Quay lại với Liễu Thiên thì lúc này hắn vẫn đang đi trong thông đạo nhiều ánh sáng kia.
Thông đạo thẳng mãi không thấy điểm cuối, hắn tuy hơi mệt khẽ quay đầu nhìn lại một lượt nhưng cũng không ngừng nghỉ tiến lên phía trước.
Theo hắn thấy thì trên đường đi không gặp bất kỳ ngăn cản gì nên đây chắc là một thử thách độ kiên trì. Mà hắn cái gì cũng không có nhưng kiên trì thì có một ít. Chân hắn đau nên cũng không vội mà chạy làm gì, hắn cứ bình tĩnh tiến về phía trước. Đằng nào cũng không biết bao xa nên cứ từ từ mà đi đến. Lại nói thử độ kiên trì thì thời gian quyết định tất cả chứ không phải tốc độ.
Thế là tình trạng đi lại trong thông đạo kéo dài thêm một giờ nữa nhưng Liễu Thiên vẫn như cũ nhìn thấy thông đạo dài bất tận, nhìn cả hai đầu đều không thấy điểm cuối luôn. Điều này làm hắn có chút phân vân về phán đoán của mình.
Chẳng nhẽ đây không phải bài kiểm tra độ kiên nhẫn mà một loại kiểm tra khác? Hắn không đủ thông minh để tìm được lời giải cho bài kiểm tra này?
Liễu Thiên vừa đi vừa suy nghĩ một hồi nhưng hắn cảm thấy phán đoán của mình có tỷ lệ đúng rất cao. Mà hắn có đoán sai thì hắn cũng không có thời gian mà quay lại nữa nên cứ thế mà đi thôi. Vậy là hẵn vẫn bước về phía trước!
Ông trời không phụ lòng người, Liễu Thiên đi thêm tầm mười năm phút nữa thì hắn thấy phía trước đã thấy thông đạo nghẹo trái. Cuối cùng con đường thẳng cũng đã chuyển hướng, cuối cùng thì sự đơn điệu đi thẳng cũng đã kết thúc làm cho hắn tự tin hơn vào phán đoán của mình.
Liễu Thiên cước bộ nhanh hẳn lên, hắn đang muốn nhìn xem chỗ rẽ trái kia là đích đến hay là một đoạn đường thẳng khác?
Thật không ngờ khi hắn đi nhanh thì càng đi thì càng thấy xa điểm rẽ kia hơn.
“Bình tĩnh! Phải đi từ từ a! Cái này đúng là chêu người mà!” Liễu Thiên đi một lúc thì mới cảm thấy không đúng nên cước bộ dần chậm lại, hắn lại đi đều như trước. Theo hắn thấy thì con đường này rất quỷ dị, nó không cho đi nhanh nên hắn đành phải đi chậm như trước.
“Ài!”
Cuối cùng sau khi đi chậm lại tầm mười năm phút nữa thì Liễu Thiên cũng đi đến điểm nghẹo trái kia. Khi này hắn nhìn về hướng đó thở ra một hơi.
Trước mắt hắn là một đoạn thông đạo ngắn chỉ tầm mấy chục mét nên có thể nhìn thấy phía đầu bên kia thông đạo là một cánh cửa màu đen. Đó chính là cửa tiến vào ải tiếp theo rồi!
Liễu Thiên cảm thấy vui vẻ vô cùng, thì ra sự kiên trì của hắn là đúng, đi chậm là có thể vượt qua ải này. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hắn vẫn cảm thấy còn đường này thật tà môn!
Liễu Thiên ngày thường tuy cũng hay đọc sách nhưng kiến thức thì không có đáng bao nhiêu nên hắn không biết rằng bài kiểm tra hắn vừa đi qua chính là Tâm Lộ nổi tiếng trong các bí điển được cất trong những tầng bí mật trong Vạn Điển đường ở Kỳ Nhân các.
