“Đông Vũ Nhật! Ngươi đừng khinh người quá đáng!” Hà Minh ánh mắt âm trầm nhìn tên thiếu niên kiêu ngạo kia.
Tên thiếu niên kiêu ngạo kia khẽ cười khẩy một cái rồi ra hiệu cho mấy tên đồng bạn lao vào đánh Liễu Thiên.
Thấy vậy cả đám đệ tử xung quanh đều xúm lại xem, trong đó còn có không ít nữ đệ tử.
“Đánh nhau rồi! Hay quá!”
“Đánh đi! Haha! Đánh mạnh vào!”
“Lâu lắm mới được xem đánh nhau, thật vui quá đi!”
Một nữ đệ tử vui vẻ cười nói, nàng có vẻ rất thích thú khi thấy người khác đánh nhau.
“Ngay cả một nữ đệ tử cũng có cảm giác vui vẻ khi người khác bị đánh. Đây chính là hiện thực của thế giới này, một thế giới cường giả vi tôn, nó dù công bằng đến mấy thì kẻ yếu luôn là người chịu thiệt!”
Liễu Thiên nhìn quanh biểu tình của các đệ tử khác thầm đưa ra kết luận.
“Cẩn thận!” Hà Minh kêu lên.
Không cho Liễu Thiên suy nghĩ nhiều, trừ cái tên Đông Vũ Nhật ra thì đám còn lại đều lao lên.
Lúc này Hà Minh vẫn ngồi im, hắn nhăn mặt nhíu mày, trong lòng thì tự dằn vặt. Hắn không biết phải làm sao, hắn muốn giúp Liễu Thiên nhưng lại sợ! Từ nhỏ đến giờ hắn chưa đánh nhau bao giờ.
Hắn từ nhỏ đến lớn tuy tư chất rất thông minh nhưng luôn nhút nhát, chưa từng làm tổn thương dù chỉ một con gà.
Trước kia khi ở Hưng Vũ thành cùng với mấy tên Đông Vũ Nhật lúc nào Hà Minh cũng bị bắt nạt. Đặc biệt là hắn chưa từng một lần hoàn thủ, hắn chỉ để bọn chúng bắt nạt rồi đặt cho một cái biệt danh là phế vật.
Đến nay khi đến Kỳ Nhân các rồi mà hắn vẫn bị bắt nạt, không những hắn bị bắt nạt mà bạn bè của hắn cũng bị liên lụy.
Lúc này, giữa phòng đọc sách, một mình Liễu Thiên đang đánh nhau với bốn tên.
Một tên lao lên tay phải đấm ra hướng mặt Liễu Thiên.
Nhanh như cắt Liễu Thiên bắt nắm đấm kia rồi mượn lúc kéo về phía sau, đồng thời dơ chân ra gạt một cái đơn giản.
Ầm!
Tên này ngã đập vào một cái ghễ gỗ làm cho mấy thanh gỗ của cái ghế dài bị gãy làm đôi.
Ngay lúc đó, một tên chạy lại ôm chặt lấy Liễu Thiên, hai tên còn lại cũng lao vào quyền cược tung đến người Liễu Thiên.
Phạch! Hịch!
Không suy nghĩ nhiều, Liễu Thiên chân phải dậm mạnh một cái lên chân của tên đang ôm hắn, đồng thời khuỷu tay thụi ra sau.
A!
Hai chiêu đơn giản đã làm cho tên kia ôm bụng lùi ra sau.
Ngay tức khắc Liễu Thiên xoay người lại chân phải đạp bồi một cái vào mắt làm tên này ngã lăn mấy vòng trên sàn.
Nhưng lúc này quyền của một tên mập đã đến bên mặt Liễu Thiên.
Ngả người tránh một quyền của tên mập, Liễu Thiên ngay tức khắc trả lại một quyền vào mặt hắn.
Bốp!
Một quyền hết sức vào mặt làm cho máu mũi của tên mập kia chảy tùm lum. Đáng tiếc là cơ thể này hơi gày yếu nếu không thì quyền vừa rồi cũng đủ làm cho tên kia nát mũi.
