Thiên Ý

Chương 28: Chương 28: Đột phá!




Liễu Thiên dụi mắt cười gượng nói: “Không sao, bụi ý mà, chúng ta tiếp tục thôi!”

Nói xong Liễu Thiên đứng phắt dậy, hai người Tằng Nhất, Hà Minh cũng đứng dậy theo.

Liễu Thiên lại bắt đầu tập luyện, thấy vậy hai người kia cũng không hỏi nhiều. Trên đời ai cũng có bí mật không muốn cho người khác biết, nếu đã không muốn nói mà cố hỏi thì sẽ làm cho người ta chán ghét.

Liễu Thiên thì vừa nghĩ về người thân của mình, chỉ cần nghĩ đến là hắn lại không kìm được nước mắt. Nhưng hắn biết có buồn cũng không có tác dụng gì với mọi người, cái mình cần làm bây giời là phấn đấu không để lịch sử phân li đó tái diễn lần nữa.

Tối đến, hôm nay Liễu Thiên ăn cơm xong liền quay về phòng, không đi dạo như mọi hôm nữa.

Hôm nay nếu hắn tiếp tục tu luyện tích tụ nguyên thần thì sẽ đạt đến đỉnh phong của Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng. Hắn muốn tiến hành đột phá luôn trong hôm nay lên Linh Cơ cảnh đệ tam trọng.

Cửi trần ngồi trên giường, Liễu Thiên bắt đầu dùng các dược vật hỗ trợ tu luyện là Linh Cao và Tổ Linh Dịch.

Xong xuôi, hắn bắt đầu tiến hành hấp thụ linh khí. Dưới sự điều hành của công pháp, nguyên thần trong đan điền đang xoay tròn, các lộ tuyến nguyên thần trong kinh mạch cũng đang vận chuyển, đồng thời các mao mạch đang mở rộng hấp thụ linh khí.

Linh khí qua mao mạch sẽ được cơ thể chuyển hóa thành nguyên thần. Nguyên thần sẽ tích tụ chuyển vào các kinh mạch rồi theo mạch vận chuyển quy tụ về đan điền. Mà công pháp của Liễu Thiên điều hành đan điền theo dạng xoáy tròn nên nguyên thần cũng di chuyển theo dạng xoáy tròn tiến vào trung tâm đan điền.

Đan điền của Liễu Thiên giờ đã gần như ở trạng thái bão hòa, nguyên thần đang dồn lại, chuẩn bị lấp đầy toàn bộ đan điền, khi đó trạng thái tĩnh tu sẽ kết thúc.

Từng luồng sơ nguyên theo các lộ tuyến khác nhau chảy về đan điền, sau đó lại theo điều hành của Như Hải Vô Tịnh Công để tiến nhập và sắp xếp trong đan điền, sơ nguyên theo khung của công pháp mà dựng lên phần đỉnh cuối cùng của đan điền, đồng thời nó cũng tích tụ lại và lấp đầy phần đỉnh đó.

Sơ nguyên đang dần tạo dựng và lấp đầy đan điền từng tí một.

Bên ngoài Liễu Thiên vẻ mặt thư thái ngồi tu luyện, việc tiến hành đột phá chỉ còn chờ thêm chút thời gian nữa mà thôi.

Thời gian một canh giờ đã trôi qua, Liễu Thiên mở mắt, lúc này sơ nguyên trong đan điền đã đạt đến trạng thái bão hòa.

Hắn lại mở cái hộp gỗ ra, lấy trong đó là một gói màu vàng, mở ra trong đó có hai viên thuốc màu nâu sậm nhỏ như hạt đỗ. Liễu Thiên cầm môt viên bỏ vào miệng, rồi gói viên kia cất đi.

Tiếp theo hắn nhắm mắt chờ dược lực có hiểu quả.

Thứ hắn vừa uống Ba Nguyên hoàn, thuốc này có tác dụng kích thích đan điền làm cho đan điền có phản ứng quá tải và tiến hành đột phá cô đọng nguyên thần. Nếu bình thường khi tu luyện đến đỉnh phong của một cảnh giới thì chỉ cần chờ một vài ngày hoặc vài giờ là đan điền sẽ có dấu hiếu muốn đột phá. Nhưng Liễu Thiên muốn đột phá luôn lên dùng Ba Nguyên hoàn này.