Mà nói đến Tâm Lộ thì đây là một dạng thông đạo mà tiền nhân tạo ra để khảo nghiệm đệ tử đời sau. Sự kết cấu và vận hành của nó thì không ai biết nhưng tiếng tăm của nó thì hầu hết mọi người đều biết. Mà nó đã tuyệt tích rất nhiều năm rồi nên không phải bất kì đệ tử nào cũng được đi vào thông đạo này.
Chỉ có người đi vào Sinh Tử lộ trong Kỳ Nhân Thủy tổ mới được đi qua trải nghiệm này vì Tâm lộ này chính là do vĩ nhân này tạo ra. Ngay cả cao tầng Kỳ Nhân Các cũng không biết trong thí luyện hàng ngàn năm này còn có một chỗ bố chí Tâm lộ này. Những đệ tử tham gia đi vào thông đạo này dù không đi qua được hay đi qua được cũng chẳng biết đó là Tâm lộ nên bí mật này vẫn được dấu kín.
Mà thực sự cao tầng Kỳ Nhân Các có biết thì cũng không làm gì được bởi vì mỗi một thông đạo đều do chính vị tông chủ đó xây dựng lên và có cấm chế riêng nên rất khó mà can thiệp được mà những ải cuối lại được bố trí ở những không gian khác nhau nên càng không biết thực địa ở chỗ nào mà tìm. Liễu Thiên sau khi đi vào ải hai chính là đã đi vào một địa điểm khác rồi, hắn lúc này đang đi trong vùng đất được Kỳ Nhân Thủy tổ xây dựng tách biệt với thế giới bên ngoài.
Lại nói Kỳ Nhân Thủy tổ mà đã xây dựng thí luyện thì càng khó can thiệp, nó được bảo mật vô cùng, ngay cả dùng Viễn Hình Kính và Thiên Không Kết Dẫn cũng không thể nhìn vào những đệ tử làm gì trong thông đạo này chứ đừng nói là can thiệp vào!
Nói vậy không có nghĩa là chỗ thí luyện này không có người nào động vào được. Những bậc vĩ nhân ngang với Kỳ Nhân thủy tổ thì vẫn có thể phá vỡ chỗ này nhưng nói để can thiệp sửa đổi thí luyện thì là chuyện không thể. Vì vậy tính công bằng trong thí luyện là tuyệt đối, bất kể là ai vào đây đều phải dựa vào bản thân mới có thể sống sót mà đi ra được.
Quay lại với Tâm Lộ thì đây là một con đường dài ngắn tùy vào cách đi của mỗi người. Sự huyền diệu của nó làm lên sự cao thâm và đầy thử thách với những đệ tử chân truyền của vị Thủy Tổ đại nhân này.
Trong Tâm lộ, người có tâm tư dễ dàng bỏ cuộc thì cứ mỗi lần dừng lại nghỉ ngơi hay có ý thối lui thì con đường lại dài hơn một phần.
Người có tâm tư vội vàng, manh động thì càng di chuyển nhanh bao nhiêu thì con đường cũng dài ra bấy nhiêu. Kẻ nào tức giận mà phá hủy thông đạo thì thông đạo sẽ tự mở đường khiến kẻ đó đi vào mê cung.
Một cái nữa là khi có người đi vào thì Tâm lộ này cũng tự dài ra với một tốc độ chầm chậm, kiến người đi trong đó phải đi kiên trì liên tục thì mới có thể vượt qua nó.
Tâm lộ này cũng như con đường tu đạo của mỗi người vậy. Khoảng cách giữa người tu luyện và đích đến đỉnh phong sẽ theo thời gian mà dài ra nên những kẻ không kiên trì phấn đấu mỗi ngày thì cơ hội đi hết con đường đại đạo là càng nhỏ.
