“Đệ ta dẫn đi, không ngươi loay hoay đến tối cũng không tìm được đâu!” Liễu Nhân Toàn lắc đầu nói.
Liễu Thiên câm tờ giấy tự tin nói: “Cháu tìm được! Dù sao cũng lớn rồi! Tứ thúc yên tâm đi!”
Liễu Nhân Toàn nghĩ gì đó rồi mỉm cười nói
“Ừ! Đi đi!”
Liễu Thiên cũng không lưu luyến nhiều, hắn quay người đi về phía những con đường trước mặt.
Kỳ Nhân các chia ra làm năm khu.
Đầu tiên là Chính đường, nơi các tầng lớp cao tầng làm việc, nơi này thường dùng để bàn bạc hay tổ chức những sự kiện chính của tông môn . Nó lằm ở giữa, nếu đi từ hướng cổng vào thì nhìn thấy nó nằm phía bên trái của con sông ngay sau đại quảng trường.
Khu thứ hai là hậu viện, đây là nơi ở và làm việc của những tầng lớp bí mật của Kỳ Nhân Các, nơi này rất ít người biết đến! Hậu viện nằm sau Chính đường và cùng ở phía bên trái của Lạc hà.
Khu thứ ba là Y viện, đây là nơi đào tạo y sư, dược sư, nuôi trồng linh dược và cũng là nơi chữa trị cho bệnh nhân. Nó nằm phía cuối cùng phía bên phải Lạc Hà và giáp với Tử Quang Sơn.
Khu thứ tư là Nội viện, đây là nơi của nội môn để tử sinh sống và luyện tập . Nó nằm cùng phía với Y viện, nếu đi từ cổng vào thì phải qua Nội Viện mới đến Y Viện.
Khu thứ năm là Ngoại Viện, đây là nơi của ngoại môn đệ tử sinh sống và luyện tập. Nó nằm ngoài cùng bên trái, và cũng là khu có diện tích lớn nhất. Khu này có sức chứa đến mấy vạn người, những công trình ở đây không hoa lệ mà rất thực dụng.
Ở giữa các khu là những hoa viên cùng ao hồ nhỏ, cái mỏm đá tiểu sơn, cùng một số phong cảnh khác. Trong mỗi khu đều có sân nhỏ và quảng trường cùng các sân tập riêng tạo nên cảnh vật hòa hợp.
Kỳ Nhân các như một cái bánh được Lạc hà chia làm hai phần không bằng nhau, chính vì vậy nửa lớn chính là sự bố trí của ba khú, nửa nhỏ là hai khu .
Nhìn sơ qua thì Kỳ Nhân các chỉ có vậy, nhưng nếu để đi bộ thăm quan hết thì cũng phải mất mấy mấy tuần.
Liễu Thiên đang đi vào khu ngoại viên phía bên trái.
Ngoại viên này là chia làm mười hai khu nhỏ, mỗi khu là một đội . Khi các đệ tử vào Kỳ Nhân các sẽ được bố trí vào một đội, mỗi đội có khu sinh hoạt riêng và luyện tập riêng .
Dựa theo thông tin thu thập được thì Kỳ Nhân các sẽ chia thành từng đội để tiến hành sơ luyện.
Mỗi đệ tử ngoại môn sẽ phải học tập tối thiểu một năm tại đây. Trong một năm những ngoại môn đệ tử sẽ được đào tạo tất cả những kiến thức cơ bản về dị giả. Sau một năm mọi người đều đủ điều kiện dự thi vượt cấp thành nội môn đệ tử. Những người không vượt cấp thành công thì vẫn tiếp tục ở đây đến khi mười tám tuổi.
Liễu Thiên cầm tờ giấy có ghi đội của mình, hắn lẩm bẩm: “Đội mười hai! Cung Càn! Chi sáu!”
Hắn đi một hồi rồi đừng lại, hắn đã đi vào một khu mới. Ở chỗ này lại là một khu rộng lớn có rất nhiều công trình.
Liễu Thiên nhìn lên một cái cổng lớn trên đó có gi số và chữ.
“Đội mười ! Cung chứ Tốn!” Hắn đọc rồi thầm nghĩ: “Chỗ này quá rộng, chỉ một đội cũng mấy ngàn người cho nên khu viện của mỗi đội cũng vô cùng rộng lớn, cứ như một thành thị vậy!”
