Thiên Ý

Chương 116: Chương 116: Xuất môn




Bầu trời đêm với vô số ngôi sao, có nhưng ngôi sao sáng, có ngôi sao mờ, có những ngôi sao đứng lại thành nhóm, cũng có những ngôi sao lẻ loi. Một bầu trời đầy sao đang hiện trong đôi mắt sáng của Liễu Thiên. Tay hắn thì chỉ chỏ, trong đầu lại tưởng tưởng ra những hình thù do những ngôi sao ghép lại, thỉnh thoảng những kỹ ức mơ mộng thời xưa lại hiện về. Nhưng hắn không phải nhăn mày gạt bỏ nữa mà có thể thoải mái hồi tưởng những kỹ ức cũ đó.

Hắn khi này tự nhủ sẽ không cố chốn tránh nữa mà sẽ thoải mái tiếp nhận những ký ức kia, thế nhưng dù có đối diện với ký ức đó thi hắn cũng không vì đó mà buồn nữa, hắn coi những ký ức đó là kỷ niệm, đó là lý lịch và đó chính là những hành trang trên đường đời mới này. Hắn kệ những cảm giác hối tiếc, ủ rũ tràn về, kệ sự dằn vặt qua đi. Hắn tin rằng việc tiếp nhận những ký ức buồn sẽ khiến hắn dần trở lên mạnh mẽ hơn.

Càng sợ hãi trốn tránh không nghĩ đến thì khi nghĩ đến sẽ càng đau buồn vậy hắn sẽ để những ký ức kia hiện hữu hàng ngày và hắn sẽ không hề nghĩ mình đã chết nữa. Hắn coi như cuộc sống ở Trái Đất là phần một của cuộc đời mình và bây giờ hắn đang ở phần hai. Cuộc sống hắn tiếp diễn ở phần hai nhưng những ký ức ở phần một kia sẽ là hành trang vững chắc khiến hắn mạnh mẽ trải qua những sóng gió.

“Mẹ! Con vẫn sống tốt!” Liễu Thiên nghĩ thông thì liền nhìn về phía xa trong vũ trụ nơi có bao nhiêu vì sao đang tỏa sáng kia mà tự nhủ.

Liễu Thiên nằm đó tâm trí dần trở lên vui vẻ rồi gió mát thổi qua, hai mắt hắn bỗng đờ đi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Trời đã về khuya, gió mát nhè nhẹ thổi, Liễu Thiên lúc này đã say giấc.

Thượng Quan Nhu Vân khi này từ phía bên kia đứng dậy từ từ đi lại chỗ Liễu Thiên. Nhìn thấy Liễu Thiên ngủ say như vậy, nàng khẽ nhíu mày lắc lắc đầu rồi cũng quay người nhảy một cái biến mất trong màn đêm.

Mặt trời vừa mọc, Liễu Thiên cũng tỉnh dậy, hắn nhìn quanh thì chỉ cười khổ một cái rồi cũng đứng dậy. Hắn liền từ từ đi lại viền mái tụt xuống. Chật vật một hồi, hắn cũng quay lại mặt đất an toàn. Hắn liền làm một bài thể dục đó chính là chạy từ chỗ này về chi của mình.

Về đến chi Sáu, Liễu Thiên vệ sinh cá nhân xong thì liền đi ăn sáng. Hắn cũng không có đi ăn sáng cùng hai tên kia. Từ mấy tháng nay, giờ giấc sinh hoạt của ba người đã rất khác nhau, do cách luyện tập khác nhau nên trừ những dịp tập trung ra thì ba người rất ít khi đi với nhau.

Ăn sáng xong, Liễu Thiên về phòng thu dọn đồ đạc. Hắn cũng không có nhiều đồ mà đa phần mấy thứ đó đều được bỏ vào trong chỉ giới nên công việc thu rọn rất nhanh.

Mặt trời lên khá cao, lúc này, Liễu Thiên quần áo gọn gàng đi ra khỏi chi của mình. Hắn vừa ra khỏi chi liền đi thẳng đến chỗ của trưởng lão trong cung làm việc. Hắn muốn làm giấy tờ để hôm nay xuất môn.

