“Thiên nhi, ta cứ nghĩ rằng mai con mới đến, cũng may ta đã bố trí Đại Hồ ra cổng thành chờ nếu không thì con biết đi đâu!” Cơ Ngọc Oanh thấy Liễu Thiên thì liền đứng dậy nói, trong giọng điệu đầy vẻ lo lắng và may mắn.
“Con lớn rồi! Nếu không gặp Đại Hồ thì con sẽ thuê một phòng trọ rồi nghỉ qua đêm, sáng mai lại ra cổng Tây là được!” Liễu Thiên lúc này đi lại mỉm cười nói. Hắn chẳng hiểu sao bây giờ lại cảm giác nói chuyện với mẫu thân rất dễ, không khác gì mẫu thân trước kia của hắn vậy.
“Dạo này ở đó tu luyện vất vả quá ư? Ta thấy con tiều tụy quá quá!” Cơ Ngọc Oanh lúc này nhìn Liễu Thiên lại nhíu mày lo lắng hỏi.
Trước kia khi dung nhập, Liễu Thiên được Đồng Xuyên làm trắng lại một lần nhưng sau mấy tháng tu luyện ngoài nắng thì hắn lại đen như thường. Vì vậy, Cơ Ngọc Oanh mới dễ dàng nhận ra và có cảm giác lo lắng.
“Cũng không có gì vất vả cả! Chỉ là hài nhi cố gắng hơn một chút thôi!” Liễu Thiên gãi đầu cười cười nói.
“A! Con đã tiến lên đệ lục trọng rồi!” Cơ Ngọc Oanh nhìn bộ dáng cười cười của Liễu Thiên thì trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ rồi nàng mới đánh giá tu vi của Liễu Thiên thì không khỏi giật mình khinh hô.
“Chỉ là may mắn thôi!” Liễu Thiên liền nói. Hắn không muốn mẫu thân hắn biết mình vừa tham gia thí luyện yêu thú. Nếu không hắn chắc chắn sẽ bị một trận mắng. Lại nói thì đây không thực sự là mẫu thân của hắn nhưng giờ hắn ở trong thể xác này nên hắn tự nhủ rằng đây chính là mẫu thân của mình. Hắn giờ đã quyết định sống với thế giới này thì đây chính là người hắn phải trọng hiếu. Hiếu thì cần nhiều thứ hắn không biết hết và cũng không thể làm hết nhưng hắn vẫn biết rằng làm con cái thì không nên làm bố mẹ phiền lòng!
“Mẫu thân, phụ thân đâu? Lần này mẫu thân đến đây một mình ư?” Liễu Thiên lúc này rất nhanh chuyển chủ đề hỏi.
“Ừ! Lần này có chuyện phụ thân con không đi được! Chỉ hai mẫu tử chúng ta thôi!” Cơ Ngọc Oanh gật đầu đáp.
“Chuyện gì lại chỉ có mẫu thân và hài nhi? Về thăm ngoại công mà?” Liễu Thiên tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
“Truyện này kể ra thì rất dài, trước kia không nói cho con biết nhưng hôm nay con cũng lớn rồi mà lại có dịp này nên ta sẽ kể cho con.” Cơ Ngọc Oanh thở dài rồi nhìn Liễu Thiên nói.
“Con biết tam đại gia tộc của Nhất Xuân quốc là những gia tộc nào không?” Cơ Ngọc Oanh lúc này liền hỏi.
“Cái này thì có gì đâu! Chính là Triệu gia, Cơ gia và Thượng Quan gia tộc!” Liễu Thiên rất nhanh trả lời.
“Vậy con biết tên ta rồi chứ?” Cơ Ngọc Oanh lại hỏi.
“Tên mẫu thân? Mẫu thân là người của Cơ gia?” Liễu Thiên nhíu mày lẩm bẩm rồi hai mắt bỗng sáng lên nói.
“Thông minh lắm! Ta chính là người của Cơ gia!” Cơ Ngọc Oanh gật đầu mỉm cười nói.
“Nhưng cái này thì có liên quan gì đến chuyến đi lần này?” Liễu Thiên lúc này lại tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
“Cái này phải nói về từ thời ta còn trẻ…” Cơ Ngọc Oanh lúc này liền bắt đầu kể.
Một lúc sau câu truyện kết thúc, Liễu Thiên ngồi đối diện với mẫu thân hắn âm thầm suy nghĩ gì lại câu truyện vừa rồi.
