Một buổi học đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc, ba người lững thững theo đoàn người bước ra khỏi phòng học.
Buổi học hôm nay kết thúc khá sớm, bây giờ chỉ tầm 9h sáng, còn gần một canh giờ nữa mới đến bữa trưa. Mọi người bắt đầu chia ra mọi ngả, có đám rủ nhau đi rong chơi, có đám thì đi đến võ đường, có đám thì đến thư phòng, một số thì ở lại đàm luận cùng trưởng lão, nhưng đa số vẫn là về phòng nghỉ ngơi.
“Giờ chúng ta đi đâu?” Hà Minh hướng hai người Liễu Thiên hỏi.
Tằng Nhất đi trước nói: “Ta về phòng đây, các ngươi đi đâu thì đi hẹn gặp lại ở phòng ăn.”
“Ta đi đến thư viện đây? Ngươi đi không?” Hà Minh hỏi.
“Ừm đến đó cũng được!” Liễu Thiên gật đầu.
Liễu Thiên đến với thế giới này chưa được bao lâu nên thứ hắn đang cần nhất chính là những kiến thức, sách chính kho tàng tri thức nên đi đến thư phòng là một lựa chọn khá sáng suốt.
Theo sơ đồ thì Thư viện nằm ngay cạnh mấy dãy văn đường này.
Nói là nằm cạnh nhưng trên thực tế thì nó cách một đoạn cũng khá xa, nằm gần là do nhìn trong bản đồ như vậy mà thôi.
Đi qua một con đường nhỏ cùng ít cây cảnh, hai người Liễu Thiên đã nhìn thấy Thư viện cạnh một cái hồ khá lớn.
“Thật là một nơi đọc sách lí tưởng!” Liễu Thiên cảm thán, hắn trước kia cũng từng đi đến thư viện nhưng chưa thấy chỗ nào có thư viện đẹp như thế này.
Thư viện là một tòa nhà cổ kính ba tầng nằm cạnh một cái hoa viên đầy màu sắc và một hồ sen, cạnh đó là những hàng cây tốt tươi. Dưới những tán cây là những chiếc ghế đá.
Đi quanh hồ, Liễu Thiên ngắm nhìn những tán cây xanh mượt, đồng thời cũng vuốt ve những cái ghế đá được đúc nguyên khối đặc dưới gốc cây. Hắn khi này lại có một cảm giác quen thuộc với nơi này!
Hà Minh cũng thất thố khi nhìn thấy thư viện này, hắn lắc đầu nói: “Không hổ là quốc tông, ngay cả thư viện của một cung thôi cũng được thiết kế đẹp như vậy! Không biết Vạn Điển Đường thì thế nào nữa?”
“Vạn Điển đường? Là nơi nào vậy?” Liễu Thiên hai mắt chố lên hỏi.
Hà Minh thở dài nói: “Cái đó rất mơ hồ!”
Hắn lại kể: “Những thư viện như chỗ này cũng chỉ là chỗ chứa một lượng sách chưa bằng một phần một trăm của Vạn Điển đường. Nó chứa sách của tất cả thư viện tàng kho, lầu các, đường viện cộng lại.”
Liễu Thiên nhíu mày tính toán một hồi rồi nói: “Chỉ tính đội mười hai thôi cũng có mười sáu cái thư viện thế này rồi, cả ngoại viện mười sáu đội, rồi nội viện nữa, y viện, còn hậu viện, chính đường chắc cũng có nữa. Nếu một nơi mà chứa tất cả số sách của bằng đó thư viện thì phải lớn thế nào?”
Hà Minh lắc đầu nói: “Tuy nó tổng hợp tất cả nhưng không có nghĩa bằng tất cả sách ở tông môn hợp lại. Vì Vạn Điển đường chỉ giữ mỗi bản chính mà thôi! Một bản chính ở đó có thể sao thành trăm bản rồi đưa đến từng thư viện ý chứ!”
“Nói cũng phải, nhưng nơi đó chắc chắn rất lớn rồi!” Liễu Thiên vuốt cằm nói.
“Ừm chắc nó cũng rất lớn! Ta cũng chưa nhìn thấy bao giờ nhưng nghe nói nó nằm ở giữa Chính Đường và Hậu viện. Nó hình như có cả thẩy chín tầng, mỗi tầng lớn bằng nào thì ta không rõ.”
Hà Minh ánh mắt sáng lên nói: “Ở những tầng cao toàn là những sách hiếm có thôi, ta thật muốn vào đó một lượt.”
Liễu Thiên vỗ vai hắn rồi nói: “Có gì không được, mai kia vào nội viện chắc là sang đó được!”
Hà Minh lắc đầu nói: “Chỗ đó không phải muốn vào là vào được! Nghe nói chỉ những người từ bậc trưởng não mới được vào. Mà từ tầng thứ ba trở lên thì cả trưởng não cũng không lên được.”
“Thì ra nó là một cái kho chứ không phải là nơi trưng bày!” Liễu Thiên tự nhủ.
