“Mà ở hai bước Sinh Căn và Dưỡng Điền thì sơ nguyên vẫn chưa thực sự cô đọng và tinh thuần, chỉ bước vào Tổ Nguyên thì sơ nguyên mới dần đạt đến sự tinh thuần. Khi nguyên thần người tinh thuần đến cực điểm không thể tinh thuần hơn được nữa thì khi người dụng võ thì theo kinh mạch nguyên thần sẽ theo đó mà toát một ít ra ngoài.”
Hà Minh cười nói: “Tuy chỉ là những ba động rất nhỏ nhưng để ý kỹ thì sẽ thấy. Ngươi lần tỷ võ với chúng ta đã che dấu rất tốt nhưng càng che dấu như vậy ta càng thấy nghi vì ta cũng che dấu.”
“Haha!” Tằng Nhất khẽ cười rồi nói: “Ừm che dấu với kẻ cũng che dấu thì chắc chắn phải cẩn thận hơn rất nhiều. Xem ra lần này ta đã múa rìu qua mắt thợ rồi!”
“Ngươi mà đến đây sớm thì giờ chắc chắn cảnh giới đã cao hơn rất nhiều rồi!”
Hà Minh biết mình nhút nhát lên đến giờ mới vào đây nhưng Tằng Nhất thì do đâu chứ?
Tằng Nhất cười nói: “Trên đời có những đam mê không theo đuổi thì sẽ hối hận cả đời. Ta trước đây thích nghiên cứu về thuật cơ quan ám khí nên đã theo sư phụ học nghệ hơn ba năm, sau đó lại ở gia tộc nghịch ngợm nghiên cứu thêm một năm nữa, đến vừa rồi gia tộc bắt đi ta mới đến đây. Như vậy mới quen hai người chứ!”
Hà Minh gật đầu, hắn lại hỏi: “Ngươi không muốn tu luyện ư?”
“Có chứ không thì sao ta có cảnh giới như bây giờ, nhưng ta cũng thích thiết kế cơ quan kia. Ta sẽ thành đệ nhất nhân trong lĩnh vực cơ quan này!” Tằng Nhất ánh mắt quyết tâm nói.
“Ừm! Tiếc là Liễu Thiên không hiểu sao bây giờ mới đạt đến đệ nhị trọng?” Hà Minh buồn rầu nói.
“Hắn cũng không phải dạng ngu ngơ, ta nghĩ cũng có nguyên nhân nào đó! Mà thôi đi ngủ, muộn rồi đứng đây lải nhải ảnh hưởng đến hắn đột phá.” Tằng Nhất nói xong ngáp một cái quay người đi về phòng.
Hà Minh nhìn hướng phòng Liễu Thiên một cái rồi cũng quay đi.
Trong phòng Liễu Thiên bây giờ tràn ngập sương mù, Liễu Thiên vẫn đang đột phá. Hắn vẫn đang miệt mài vận hành từng vòng tuần hoàn một, cơ thể thì vẫn đang phải chịu áp lực rất lớn nhưng hắn vẫn ngồi đó không chút dung động.
Thời gian cứ từ từ trôi qua, không biết đã qua bao nhiêu thời gian.
Lúc này trong phòng bỗng nhiên có một làn gió thủi tung lớp sương mù để lộ ra Liễu Thiên ngồi trên giường. Gương mặt hắn dần trắng trẻo trở lại, cơ thể cũng dần trở lại bình thường.
Quá trình cô đọng đã kết thúc tiếp là quá trình xây dựng căn cơ của đệ tam trọng.
Cảm nhận lại đan điền của mình thì Liễu Thiên thấy rằng sơ nguyên khi này lồng bồng tán loạn và không hề ổn định. Nó chỉ là một đám nguyên thần nhỏ hơn trước rất nhiều nhưng lại không có gì điều khiển nên bị tán loạn.
Đột phá chính là biến đổi nguyên thần nên đan điền cũ không thể chứa đựng được nữa, bây giờ phải bắt đầu xây dựng đan điền mới từ nền móng cũ kia. Và lượng nguyên thần vừa chuyển hóa kia chính là vật liệu luôn.
Liễu Thiên bắt đầu quá trình củng cố lại tu vi hay chính là xây dựng đan điền và tích tụ nguyên thần ở Linh Cơ cảnh đệ tam trọng. Hắn nhập định bắt đầu vận hành công pháp để tu luyện. Công pháp quyết định sự hoạt động của đan điền, nguyên thần quyết định phẩm chất của đan điền.