Mỗi một dị giả muốn theo đuổi đại đạo thì ngày ngày đều cần cố gắng lỗ lực để khoảng cách đến đại đạo không bị lới rộng ra và họ sẽ trờ đợi cơ duyên để vượt lên chứ không phải là đi vào những con đường sai trái để vượt lên. Thọ nguyên con người là có hạn, một người không trân trọng thời gian, không lỗ lực hành động, không tận dụng cơ hội khi nó đến và đặc biệt là chọn sai đường thì đại đạo càng ngày càng xa, cuối cùng thì cũng sẽ như một nắm cát tan biến trong gió mà thôi.
Tâm lộ chính là một khảo nghiệm với tất cả những đệ tử muốn đi đến điểm cuối cùng của đạo – cái chết, sự sống, thiên địa tuần hoàn, thời không rộng lớn,… Dục vọng muốn đứng trên đỉnh cao, muốn lưu truyền vạn đời, ngạo nghễ nhìn chúng sinh hay truy cầu sự vĩnh cửu như trời và đất, vv… Dù mục đích tu luyện của một người có là gì thì cũng cần phải có nghị lực, quyết tâm và đầu óc sáng suốt thì mới có thể vượt qua mọi trông gai thử thách trên con đường Đại Đạo để làm được thứ mình muốn.
Liễu Thiên thì vốn chẳng biết đây là Tâm lộ, hắn cũng chẳng hiểu những thứ mà tâm lộ của Kỳ Nhân Thủy tổ muốn dậy người sau. Hắn chỉ biết là mình phải cố gắng hết mình để đạt được thứ tốt đẹp trong cuộc sống mới này, hắn phải sống tốt mà thôi. Lại nói trong thế giới này muốn sống tốt thì thực lực quyết định tất cả. Vì vậy hắn cũng theo đuổi sức mạnh đỉnh phong, hắn muốn đứng trên tất cả! Hắn không tu luyện thì thôi, một khi đã tu luyện thì phải là người mạnh nhất. Khi đó hắn sẽ sống như thế nào mình muốn, chẳng ai có thể can thiệp được!
Vì những suy nghĩ như vậy nên vừa rồi trong thông đạo qua sự kiên trì cùng thêm chút để ý đánh giá thì hắn đã vượt qua được Tâm Lộ này.
Thế nhưng xét cho cùng thì Tâm lộ trong thí luyện này cũng chỉ là một mảng nhỏ của Tâm Lộ thực sự mà thôi. Chứ để đi hết Tâm Lộ do Kỳ Nhân Thủy Tổ đại nhân tạo ra thì một người ít cũng phải đi bộ mấy năm, nhiều có thể mấy chục năm cũng không hết.
Chẳng qua trong thí luyện này thời gian không có nhiều nên Tâm Lộ mới được thu ngắn thời gian lại rồi đẩy nhanh tốc độ tịnh tiến độ dài thông lộ. Chính vì vậy những đệ tử thông minh rất dễ nhận ra thông đạo này có sự chuyển biến mà tìm ra đường đi tiếp theo hoặc một số có ý trí kiên trì là có thể vượt qua được.
Liễu Thiên thì mỗi thứ có một chút nên đã vượt qua được Tiểu Tâm lộ này và bây giờ hắn đang đứng trước thông đạo cuối của Tâm lộ này.
Hắn vừa đi vừa nhìn hai bên đoạn rẽ này thì thấy có tất cả tám thông đạo nhỏ khác cũng đấu về đoạn rẽ này. Xem ra đây chính là những thông đạo từ các điểm tài vật khác nối đến đây.
“Chưa có ai hay là đã có người đi trước rồi! Cứ mở cửa kia ra là biết thôi!”
Đi hết đoạn đường này, Liễu Thiên dừng trước cửa kia suy nghĩ một chút rồi cũng quyết định mở cửa bước vào.
