Nửa giờ sau, Liễu Thiên vẫn đang vừa đi vừa suy tư.
Hắn đã xem mọi nơi xung quanh chỗ này nhưng không hề thấy gì đặc biệt cả. Ở đây không hề có cơ quan nào hay công tắc nào! Một cái sân rộng, một thái cực đồ to lớn, một ngôi nhà trên không, hắn không thể tìm ra mối liên kết giữa chúng?
May là khi này vẫn chưa có thêm người nào xuất hiện, nếu không thì chắc chắn lại phải đánh nhau một hồi rồi chứ làm sao hắn còn có thể thoải mái tìm tòi như bây giờ.
Thế nhưng lúc này chưa thêm người nào đến nhưng không có nghĩa mãi mãi như vậy! Liễu Thiên biết không thể chì hoãn thêm được nữa, hắn phải thật nhanh tìm được đường đi lên căn nhà kia.
“Thái cực đồ! Chỉ có thái cực mới xoay chuyển được!” Liễu Thiên đang nhìn quanh bỗng nhớ ra cái gì đó miệng lẩm bẩm.
Hắn lẩm bẩm xong liền rất nhanh chạy ra trung tâm cái sân, hắn nhìn bao quát một lượt thái cực đồ này.
Ánh mắt của hắn nhìn lên hai điểm cực âm và cực dương ở giữa sân rồi bắt đầu suy tư.
Hắn nghĩ một hồi thì liền đi lại ngồi xuống kiểm tra điểm cực dương – điểm tròn trắng bên phần màu đen.
Đó là một điểm tròn có dường kính tầm hơn mét, xung quanh viền ngoài có một khe nhỏ phân cách với phần đen còn lại.
Liễu Thiên liền bước vào bên trong điểm cực dương này rồi khẽ dậm dậm mấy cái.
Hắn muốn thử xem đây có phải là nút kích hoạt cơ quan không?
Nhưng đáng tiếc, Liễu Thiên có nhẩy mạnh thế nào cũng không thể làm cho vùng trắng này thụt xuống như hắn đã nghĩ.
Hắn khi này lại nhíu mày ngồi xuống nhìn kỹ điểm cực dương dưới chân.
Không tìm được gì, Liễu Thiên liền rời sang điểm cực âm phía đối diện.
Liễu Thiên không nghĩ ngợi nhiều liền bước vào điểm đen kia.
“Cạch!”
Đúng lúc này một âm thanh nhỏ vang lên.
Thế nhưng âm thanh đó lại không phát ra do Liễu Thiên mở được cơ quan mà là âm thanh từ một hướng phía viền ngoài vọng lại.
Khi này, Liễu Thiên nhìn lại phía âm thanh phát ra thì thấy một cánh cửa phía bên kia được mở ra.
Cánh cửa mở ra, một bóng người bước từ từ bước ra.
Liễu Thiên nhìn chăm chú vào người mới xuất hiện.
Đó là một nam đệ tử thân mặc thanh y, dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú, mắt to sáng đầy vẻ nghịch ngợm, tóc cắt ngắn ngang vai lởm chởm, lưng đeo theo một bọc gì đó khá to nhìn không rõ.
“A! Cuối cùng cũng ra đến ngoài!”
Một âm thanh nữ nhân vang lên làm Liễu Thiên giật mình.
“Hả! Đã có người đến đây rồi?”
Lúc này tên đệ tử mặc thanh y kia thấy có người ở đây rồi thì giật mình,hắn chố đôi mắt to sáng lên nhìn Liễu Thiên nói.
“Ngươi là nữ?” Liễu Thiên nhìn kỹ lại tên đệ tử kia miệng lẩm bẩm hỏi. Hắn thấy tên này rất giống mấy thằng con trai ẻo lả thôi chứ không thể là nữ được. Thế nhưng khi nghe giọng nói thì hắn không tự chủ được mà mở miệng hỏi.
Tên đệ kia nghe Liễu Thiên hỏi thì liền khoác lại cái túi đen đằng sau rồi mỉm cười đi lại chỗ Liễu Thiên.
“Ngươi thật hay!” Đang đi thấy Liễu Thiên có vẻ cảnh giác, tên đệ tử thanh y kia cười tít mắt nói.