Cụ thể thì khi xưa thời còn học ở Kỳ Nhân các, không hiểu do đâu mẫu thân hắn đem lòng yêu phụ thân hắn. Hai người tình cảm sâu đậm, thề non hẹn biển. Cơ gia gia chủ khi đó là Cơ Triết Dương cũng chính là ngoại công của hắn lại không đồng ý mối quan hệ đó nên lão đã bí mất thu xếp để cho mẫu thân hắn lấy một người của Điền gia.
Kể đến Điền gia thì gia tộc này tuy không phải một trong tam đại gia tộc nhưng cũng không kém bao nhiêu. Người của Điền gia được ngoại công hắn để ý đó tên là Điền Vô Lượng, người này khi đó là một trong những nhân tài kiệt xuất của Kỳ Nhân các. Mà mẫu thân hắn khi đó cũng là một nhân tài hiếm có, nàng so ra hơn hẳn phụ thân hắn vì vậy ngoại công nghĩ rằng mẫu thân hắn quá xứng đôi với Điền Vô Lượng. Kể cả gia thế và thiên phú tu luyện của hai người cũng đều xứng với nhau.
Nhưng tình yêu thì lại khó so sánh được hơn mà chỉ là một chữ yêu mà thôi! Mẫu thân hắn lúc đó thà chết không chịu nghe theo, phụ thân hắn cũng liều mạng đến Hỏa Vân sơn đón nàng. Cả hai cùng nhau bỏ trốn rồi tự tổ chức hôn lễ, ý định lấy thế ván đã đóng thuyền để giải quyết.
Nhưng hành động đó lại làm cho Cơ gia mất hết thể diện, Cơ Triết Dương liền đem người đến Liễu gia hỏi tội. Sự tình trở lên căng thẳng đến người sống kẻ chết. Phụ thân hắn khi đó muốn lấy cái chết để giải mối mẫu thuẫn nhưng mẫu thân hắn cũng đòi tự sát theo.
Vì thương con nên ngoại công liền thu quân đồng thời cũng tuyên bố đuổi mẫu thân ra khỏi Cơ gia chỉ để lại một câu: Ngày sau nếu lão phucòn thấy người của Liễu gia bao gồm cả Cơ Ngọc Oanh đặt chân lên Hoa Vân sơn thì lão phu sẽ đồ sát Liễu gia ngay cả gà chó chũng không tha!”
Từ khi đó đến nay đã hai mươi chín năm rồi, mẫu thân hắn vẫn không được trở về thăm nhà. Nhưng lần này lại khác, chỉ mấy ngày nữa chính là một sự kiện quan trọng của Cơ gia, và đó cũng là dịp mẫu thân hắn được thăm người thân và nơi sinh thành.
“Ngày đó nếu mẫu thân không quyết định như vậy không biết chuyện gì xảy ra nữa! Phụ thân chắc buồn lắm! A! Thật may mắn!” Liễu Thiên lúc này liền tỏ điệu bộ hổi tưởng suy nghĩ rồi lại nói đùa vài câu.
“Nếu biết ngươi hư như vậy thì ta đã lấy tên họ Điền kia rồi!” Cơ Ngọc Oanh nghe vậy khẽ điểm vào chán Liễu Thiên một cái nói.
“Haha! Không sợ! Khi đó ta lại thành Điền Thiên!” Liễu Thiên cười cười rồi lắc đầu tỏ vẻ không sợ đáp.
“A! To gan nhì! Để phụ thân ngươi nghe được xem ngươi còn mạnh mồm nữa không?” Cơ Ngọc Oanh lúc này hơi ngạc nhiên nhưng lại rất nhanh cười nói.
“Ngoại công không muốn gặp phụ thân thì chắc gì đã muốn gặp hài nhi?” Liễu Thiên lúc này đang cười thì nhớ ra gì đó liền nhíu mày hỏi.
“Lần này là đại thọ của tổ gia, chính người đã bảo ta dẫn theo con về mừng thọ.” Cơ Ngọc Oanh lắc đầu giải thích.
“Cơ gia nghe nói cách đây hơn vạn dặm, nếu chúng ta đi thì ít cũng phải mất mười ngày nửa tháng, vậy sao kịp ngày được?” Liễu Thiên khi này lại nhớ ra gì đó liền hỏi.
“Cái này thì không cần phải lo lắng, ngày mai ở Trung Dương thành này sẽ có một chiếc Phi Hạm của Cơ gia đến đón. Với tốc độ của Phi Hạm thì chỉ chưa đầy hai ngày là chúng ta có thể đến Hoa Vân Sơn của Cơ gia rồi!” Cơ Ngọc Oanh lắc đầu nói.