Hắn lắc đầu đi vòng lại con đường vừa rồi, lúc này hắn ước gì mình có một tấm bản đồ chỗ này đồng thời hắn cũng hối hận vì không nhờ tứ thúc dẫn đi. Lúc đó hắn cứ nghĩ tuy chỗ này rộng nhưng mình sao lại không tìm được chứ.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn cũng cảm thấy đây là một cơ hội đi thăm quan quang cảnh chỗ này.
Liễu Thiên đang đi loăng quăng rồi ngồi nghỉ ở một cái đình bên một hồ nhỏ. Đây là vùng giữa các đội tuy có công trình nhưng rất ít khi thấy đệ tử qua lại, họ đa số đều sinh hoạt chủ yếu ở trong khu của mình. Phong cảnh thạt vắng vẻ và yên tĩnh.
Ngồi một lúc, Liễu Thiên bỗng nhìn thấy phía bên kia hồ có một bóng người đang theo con đường nhỏ đi lại.
Người kia đi gần lại, Liễu Thiên đánh giá người này một lượt.
Đây là thiếu niên tầm tuổi hắn, dáng người mảnh khảnh khoác lên người bộ đồng phục khá thùng thình. Tên này dáng vẻ mệt mỏi, hắn cúi gằm mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt chán nản, ánh mắt vô thần, hắn cứ như một cái xác di động vậy. Tên này đi qua Liễu Thiên nhưng cũng không thèm nhìn đến một cái mà cứ thế lừ đừ đi qua .
Liễu Thiên chạy ra chặn lại hỏi: “Huynh đệ có thể chỉ cho ta đội mười hai ở đâu được không ?”
Tên kia ngẩng lên nhìn Liễu Thiên bằng ánh mắt rất lạ nhưng không hề nói gì mà lại tiếp tục đi .
Liễu Thiên nhíu mày rồi cũng đi theo, dù sao quanh những con đường trong khu này cũng không có ai khác. Trời đang nắng nữa, hắn không thể cứ ngơ ngơ ở đó được, theo tên này có khi lại gặp những người khác .
Rẽ trái rẽ phải mất lượt rồi lại đi thẳng đi qua nhiều rừng trúc hoa viên cuối cùng tên kia đi vào một khu mới . Liễu Thiên đi đến gần hắn nhìn lên cổng rồi khẽ mỉm cười một cái, đây chính là đội mười hai hắn cần tìm.
Quanh mỗi đội đều là một lớp tường bao, nó không cao lắm đây cũng chỉ là gianh giới mà thôi.
Liễu Thiên qua cổng bước vào bên trong .
Đầu tiên vào là một cái sảnh nhỏ, nhìn ra phía sau có một cái cổng trên đó lại ghi ba chữ.
“Cung chữ Đoài!”
“Thì ra đây là một trong những nối vào đội mười hai, nối này đi thẳng vào Cung chữ Đoài!”
Liễu Thiên suy tính rồi rất nhanh bước vào phía trong.
Hắn thầm tính, có tám cung theo phương vị bát quái, mỗi cung có một hướng cổng vào khác nhau nhưng khẳng định sẽ có một chỗ mà cả tám cung đều nối đến. Hắn không muốn lòng vòng bên ngoài mà đi thẳng vào trung tâm đội mười hai. Sau đó từ đó tìm ra cung của mình.
Liễu Thiên nghĩ cách của hắn là hay nhưng thực ra nếu hắn tìm hiểu chút ít về ngũ hành bát quái thì chắc chắn sẽ biết nếu từ ngoài vào thì cung chữ Càn nằm phía bên trái cung chữ Đoài. Như vậy hắn chỉ ra cổng rồi đi về bên trái rồi vào một cái cổng khác là xong.(Người ở đây chỉ dùng bát quái tiên thiên)
Có điều là hắn không biết!
Hắn bước vào bên trong.
“Một cung này tính sơ qua cũng phải bằng một trường đại học của thế giới mình trước kia. Không, có khi còn lớn hơn!”
Trước mặt Liễu Thiên là một tổ hợp công trình đẹp mắt, đứng ở đây thì không nhìn hết được. Từ chỗ này chỉ thấy, mấy khu nhà trước mặt, những dãy nhà cao phía xa, những khu cây cối tốt tươi,…mọi cảnh vật đều rất hợp lí và bắt mắt.