Ba Nguyên Hoàn tuy là thuốc kích thích nhưng lại không hề có tác dụng phụ. Nó làm cho nguyên thần trong cơ thể dao động, khi đó đan điền sẽ tức khắc sinh ra phản ứng và tiến hành quá trình cô đọng. Đồng thời Ba Nguyên Hoàn này cũng làm cho các hạt nguyên thần năng động hơn nên quá trình cô đọng cũng nhanh hơn chút.

Tuy nhiên cách này chỉ áp dụng cho những người có tinh thần cao mà thôi, nếu tinh thần xuy nhược thì rất dễ dẫn đến đột phá thất bại, khi đó có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập mà hoặc cũng làm lượng nguyên thần tích tụ trong đan điền sẽ tiêu tán mất.

(Nguyên thần tích tụ trong đan điền chính là thứ dùng được và nó không tính lượng đang điền đã tu luyên tạo dựng lên đan điền. Đan điền một khi đã được tích tụ và tạo dựng thì sẽ không bị tiêu tán hay vơi đi. Nó chỉ đổ vỡ khi có ngoại lực lớn tác động mà thôi. Mà khi đan điên bị đổ vỡ thì cũng chính là kết thúc con đường tu luyện của một người.)

Liễu Thiên thì lại rất tự tin vào tinh thần của mình, hắn cảm giác nếu giờ có đủ nguyên thần thì đột phá luôn mấy tiểu cảnh giới cũng được. Ý trí và tinh thần của hắn lúc nào cũng có thừa nên vấn đề tẩu hỏa nhập ma này không cần phải nghĩ đến.

Ba Nguyên Hoàn đã có tác dụng, Liễu Thiên ngay tức khắc tiến hành vận chuyển công pháp sang trạng thái động công. Trạng thái động công thì nguyên thần theo vòng xoáy của công pháp sẽ di chuyển từ trong ra ngoài, chúng từ đan điền tiến ra thành của đan điền rồi tiến ra các kinh mạch và theo đó đi ra khắp cơ thể.

Khi đó nguyên thần sẽ vận chuyển khắp cơ thể nhưng không được sử dụng, nó lại di chuyển ngược về đan điền. Cứ như vậy tạo thành một vòng tuần hoàn không ngừng nghỉ. Đây chính là cách để đột phá và công đọng nguyên thần.

Điều đặc biệt là hạt sơ nguyên này không được cô đọng tại đan điền mà tại toàn cơ thể.

Việc đột phá diễn ra trên toàn cơ thể nhưng đan điền vẫn nắm vị thế chủ đạo. Đan điền rơi vào trạng thái bão hòa, vì thế tế bào trên toàn cơ thể sẽ tự động ngừng hấp thụ linh khí nữa, các tế bào mao mạch gần như bế khí trong trạng thái này.

Khi các mao mạch khép kín thì thân nhiệt không được điều hòa với không khí bên ngoài, khi này lại vận hành nguyên thần di chuyển trong cơ thể nhiều lần làm thân nhiệt tăng cao, nguyên thần vận chuyển bên trong cũng bị kích thích và theo nhiệt độ tăng cao thì chúng bị cô đọng lớp nguyên trường bên ngoài lại.

Mỗi một vòng tuần hoàn như vậy sẽ có một lượng sơ nguyên được cô đọng nhỏ hơn, khi chúng được đưa về đan điền thì ngay tức khắc sẽ dồn vào tâm của đan điền (nơi đó gọi là điểm Thủy Khởi), những hạt to hơn sẽ lại bị đẩy ra toàn cơ thể tiến hành cô đọng.

Cứ như vậy vận hành đến khi nào toàn bộ nguyên thần được cô đọng hết thì thôi. Sau khi cô đọng xong sẽ tiến hành củng cố tu vi hay chính là việc lấy những nguyên thần đã được cô đọng tiến hành tích tụ lại đan điền, xây dựng lên thành đan điền mới từ thành đan điền cũ.

Quá trình tích tụ nguyên thần lại bắt đầu từ tầng thấp nhất đến khi nào đạt giới hạn thì lại đột phá lên cảnh giới tiếp theo.

