Tháng năm, trời đã vào hè, không khí có phần nóng bức hơn trước thế nhưng nó cũng không ảnh hưởng gì đến đám đệ tử như Liễu Thiên. Hôm nay, Liễu Thiên dậy từ khá sớm để chuẩn bị cho bài kiểm tra khinh công, đây một trong bốn bài kiểm tra bắt buộc của trương trình đào tạo ngoại môn.
Lúc này mới sáng sớm, hắn đang tập hợp cùng đám đệ tử trong cung, phía trước hắn như thường lệ là hai người Hà Minh và Tằng Nhất đang cười nói rất rôm rả.
Lại nói đến hai tên này thì cũng rất hay trong thời gian trước hai tên có đi luyện dị thuật tại Dị Thuật phòng thì gặp lại đám người chi Một từng mâu thuẫn với bọn hắn tại phòng ăn. Thế là hai bên thi đấu dị thuật đồng thời cá cược một vố rất lớn. Với bản lĩnh của Tằng Nhất thì mấy tên kia đã thua sấp mặt. Bọn đó thua thì định bùng kèo nhưng đã bị Tằng Nhất tẩn cho một trận như tử và bắt bọn đó từ sau mỗi khi gặp ba người Liễu Thiên đều phải gọi một tiếng đại ca. Hôm nay Liễu Thiên bất ngờ được gọi là đại ca thì mới hỏi ra câu truyện này. Hắn thật không ngờ mình không tham gia nhưng hai tên kia vẫn không quên cho hắn.
Thế nhưng vui vẻ được một chút thì Liễu Thiên lại quay lại lo lắng cho bài kiểm tra sắp tới. Bình thường thì Liễu Thiên cũng không lo lắng gì nhưng hôm qua hắn lại uống rượu với Hứa Vĩnh Thiên nên nghe được chút phong thanh. Hứa Vĩnh Thiên có nói rằng bài kiểm tra khinh công không có gì cầu kỳ nhưng lại rất khó vượt qua, nhất là những đệ tử có tu vi thấp và khả năng điều khiển nguyên thần kém.
Chỉ như vậy thì Liễu Thiên cũng chưa lo lắng gì nhưng khi nghe đến đoạn sau thì hắn không thể ung dung được nữa. Thông tin làm hắn giật mình chính là khi thi trượt lần này thì phải chờ đến tầm này năm sau mới có cơ hội thi tiếp. Mà muốn thành nội môn đệ tử thì bắt buộc phải thông qua bài kiểm tra này. Như vậy chẳng phải hắn sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian so với mọi người sao? Phải vào Nội Viện càng sớm càng tốt, đó mới là môi trường tu luyện thực sự. Ở ngoại viện chỉ là cưỡi ngựa xem hoa nên mục tiêu của hắn là Nội Môn!
Chính vì suy nghĩ như vậy hắn phải chuẩn bị thật kỹ. Ngay như hôm nay hắn đã dậy sớm luyện tập khinh công. Hắn đã phải vận hành nguyên thần chuẩn xác rồi dùng Nhạn Hành nhảy qua nhảy lại mấy trăm lần, cùng với đó hắn còn phải áp dụng thêm Lưu Thủy bộ để thân pháp linh hoạt hơn. Nhưng ở cảnh giới của hắn thì luyện tập có nhiều thì Nhạn Hành cũng không tăng tiến là bao, môn khinh công này phụ thuộc vào nguyên thần tăng tiến là chủ yếu chứ việc vận dụng tốt nguyên thần cũng chỉ phụ trợ đỡ tổn hao không mong muốn mà thôi.
“Hứa đại ca có nói rằng bài kiểm tra này khiến rất nhiều đệ tử chưa đạt đến cảnh giới Khai Minh cảnh trượt. Mình thời gian qua tuy tu vi tăng tiến rất nhanh nhưng bây giờ cũng chỉ mới đạt đến đệ cửu trọng mà thôi. Tuy bản thân có luyện qua tâm pháp của Phi Tiên Huyền Tinh kiếm giúp điều khiển nguyên thần tốt hơn nhưng mình nếu không cẩn thận vẫn có thể bị trượt.” Liễu Thiên vừa đi vừa nghĩ đến buổi kiểm tra sắp tới.