“À! Ta nhìn không giống con gái à?” Tên kia đang đi lại thì vẻ mặt như nhớ ra cái gì đó liền vuốt mái tóc lởm trởm ngang vai nhìn Liễu Thiên đầy ngạc nhiên hỏi.
“Cái gì? Nữ? Chẳng nhẽ…” Liễu Thiên nhíu mày lắp bắp nói, khi đang nói hắn lại nhớ ra cái gì liền dừng lại suy ngẫm.
“Ngươi bị sao vậy? À ngươi đến đây lâu chưa? Đã tìm được nối đi tiếp theo chưa? Căn nhà kia là thế nào? Mà ngươi tên gì ý nhỉ”
Nữ đệ tử tóc ngắn kia thấy Liễu Thiên suy tư lẩm bẩm thì liên liên tục hỏi không ngừng nghỉ.
“Không thể nào! Sao lại trùng hợp thế được?” Liễu Thiên lắc đầu tự nhủ.
“Ngươi là nữ sao lại cắt tóc kiểu đó?” Liễu Thiên liền hướng ánh mắt lên mái tóc nữ đệ tử kia. Liễu Thiên từ khi đến thế giới này thì chưa gặp con gái cắt tóc ngắn, hôm nay hắn gặp tiểu cô nương này thì cứ ngỡ nàng cũng là người chuyển thế như hắn nên có chút thất thố.
“À! Cái này là do ngày thường luyện tập ta cảm thấy vướng víu lên cắt vợi đi. Đồng thời cũng ít gội đầu trải tóc nên nó thành ra như thế!”
Nữ đệ tự khẽ cười một cái rồi lại vuốt tóc thản nhiên nói.
“Thì ra là vậy!”
“Ngươi là người của Thanh Long đội?” Liễu Thiên nghe vậy thì khẽ gật đầu rồi lại nhìn đồng phục của nữ đệ tử đội diện thì chợt nhớ ra gì đó lại hỏi.
“Ngươi biết rồi còn hỏi! Mà ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!” Nữ đệ tử kia thở dài một cái rồi nhìn chằm chằm Liễu Thiên chờ đợi.
“Ừm! Ta mới đến không lâu và ta vẫn chưa tìm được đường đi!” Liễu Thiên khẽ gật đầu thầm nghĩ gì đó rồi lại tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
Nữ đệ tử kia nghe vậy liền nhíu mày lại rồi nhìn quanh một lượt rồi lại nhìn vào chỗ Liễu Thiên đang đứng vẻ mặt trở lên tò mò phấn khởi. Nàng ta cũng ngay tức khắc chạy vào điểm cực dương phía bên kia đối diện với chỗ Liễu Thiên đang đứng.
“Ngươi làm gì?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Mỗi người chúng ta một ô thế là công bằng! Xem ai tìm được đường đi trước!” Nữ đệ tử kia cười vui vẻ nhìn sang chỗ Liễu Thiên nói.
“Ngươi thật là..” Liễu Thiên thật ngạc nhiên với tính cách của thiếu nữ trước, hắn khẽ nhếch mép cười một cái đang định nói gì đó thì ở chỗ này bỗng xảy ra dị biến khiến hắn ngừng lại.
“Ù! Ù!”
Lúc này, thái cực đồ dưới chân Liễu Thiên bỗng nhiên chuyển động.
Thái cực hai nửa bỗng quay tròn, hai nửa trắng đen xoay mỗi lúc một nhanh. Thế nhưng điều đặc biệt là trong hai điểm cực âm và cực dương mà hai người Liễu Thiên đang đứng không hề chuyển biến. Cả đồ án lớn phía dưới như tách biệt với hai điểm này vậy,
Loáng một cái, bỗng nhiên một màng sáng tỏa ra, bao phủ cả hai người Liễu Thiên lại.
Ngay sau đó, Liễu Thiên cảm thấy dưới chân có thứ gì đó đang đẩy hắn lên cao.
Hắn loay hoay một chút rồi cũng bình tĩnh lại. Hắn nhìn sang phía đối diện thì thấy nữ đệ tử kia cũng gặp cảnh tương tự.
Lúc này, nữ đệ tử kia đang cười thoải mái nhìn xuống chân mình sau đó là nhảy múa loạn lên. Nhìn bộ dạng của nữ đệ tử này thì đang rất thích thú.