Nói thì đơn giản như vậy thì quá trình đột phá này cơ thể cũng phải chịu áp lực rất lớn. Thân nhiệt toàn thân sẽ tăng lên rất cao sau mỗi vòng tuần hoàn. Đây chính là cửa ai để mỗi người phải vượt qua. Vượt qua được thì lên một cảnh giới mới. Không qua được thì số nguyên thần đã cô đọng do không điều tiết xây dựng thành đan điền mới để chứa chúng nên chúng sẽ bị cơ thể bài tiết ra ngoài. Và quá trình đột phá thất bại, nguyên thần cạn kiệt, cơ thể thương tổn vô ích và người tu luyện lại mật một lượng thời gian để hấp thụ lại.

Hiểu một cách rõ ràng về việc đột phá nên Liễu Thiên không chần chừ nữa mà bắt đầu luôn.

Liễu Thiên giờ bắt đầu tiến hành những vòng vận chuyển nguyên thần đầu tiên. Nguyên thần của hắn từ đan điền bắt đầu tiến ra cơ thể rồi lại được kéo trở về đan điền. Lượng này về thì một lượng khác được đưa ra, cứ như vậy tuần hoàn nguyên thần vẫn đang diễn ra từng chu thiên một.

Sau tầm mười vòng liên tục, Liễu Thiên đã cảm thấy cơ thể nóng lên, hắn tiếp tục làm như vậy thì thấy cơ thể mỗi lúc một nóng hơn.

Vòng thứ hai mươi, Liễu Thiên bắt đầu cảm thấy cơ thể nóng ran, toàn thân nóng lực khó chịu, bên trong cơ thể như đang bị thiêu đốt, từng tế bào đang bị nướng chín.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì Liễu Thiên cũng không thể chịu được nữa.

Thế nhưng hắn vẫn tiếp tục vận hành nguyên thần, vòng thứ hai mươi mốt được vận hành.

Cứ tưởng nhiệt độ cơ thể sẽ tăng lên tiếp và Liễu Thiên sẽ ngất đi nhưng ngay lúc này nhiệt độ cơ thể không tăng lên nữa, nó chỉ giữ nguyên như vậy.

Hình như đây đã đủ nhiệt độ để nguyên thần cô đọng, và bây giờ nguyên thần đang cô đọng. Những dòng nguyên thần với kích thước hạt nhỏ hơn đang được hình thành và đi về đan điền.

Đồng thời khi lượng nguyên thần cô đọng đầu tiên này được trả về đan điền thì do kích thước chúng đã nhỏ đi nên trong đan điền không còn căng đầy nguyên thần nữa. Vì thế trạng thái bão hòa của đan điền kết thúc, theo phản ứng của cơ thể thì các mao mạch lại từ từ mở ra.

Cơ thể khi này bắt đầu điều hòa thân nhiệt nhưng do nguyên thần tiếp tục di chuyển nhanh làm cho kinh mạch nóng lên. Hai thứ này cân bằng với nhau làm cho nhiệt độ cơ thể duy trì ở mức đủ để đột phá.

Nói là nhiệt độ đột phá cứ nghĩ là đơn giản nhưng thực tế thì nhiệt độ cơ thể của Liễu Thiên bây giờ cũng làm cho người thường ngất đi rồi.

Người thường không chịu được, người tu luyện cũng không thể coi thường, nhiệt độ cao làm cho con người ta đau khổ và khó chịu vô cùng, nhất là cảm giác chóng mặt sẽ làm cho ý trí một người xuy xụp.

Nhưng đối với một người tu luyện cầu đạo thì ngay cả chút đau khổ này cũng không chịu được thì nói gì đến tu đạo nữa. Cường giả trên đời đều là những người có ý trí sắt đá, vượt lên mọi thứ để vươn lên. Liễu Thiên cũng vậy, hắn sao lại không chịu được cơ chứ?!

Cơ thể Liễu Thiên giờ đã đỏ lên, lớp da đỏ hồng, tóc khô sơ xác, thân dưới thì quần cũng bị xấy cứng đơ.

