Liễu Thiên theo bản đồ đi sang khu Tân Quán.
Trong mỗi cung sẽ chia ra làm hai nơi cơ bản, một là nơi của những đệ tử ngoại môn đã hoàn thành một năm đào tạo, nơi đó gọi là Thường Quán. Một nơi nữa là dành cho những đệ tử mới gia nhập tông môn, chỗ này gọi là Tân Quán.
Tân Quán lại chia ra làm mười chi từ chi một đến chi mười, Liễu Thiên ở chi thứ sáu.
Theo sơ đồ hắn dần đi đến dãy nhà của chi mình.
Ở cạnh viền hướng tây có mười dãy nhà song song nhau, mỗi dãy cách nhau một cái sân cùng một hoa viên. Liễu Thiên đi vào dãy thứ sáu.
Chỗ này cũng có một số đệ tử đang tản bộ, một số người đang bàn chuyện phiếm. Liễu Thiên ngước nhìn lên dãy nhà của mình.
Dãy nhà này cũng không lớn lắm, nó có hai tầng, mỗi tầng có tầm mười mấy phòng.
Liễu Thiên đi vào hành lang tầng một, hắn nhìn qua một lượt rồi đi lên tầng hai.
Chìa khóa phòng của hắn có một cái thẻ nhỏ, trên đó có ghi số phòng của hắn, hắn ở phòng thứ mười chín.
Lên tầng hai, Liễu Thiên đi ra hành lang phía bên phải, mà đi qua các phòng ở đây Liễu Thiên đều thấy có người ở rồi. Hắn hình như là kẻ đến muốn nhất trong chi rồi!
Đi đến phòng số mười chín, Liễu Thiên mở của đi vào.
Căn phòng rộng tầm 30 m2, bên trong nội thất khá đơn sơ. Ở đó chỉ có một cái giường, một cái bàn, hai cái ghế và một cái tủ. Được cái là phòng này rất sạch sẽ, lúc vừa đi vào Liễu Thiên còn cảm thấy một mùi thơm thơm dễ chịu.
Hắn đoán không nhầm thì phòng này trước đây của một nữ đệ tử, người đó giờ có thể đã thành nội môn đệ tử hoặc là chuyển sang bên thường quán rồi.
Ôm đống quần áo để lên giường, Liễu Thiên đi quanh phòng một lượt.
Kẹt!
Hắn leo lên giường mở cửa sổ cạnh đó ra, hắn ngồi xuống ngắm nhìn ra ngoài.
Trong tầm mắt của Liễu Thiên chỉ là dãy nhà của chi bảy, từ độ cao này không thể nhìn xa hơn được. Hắn ngồi thất thần một hồi, hai mắt hắn chăm chú nhìn dãy rừng trúc nhỏ phía cạnh tường bao rồi nghĩ vớ vấn.
Một lúc sau, hắn bắt đầu kiểm tra quần áo mới được phát.
Kiểm tra một lượt, tổng cộng có bốn bộ quần áo, hai bộ là ngoại trang đồng phục, hai bộ là đồ dùng khi luyện tập.
Ngoại trang là một bộ đồ mỏng, màu xanh pha trắng, ống tay có viền hoa văn xanh dương, đằng sau lưng có biểu tượng một cánh đào lớn bằng bàn tay, bên trong đó chia làm hai nửa. Phía trên có số mười hai, phía dưới có ghi một chữ Càn.
“Thế chi sáu thì biểu hiện qua cái gì nhì?”
Liễu Thiên nhìn hết một lượt nhưng vẫn không thấy chi sáu được ghi ở chỗ nào cả.
“Đây rồi!”
Ở phía ống áo bên trái có một biểu tượng nữa, ở đó có một hình tròn, bên trong có ghi chi sáu.
Nhìn hai bộ quần áo để luyện tập, đây là những dạng trang phục khá gọn gàng và mát mẻ, hai đôi giày cũng khá chắc chắn.
Cầm mấy thứ tư trang đó bỏ vào tủ, Liễu Thiên ngồi ra bàn, hắn mở cuốn chỉ lang ra đọc.