Tuy mẫu thân hắn bảo rằng ngày mai mới phải có mặt nhưng hắn không thể nào để mai mới đi được. Với hắn, không biết thì thôi chứ đã biết mẫu thân đợi thì đi sớm ngày nào hay ngày đấy.

Nửa canh giờ sau, Liễu Thiên từ trong một dãy nhà lớn đi ra, hắn trên tay cầm một tờ giấy nhỏ bằng bàn tay đang nhìn ngắm rất kỹ. Giấy này màu trắng đục, tên đó có ghi mấy dòng chữ và một con dấu. Mấy chữ kia chính là ghi về các thông tin của Liễu Thiên và con dấu kia chính là dấu của trưởng lão bảo lãnh cho Liễu Thiên.

Cầm giấy này, Liễu Thiên đi ra khỏi đội của mình, rồi đi qua mấy đội khác, hắn đi một mạch đến quảng trường lớn của ngoại viện, hắn sẽ từ quảng trường này đi ra ngoài cổng Ngoại Môn và cuối cùng là đi ra cổng lớn của tông môn.

Từ quảng trường, Liễu Thiên bắt đầu dựa theo trí nhớ của mình bắt đầu đi đến cổng của Ngoại Môn.

Đi qua nhiều khu vực rộng lớn, Liễu Thiên một lần nữa nhìn ngắm quang cảnh của ngoại viện. Hắn từ từ đi qua từng hoa viên, từng đình đài, ao hồ, tiểu sơn, sân sảnh, hành lang,vv…

Hắn cứ đi một khoảng nửa canh giờ thì lại thấy một khu rộng lớn được quây kín bằng tường đá cao hơn trượng kéo dài hàng dặm. Hắn chỉ nhìn qua cũng biết đó chính là một đội khác trong Ngoại Môn. Vì vậy hắn chỉ men theo những con đường xung quanh mà đi qua những đội đó mà thôi.

Đi qua tầm mấy đội như vậy thì trời cũng đã vào giữa buổi, theo Liễu Thiên thấy thì bây giờ cũng đã tầm hơn chín giờ sáng rồi mà hắn cũng hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi ngắm cảnh một chút.

Hắn ngồi đó đôi mắt mơ mộng nhìn quanh, trong tầm mắt của hắn xa xa là những dãy công trình liên miên bất tận, những dặng cây đan xen trong đó, gần hơn là là một hoa viên với đủ các loại hoa đang khoe sắc. Thỉnh thoảng cũng có một vài đệ tử qua lại, họ vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ.

“Khương Tuyết!” Liễu Thiên đang ngồi thưởng thức cảnh đẹp thì bỗng nhìn thấy phía con đường nhỏ trước mặt có bóng người quen thuộc liền hô lên.

Đó đúng là Khương Tuyết, tiểu cô nương này bây giờ đã có chút thay đổi, mái tóc xù ngắn ngang tai bây giờ đã dài đến ngang vai, vì vậy nhìn cũng có nét nữ nhi xinh đẹp.

“A! Liễu Thiên! Ngươi làm gì ở đây?”

Khi này, Khương Tuyết nghe thấy tiếng gọi thì liền quay ra và nhìn thấy Liễu Thiên thì nàng tỏ vẻ ngạc nhiên kêu một tiếng rồi tiến lại hỏi.

“Cái này ta phải hỏi ngươi mới đúng? Ngươi sao lại ở đây?” Liễu Thiên không có trả lời liền hỏi lại.

“Ờ! Ta đang đi sang đội hai tìm Lâm Mộng tỷ thí, chúng ta có hẹn hôm nay tỷ thí luận bàn chút!” Khương Tuyết khẽ gật đầu rồi cũng không dấu diếm nói.

“Vậy à?” Liễu Thiên trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu nhưng vẻ mặt không đổi khẽ nói.

“Vậy ngươi tính đi đâu đây?” Khương Tuyết khi này nhìn Liễu Thiên một lượt lại hỏi.

“Ta có chút việc trong gia tộc nên phải xuất môn!” Liễu Thiên đáp.