Sau mấy vòng đầu tiên khi đan điền kết thúc trạng thái bão hòa thì mao mạch đã mở ra và thế là mồ hôi đang dần theo mao mạch thoát ra làm mát cơ thể.

Thế nhưng mồ hôi vừa ra đã bị hong khô bốc hơi hết, cùng với đó là lượng hơi nước nóng được cơ thể thải ra ngoài không khí. Hai thứ hơi nước này bay ra ngoài liên tục làm cho phòng Liễu Thiên bị bao phủ bở lớp xương khói trắng đục.

Tuy cửa xổ mở nhưng lớp xương mù vẫn dần dần che kín cơ thể Liễu Thiên.

Bên ngoài thì như vậy còn bên trong cơ thể Liễu Thiên cũng đang xảy ra biến hóa. Nguyên thần được cô đọng dồn về đan điền được quy tụ tại đáy của đan điền. Lúc này số lượng nguyên thần đã cô đọng chỉ chiếm một phần nhỏ trong đan điền mà thôi. Việc đột phá mới chỉ bắt đầu mà thôi!

Liễu Thiên biết vậy nên hắn vẫn tiếp tục vận chuyển nguyên thần đột phá, nguyên thần vẫn tiếp tục được cô đọng.

Qua từng vòng vận chuyển, số lượng nguyên thần cô đọng đã tăng lên, số lượng nguyên thần lúc đầu đang giảm đi. Nhưng nhìn qua lượng tăng giảm này thì cũng phải tầm một canh giờ thì mới có thể kết túc quá trình cô đọng.

Ngoài trời, trăng lên cao, cảnh vật yên tĩnh, gió nhẹ thổi làm những cái cây cạnh dãy nhà đung đưa. Ở hành lang có hai người một đứng một ngồi đang ngắm cảnh sắc đêm xung quanh.

Tằng Nhất ngồi vắt vẻo trên lan can nói: “Liễu Thiên đang đột phá lên đệ tam trọng!”

Hà Minh đứng cạnh nói: “Ừm! Nếu hắn không tiến cảnh nhanh e rằng chúng ta sẽ sớm giải tán!”

Tằng Nhất quay lại hỏi Hà Minh: “Ngươi đang ở trọng thứ mấy!”

Hà Minh thở dài một cái rồi nói: “Đệ thất trọng! Nếu cố gắng cộng thêm chút vận may thì kết thúc một năm này ta có thể thành nội môn đệ tử!”

Tằng Nhất thấy vậy liền cười nói: “Ngươi xem ra đúng là nhút nhát! Ngươi giờ đệ thất trọng thì khi đệ nhị trọng chắc chỉ mười tuổi là cùng. Như đến tận mười ba tuổi mới giám đến đây! Haha!”

Hà Minh nhíu mày ra hiệu, Tằng Nhất ngay tức khắc câm bặt, hai người không muốn làm phiền Liễu Thiên đang đột phá.

Hà Minh liền nói nhỏ nhưng vẫn không hết sự bất bình tức giận: “Ngươi bảo ai nhút nhát! Ta không đến đây sớm là do có việc bận mà thôi!”

“Ừm bận! Bận bú mẹ hả?” Tằng Nhật nhỏ nhẹ mỉa mai.

Hà Minh tức đến xì khói mũi nhưng không làm sao được, hắn liền hỏi lại: “Ngươi thì sao? Đã đạt đến đệ cửu trọng mới giám đến đây! Ngươi cũng là sợ bị người khác cho ăn đòn sao?”

“Sao người biết ta đạt đến đệ cửu trọng?” Tằng Nhất đang cười nghe vậy liền chỗ mắt hỏi.

Hà Minh lại tỏ vẻ hiểu biết nói: “Linh Cơ cảnh chia ra làm ba bước là Sinh Căn, Dưỡng Điền, Tổ Nguyên. Sinh Căn là bước khởi đầu để tu luyện, nó là ba trọng đầu. Dưỡng Điền là những bước bồi dưỡng thuần thục việc vận chuyển nguyên thần của công pháp. Nó là ba trọng tiếp theo, tứ, ngữ, lục. Tổ Nguyên là bước kết thúc của Linh Cơ cảnh, nó tổ hợp nguyên thần tinh thuần nhất để tiến hành đột phá lên Khai Minh cảnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.