…
Nửa canh giờ sau, bên ngoài có tiếng ồn ào, Liễu Thiên vất cuốn sách đó xuống đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này bên ngoài có khá đông những đệ tử đang đứng ở hành lang. Mọi người đang làm quen đồng thời bàn tán về những thứ mình biết.
Nhìn qua một lượt thì Liễu Thiên hình như vẫn là kẻ lớn tuổi nhất. Trước mặt Liễu Thiên có tổng cộng sáu người, trong đó có năm nam, một nữ. Nữ đệ tử kia tầm mười hai mười ba, ngoại hình bình thường, Liễu Thiên cũng không để ý cho lắm mà nàng ta cũng không để ý đến hắn.
Mấy đệ tử nam kia đều tầm mười hai mười ba tuổi, không có tên nào đặc biệt cả. Nhìn cách ăn mặc thì và tuổi tác thì biết những kẻ này đều là những người của các gia tộc trực thuộc giống như Liễu Thiên.
Liễu Thiên mỉm cười đi lại nói: “Xin chào! Ta là Liễu Thiên, rất hân hạnh được ở cùng mọi người!”
Cả đám kia thấy vậy đều đứng im không nói gì, một số người còn trực tiếp rời đi. Nhưng trong đó vẫn có một người trả lời Liễu Thiên.
“Hân hạnh! Ta là Hà Minh.”
Liễu Thiên gật đầu, hắn đứng ra hành lang gần Hà Minh. Hắn không biết nói gì nữa, hắn nhìn ra ngoài trời nói vu vơ: “Môi trường ở đây thật tốt!”
Hà Minh là một thiếu niên bình thường, gương mặt non nớt, trên gương mặt đó còn hiện lên một vẻ hiền lành chất phác.Hắn chỉ đứng đến vai Liễu Thiên mà thôi.
Bề ngoài non nớt nhưng tên này lại rất hiểu biết, hắn cũng nhìn ra ngoài rồi nói: “Một quốc tông chắc chắn phải tốt rồi. Chúng ta mới là ngoại môn đệ tử nên vẫn chưa thực sự được tông môn coi trọng. Nếu như được tông môn bồi dưỡng thì cuộc sống lúc đó mới gọi là xa hoa.”
Liễu Thiên tò mò hỏi: “Ngươi có biết tỷ lệ thành nội môn đệ tử của những người như chúng ta là bao nhiêu không?”
“Trước đây khi giới hạn tuổi là tuổi thì tỷ lệ đó là chưa đến sáu thành, giờ giới hạn tuổi là mười tám thì ta nghĩ không quá bốn thành.”
Hà Minh bình thản nói ra, hắn nói xong liền nhìn Liễu Thiên định nói gì nhưng lại thôi.
Liễu Thiên mỉm cười, hắn biết Hạ Minh đang chê mình. Nhưng hắn không lấy làm lạ, ở đây mọi người đều lấy thực lực làm đầu vì thế những ai tu luyện kém cỏi đều bị coi thường. Liễu Thiên cười là vì đối phương tuy biết hăn kém cỏi nhưng không xa lánh hắn, không muốn nhắc đến nỗi khổ của hắn, chỉ vậy thôi là hắn cũng cảm giác được người này đáng để kết bạn.
“Ta giờ mới Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng, nói ra đúng là mọi người coi thường rồi. Nhưng ta vẫn tin mình có thể trở thành nội môn đệ tử.” Liễu Thiên thoải mái nói ra tu vi cùng ý nghĩ của mình.
Hạ Minh lắc đầu nói: “Tu luyện phụ thuộc vào nhiều yếu tố, không phải ai cũng có căn cơ tốt để tu luyện. Mỗi người cứ cố gắng hết sức của mình là được, kết quả có thấp thì mọi người cũng không có quyền chê trách mình vì mình đã làm hết sức.”
“Ừm!” Liễu Thiên gật đầu.
Hạ Minh lại tiếp tục nói: “Ta đây bắt đầu tu luyện từ năm sáu tuổi, đến nay đã sáu năm nhưng cũng chỉ đạt Linh cơ cảnh đệ tứ trọng. So với ngươi thì không hơn là bao.” Tên này đang giấu nghề vì không muốn Liễu Thiên tủi thân nên mới kiêm tốn vậy.