Nguyên thân theo vòng xoắn của công pháp đi vào điểm Thủy Khởi rồi từ đó tràn ra tạo dựng thành đan điền.
Với lượng nguyên thần kia Liễu Thiên cũng không tốn bao nhiêu thời gian đã củng cố xong, hắn mở mắt ra, hắn cảm nhận lại nguyên thần của mình.
Lượng nguyên thần thực sự còn lại trong đan điền để có thể sử dụng chỉ còn lại rất ít, chỉ còn tầm ba thành so với vừa rồi. Bảy thành còn lại đã tích tụ tạo thành vành đan điền để chứa đứng ba thành này.
Hay nói dễ hiểu là có mười đồng tiền thì phải bỏ ra bảy đồng mua túi đựng tiền, mà túi này chỉ đựng được ba đồng mà thôi. Có thêm tiền thì lại phải mở rộng túi. Cứ như vậy cứ có bao nhiêu tiền đều phải bỏ ra bảy thành để mở rộng túi, chứa ba thành còn lại. Cứ tích như vậy đến khi túi đạt đến kích thước giới hạn mà cơ thể có thể mang được, thì lại phải đổi tiền có mệnh giá cao hơn và làm lại túi tốt hơn để đựng tiền mới đó.
Đây chính là cách tu luyện ở đây, tiến từng bước vững trãi đến đỉnh phong. Mà lại nói tỷ lệ ba bảy không phải áp dụng với tất cả mọi người! Đây chỉ là ví dụ mà thôi.
Mọi việc đã kết thúc, ngáp dài một cái Liễu Thiên nằm ra giường ngủ lúc nào không biết.
Ngày hôm sau.
Mặt trời đã lên cao, Liễu Thiên mới mở mặt ra nhìn lên mái nhà. Hắn mơ hồ nhìn quanh rồi chợt nhớ ra gì đó liền bật dậy.
Hôm nay chính là ngày học tiếp về ngũ hành đạo số, hắn rất thích môn này nên không hề muốn nghỉ một chút nào.
Liễu Thiên mặc vội quần áo, sau đó đóng cửa chạy đi, nhưng vừa ra đến ngoài cửa thì hắn liền dừng lại.
Đám người Tằng Nhất đã đi về đến đây rồi, buổi học hôm nay đã kết thúc.
Đi đến gần, Tằng Nhất hỏi: “Sao rồi đột phá thành công chứ?”
Liễu Thiên gật đầu sau đó lại nhíu mày tỏ vè không vui nói: “Sao lại không gọi ta dậy, hôm nay học về ngũ hành mà!”
Hà Minh cầm mấy tờ giấy có nhiều chữ đưa cho Liễu Thiên rồi nói: “Đây là những gì học được hôm nay, ngươi cứ từ từ nghiên cứu!”
Hai tên này sáng này biết Liễu Thiên đột phá vất vả nên đã để hắn ngủ mà không gọi dậy. Cả hai đều biết môn Ngũ Hành Đạo số rất quan trọng lên đã cố tình chép lại cho Liễu Thiên.
Liễu Thiên cầm mấy tờ giấy rồi tỏ vẻ biết ơn nói: “Cảm ơn!”
“Cảm ơn gì? Chúng ta cũng chỉ là tiện tay mà thôi!” Hà Minh xua tay đi về phòng của mình.
Tằng Nhất cũng trở về phòng của mình, hắn đi được một đoạn liền nói: “Mỗi chúng ta giờ đều đã xác định đường mà mình đi rồi, hãy cùng cố gắng, nhất là ngươi Liễu Thiên nếu không cố gắng ngươi sẽ bị bỏ lại đấy!”
Nghe một câu này, nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Tằng Nhất, Liễu Thiên trợt nhớ ra mình yếu kém hơn họ rất nhiều.
Những câu nói kia đã làm hắn thức tỉnh, hắn nghĩ mình ngang với hai người họ nhưng hắn đã nhầm. Hắn biết hai người Hà Minh chắc chắn hơn mình rất nhiều, nhưng quá quá trình ăn uống luyện tập cùng đã làm Liễu Thiên quên mất điều đó. Hắn cảm tưởng họ cũng chỉ như mình hoặc hơn không nhiều lắm.