“Chúng ta vào thôi!” Hà Minh lúc này liền đi trước nói.
Đi vào tầng một của thư viện, hai người Liễu Thiên đi qua quản thư khẽ chào một cái lại đi tiếp.
Thư viện này là nơi cho đệ tử thoải mái ra vào đọc sách, mỗi đệ tử chỉ cần trình báo với quan thư khi muốn mượn sách về mà thôi.
“Sách ba tầng này chắc cũng khác nhau nhì, hình như càng tầng trên càng quý hiếm?” Liễu Thiên lật một cuốn sách ghi về thảo dược lên nói.
Hà Minh vừa đi vừa giải thích.
“Ở đây cái gì cũng chia làm chín cấp, sách cũng không ngoại lệ. Mà cửu giai của sách được chia ra theo số năm chúng đã tồn tại. Đệ nhất giai thì sách có niên kỷ dưới một trăm năm, đệ nhị giai thì dưới một ngàn năm trên một trăm năm, tam giai thì dưới 1 vạn năm trên một ngàn năm,…Cứ thế mà tính lên! Tầng một sách chắc là nhất giai, vậy tầng ba là tam giai!”
“Nếu nói như vậy thì trên đời này thực sự không có sách nào đạt đến cửu giai cả!” Liễu Thiên nhíu mày nói.
Theo hắn nếu tính như vậy thì làm sao có một cuốn sách đạt đến 1 tỷ năm cơ chứ.
“Cái này thì ta không biết, từ thời xưa đã chia vậy rồi, chắc người đời thích trọn con số chín nên mới chia ra làm cửu giai.”
Liễu Thiên lại hỏi: “Thế sách cứ càng lâu thì càng cao quý ư? Không cần mang nội dung ra đánh giá để phán xét phẩm cấp sao?”
Hà Minh liền lắc đầu nói: “Đã là sách thì nó sẽ viết về một vấn đề nào đó. Nếu là nói mang sách về địa lí ra so với lịch sử xem cái nào hay hơn thì đúng là quá khập khiễng. Mà trong cùng một vấn đề thì đánh giá của mỗi người là khác nhau. Chính vì vậy quá khó để chia sách theo cấp độ qua việc hay hay dở, cái này phải tùy vào người xem.”
Liễu Thiên gật đầu, hắn thầm suy nghĩ: “Cái này cũng đúng a, chia sách theo niên đại tồn tại quả là rất hay. Như vậy một cuốn sách cao giai tuy không hay nhưng nó vẫn có giá trị của một món đồ cổ!”
Hà Minh cầm một cuốn sách viết về một nhân vật là “Song Dị Tử” lên rồi nói: “Thôi ta ra đây đọc đây.”
Trong những sách trưng bày ở đây có đủ các loại như địa lí, lịch sử, tư liệu, nhân vật, đan dược, yêu thú, quốc gia,vv…nói chung là đủ các thứ.
Chỉ nhìn riêng vào chỗ của địa lí thôi cũng làm người khác hoa mắt rồi. Trên mỗi bìa một cuốn sách là đủ các địa danh như, Hà Hoa lĩnh, Mê U sơn mạch, Ngưu Đồng sơn, Linh Chu Sơn, Huyền Kiếm hà,…
“Đọc mấy thứ tư liệu này mai kia có sông pha giang hồ thì cũng không bị bỡ ngơ a!” Liễu Thiên tự nhủ.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng để đọc được hết chỗ này thì đúng là điên mất.
Liễu Thiên cũng nhìn qua khu nhân vật giang hồ, ở đó cả đống những tập tư liệu gồm cả hình vẽ của một số người. Trong đó có cả hiệp khách trượng nghĩa nổi danh trên giang hồ, cũng có đạo tặc giết người, đại thương gia gia tài ngàn vạn, thành chủ của những thành lớn,…Ở đây phải nói là tập trung mọi tư liệu về các nhân vật lớn trong một trăm năm qua.
Đống này đối với tân sinh thì không tính hiệu quả nhưng đối với nhưng người muốn đi ra ngoài thì đúng là hữu ích. Liễu Thiên cảm thấy đọc đống này đúng là hơi sớm, hắn rời qua chỗ khác.
Đứng trước giá sách viết về dược thảo, hương liệu, dược liệu. Liễu Thiên cũng lắc đầu, đối với hắn biết những thứ này cũng chẳng làm gì. Không chế dược hắn cũng chẳng tìm hiểu về các hương liệu, dược liệu làm gì.
Nếu nói là đi kiếm thảo dược thì ở cả tông môn chỉ có một chỗ để hắn kiếm thảo dược đó chính là dược viên ở Y Viện nhưng những thảo dược đó không đến lượt hắn hái!
Lại đi đến một chỗ khác chỗ viết về một số dạng yêu thú, nhìn qua một lượt thì ở đây cũng rất đa dạng. Nào thì Kim Giác xà yêu, Địa Ngưu yêu, Tam Nhãn Lang yêu, Tử Mao Hầu Yêu,…Liễu Thiên nhìn một lượt cũng thầm gật đầu nhưng hắn nghĩ cái này cũng chưa phải là quan trọng.