Ngay tức khắc, Liễu Thiên lấy tay che che mắt, hai mắt nhắm chặt lại vì chói. Không biết là bên ngoài quá sáng hay hắn đi trong thông đạo quá lâu mà lúc này hắn không thể mở mặt ra ngay được.Nhắm mắt vài lần, Liễu Thiên đã quen với ánh sáng ở trước mặt nên hắn rất nhanh mở mắt nhìn kỹ quang cảnh xung quanh.
Khi này, hắn đã có thể nhìn kỹ quang cảnh trước mặt mình.
Trước mặt hắn lúc này là một quang cảnh tươi sáng vô cùng, một không gian đầy khí trời và ánh sáng tự nhiên, nó khác hắn với sự ngột ngạt trong những thông đạo bất tận kia.
Từ chỗ này, Liễu Thiên nhìn lên cao thì thấy hắn đang đứng trong một cái hố sâu.
Hắn đang đứng ở đáy hố, và đáy là một cái sân tròn khá lớn, bên trên đầu hắn hơn năm mươi mét là một ngồi nhà nhỏ bay lơ lửng giữa không trung. Nhìn lên thì Liễu Thiên thấy được ngôi nhà nhỏ này đa phần được làm bằng gỗ, mái được lợp lá, nhìn nó rất đơn sơ đồng thời nhìn vào đó cũng hiện lên một tia cổ kính điêu tàn của năm tháng.
Liễu Thiên khi này không nhìn lên nữa mà hắn từ từ đi lại phía dưới bóng râm do mái nhà trên không tạo ra. Hắn từ từ nhìn lại nền sân xung quanh thì thấy có phân thành hai nửa trắng đen rõ rệt.
Đây chính là một hình thái cực đồ, cả cái sân là một thái cực đồ lớn. Liễu Thiên đang đứng ở bên trắng hay chính là phần dương của thái cực đồ này.
Hắn lúc này đi ra giữa cái sân này nhìn quanh một lượt thì thấy xung quanh cái sân có những cánh cửa khác nữa.
“Sáu, bảy tám!” Liễu Thiên đếm một lượt!
Nếu tính cả thông đạo của hắn nữa thì có tám đường dẫn đến đây.
Theo hắn tính toán thì mỗi một điểm tài vật có tám con đường để lựa trọn ứng với mỗi một đời tông chủ. Như vậy tối đa sẽ có bảy mười hai đệ tử đi vào trong thông đạo Kỳ Nhân Thủy Tổ cùng hắn.
Mà trong thông đạo này lại có ba đường, như vậy theo xắc xuất thì số người đi vào Sinh Tử lộ chỉ chiếm một phần ba, nghĩa là khoảng hai tư người.
Nếu như thật sự đạt con số hai tư người này thì sẽ là ba người chung một cửa ra.
Nhưng tất cả chỉ là xuy đoán ước tính mà thôi. Theo Liễu Thiên thấy thì bảy hai điểm tài vật sẽ có rất ít điểm có đủ cả tám người đi vào tám thông đạo.
Mà cho dù có người đi vào thì cũng có rất ít kẻ hâm như hắn cũng rất ít. Cũng phải nói là trong số những người đi vào không phải ai cũng vượt qua được hết khảo nghiệm như Liễu Thiên.
Trừ đi trừ lại, Liễu Thiên khẳng định số người vào cái sân này sẽ không quá năm người, thậm trí chỉ là một hai người cũng nên. Mà khi hắn đi vào ngã rẽ kia để qua cửa thì cũng thấy có thêm những cửa khác đấu vào ngã rẽ đó. Nhưng hắn vào đây thì chưa thấy ai cả, vì vậy nếu đông người vào đây thì phải đánh nhau rồi mới đúng.
Chẳng có nhẽ tất cả ẩn thân chờ mình hắn? Điều này là không thể, Liễu Thiên khẳng định rằng số người vào đây không nhiều.