“Vậy ư? Có gì hay không? Ngươi bảo có gì hay sẽ đưa ta đi cùng mà?” Khương Tuyết nghe vậy hai mắt sáng lên hỏi dồn dập.

“Hì! Ta cũng không rõ! Nhưng có hay thì ngươi cũng chẳng đi được, rời tông môn đâu phải chuyện dễ!” Liễu Thiên khẽ cười lắc đầu nói.

“Ừm! Ta nói đùa vậy thôi, bây giờ ta vẫn đang bận nghiên cứu mấy thứ mới học được nên cũng không muốn ra ngoài.” Khương Tuyết gật đầu.

“Vậy tên Lâm Mộng kia lợi hại lắm sao? Ngươi có vẻ rất hay đến tỷ thí cùng hắn?” Liễu Thiên khi này lại hỏi.

“Ờ! Lâm Mộng rất mạnh, so với ta không kém chút nào, ta dạo này hay đến đây cùng hắn luyện tập. Cả hai cùng tăng tiến rất ổn!” Khương Tuyết gật đầu từ từ kể.

“Sao ngươi không kiếm một người trong Tứ Tượng đội tỷ thí?” Liễu Thiên nhíu mày hỏi.

“Tứ Tượng đội có rất nhiều người mạnh nhưng không phải ai cũng thích tỷ thí đánh nhau suốt ngày như ta, ngươi phải biết rất khó kiếm một người hợp với mình.” Khương Tuyết lắc đầu rồi lại nhìn Liễu Thiên giải thích.

“Vậy..! Thôi ngươi cũng đi tỷ thí đi, ta cũng lên đường đây, muộn rồi!” Liễu Thiên lúc này định nói gì đó nhưng hắn lại lắc đầu chuyển thành nói lời tạm biệt.

“Ừm! Vậy ta đi đây! Khi khác gặp lại!” Khương Tuyết thản nhiên gật đầu rồi quay người bước đi.

Liễu Thiên lúc này thì đứng im nhìn theo bóng dáng của Khương Tuyết đang đi xa dần.

Nhìn theo một lúc, Liễu Thiên khẽ lắc đầu rồi cũng quay đầu theo một con đường khác mà đi.

Từ ngày ở chỗ của Hồng Lan trưởng lão về hắn vẫn chưa gặp lại tiểu cô nương này. Tuy cả hai nói là có cái gì hay thì sẽ cùng chơi, đi đâu sẽ cùng đi nhưng thực chất cả hai đều tập trung tu luyện, chẳng ai để ý đến chơi bời. Liễu Thiên cũng vậy, dạo này vì để đuổi kịp bạn bè nên hắn rất cố gắng luyện tập ngày đêm. Tất nhiên là thỉnh thoảng hắn cũng có chút thời gian rảnh rỗi nhưng vì ngại thân phận cùi bắp của mình nên hắn cũng không có sang bên Thanh Long đội tìm Khương Tuyết.

Mà đến hôm này khi gặp lại thì hắn lại biết rằng Khương Tuyết đã thân với Lâm Mộng hơn hắn rất nhiều. Đối với nàng Liễu Thiên bây giờ chỉ là một người bạn từng có chút quen biết mà thôi. Khoảng cách về cảnh giới và sức mạnh sẽ làm nàng dần quên hắn.

Còn với hắn thì không biết từ khi nào có cảm giác rất lạ với Khương Tuyết. Hắn cũng không biết có phải đã thích nàng rồi hay không? Nhưng hắn chỉ biết khi nhắc đến nữ nhân thì người đầu tiên hắn nghĩ đến là nàng. Khi nhìn ngắm những nữ đệ tử khác hắn đều từ những nữ đệ tử đó tìm ra điểm giống nàng. Khi gặp nàng thì hắn lại rất vui. Khi thấy nàng thân với một thằng con trai khác thì hắn cảm thấy khó chịu,…

Hắn trước đây và bây giờ cũng chưa bao giờ có cảm nhận như vậy đối với một người con gái hắn mới quen!

Lúc này, cảm xúc được mất lẫn lộn làm cho Liễu Thiên nhất thời không biết làm gì nên cố ép mình gạt bỏ vấn đề này ra khỏi đầu.

