỉ một lần chiến đấu có thể sẽ tiêu hao chỗ tích chữ đó. Như vậy chẳng phải càng đánh nhau nhiều thì càng tiến giai chậm? Điều này hoàn toàn không đúng!

Đan điền nói là một nơi chứa nguyên thần nhưng chính bản thân nó cũng được nguyên thần cấu tạo thành. Mỗi khi nguyên thần dồn về đây sẽ được đan điền hấp thụ trước để tạo căn cơ trong đan điền. Sau đó lượng nguyên thần tiếp theo mới hình thành lượng dự trữ bên trong đan điền để cho con người sử dụng. Muốn tăng lượng nguyên thần trong đan điền trước tiên phải đủ nguyên thần cho đan điền hấp thụ đã.

Nếu nói đơn giản đan điền như một thùng nước, nước đổ vào đầu tiên sẽ được thành thùng hấp thụ rồi mới hình thành nước bên trong thùng. Nước đến đâu thì thành thùng chỗ đó đã hấp thụ đủ nước đến đó, và nước đã hấp thụ đó không thể đổ ra được nữa, nó cấu tạo nên thùng. Lượng nước cấu tạo lên thùng nhiều hơn rất nhiều lượng nước mà thùng có thể chứa được. Đó chính là nghich lí trong tu luyện.

Như vậy nếu dùng hết nước trong thùng thi khi đổ nước lại sẽ không tốn nhiều nước như lần đầu tiên nữa, thậm chí chỉ bằng một phần của lần đầu tiên mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.