Ngày mười năm tháng hai, khi này Liễu Thiên đã ở Trung Dương thành được một đêm.
Sáng nay, hắn cùng mẫu thân Cơ Ngọc Oanh đang đi sang khu bắc của Trung Dương thành để mua sắm ít đồ.
Lúc này, Liễu Thiên lững thững theo sau mẫu thân của hắn. Hắn vừa đi vừa nhìn ngắm sang hai bên hàng rong ven đường. Ở khu buôn bán của Trung Dương thành đồ đạc thật đa dạng vô cùng, thứ gì cũng có. Nói đến quy mô thì ở đây có thể không bằng Xuân Phong Quán ở Xuân Đô nhưng sự đa dạng mặt hàng thì lại hơn Xuân Phong Quán nhiều.
Khu buôn bán của Xuân Phong quán tuy phân chia rõ ràng, cửa hàng san sát nhưng những mặt hàng ở đó đa số đều là đồ của thường nhân, đồ của dị giả lại rất ít. Nhưng ở Trung Dương Thành lại khác, đây là nơi long xà lẫn lộn, loại người nào cũng có, người thường dị giả đều xen lẫn vào nhau nên các loại mặt hàng buôn bán ở đây dạng nào cũng có. Từ công pháp bí tịch, binh khí, trang phục, dược liệu, đan dược, khoáng thạch hay cả những vật dụng hàng ngày cũng được bán rất rộng rãi ở đây.
Nhưng đối với Liễu Thiên thì ở chỗ này cũng rất khó tìm được cái gì đáng giá và hữu ích. Liễu Thiên tất nhiên là không tốn thời gian tìm đồ ở đây rồi.
Vì vậy Liễu chỉ đi thăm quan một hồi, còn Cơ Ngọc Oanh đi trước cũng chỉ nhìn qua những mặt hàng hai bên đường, nàng cũng không hề có ý dừng lại xem xét hay trả giá gì cả.
Cứ đi như vậy, Liễu Thiên cuối cùng đi một hồi được dẫn đến một cái cửa hàng khá lớn ba tầng, trên bảng hiệu có ghi bốn chữ “Thượng Trang Điếm!”
Thượng Trang Điếm này giống như một cửa hàng làm đẹp vậy, ngay ngoài của của nó đã bày bố ra rất nhiều kiểu dáng trang phục lộng lẫy, rồi cũng có các loại trang sức được trưng bày ngay bên ngoài tủ kính. Cả một phần gian cửa hàng cũng được làm bằng kính, từ ngoài có thể nhìn vào một phần của cửa hàng này.
Ở Trái Đất thì kính là một thứ rất bình thường ở đâu cũng có và ở thế giới này nó cũng bình thường không kém và có thể thấy ở rất nhiều nơi.
Liễu Thiên khi nhìn thấy tấm kính Thủy Tinh kia thì hắn cũng chỉ ngạc nhiên một chút rồi rất nhanh trở lại bình thường. Hắn biết dù ở thế giới nào cũng có sự phát triển. Qua thời gian phát triển lâu dài thì con người luôn luôn cải biến mọi thứ để phục vụ cho đời sống của mình. Và theo hắn thì kính này cũng được con người ở đây tạo ra và sử dụng rộng rãi.
Lại nói thì kính là nguyên liệu tổng hợp của một số chất hóa học vốn trong tự nhiên rất khó hình thành. Liễu Thiên thật không biết những người ở đây không nấu thủy tinh như Trái Đất không? Theo hắn thì chắc là không vì ở đây là thế giới dị giả.
Liễu Thiên sau khi ngạc nhiên thì cũng đi lên sờ vào mặt kính xem thử thì thấy tấm kính này không khác mấy với kính ở Trái Đất, thậm trí còn có phần tinh khiết hơn.
Sau hàng vạn năm tu luyện và nghiên cứu thì không dạng dị thuật nào là không có. Trong số những dị thuật được sáng tạo ra thì có một dị thuật tạo ra một dạng vật chất được gọi là Tinh Ngọc để chiến đấu. Tinh Ngọc này ở dạng rắn nhưng lại trong suốt không màu, và có độ cứng khá cao nên dùng dị thuật chiến đấu thì nó có khả năng phòng thủ rất tốt.