Hôm nay Tằng Nhất cố tình nhắc nhở hắn, bởi vì bọn họ không muốn hắn bị bỏ lại phía sau. Họ biết nếu cứ luyện tập như thường thì khoảng cách giữa bọn họ ngày càng lớn, và dần sẽ ở hai thế giới khác nhau.
Liễu Thiên bỗng nhiên cảm thấy lạc lõng, hắn tự hỏi mình đang làm gì? Mình có gì đặc biệt? Mọi thứ cứ diễn ra bình thường như vậy thì mình sẽ đạt được kết quả gì? Mình muốn trở lên mạnh nhất hay chỉ là một kẻ lót đường? Và mình làm gì để trở lên mạnh nhất?....
Cả tá những câu hỏi được Liễu Thiên đặt ra.
Liễu Thiên cảm thấy nếu không tìm thấy con đường đi đúng thì hắn cũng không thể vượt trội hơn mọi người được. Bởi vì hắn ngoài mới cướp xác người khác để sống ra thì không có gì đặc biệt cả.
Hắn có một khởi đầu chậm hơn người khác rất nhiều. Điều kiện gia tộc cũng chỉ thuộc dạng trung bình. Độ hiểu biết về thế giới này với hắn gần như bằng không. Tư chất thuộc dạng khá, nhưng phải biết đã vào Kỳ Nhân các không ai là kẻ ngu cả.
Nhìn qua một lượt bản thân, hắn bỗng nhận ra mình quá bình thường, thậm trí còn thuộc dạng kém cỏi nữa. Mọi khi hắn cứ nghĩ mình mới tu luyện, tương lại ắt sẽ đuổi kịp người khác. Nhưng hắn đã quên rằng những người khác không đứng im chờ hắn đuổi kịp. Tất cả đều đang cố gắng và tăng tiến từng ngày. Tốc độ tăng tiến còn trên hắn nữa.
Nếu không có gì thay đổi, mọi thứ cứ bình thản diễn ra. Liễu Thiên với những điều kiện hiện tại thì không những không đuổi kịp người khác mà thậm trí hắn còn bị bỏ lại phía sau.
Chính vì vậy hắn muốn vượt trội thì ắt phải có cách nghĩ khác, kiểu tập luyện khác.
Hắn cần làm rõ điểm này, hắn phải tìm được điểm mạnh của mình và phát huy nó, chỉ có vậy mới đưa hắn vượt lên được. Hắn không thể mông lung tu luyện à uôm thế này nữa.
Mọi thứ đều được gác lại, hắn bắt đầu đi dạo. Hắn phải tìm ra được cách tu luyện của riêng mình, một cách làm hắn trở lên đặc biệt.
Hắn đi qua từng hoa viên, dãy nhà, sân, đình,…hắn vừa đi vừa lẩn thẩn suy nghĩ. Hắn gặp rất nhiều đệ tử khác nhưng hắn không quan tâm đến họ, hắn cứ lẩn thẩn đi, đối với hắ cả cái cung này chỉ có một mình hắn tồn tại mà thôi.
Đi một vòng vừa đi vừa suy tư, Liễu Thiên lại đi đến thư viện. Nhưng lần này hắn không vào trong mà ngồi ở cái ghế đá ven hồ thơ thẩn suy nghĩ. Hắn thất thần nhìn ra phía hồ, trọng mắt hắn hiện lên sự mông lung mơ hồ.
Lúc này mặt hồ lăn tăn gợn sóng, một chiếc thuyền nhỏ đang trôi giữa hồ.
Liễu Thiên giật mình, hắn vô cùng ngạc nhiên nhìn chiếc thuyền kia, trên thuyền có một người đang ngồi câu cá. Người này đầu đội nón vành rộng, người cũng khoác mảnh áo mưa bằng rơm. Người kia quay lưng lại nên Liễu Thiên chỉ nhìn thấy có vậy.
Hắn bất trợt cảm thấy khó hiểu, tại sao hôm nay trên cái hồ này lại có một người câu cá. Ngày thường khi mình đọc sách ở đây đều chưa từng gặp qua bao giờ. Đây là ai? Tại sao lại ở đây?
“Có thể đây là cao nhân lánh đời, hoặc một vị chấp sự hay một trưởng lão muốn thư thái bằng việc câu cá.” Liễu Thiên tự nhủ.