Thế nhưng đã là người đi vào đến chỗ này thì thực lực sẽ không yếu. Rất có thể là người của Tứ Tượng đội nữa. Như vậy nếu không nhanh tìm đường thì hắn cũng chưa chắc đã đi tiếp được. Vì vậy hắn đành phải thật nhanh tìm ra con đường tiếp theo. Thế nhưng trước tiên phải thử xem có ai ẩn thân không đã!
Nghĩ như vậy Liễu Thiên liền nhìn quanh một lượt rồi vội chạy lại một chỗ ở giữa sân ngồi xuống.
Hắn bắt đầu lấy đồ trong hành lí ra như đã tìm ra cơ quan và đang cố gắng cơ quan đó. Nhìn bộ dạng của hắn thật giống với khi Tằng Nhất tìm kiếm cơ quan lúc trước.
Cứ loay hoay một hồi hắn đi đi lại xung quanh điểm kia rồi lại lẩm bẩm suy tư gì đó rồi lại tiếp tục.
“Haha! Cuối cùng cũng mở được!” Liễu Thiên bỗng đứng dậy vui sướng cười lớn nói.
“Ài! Tự diễn tự xem rồi! Mình đã căng tai cảm nhận nhưng khi mình nói mở được cơ quan thì xung quanh không hề có một ba động không khí dù nhỏ nhất. Xem ra không có ai ẩn nấp quanh đây hoặc kỹ năng ẩn nấp và tâm tự kẻ đó quá âm trầm!” Liễu Thiên dừng cười khẽ thở dài rồi lại nhìn quanh đánh giá một lượt.
“Mà thôi! Dù thế nào thì thời gian cũng không còn nhiều! Vừa tìm đường vừa cảnh giác hơn là được.” Liễu Thiên thầm đưa ra quyết định.
Hắn khi này đã có nguyên thần thì có thể sử dụng nguyên thân kích hoạt Lôi Điểm quyết trong Lôi Phá kiếm pháp khiến cho phản xạ bản thân tăng lên. Cộng với đó là nguyên thần có thể kích thích ngũ quan, Liễu Thiên tuy chưa học thuật gì cụ thể nhưng cũng biết vận hành chút nguyên thần vào tai để tăng thính giác lên. Vì vậy nếu có kẻ nào bất ngờ xuất hiện thì hắn tin mình sẽ rất nhanh phát hiện ra.
Tuy nói vậy nhưng hành động này của hắn vẫn có chút liều lĩnh thế nhưng thời gian không có nhiều lên hắn đành phải đánh liều ăn nhiều mà thôi!
Lúc này, Liễu Thiên nhìn quanh một lượt rồi nhìn lên ngồi nhà phía trên không. Hắn đoán không nhầm thì vượt ải này chính là đi lên ngôi nhà trong không trung kia.
Hắn bắt đầu nghĩ cách lên ngồi nhà đó, đầu tiên vẫn cứ chèo tường lên cao rồi nhảy sang vậy.
Nghĩ vậy, Liễu Thiên liền đi ra một viền tường bắt đầu dùng kiếm cắm vào tường mà chèo.
Thế nhưng mới chỉ mấy nhịp, hắn đã cảm thấy tay mình không chịu nổi sức nặng của cơ thể. Cơ thể hắn cứ như nặng mấy trăm cân vậy
Phịch!” Liễu Thiên leo lên quá không quá ba mét thì đã phải thu kiếm nhảy xuống.
“Xem ra càng lên cao thì trọng lực của cơ thể càng lớn. Mà linh áp tưởng trừng rấ nhỏ kia cũng càng lên cao càng mạnh!” Liễu Thiên đứng ở viền tường nhìn lên cao thầm đánh giá.
Loay hoay xuy nghĩ một hồi thì hắn biết dùng lực không đem lại kết quả gì, hắn phải dùng trí.
Khi này, Liễu Thiên đành phải nghĩ cách khác.
Hắn bắt đầu tìm tòi mọi thứ xung quanh cái sân này để tìm ra cơ quan nào đó để lên ngôi nhà kia.