Lại nói thì riêng dị thuật về Tinh Ngọc này cũng đã có rất nhiều loại khác nhau, nó tạo ra đủ loại Tinh ngọc khác nhau với vô số hình thái. Dị thuật này nghe nói cũng rất khó luyện thành và hao tổn không ít nguyên thần để thi triển. Tu luyện Tinh Ngọc dị thuật bình thường thì không sao nhưng một số dạng dị thuật về Tinh Ngọc này có thể làm cho người ta nhiễm độc dẫn đến chết dần chết mòn nên khá ít người tu luyện.
Còn việc Tinh ngọc được sử dụng rộng rãi cũng không có gì lạ. Sau thời gian nghiên cứu đặc tính của Tinh ngọc thì người ta nghĩ ra nó không chỉ dùng trong chiến đấu mà có thể phục vụ cuộc sống. Và rồi từ Tinh Ngọc trong dị thuật đó con người cũng tìm ra nhiều công dụng khác nhau của nó như là làm gương, làm kính, dùng thắp sáng, xây dựng, dụng cụ gia dụng hay làm những đồ trang trí mỹ lệ,…
Thấy Liễu Thiên sờ sờ vào miếng kính thì Cơ Ngọc Oanh liền kể lại.
“Thì ra là vậy!” Liễu Thiên đứng thần ra lẩm bẩm.
“Sao muốn mua thứ đó ư?” Cơ Ngọc Oanh thấy Liễu Thiên đứng đơ ra thì liền nhìn vào trang sức phía trong tấm kính hỏi.
“Á! Mẫu thân cứ đùa, đó là của nữ mà!” Liễu Thiên giật mình cười nói.
“Thì mua tặng nữ nhân!” Cơ Ngọc Oanh cười nói.
“Hai vị mời vào trong thưởng lãm!” Lúc này, một nữ nhân mặc đồ đỏ đi ra mời.
“Không có ai để tặng. Thôi chúng ta vào thôi mẫu thân!” Liễu Thiên lắc lắc đầu đưa tay mời.
“Tiểu tử ngươi thay đổi quá nhiều, ta thật khó thích ứng kịp!” Cơ Ngọc Oanh hơi ngạc nhiên, nàng lắc đầu vui vẻ nói rồi cũng cất bước đi vào cửa hàng.
Liễu Thiên thì chỉ cười rồi cũng đi theo.
Nửa canh giờ sau, hai từ trong cửa hàng người đi ra với sự tươi cười đưa tiễn của mấy nữ nhân xinh đẹp. Mà lúc này nhìn lại thì Cơ Ngọc Oanh không có gì thay đổi nhưng Liễu Thiên lại khác.
Hắn khi này quần áo từ thanh y nhàn nhạt của Liễu gia thành một bộ bạch y lộng lẫy, giầy dép cũng thay đổi thành một đôi hài đen được may những hoa văn tinh xảo, đến cả tóc tai cũng đã được buộc trải gọn gàng. Nhìn hắn lúc này thật giống một tiểu thư sinh da đen của một nhà quan lại.
“Da hơi đen một chút, nếu không thì rất có phong thái đại công tử!” Cơ Ngọc Oanh nhìn Liễu Thiên gật gật đầu rồi tỏ vẻ tiếc nuối nói.
“Da đen thì hài nhi vẫn là đại công tử của Liễu gia! Liễu Hắc đại công tử!” Liễu Thiên lúc này bĩu môi nói.
“Ừm! Chúng ta đi thôi đại công tử!” Cơ Ngọc Oanh gật đầu nói rồi quay đầu đi trước.
Hai người tiếp tục đi mua sắm mấy thứ vớ vẩn đến gần trưa rồi mới quay trở về Long Hoa Tửu lầu.
“Chiều nay khi lên thuyền con đừng tỏ vẻ đại công tử. Ngoại công của con tuy là chi chính nhưng với thân phận của ta thì tốt nhất không nên gây phiền phức!”
Trong phòng, cả hai người lúc này đang ăn cơm thì Cơ Ngọc Oanh liền căn dặn. Nàng khi này cảm giác Liễu Thiên đã thay đổi rất nhiều so với trước kia nhưng vẫn chưa yên tâm mà căn dặn như vậy.
“Mẫu thân cứ yên tâm, lần này con nhất định sẽ làm một đứa trẻ ngoan.” Liễu Thiên vừa ăn vừa đáp.
“Thế thì tốt, chúng ta ăn nhanh đi, còn nghỉ ngơi một chút, chiều sẽ đi đến điểm tập trung!” Cơ Ngọc Oanh liền mỉm cười rồi lại tỏ vẻ sốt ruột thúc dục.