Liễu Thiên đi ra giữa cái sân nát gạch nhỏ, ở đó có một bức tường lớn làm bằng huyền thạch. Trên viền tường được trang trí hoa văn mĩ lệ, ở giữa có rất nhiều chữ, Liễu Thiên thầm đọc.
“Tông quy!
Trên đó có đến mười mấy hàng đều là tông quy, Liễu Thiên lướt qua một lượt thì đại khái cũng nắm được phần nào.
Tông quy này cũng không mấy khác với quy định của các trường cấp ba cấp hai trước kia. Nào thì cấm đánh nhau, cấm vô lê với chấp sự, quản sự, cấm phỉ báng bôi nhọ đồng môn, cấm gây mất trật tự,…
Chỉ là ở đây thêm vào một số thứ mới như không phá hại công trình trong viện, không dùng những thứ trong viện để tu luyện, không lãng phí đồ ăn,…
Liễu Thiên lướt qua một lượt rồi đi qua phía sau bức tường.
Trước mặt hắn là một căn nhà không lớn lắm nhưng trang nghiêm. Nó nằm cao hơn mặt sân nửa mét, phía trong là một đại sảnh dài, bên trong đó đang có nhiều người làm việc, cũng có một số đệ tử đang đứng làm thủ tục.
Bước lên mấy bậc, Liễu Thiên đi vào phía trong căn nhà. Hắn đã nghĩ lại, tốt nhất vẫn lên hỏi đường đi về cung của mình thì tốt hơn.
Nguyên nhân là hắn nhìn qua kiến trúc chỗ này còn lớn hơn cả một trường đại học lớn. Nếu như lò mò trong đây thì đến tối cũng không tìm được chỗ cần tìm.
Liễu Thiên đi vào một bàn quản sự còn trống gần đó.
“Quản sự có thể chỉ cho ta cung chữ Càn ở chỗ nào được không?”
Liễu Thiên cung kính nói.
Người quản sự này cũng không lớn tuổi lắm, chỉ tầm ngoài hai mười, hắn nhìn Liễu Thiên ánh mắt hơi chuyển một chút rồi nói: “Ra khỏi cổng theo tường viền đi về bên phải rồi vào cái cổng tiếp theo.”
“Đa ta!” Liễu Thiên chắp tay nói.
Hắn nhìn lướt qua mấy đệ tử kia rồi quay đầu đi ra ngoài.
“Tu vi thì tầm như mình nhưng tuổi lại nhỏ quá a! Mình thành đàn anh rồi?”
Hắn lẩm bẩm bước ra khỏi đây.
Kỳ Nhân các nhận đệ tử bắt buộc phải hoàn thành Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng, mà điều kiện tuổi không quá mười năm đối với gia tộc trực thuộc, không quá mười hai đối với mọi trường hợp khác.
Mà bất kỳ một ai đạt tiểu chuẩn chắc chắn sẽ thật nhanh gia nhập Kỳ Nhân Các để được đào tạo, sớm ngày nào hay ngày đó. Chính vì thế có một số thiên tài chỉ tầm mười tuổi hoặc ít hơn, nhưng cũng có những người như Liễu Thiên mười năm tuổi mới ra nhập.
Ra cổng đi về bên phải một lúc, Liễu Thiên đã thấy một cái cổng khác. Đây chắc chắn là cổng chữ Càn mà hắn cần tìm. Quả nhiên trên cổng có ghi rõ ràng như vậy.
Do đã vào cung chữ Đoài nên Liễu Thiên rất nhanh vào chỗ quản sự của cung chữ Càn.
Nhìn quanh một lượt hắn cũng đã nhìn thấy một cái bàn có ghi “chi sáu”.
Liễu Thiên đứng trước quản sự của chi mình, hắn đưa thẻ bài ra.
Vi quản sự này là một trung niên, gã cầm thẻ bài nhìn một lượt rồi lại lắc đầu. Gã cầm sổ lật ra rồi tìm tòi một lúc sau đó đánh dấu một cái.
“Cầm thẻ bài đi vào phía trong để nhận tư trang của ngươi.” Gã trả lại thẻ bài cho Liễu Thiên hững hờ nói.
Liễu Thiên cầm thẻ bài, hắn nhìn ánh mắt của vị quản sự. Một ánh mắt khó hiểu, có thể là coi thường, có thể là thất vọng, dù là gì thì chắc chắn Liễu Thiên đều không thích.