Tình yêu là thứ rất tuyệt nhưng hắn lại tự nhận chưa phải lúc. Dù sao thì thời gian vẫn còn dài, mai kia nếu hắn thực sự yêu nàng thì sẽ tính tiếp. Bây giờ hắn chưa có gì để theo đuổi cả, tán gái cần có rất nhiều thứ nhưng bây giờ hắn có gì chứ?



Trung Dương thành, người người ra vào tấp nập, quầy hàng san sát, không khí thì ồn ào vô cùng. Hôm này, người trong thành tuy không đông đúc bằng lúc Kỳ Nhân các nhận đệ tử mới nhưng cũng rất náo nhiệt. Trong thành, cách loại kinh doanh buôn bán vẫn thịnh vượng phát triển không ngưng và không hề có xu hướng dừng lại.

Lại nói thì trong Trung Dương thành có nhiều ngành kinh doanh nhưng tửu lầu và khách điếm vẫn là hai loại kinh doanh có sinh ý nhất. Người trong thành đa số là người từ nơi khác qua đây nên việc nghỉ ngủ ở đây là chuyện không thể tránh khỏi. Trong Trung Dương Thành, một phần ba các khu nhà chính là các tửu lầu và khách điếm. Tính cả to lẫn nhỏ thì số lượng khách điếm tửu lâu cũng phải lên đến hàng trăm cái nhưng chừng đó vào những ngày hội họp lớn của thành thì vẫn không đủ chỗ cho khách thuê.

Hôm nay, thì lại không phải là một ngày như thế. Trời gần tối, tại Long Hoa tửu lầu – một tửu lầu nằm ngoài viền củ phía nam Trung Dương Thành. Lúc này, khách nhân ra vào tửu lầu lác đác không có mấy người.

Quán thưa người nên chỉ nhìn qua cũng có thể thấy có một tiểu nhị đang ngồi ngoài cửa chờ khách. Tên này dáng người mảnh khảnh, gương mặt bình thường có điểm thuận mắt, hắn thân mặc một bộ đồ xám, trên vai có một cái khăn trắng vắt qua. Khi này do không có khách nên hắn đang ngồi vểnh râu ngoài cửa nghĩ ngợi gì đó.

“Còn không mau tiếp khách!” Lão chủ tửu lâu có dáng người đầm đậm lúc này mới nhìn ra ngoài liền quát.

Tên tiểu nhị kia giật mình đứng dậy thì quả nhiên đã thấy phía ngoài có hai người đang đi vào. Người đi trước là một trung niên đại hán râu quai nón, gương mặt có phần dữ tợn. Người phía sau là một thiếu niên thân mặc thanh y, dáng người cao cao, gương mặt hiền hậu thanh tú, nước da hơi ngăm đen, tóc tai cắt khá ngắn và lởm chởm.

“Khách quan, người đã về!” Tên tiểu nhị kia thấy hai người kia liền lum khúm đi lại cười nói.

“Thiếu gia mời vào trong, phu nhân đang ở hậu viện phía sau.” Trung niên đại hán kia cũng không để ý đến tên tiểu nhị này liền quay lại hướng thiếu niên kia nói.

“Ừ! Chúng ta vào thôi!” Thiếu niên kia khi này gật đầu nói rồi bước vào trong.

Thiếu niên này không ai khác chính là Liễu Thiên vừa rời Kỳ Nhân các hồi sáng.

Hắn đi từ sáng nhưng đến tầm trưa thì mới chính thức rời tông mông, rồi hắn lại tiếp tục đi một mạch đến Trung Dương thành thì lúc này trời cũng đã gần tối. Khi hắn vừa vào cửa thành thì đại hán kia đã đợi sẵn rồi dẫn vào đây.

Liễu Thiên được dẫn ra đằng sau của tửu lâu rồi lại được dẫn đến vào một gian phòng khá lớn. Trung niên đại hán kia dẫn hắn vào đây khẽ bẩm báo một tiếng rồi cũng quay người rời đi.

“Mẫu thân!” Liễu Thiên đẩy cửa bước vào nhìn thấy một mỹ phụ ngồi ở bàn giữa phòng thì liền đi lại cung kính chào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.