Liễu Thiên thấy vậy liền nhíu mày một cái, sau đó lại quay lại nhìn xuống chân mình.
Dưới chân hắn không nhìn thấy gì cả, là một màng trắng tinh như hắn đang đứng trên không trung vậy. Thế nhưng lúc này, hắn có thể cảm nhận được một lực đẩy phía dưới, không những thế hắn còn cảm nhận được xung quanh hắn cũng có một lực gì đó đang dữ cơ thể hắn thăng bằng.
Nhìn xuống thái cực đồ thì Liễu Thiên cũng hiểu ra tại sao lại có hiện tượng này.
Nếu hắn đoán không nhầm thì muốn kích hoạt thái cực đồ kia thì cần có hai người cùng lúc đứng vào hai điểm âm dương thì đại đồ mới hoạt động và đưa bọn họ lên tòa nhà trên cao kia.
“Cái này cũng thật khó a, nếu chỉ có một người đi vào đến đây thì sao?” Liễu Thiên suy tư một chút lại nhíu mày tự hỏi.
Lúc này Liễu Thiên đang được đưa lên cao hơn hai mươi mét, hắn đang mỗi lúc một gần căn nhà kia.
“Cái gì?” Liễu Thiên khi này nhìn sang đối diện thấy thiếu nữ kia mở miệng nhưng lại không hề nghe thấy tiếng bèn mở miệng hỏi.
“Cách âm rồi!” Thấy thiếu nữ kia vẫn nói nhưng hắn không nghe được gì thì hắn đã đoán ra mình đang đứng trong môi trường cách âm.
Thiếu nữ đối diện sau khi nói một hồi không thấy hồi đáp thì cũng đoán ra, nàng cũng không nói gì nữa, cả hai lại tập trung nhìn lên cao.
Chỉ một chút thời gian, hai người Liễu Thiên đã được đưa lên rất cao, cả hai chỉ còn cách căn nhà trên không trung mấy mét.
Ngay lúc này, ngôi nhà bỗng hạ thấp một bậc, theo đó một ảo cảnh xuất hiện xung quanh tào nhà.
Theo ảo cảnh đó, quanh ngôi nhà những cảnh vật mờ mờ hiện ra. Mọi thứ như cây cối rừng núi đều khá mơ hồ nhưng chỉ có những bậc thang và cái sân trước sân là dõ nét vô cùng.
Hai người Liễu Thiên lúc này đang đứng trước bậc thang nối lên sân kia.
Như cùng lúc thấy những bậc thang kia, Liễu Thiên cảm thấy lực đẩy đã dừng lại một nhịp. Nhưng ngay sau đó nó lại dần hạ xuống. Hắn thấy vậy vẻ mặt liền lo lắng nhìn sang nữ đệ tử kia.
Thật không ngờ là nữ đệ tử kia lúc này đã đi lên cái sân bằng quang ảnh kia rồi. Điều này làm cho Liễu Thiên cảm thấy có chút ngại ngùng. Hắn cảm thấy mình có chút hơi nhút nhát so với đối thủ.
Liễu Thiên quay lại thì thấy vị trí của mình đã thấp đi khá nhiều, rất may là vẫn chưa quá thấp.
Hắn liền nhảy một cái lên những bậc thang quang ảnh kia rồi theo đó từ từ bước lên sân trước nhà.
Hắn đi lên đến sân liền gật đầu lẩm bẩm. “Không biết quang ảnh này là cái gì mà lại có thể cứng rắn và cô đọng như vật chất thật vậy?”
“Ê! Ngươi chưa trả lời tên của ngươi đó?” Nữ đễ tử kia nhìn ngắm một lướt căn nhà nhỏ thì lại quay ra Liễu Thiên hỏi.
“Liễu Thiên!” Liễu Thiên thản nhiên đáp.
“Ta là Khương Tuyết, năm này mười ba tuổi, đang ở Thanh Long đội, nguyên quán Diên Phú thôn gần Tích Dương thành, ta thích phiêu lưu, ghét tẻ nhạt, ta thích màu xanh, ghét màu đỏ, ta thích…” Nữ đệ tử nghe vậy liền gật đầu rồi tự giới thiệu một hồi về mình.