Tên này ôm mặt kêu la thảm thiết, làm cho tên còn lại cũng không dám lao vào. Cả bốn tên thì ba tên đã bị đánh bật ra chỉ còn một tên chưa lao vào, tên này nhìn vào Đông Vũ Nhật chờ đợi gì đó.
Nhưng chỉ mất một lúc hai tên kia vừa bị đánh ngã cũng đã đứng dậy, chúng lại tạo thành thể chân vạc vây quanh Liễu Thiên. Có điều là vẫn như cũ bọn chúng không giám manh động nữa.
Đông Vũ Nhật đứng cạnh Hà Minh ánh mắt âm trầm, hắn nghiến răng nhìn mấy tên đồng bọn của mình mà không nói được lời nào.
“Tay chân yếu quá, xuất một quyền mạnh làm cho ngón tay bị chệch khớp rồi!”
Liễu Thiên thầm than, hắn trước kia khi đi học rấy thích võ thuật. Tuy hắn tập võ một thời gian lại bỏ nhưng ngày thường xem phim cũng thích múa may luyện tập chút ít.
Nhưng ở cơ thể yếu đuối này ngay cả mấy tên nhóc kém mấy tuổi xem chừng hắn cũng không ăn được.
Đông Vũ Nhật đang đứng nhìn thấy tay phải của Liễu Thiên run run, ngón trỏ của Liễu Thiên đỏ lên đồng thời nằm lệch đi. Thấy vậy hắn liền cười nói:
“Tên này vừa xuất một quyền ngón tay chệch khớp, đã xưng lên rồi, yên tâm tay phải của hắn không vận động mạnh được đâu!”
Nói xong tên này cùng ba tên kia định lao vào đánh Liễu Thiên.
Thấy vậy, Liễu Thiên nhíu mày! Hắn tuy tay phải đau nhưng không có nghĩa là không dùng nữa, cùng lắm là gãy ngón tay.
“Phịch!”
Đúng lúc này một quyển sách vỗ thẳng vào mặt Đông Vũ Nhật. Một phát đập thật mạnh làm hắn ngã lăn ra đất.
Cả đám ba tên kia cùng Liễu Thiên há hốc mồm ra nhìn, cả tên béo kia cũng ngừng kêu đau mà nhìn.
“Ngày thường không đánh các ngươi đừng tưởng ta dễ bắt nạt.” Hà Minh cầm quyền sách chỉ hướng Đông Vũ Nhật, ánh mắt sắc bén nói.
Tên kia bò dậy, hắn tức giận hét lớn: “Hai người thì sao, vẫn là năm đánh hai, anh em đập hai tên này một trận. Có vấn đề gì ta chịu trách nhiệm!”
“Lao vào đây!”
Liễu Thiên nhìn Hà Minh mỉm cười rồi quay ra đám kia nói.
“Lên!”
Tên thiếu niên kia hét nên rồi cùng mấy tên đồng bọn lao lên.
“Làm càn! Đây là chỗ để các ngươi đánh nhau sao?”
Đúng lúc này một âm thanh từ ngoài vang vào.
Đám người đứng xem tách ra, một vị trung niên đi vào. Đây chính là quản thư của thư viện này.
Gã vừa đi vào vừa nhìn mấy thứ xung quanh rồi nhíu mày nói: “Là tên nào gây sự đánh nhau ở đây?”
Ngay tức khắc, Đông Vũ Nhật chỉ vào Liễu Thiên rồi nói: “Thưa quản thư tên kia cậy lớn hơn bắt nạt bọn đệ tử!”
Cả đám đệ tử xung quang nghe vậy thì trợn mắt há mồm, tất cả đều thật khâm phục khả năng vừa ăn cắp vừa la làng của tên này.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng chẳng ai đứng ra giải bày sự thật cả. Tất cả chỉ đứng im xem, không ai hơi đâu lại đi kiếm thêm một kẻ thù cả.