“Haha! Chắc vậy không?” Liễu Thiên cười lớn nói.
Hạ Minh nghe Liễu Thiên hỏi vậy liền lắc đầu nói: “Tư chất không tính là gì?”
Liễu Thiên gật đầu, hắn biết Hạ Minh này chắc chắn đã trải qua một tuổi thơ không tầm thường. Dựa vào cách đối nhân sử thể, cách ứng xử cùng những nhìn nhận về cuộc sống cũng biết Hà Minh là một người từng trải. Còn về việc tu luyện từ năm sáu tuổi đến giờ mới đạt Linh Cơ cảnh đệ tứ trọng, đây chắc chắn là có một nguyên nhân nào đó đặc biệt.
Theo như Liễu Thiên biết thi độ tuổi từ sáu đến tám tuổi tuy có thể bắt đầu tu luyện nhưng không tính là gì cả. Ở độ tuổi này mỗi hài tử đều chỉ làm bước đầu tiên là làm quen với linh khí trong thiên địa mà thôi. Rất ít trường hợp tu luyện được ở độ tuổi này.
Đến khi đủ tám tuổi cơ thể mới phát triển nộ tuyến kinh mạch rõ ràng, lúc đó mới xuất hiện đan điền. Khi đó mới chính thức bắt đầu tu luyện.
Liễu Thiên thầm suy tính, theo như Hà Minh nói thì hắn mất năm năm mới đạt Linh cơ đệ tam trọng. Mà mỗi cảnh giới thì tầng sau đều khó tiến giai hơn tầng trước. Nghĩ đến đây Liễu Thiên liền hỏi: “Năm trước ngươi có việc bận à?”
“Tại sao lại hỏi thế?”
Hà Linh ngạc nhiên hỏi lại.
“Thì cứ trả lời đi đã!” Liễu Thiên lại nói.
Hà Minh lắc đầu nói: “Không! Ta năm trước vẫn bình thường!”
Liễu Thiên nghe vậy thì cười nói: “Như vậy thì lạ nhì! Nếu nói thế một năm trước đây ngươi chưa đạt đến Linh cơ cảnh đệ nhị trọng. Ngươi quả thật là một nhân tài a!”
Theo Liễu Thiên biết thì tất cả mọi người một bắt đầu tu luyện cao hơn thì đều phải gia nhập tông môn để gièn luyện. Mà khi một người đủ điều kiện gia nhập thì chắc chắn không chậm chễ. Tông môn thu nạp đệ tử một năm một lần, lần trước còn chưa đủ điều kiện mà lần này đã thừa thì người đó chắc chắn không phải dạng vừa rồi.
Hà Minh gật đầu nhìn Liễu Thiên bằng ánh mắt tán thưởng nói: “Ngươi quả nhiên suy nghĩ thông minh. Nói thật ta tu luyện cũng không tính là gì, chỉ là có chút việc bận nên năm nay mới đến đây!”
Hà Minh lại nhíu mày hỏi: “Ta không hiểu người thông minh như ngươi thế nào lại tu luyện chậm như vậy?”
Hắn lắc đầu phụ định trước: “Không thể có truyện ngươi không hiểu cách tu luyện được?!”
“Ta trước đây ham chơi không tập trung vào tu luyện, mới khi đến Kỳ Nhân các ta mới biết mình cần phải tu luyện thật nhanh.” Liễu Thiên giải thích.
“Nói vậy còn nghe được! Vậy từ sau chúng ta là bạn rồi!” Hà Minh gật đầu vui vẻ nói.
Hai người đứng nói chuyện một hồi thì trời cũng tối dần.
Hạ Minh quay qua hỏi Liễu Thiên:
“Ngươi đói chưa, chúng ta đi ăn cơm?”
“Đi! Ta cũng đói rồi!”
Liễu Thiên hưng phấn nói, cứ ăn là hắn hưng phấn!
Hai người khóa cửa phòng lại rồi cùng nhau đi ăn tối.