“Dừng! Dừng!” Liễu Thiên nghe vậy liền giật mình vội vàng dơ tay ra trước nữ đệ tử kia ngăn không để Khương Tuyết luyên thuyên nữa.
“À! Quên mất! Khi khác chúng ta nói chuyện sau vậy! Bây giờ ta phải đi vào lấy đồ đã!” Nữ đệ tử kia khi bị chặn lại cũng không tỏ vẻ tức giận mà lại gật đầu nhìn lại căn nhà nhỏ rồi đi lên phía trước nói.
“Ngươi muốn độc chiếm tài vật?” Nghe đối phương nói vậy, Liễu Thiên ánh mắt tập trung nhìn lại nghiêm nghị hỏi.
Đối với hắn chuyến đi vào đây chính là vì tài vật, hắn đã phải trải qua bao vất vả dù thế nào cũng không thể bị lấy hết được.
“Haha! Ta đâu có nói như vậy! Ta không bao giờ làm chuyện lấy mạnh hiếp yếu. Chúng ta chia đôi thế nào?”
Khác với dự liệu của Liễu Thiên, nữ đệ tử kia cười một cái rồi quay lại đi gần chỗ Liễu Thiên vẻ mặt tươi tắn nói.
“Chia đôi? Làm gì có chuyện dễ dàng vậy?” Liễu Thiên nhíu mày nói.
Liễu Thiên biết đối thủ mạnh hơn mình rất nhiều, mà những kẻ trong Tứ Tượng đội sao lại công bằng với những kẻ như hắn được chứ?
“Haha! Nếu chia đôi thì ngươi phải đáp ứng ta ba điều kiện!” Nữ đệ tử kia liền mỉm cười ánh mắt đầy thâm ý nói.
“Nói thử, nếu ta cảm thấy được thì sẽ đồng ý, nếu không dù ta yếu hơn cũng phải đánh với ngươi một trận?” Liễu Thiên thấy đối phương muốn điều kiện thì vẻ mặt không đổi hỏi rồi tỏ vẻ kiên quyết nói.
Hắn làm vậy vì biết trên đời có nhiều điều kiện hắn tuy làm được nhưng không thể nào làm.
“Yên tâm! Đơn giản lắm!” Nữ đệ tử kia cười cười rồi lại nói.
“Thứ nhất từ này chúng ta sẽ mãi mãi là bạn! Bạn bè thì có gì sẽ chia sẻ cho nhau.”
“Thứ hai là mai kia có bất kỳ vụ nào đi thám hiểm hay đi chơi ở đâu người đều phải rủ ta. Nhìn bộ dạng người chọn con đường này chắc không phải kẻ nhàm chán.
Nhớ là đi đâu phải rủ ta đấy!”
Nữ đệ tử này làm như Liễu Thiên đã đồng ý điều kiện rồi liền cố tình dặn dò thêm một câu.
“Thứ ba là gì?” Liễu Thiên liền hỏi.
Hắn nghe xong hai điều kiện trên thì cảm thấy cái này cũng rất bình thường. Dù sao thì thêm một người bạn thì cũng không mấy ảnh hưởng. Mà nếu đi đâu chơi rủ bạn bè là chuyện đương nhiên. Hai điều kiện này rất đơn giản, hắn xem điều kiện thứ ba đã.
“Thứ ba là ngươi nhất định phải thành nội môn đệ tử? Ta có rất ít bạn vì vậy ngươi không thể bị đuổi khỏi tông môn được.” Nữ đệ tử kia nhìn lại tu vi cùng tuổi tác của Liễu Thiên vẻ mặt suy tư nói.
“Nhưng nếu ta cố hết sức nhưng không thành nội môn đệ tử thì sao? Phải biết không phải ai cũng có thiên phú cao như các ngươi!” Liễu Thiên lúc này cười nhạt gương mặt tỏ vẻ tự giễu hỏi.
“Thế thì ngươi phải thi làm chấp sự! Ta hôm nay đầu tư vào ngươi như vậy không thể để người rời đi như vậy được.” Nữ đệ tử kia ngửa mặt lên trời nhàn nhạt nói.
“Đầu tư? Tiểu nha đầu này thật biết dùng từ!” Liễu Thiên nghe vậy liền nhíu mày nghĩ.