Lúc đầu, Liễu Thiên rất khó chịu nhưng rất nhanh hắn cười nhạt một cái rồi đi vào phía trong. Đối với hắn thì mấy việc khinh thường này cũng bình thường, mình yếu kém bị khinh thường là đúng. Hắn nghĩ nếu là mình thấy một kẻ yếu kém thì có khi cũng làm vậy.
Đi ra sau bàn này lại có mấy vị quản sự nữa đang ngồi, thấy Liễu Thiên đến một người liền đứng dậy.
Đây là một nữ phụ ngoài ba mươi, nàng đi đến mỉm cười nói: “Chi chúng ta lại thêm một thanh niên nữa a!
Đứng im ta đo nào!” Liễu Thiên đang ngó ngoáy thì lại bị vị này giữ lại nói.
Liễu Thiên đứng im cho nàng dùng thước đo, hai vị quản sự đang ngồi kia nhìn hắn cũng cười cười. Bất trợt Liễu Thiên cảm thấy ngại ngùng, hắn có cảm giác bị trẻ con hóa. Hắn nhìn sang các bàn khác đều là thiếu niên mười một mười hai, mà hắn thì đã mười năm. Tuy cơ thể gày gòm nhưng cũng cao hơn những đứa khác một cái đầu. Nhìn qua cũng có thể thấy hắn lớn hơn những kẻ khách rất nhiều, thả nào vị nữ chấp sự kia lại bảo là có thêm một thanh niên nữa.
Thời trước đi học, Liễu Thiên chưa bao giờ bị lưu ban cả, hắn chưa bao giờ có cảm giác bị đánh đồng cùng những người trẻ hơn mình cả. Mà nay nếu nói linh hồn hắn đã hai hai tuổi, thể xác cũng mười năm. Nhưng giờ đây hắn lại sắp tu luyện cùng một đám nhỏ hơn hắn mấy tuổi.
“Lúc đầu cứ nghĩ sẽ không sao, chịu được, giờ mới biết hiện thực thật tàn khốc!” Liễu Thiên đứng thộn ra cho nữ chấp sự kia đo đạc thầm nghĩ.
“Xong rồi!” Nàng đi về chỗ của mình cầm chìa khóa đi ra cái tủ lớn phía sau.
Nữ chấp sự này quay lại với một sấp quần áo trên tay.
Đi lại gần Liễu Thiên nàng hất cằm rồi hất đống quân áo cho hắn.
Liễu Thiên vừa ôm được đống quần áo thì nữ chấp sự kia nói:
“Tông môn tuy là một quốc tông nhưng không thể cho các người phung phí được. Vì vậy mỗi đệ tử một năm chỉ được phát tư trang này một lần, ngươi hãy bảo quản cẩn thận. Đồng thời đồng phục thì không cần thiết lúc nào cũng phải mặc. Ngươi chỉ cần mặc ở những buổi tập trung toàn cung hoặc những hoạt động quan trọng trong cung mà thôi. Sinh hoạt bình thường ngươi có thể dùng quần áo của gia tộc mình.”
“Dạ!”
Liễu Thiên gật đầu.
Người chấp sự gày gày ngồi phía ngoài liền hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Liễu Thiên!” Liễu Thiên rất nhanh đáp.
Người chấp sự kia nhìn sổ một lượt rồi cầm một cái chìa khóa cùng một cuốn sách đưa cho Liễu Thiên nói: “Đây là chìa khóa phòng của ngươi cùng với một cuốn chỉ lang về mấy điều cơ bản của cung chữ Càn này. Đồng thời trong đó cũng có lịch học ở đó.”
Liễu Thiên gật đầu nhận lấy đống đồ đó rồi khẽ quay người rời đi.
Ra khỏi căn nhà này, Liễu Thiên theo hành lang đi ra một hoa viên, tiếp đó đến một cái sân tập nhỏ.
Hắn mở cuốn sách kia ra, quả nhiên như hắn nghĩ, ngay trang đầu tiên là bản đồ của khu này.
Bản đồ không vẽ toàn bộ đội mười hai mà chỉ vẻ một cung này thôi. Cung này chính là một hình thang, đây đúng là một quẻ trong bát quái. Bên trong một hình thang lớn này có nhiều dãy nhà cùng sân tập, ao hồ, hoa viên, tiểu viện...