“Cái này cũng chờ mai sau tìm hiểu thôi, cái mình cần tìm hiểu bây giờ là cái khác.” Liễu Thiên lại đi qua một chỗ khác.
Đi đến nơi viết về lịch sử, sách chỗ này khá mới, hình như chỉ mới viết mấy năm gần đây.
Sơ qua một lượt các loại sách nói về một số sự kiện gần đây như Thảm sát Lang gia thôn, Đại chiến giữa hai bang lớn nhất vùng Tây Bắc Nhất Xuân, dị giả tấn công một thành ở gần Xuân Đồ, rồi một số sự kiện vớ vẩn khác. Mấy sự kiện này đúng là mới nhưng Liễu Thiên muốn là muốn tìm về những sự kiện lớn hơn cơ.
Hắn muốn biết là lịch sử chia ra làm những thời kỳ gì, ở mỗi thời kỳ đó có những sự kiện gì?
Tim hoài một lượt Liễu Thiên cũng đã tìm thấy một cuốn sách bìa nâu hơi sờn. Trên đó có ghi bốn chữ: “Tam đại Kỷ Nguyên! ”
Cầm sách lên, Liễu Thiên đi ra chỗ giành cho đọc sách, nơi đó là một không gian thoáng khá giống với phòng ăn.
Liễu Thiên vừa đi ra thì đã nghe thấy những âm thanh ồn ào.
“Hà phế vật, ngươi cũng đi đọc sách nữa à?”
“Haha! Phế vật thì đọc sách bao nhiêu cũng vậy thôi.”
Ở phía kia có một đám bốn năm tên đang đứng vây quanh một thiếu niên đang đọc sách.
Xung quanh đây cũng có mấy chục đệ tử khác đang đọc sách nhưng không mấy ai quan tầm làm gì. Kẻ thì quay ra xem náo nhiệt, kẻ thì tản đi chỗ khác yên tĩnh hơn, có kẻ thì vẫn ngồi quanh đó coi như không có gì sảy ra.
“Đám này là ai mà vừa gặp là đã gây chuyện sinh sự rồi, tên kia còn gọi là phế vật nữa.”
“À đúng rồi tên kia vừa rồi đến muộn bị phát đứng tấn còn gì!”
Một người nhận ra nói.
“Đúng là phế vật đi đâu cũng khổ, chúng ta hãy xem đám kia làm gì hắn nào?”
Nhìn lại đám thiếu niên kia thì hầu như bọn chúng chỉ tầm mười hai mười ba tuổi nhưng tên nào cũng ra vẻ ta đây, rồi đàn anh đàn chị nhìn thật ngứa mắt.
Mấy tên thiếu niên kia vóc dáng bình thường, gương mặt cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có một điểm nổi trội duy nhất chính là vẻ mặt của bọn chúng. Một vẻ mặt khinh người ngạo mạn và tiểu nhân đắc ý.
Còn thiếu niên đang bị bắt nạt kia thì có một gương mặt thanh tú, cộng thêm chút hiền lành. Hắn chỉ ngồi im không nói gì, mặc kệ những tên kia đang khiêu khích.
“Sao không nói được gì à? Bọn ta nói đúng quá phải không?” Một tên khá mập mở miệng hỏi.
Một tên khác thì đi lại hích thiếu niên đang ngồi kia một cái rồi gằn giọng hỏi: “Điếc à? Không nghe thấy chúng ta nói gì sao?”
Nhìn thấy cảnh này Liễu Thiên ngay tức khắc chạy lại. Hắn không biết mấy tên kia là ai nhưng chắc chắn hắn không thể để yên được vì người bị bắt nạt chính là Hà Minh.
“Ê! Các ngươi đang làm gì đấy?”
Liễu Thiên cầm quyên sách chỉ vào cả đám kia nói.
“Liễu Thiên!” Hà Minh lẩm bẩm.
Cả đám kia thấy vậy quay lại, một tên nheo nheo con mắt nói: “Tưởng là ai? Thì ra là một tên phế vật khác!”
“Haha! Lớn như vậy rồi mới đi nhập học!”
Một tên khác cười mỉa mai.
Liễu Thiên cũng mỉm cười, bỗng ánh mắt của hắn đầy lạnh lẽo nhìn mấy tên kia nói: “Cút đi trước khi ta nổi giận!”
“Hừ! Ngươi tưởng lớn hơn bọn ta mấy tuổi mà ăn được bọn ta sao?” Tên đứng giữa nhếch mép nói.
Liễu Thiên bước từng bước lại gần, hắn nhìn qua mấy tên này rồi nói: “Tông quy cấm đánh nhau nhưng xem ra luận bàn một chút thì cũng không sao?”
“Đập hắn!” Tên thiếu niên đứng đầu ra hiệu.