“Sao ngươi không đồng ý à? Cái này thì có gì mà khó xử đâu chứ?” Nữ đệ tử kia thấy Liễu Thiên suy tư thì bĩu môi thúc dục.
“Thôi được, cứ giao kèo như vậy!” Liễu Thiên gật đầu đồng ý. Dù sao không có giao kèo này thì hắn cũng phải thành nội môn đệ tử. Làm gì có chuyện hắn phải đuổi về gia tộc, dù liều mạng hắn cũng phải được nội môn. Thế nên vấn đề thứ ba đã được giải quyết.
“Thế thì đi vào thôi! Thời gian trong điểm tài vật chỉ có sáu canh giờ mà thôi. Ta tính sơ qua đến bây giờ cũng phải mất bốn canh giờ rồi, thời gian không còn nhiều nữa. Không nhanh sẽ bị truyền tống ra ngoài đó.” Khương Tuyết nghe vậy liền vui vẻ gật đầu nói sau đó lại thúc dục.
Thế là hai người một trước một sau đi đến cửa căn nhà.
Cánh cửa màu xám của căn nhà gỗ bỗng nhiên mở ra đón tiếp hai người Liễu Thiên.
Khương Tuyết không ngần ngại bước lên bậc thêm đi vào trong nhà. Liễu Thiên cũng từ từ theo sau.
Vào nhà cả hai người đều há hốc mồm nhìn những thứ xung quanh.
Xung quanh quá đơn sơ, đồ vật cũng rất ít. Đây hình như chỉ là một căn phòng ngủ bình thường mà thôi.
Giữa phòng có một cái bàn nhỏ cùng hai cái ghế đều được làm bằng tre. Bên cạnh tường gần cửa sổ có một cái giường nhỏ, trên giường có một cái gối tre, một cái chăn mỏng gấp gọn gàng. Góc phòng có một cái tủ nhỏ, kiểu dáng đơn sơ, cũ kỹ vô cùng.
Đó là tất cả những gì căn phòng này có, nhìn bộ dạng không giống kho chứa tài vật cho lắm.
“Có người đến trước chúng ta ư?” Liễu Thiên thấy một màn này liền nhíu mày hỏi.
“Không thể! Ngươi đến đây trước ta nửa canh giờ mà không thấy ai thì không thể có kẻ đến sớm hơn nữa được. Phải biết ta đã thuộc dạng vượt ải rất nhanh rồi!” Khương Tuyết lắc đầu nói.
“Không tính đến vượt qua ải đầu tiên là tìm thông đạo tổ sư nhưng ba cửa ải kia thì không thể nào vượt qua nhanh như vậy được. Nhất là ải hai Sinh Tử Quan muốn qua nhanh cũng phải mất hơn một canh giờ. Lại còn nói đến ải ba đi trên con đường không thấy hồi kết kia nữa. Đồng thời còn thời gian ải một, lại thời gian đi giữa mấy ải nữa. Nếu ta tính nhanh nhất cũng phải tốn hơn ba canh giờ.”
Khương Tuyết bắt đầu phân tích đưa ra suy luận của mình.
“Mà cũng nói mất hơn ba canh giờ tiến vào cái sân này nếu muốn ngươi không tìm thấy thì phải trong khoảng một khắc tìm được nối đi lên căn nhà này. Còn việc ẩn nấp chờ đợi thì vừa rồi đã xuất hiện rồi. Như vậy thì chỉ có hai chúng ta vào đây mà thôi.”
“Ngươi ở đây tìm tòi nửa canh giờ vẫn chưa đi được, người kia chắc chắn cũng tốn lượng thời gian tương tự nếu muốn đi.”
Khương Tuyết lại bổ sung.
“Nhỡ đâu có một kẻ cực kỳ lợi hại đã dùng ít thời gian hơn vượt qua được thì sao?” Liễu Thiên lắc đầu nhìn quanh căn phòng hỏi.
“Ngươi cũng đừng quên muốn mở được đường lên đây cần có hai người. Làm sao có truyện trùng hợp là những hai người đều vượt ải cực nhanh được. Tỷ lệ gần như không thể xảy ra!” Khương Tuyết lại phân tích rồi tỏ vẻ tự tin khẳng định.