Ngược lại với Liễu Thiên thì hai tên Hà Minh và Tằng Nhất phía trước lại rất thảnh thơi. Cả hai người này đều đã đạt Khai Minh cảnh nên nguyên thần có thể xuất thể. Mà nguyên thần xuất thể thì khinh công phi hành sẽ mạnh hơn nhiều. Cùng với đó khinh công di biến cũng bá đạo vô dùng. Vì vậy họ không lo lắng là điều đương nhiên.
Nhìn vào bộ dạng ung dung nhàn hạ của hai người này Liễu Thiên lại càng cảm thấy áp lực. Hắn không thể trượt được, bằng giờ năm sau tức là phải chậm chín tháng so với dự kiến. Chín tháng trời, trong thời gian đó những người khác trong Nội Môn đã được học bao nhiêu thứ hay rồi? Như vậy, hắn sẽ càng bị bỏ lại xa hơn, hắn sẽ mãi không đuổi kịp bạn bè của mình!
“Không thể thất bại!” Nghĩ một hồi, Liễu Thiên nắm tay nghiến răng tự nhủ.
Khác với hai lần kiểm tra trước, lần này nhóm người Liễu Thiên được dẫn đi ra khỏi cung chữ Càn tiến thẳng vào trung tâm của đội Mười hai. Như đã biết đội Mười Hai là một mô hình bát quái đồ với tâm là một quảng trường lớn được chia khắc thành âm dương đồ hai màu đen trắng. Bao quanh quảng trường âm dương này là một con suối nhân tạo khá sâu. Bác qua con suối này là tám cây thạch kiều chia đều nối đến tám cung từ chữ Càn đến chữ Tốn. Tám cung đều được xếp xung quanh cái quảng trường lớn này và tất nhiên muốn từ các cung đi vào quảng trường thì đám đệ tử như Liễu Thiên đều phải đi qua thạch kiều kia.
Trong quảng trường trung tâm đội Mười Hai chỉ là một mặt phẳng rộng mấy chục mẫu, nó phải bằng mười cái sân vận động lớn cộng lại. Khi này, mấy trăm người Liễu Thiên đi qua thạch kiều tiến vào mà chỉ chiếm một góc nhỏ của sân mà thôi.
“Rộng thật!”
“Cái này thật là, ta trước kia nghe nói trung tâm đội có một cái quảng trường nhưng thật không ngờ lại lớn vậy!”
“Đúng đúng! Lớn không kém quảng trường trung tâm là bao!”
Nhóm đệ tử vừa đi vào thì thì nhau bàn tán, rất đông đệ tử đang tỏ ra ngạc nhiên với cái quảng trường này. Tuy nhiên vẫn có một số người không mấy để ý, trong đó có Liễu Thiên.
Người khác thế nào thì không biết chứ với Liễu Thiên thì chẳng có gì ngạc nhiên bởi vì hắn khi trước cũng từng nghiên cứu kiến trúc của Ngoại Môn.
Theo Liễu Thiên biết thì tổng thể ngoài viện này bao gồm bốn khu là Đông Tây Nam Bắc. Bốn khu này xoay quanh quảng trường lớn của ngoại viện và mỗi khu đều chiếm một lượng diện tích rất lớn. Trong mỗi khu lại có bốn đội, trong bốn đội đó gồm ba đội trong Thập Nhị đội và một đội trong Tứ Tượng đội. Như khu Nam của hắn chính là Huyền Vũ đội và ba đội là đội Mười, đội Mười Một và đội Mười Hai. Mà theo thiết kế trên bản đồ mà Liễu Thiên thấy thì tất cả các đội đều có một quảng trường ở trung tâm đội và các Cung hay Hành của đội sẽ được xây xung quanh quảng trường đó. Vậy nên chẳng có gì khiến hắn ngạc nhiên cả!
Cũng phải nói dù không ngạc nhiên nhưng khi Liễu Thiên đi vào đây rồi nghĩ lại toàn bộ Ngoại Viên này thì không khỏi khâm phục những người đã thiết kế và xây dựng lên Kỳ Nhân Các này. Chưa nói Kỳ Nhân Các có năm khu mà Liễu Thiên chỉ tưởng tưởng riêng cái Ngoại Môn này cũng đủ khiến một công ty kiến trúc sư ở thế giới cũ của hắn phải đau đầu rồi.