Nghĩ vậy Liễu Thiên liền lắc đầu không làm phiền nữa, hắn biết câu cá mà bị làm phiền thì rất khó chịu.
Hắn đứng dậy rời khỏi chỗ này, dù sao thì hắn cũng đang đi tìm câu trả lời cho mình. Ngồi im một chỗ không phải là cách!
“Có muốn lên thuyền ngồi một lúc không?”
Vừa quay đầu đi bỗng nhiên có một câu nói vang lên trong đầu Liễu Thiên, hắn không biết là âm thanh đó mình nghe từ tai hay nó là tiếng phát ra từ trong lòng mình nữa.
Hắn giật mình, nhìn quanh một lượt thì không hề thấy ai khác cả, trên hồ vẫn có một chiếc thuyền cùng một người trên đó, ngươi kia cũng không hề quay lại nhìn hắn.
Liễu Thiên chăm chú nhìn người trên thuyền kia, hắn chưa xác định câu nói kia có phải từ người đó nói ra không? Không biết có phải người đó mời mình ra thuyền ngồi không?
“Muốn lên thuyền ngồi câu cá cùng ta không?”
Một câu mời nữa Liễu Thiên nghe được, lần này hắn có thể xác định rằng âm thanh nghe được là người trên thuyền nói ra.
Hắn liền lắc đầu nói: “Thuyền nhỏ vậy hay là thôi đi, ta cũng không muốn làm phiền nhã hứng của tiền bối.”
“Thuyền nhỏ là không chứa được hai người sao?” Giọng nói từ trên thuyền lại phát ra, âm thanh xuyên thẳng và vang vọng trong đầu Liễu Thiên.
Liễu Thiên nhìn chiếc thuyền nhỏ kia, hắn cũng không chê nó nhỏ nữa liền nói: “Vậy kính mong tiền bối cho lên thuyền ngắm cảnh suy tư một lúc!”
“Lên đi!” Âm thanh kia lại truyền đến.
Liễu Thiên nhìn chiếc thuyền ở phía giữa hồ kia lắc đầu nói: “Ta không nên được!”
“Sao không lên được?!”
“Ngài không cho thuyền vào bờ thì ta sao lên được?” Liễu Thiên tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
“Haha! Cho thuyền vào bờ ư? Ngươi muốn lên thuyền nhưng lại không muốn bỏ sức sao?” Người kia cười lớn rồi nói.
“Nhưng quá xa, sức ta không lên được đó!” Liễu Thiên tỏ vẻ chán nản nói.
“Ngươi có quyết tâm lên thuyền hay không, hay là lên cũng được mà không lên cũng được? Ngươi muốn lên thuyền bằng cách nào? Và ngươi sẵn sàng hy sinh những gì để lên thuyền?”
Người kia vẫn không quay lại mà hỏi Liễu Thiên liền ba câu.
Liễu Thiên nghe vậy liền trả lời: “Ta thật sự muốn lên! Ta định bay lên nhưng khinh công không đủ. Còn muốn lên thuyền thì ta sẽ hi sinh…”
Nói đến đây Liễu Thiên chợt nhớ ra gì đó, hắn liền nói: “Đúng rồi đâu nhất thiết phải bay mới có thể lên thuyền, ta có thể bơi. Và sự trả giả của lên thuyền chính là ướt hết!”
Liễu Thiên nghĩ vậy hắn nhìn ra hướng chiếc thuyền kia rồi gật đầu một cái nhảy xuống nước. Hắn đã nói là muốn lên thì nhất định sẽ lên cho dù ướt hết.
Hắn dùng hết sức bơi ra hướng chiếc thuyền ở giữa hồ. Nhưng có điều lạ là bơi một lúc nhưng vẫn chưa đến nơi, khoảng cách giữa hắn và chiếc thuyền kia vẫn không đổi. Hắn nhìn lại bờ thì thấy bờ đã cách rất xa rồi nhưng sao lại chưa đến?
Hắn quyết định tiếp tục, hắn lại bơi, bơi mãi nhưng vẫn không đến nơi.
Một lúc hắn cảm thấy đã kiệt sức, hắn dừng lại hướng lên người đang trên thuyền hỏi: “Tại sao ta bơi mãi vẫn không đến được? Ta sắp không chịu được nữa rồi!”
“Ngươi muốn bỏ cuộc?” Ngươi kia nghe vậy liền hỏi.