Nhưng Hà Minh thì không chịu được vu oan đó, hắn liền đứng ra nói: “Quản thư đừng tin lời hắn, chính hắn đã gây sự với bọn đệ tử trước!”
Vị quản thư kia nhìn Liễu Thiên rồi hỏi: “Sao ngươi không biện minh? Chẳng nhẽ ngươi là người gây sự đánh người?”
“Tự biện minh bản thân vô tội là một việc hết sức dại dột! Ta có biện minh thế nào thì ngài cũng không thể tin ngay được, chính vì vậy tại sao phải nhiều lời!” Liễu Thiên nghe vậy thì rất tự tin nói.
“Haha! Ngươi không sợ ta tin lời mấy tên kia rồi kết tội ngươi sao?”
Vị quản thư kia cười rồi đi lại gần chỗ mấy người Liễu Thiên.
Liễu Thiên lại lắc đầu mỉm cười nói: “Một vị quản sự như ngài chắc chắn không hành sự như vậy! Trừ phi..”
“Trừ phi cái gì?” Vị quản thư kia hỏi.
“Tên này là ruột thịt của ngài, nhưng ta nghe thì hình như không phải!” Liễu Thiên nhìn sang Đông Vũ Nhật nói.
“Nói rất hay, nếu trí công vô tư thì sẽ phải điều tra kỹ càng rồi mới đưa ra kết luận.”
Vị quản thư kia nhìn quanh một lượt mấy người đang xem náo nhiệt nói: “Ta cũng đã chứng kiến qua một phần của vụ ẩu đả rồi nhưng ta muốn hỏi xem một số người nữa để tránh khỏi người khác nói ta thiên vị.”
Vị quản thư kia chỉ vào nữ đệ tử vừa rồi rất phấn khích khi thấy đánh nhau, gã dùng ánh mắt dữ tớn lớn tiếng hỏi: “Ngươi có biết ai là người gây sự trước không?”
Nữ đệ tử kia giật mình ấp úng chỉ vào đám người Đông Vũ Nhật nói: “Là…là đám kia!”
Đám người Đông Vũ Nhật vẻ mặt tái đi, bọn hắn biết mình không tránh được kiếp nạn lần này rồi.
Vị quản thư hỏi thêm mấy người đệ tự khác thì đều có chung một kết quả.
Vị quản thư này cười nhạt một cái rồi đi lại gần Đông Vũ Nhật rồi hỏi: “Ngươi tên gọi là Đông Vũ Nhật đúng không?”
“Dạ!” Đông Vũ Nhật cung kính nói.
“Ngươi biết tông quy chưa?” Vị quản thư kia trợn mắt hỏi.
“Đệ tử lần sau sẽ không tái phạm nữa!” Cả đám người Đông Vũ Nhật cùng nói.
“Năm tên các người vi phạm tông quy ba điều. Thứ nhất là phỉ báng bôi nhọ danh dự đồng môn. Thứ hai là chủ động khiêu khích đánh nhau trong tông môn. Thứ ba là lừa rối thượng tầng!”
Quản thư đưa cho bọn hắn một tờ giấy rồi khẽ nói: “Năm người các ngươi cầm nó đến gặp hình môn trưởng lão để nhận hình phạt.”
Cả năm người cúi đầu cầm tờ giấy kia rồi từ từ đi ra khỏi Thư viện.
Đám người đi được một đoạn thì vị quản thư kia lại nói: “Nếu như tờ giấy đó không đến được tay hình môn trưởng lão thì năm người các ngươi sẽ bị đuổi khỏi tông môn đó!”
“Nhỡ chúng ta làm mất thì sao?” Đông Vũ Nhật quay lại hỏi.
“Thế thì cố đừng để mất!” Vị quản thư kia ánh mắt đầy sát khí nói.
Nhìn một màn này làm cả đám đệ tử quanh đây tái mặt. Bọn họ cũng mới đến không ngờ rằng ở đây lại làm nghiêm đến vậy.