Ngoại Môn gồm bốn khu, mười sáu đội, mỗi một đội có thể so sánh với một tiểu thành, mà mỗi khu lại cách nhau hơn năm chục dặm, mỗi đội trong một khu cũng cách nhau hơn chục dặm nên giữa những đội lại có rất nhiều công trình như hệ thống đường xá, nhà cửa, hành lang, đình viện, hoa viên, quảng trường,… Tất cả tổng hợp lại thành một Ngoại Môn rộng lớn với hàng ngàn công trình, to nhỏ cao thấp đủ cả, không những thế chúng lại thống nhất một thể rất hợp lí để đám đệ tử như hắn di chuyển và sinh hoạt dễ dàng. Nếu ở đây đặt hệ thống tàu điện ngầm hay xe buyt nữa thì quá là tiện rồi!
“Mình trước kia có nghiên cứu qua kiến trúc nhưng cũng chẳng nghĩ ra được cái tổ hợp này. Chưa nói đến thông đạo, truyền tống, cơ quan, mật thất mà chỉ những công trình nổi phía trên thôi cũng phải bao lâu với thiết kế ra được, mà thiết kế ra thì phải cần không biết bao nhiêu bản vẽ nữa!” Liễu Thiên khi này bỗng nghĩ lại quá khứ của mình rồi so sánh tưởng tượng mà lẩm bẩm cảm thán.
“Tập hợp lại!” Thế rồi dòng suy tưởng của Liễu Thiên cũng không diễn ra lâu vì lúc này Thượng Quan Định xuất hiện và ra lệnh.
Theo mệnh lênh, Cung chữ Càn tập hợp làm mười hàng đứng ngay ngắn phía sau những hàng chấp sự của mình. Đứng gần cuối chi Sáu, Liễu Thiên đang nhìn quanh thì bỗng kiễng lên nhìn về phía chi Một. Không ngoài dự đoán của hắn, ở đầu chi Một vẫn là Thượng Quan Nhu Vân đang đứng đó, sau nàng vẫn là mấy nữ đệ tử kia. Đám người này vẫn xinh đẹp xuất trần như ngày nào.
“Thôi bỏ đi!” Liễu Thiên thầm nhủ rồi lại chuyển mắt nhìn xa hơn thì thấy những cung khác cũng đã tập trung nghiêm tục ngay ngắn. Lại nói thì hắn thấy lần này mỗi cung lại có thêm một nhóm mấy chục người đứng phía ngoài. Cung chữ Càn cũng có hơn ba mươi người đang đứng thành hai hàng cạnh chi Mười.
“Thi lại!” “Mình mà trượt thì năm sau sẽ đứng chỗ kia!” Liễu Thiên nhìn vào đám người kia nắm chặt tay tự nhủ. Nhìn vào trang phục của đám người lạ kia thì Liễu Thiên cũng đoán ra được những người này chính là những đệ tử bên Thường Quán đến đây để thi lại.
“Kìa kìa, họ đang làm gì vậy?”
“Không biết, ta chưa bao giờ thấy đông chấp sự như vậy!”
“Hình như đang chuẩn bị cho bài kiểm tra!”
Lúc này, đám để tử bỗng trở lên xôn xao. Điều này khiến Liễu Thiên cũng phải nhìn ngó nghiêng nhìn ra phía trước.
Ở trung tâm quảng trường phía xa tầm mắt của Liễu Thiên có một nhóm mấy trăm người đang tập hợp lại và bắt đầu di chuyển. Khoảng cách từ chỗ Liễu Thiên đến trung tâm quảng trường lên đến trăm trượng nên hắn không thể nhìn rõ mấy người kia đang làm gì. Chỉ thấy những người đó dần đứng thành một đường ngang quảng trường rồi cùng đứng cùng ngồi, tay chân đều cử động cùng một tư thế nhìn rất đều nhịp như đang tập thể dục buổi sáng vậy.