Trong mỗi cung có bốn khu chính. Trong đó hai chỗ giành cho đệ tử là Tân Quán và Thường Quán, hai chỗ giành cho trưởng não, chấp sự và quản sự. Căn cứ theo đó cũng có bốn phòng ăn uống lớn cho bốn khu đó.
Theo sơ đồ thì phòng ăn Tân Quán nằm cạnh dãy nhà của chi một, một mặt nữa của nó là nằm cạnh một cái hồ nhỏ.
Hai người Liễu Thiên đang hướng tới đó mà đi, lúc này cũng là chiều tối nên mấy người đệ tử khác cũng bắt đầu đi ăn tối. Tất cả đều tủ tập đi xuống cầu thang.
“Nhường đường! Nhường đường nào!” Một tên thiếu niên tầm tuổi Liễu Thiên mang theo một đống hành lí đứng dưới cầu thang kêu lớn.
“Á đây rồi! Cuối cùng thì cũng có một tên tầm tuổi mình!” Liễu Thiên vui sướng trong lòng, hắn có cảm giác như tìm được người thân vậy.
Đám người Liễu Thiên tránh sang một bên cho tên kia đi lên.
Tên kia lệnh khệnh đi lên, hắn vừa đi lên đến tầng hai liền quay lại hỏi: “Mọi người đi ăn tối đó hả?”
Giống như Liễu Thiên, không ai trả lời tên này.
Mọi người tiếp tục đi xuống, chỉ có hai người Liễu Thiên là dừng lại, Liễu Thiên nhìn tên kia một lượt.
Đây là một thiếu niên mười năm tuổi, gương mặt không có gì đặc biệt lắm nhưng nhìn kỹ thì có điêm lấu cá tinh nghịch. Tên này có vẻ là một kẻ thích nghịch ngợm sáng chế. Những thứ hắn mang theo đều là những thứ đồ vớ vẩn linh tinh mà người ngoài nhìn vào không biết đó là cái gì.
Nhìn qua tên này một lượt, Liễu Thiên nói: “Ngươi là người ở phòng hai mươi?”
Tên kia gật đầu, hắn để đống đồ xuống rồi nói: “Đi ăn cơm hả, chúng ta đi chung đi.”
Tên này nói xong định đi ra chỗ hai người Liễu Thiên.
“Đống đồ đó chặn cả cái nối đi như vậy chắc lúc ngươi về đã bị người khác dọn đi rồi. Ngươi cất đồ đi, chúng ta có thể đợi!”
Hạ Minh giơ tay chặn lại nói.
Rất nhanh tên kia gật đầu mạnh một cái rồi quay người khoác đống đồ lên theo hành lang chạy đi. Tên đó chạy đến đâu thì tiếng leng keng đến đó.
Tiếng leng keng đã hết, tên kia chạy lại đi đến gần hai người Liễu Thiên rồi tự giới thiệu: “Ta là Tằng Mao! Hai ngươi tên gì?”
“Liễu Thiên!”
“Hà Minh!”
Cả hai người cùng đáp.
Tằng Mao nhíu mày hỏi: “Các ngươi không cười tên của ta sao?”
Hà Minh vẻ mặt không chút biểu tình nói: “Tên cũng chỉ là thứ để gọi, con người mới quan trọng!”
Liễu Thiên không nói gì nhưng những gì Hà Minh nói cũng rất hợp với xuy nghĩ của hắn. Tên tuy quan trọng nhưng con người mang tên chứ tên không mang con người. Danh xưng có hay có dở, người có tốt có xấu, tên tuổi của một người không thể nói lên con người đó được! Nhưng nói thật tên của tên này cũng buồn cười thật.
Tằng Mao cười hà hà nói: “Tằng Mao là tên khi mẫu thân của ta hay gọi, tên thật của ta là Tằng Nhất!”
Haha! Haha!
Nghe đến đây phì cả hai người Liễu Thiên đều bật cười.
Liễu Thiên vừa cười vừa nói: “Nhất Mao! Haha! Mẹ ngươi thật biết cách đặt nhũ danh.