Còn đám người Đông Vũ Nhật thì khỏi phải nói, đã đi đến chỗ hình môn trưởng não thì chắc chắn không thể sống yên rồi.
Vị quản thư kia đi lại chỗ hai người Liễu Thiên nhìn đống đổ nát rồi nói: “Hai ngươi tuy bị hại nhưng cũng tàn phá đồ của tông môn, như vậy cũng phạm tông quy!”
A!
Cả hai người Liễu Thiên chết lặng không biết nói gì, vị quản thư kia lại nói.
“Nhưng xem mức độ thì không đáng kể, hai ngươi hãy quét rọn sạch sẽ chỗ này đi!”
“Dõ thưa quản thư đại nhân!”
Vị quản sự lại quay ra nhìn đám đệ tử vẫn đang đứng xem.
“Quay lại làm việc của mình đi!” Vị quản thư kia nhìn đám đệ tử xung quanh quát lớn.
Rất nhanh tất cả giải tán, mọi người ai lấy quay lại việc của mình. Nhưng cũng có không ít người vẫn bàn tán về vụ vừa rồi.
Quản thư liền hướng Liễu Thiên đề nghị: “Đưa tay đây ta nắn lại cho!”
“Đa tạ!” Liễu Thiên không nhiều lời đưa tay ra.
“Rắc!”
Ngón tay Liễu Thiên trở về vị trí cũ, vị quản sự kia nhìn Liễu Thiên lắc đầu nói: “Đánh địch một ngàn tốn thương tám trăm, ngươi xem ra phải luyện tập nhiều!”
“Vâng! Không biết quý tính đại danh của ngài là gì?” Hà Minh bên cạnh cung kính hỏi.
“Ta họ Hứa tên Vĩnh Thiên!” Vị quản thư kia thoải mái nói.
“Đệ tử Hà Minh, còn đây là Liễu Thiên!” Hà Minh giới thiệu về hai người bọn hắn.
“Ừm! Nhìn qua hai người tuổi cũng đã lớn, hai ngươi cần phải cố gắng! Tu luyện thời gian trôi qua rất nhanh, khi đó hối hận cũng không kịp đâu!”
Hứa Vĩnh Thiên nói.
“Đa tạ Hứa quản sự đã nhắc nhở!” Cả hai người Liễu Thiên đều chắp quyền nói.
Hà Minh vẻ mặt vui vẻ nói: “Ở tông môn có tông quy cùng với những quả sự như Hứa quản sự thì sẽ không có ai bị bắt nạt nữa thật tốt quá!”
Hứa Vĩnh Thiên lắc đầu nói: “Tông môn tuy có cấm đánh nhau nhưng đấy chỉ là ở bên trong những khu làm việc như thư viện này mà thôi.”
“Mà thế giới cường giả vi tôn này kẻ yếu chắc chắn chịu thiệt, ở đây tuy cấm đánh nhau nhưng hình phạt cũng chỉ gọi là có thôi. Hai ngươi cần phải cố gắng hơn. Các quản sự cũng chỉ can thiệp khi thấy đánh nhau có thể gây ra thương tích trầm trọng mà thôi.”
Hứa Vĩnh Thiên cười nhạt một cái rồi nói: “Một môi trường trọng võ sao lại không có đánh nhau cơ chứ. Càng cọ sát nhiều thì càng tiến bộ, mai kia ra ngoài đường đời càng dễ sống. Nhiệm vụ của mỗi đệ tử là phải vươn lên hơn người, chỉ có vậy mới không bị ăn hiếp!”
“Lời của Hứa quản sự thật chí lí, chỉ được phép tin vào bản thân mình, tông môn cũng không che chở cho mình mãi được!” Liễu Thiên nắm chặt tay nói.
“Thôi hai ngươi tiếp tục đọc sách đi, ta cũng quay lại làm việc đây, lằng nhằng với các ngươi lâu quá!”
Hứa Vĩnh Thiên nói xong liền quay người đi ra ngoài.