“Họ đang làm gì vậy?” Tằng Nhất lúc này không kìm được hỏi.
“Ta không rõ nhưng hình như là chuẩn bị thi triển một thuật gì đó rất mạnh, thuật này một người không đủ nguyên thần để dùng nên cần một nhóm người dùng kết giới để cùng thực hiện!” Hà Minh nghiêng đầu nhìn ra phái xa nói.
“Có gì đó chuyển động!” Liễu Thiên nhìn xuống chân lẩm bẩm.
“Thứ gì? Ta có thấy gì đâu?” Tằng Nhất nghi hoặc hỏi.
“Ta cũng không thấy gì…”
“Ù Ù! Ầm!”
Hà Minh đang định nói gì đó thì một âm thanh lớn vang đến, kèm theo đó là những chuyển động mạnh của nên quảng trường làm cho mấy người Liễu Thiên chao đảo. Toàn trường xôn xao, ai đấy đều cố giữ vững thân thể nhưng những chuyển động mạnh dưới nền đá làm họ không thể ổn định ngay được.
Liễu Thiên thân hình chao đảo đảo nhưng vẫn cố gắng nhìn về phía xa trung tâm kia. Nhưng do khoảng cách quá xa hắn chỉ có thể nhìn thấy ở đó hơn trăm người kia đã lùi ra xa vị trí trung tâm. Đồng thời ở trung tâm đó có thứ gì đang chuyển động rồi một dải dài đất đá nhô lên, những tàng đá lớn đang cuồn cuộn bật lên rồi lại úp xuống nhìn cứ như bên dưới nền có một con gì đó đang vùng vẫy khiến đất đá bị cầy lên vậy.
“Họ vẫn đang kết ấn!” Liễu Thiên nhìn kỹ lại những chấp sự vừa lùi ra thì thấy họ vẫn đứng ngay ngắn thành một hàng và hai tay hình như vẫn đang kết ấn rồi liên tục đánh về phía trung tâm quảng trường.
“Hết rồi!”
“Bên kia có một bức tường lớn!”
“Đó là gì vậy!”…
Lòng đất chấn động một hồi thì cũng dừng lại, mọi người bắt đầu ổn định lại. Lúc này toàn trường tuy đã ổn đinh nhưng lại ồn ào vô cùng, người người bàn tản hỏi han nhau. Nhưng trong đó cũng có những đệ tử không có phản ứng gì, nhất là mấy người bên Thường Quán đến để thi lại kia càng không để ý đến chuyển động vừa rồi. Xem ra năm trước họ cũng thấy một màn này!
Liễu Thiên đứng vững lại thì ánh mắt trố ra nhìn về phía trung tâm vừa rồi. Chỉ thấy ở đó từ khi nào đã xuất hiện một bức tường phẳng dài gần trăm trượng, còn cao thì không rõ những hắn ước lượng cũng phải bằng tòa nhà ba tầng.
“Tất cả tập trung!” Lúc này một âm thanh uy nghiêm từ phía xa truyền đến vang vọng khắp quảng trường khiến toàn trường bỗng lặng ngắt như tờ, không ai lộn xộn hay ồn ào nữa.
“Sau đây sẽ là bài kiểm tra khinh công, từng cung một đi lên kiểm tra, các cung khác đứng im phía ngoài quan sát và chuẩn bị, bắt đầu từ cung chữ Càn.” Âm thanh của vị trưởng lão kia lại vang lên.
Theo đó Thượng Quan Định liền quay lại nhìn xuống cung của mình hô lớn: “Toàn bộ cung chữ Càn tiến vào trung tâm quảng trường!”
Vậy là hơn hai trăm người cả cũ cả mới của Cung chữ Càn đi vào phía trong quảng trường. Liễu Thiên tất nhiên cũng theo cung của mình đi dần về phía trung tâm quảng trường.
“Không phải sợ, mình sẽ qua!” Liễu Thiên vừa đi vừa cảm thấy lo lắng hồi hộp. Cảm giác này chỉ xuất hiện khi hắn còn học cấp ba, bây giờ đã bao nhiêu năm rồi hắn bỗng lại có cảm giác không thuộc bài bị gọi lên kiểm tra này.