Trời về trưa, tại Yến Túy lâu mỗi lúc một đông khách, chỉ thấy người người ra vào không ngớt, tại các gian phòng lớn, hành lang, đại sảnh đều là tiếng người cười nói vang vọng khắp nơi. Thế nhưng những âm thanh đó chỉ ảnh hưởng đến những gian phòng ngoài chứ tại những phòng riêng cho khách quý thì mọi thứ lại khác. Theo thiết kế độc đáo từ vậtliệu đến cách bày bố đại trận thì các gian phòng khách quý ở đây đều hoàn toàn cách âm với bên ngoài. Người bên trong không muốn ra ngoài mà vẫn gọi kêu phục vụ cũng phải nhấn vào cái Cảm Linh ở dưới bàn thì những người phục vụ bên ngoài mới biết được mà tiến vào.
Trong một gian phòng tách biệt như vậy, bốn người Liễu Thiên đang ngồi xung quanh một cái bàn đầy thức ăn.
“Tiểu muội quả nhiên sành ăn, ta hôm nay được hưởng phúc rồi! Cảm ơn tiểu huynh đệ!” Vị đại hán kia vừa ăn vừa gật gù nhìn Liễu Thiên nói.
“Đúng vậy! Trước kia ta cũng chưa thấy tiểu sư muội mời ai bao giờ hôm này tiểu tử ngươi là người đầu tiên đó, còn không ăn đi!” Nữ tử kia cũng không khách sáo bốc một miếng xườn xào vừa ăn vừa nói.
“Hai người lại nói lung tung rồi, sư phụ lại có nhiệm vu ư? Mà nhiệm vụ gì lại khiến cả hai người đều phải đi vậy?” Cơ Thương Vũ lúc này nhíu mày bĩu môi rồi lại nhìn hai người kia chuyển chủ đề hỏi.
Đại hán kia nghe vậy thì đang ăn dừng lại một nhịp rồi lại gật đầu một cái không nói gì.
“Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm lão nhân gia người không yên tâm để người khác đi làm nên phái hai chúng ta đi! Còn nhiệm vụ là gì thì muội cũng biết rồi đó!” Nữ tử kia liền từ từ nói.
“Tất nhiên là muội không giám hỏi nhiệm vụ gì nhưng nhận nhiệm vụ của sư tốn mà hai người còn giám ngồi đây kề cà sao?” Cơ Thương Vũ lắc đầu tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.
“Xưa này làm nhiệm vụ cho lão nhân gia chúng ta ai giám chậm trễ, nhưng lần này lại khác!” Vị nữ tử kia lại giải thích.
“Khách quan, bát và đũa của các vị đây ạ!” Lúc này một thiếu nữ bê thêm bát đũa đến nhẹ nhàng nói.
“Ừm! Cảm ơn! Ngươi lui đi!” Vị đại hán kia gật đầu ra lệnh.
Vị thiếu nữ phục vụ kia theo lời để bát đũa xuống bàn thì rất nhanh lui ra ngoài khép cửa lại, gian phòng lại trở lên yên tĩnh.
“Rồi hai người nói đi, cứ úp úp mở mở làm ta khó chịu quá!” Cơ Thương Vũ sốt ruột thúc dục.
“Tiểu huynh đệ này biết cũng không sao!” Nữ tử kia liền gật đầu ra hiệu cho nam hán kia.
“Chúng ta lần này phải đi làm một nhiệm vụ quan trọng ở biên giới Đại Hà nhưng sư phụ lại dặn phải gặp muội và đưa cho muội cái này rồi mới đi làm nhiệm vụ.” Vị đại hán kia vẻ mặt nghiêm túc vừa nói vừa lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Cơ Thương Vũ.
“Người có việc bận ư?” Cơ Thương Vũ vội vã hỏi.
“Ừm! Sư tôn người đã rời tông môn được mấy ngày rồi! Nghe nói có việc rất trọng đại, hình như hai vị Cửu Tinh khác đang gặp khó khăn cần trợ giúp, ta nghe phong thanh lần này có rất nhiều cao thủ được xuất động. Vì vậy sư phụ cũng gọi hai người chúng ta đi!” Nữ tử kia khi này khẽ gật đầu rồi thì thầm nói.
“Việc quan trọng ư! Ngay cả sư phụ cũng phải đi ư?” Cơ Thương Vũ cầm lấy ngọc giản lẩm bẩm.
“Thôi chúng ta cũng không còn nhiều thời gian, ăn nhanh chúng ta còn phải đi đến một nơi nữa!” Vị đại hán kia lại ăn như hổ đói, hắn nhồm nhoàm vừa ăn vừa nói.
“Sư phụ! Chẳng phải gia tổ Cơ gia đã là sư phụ nàng rồi ư? Mà mấy người này nhắc đến sư phụ vậy là còn có sư phụ khác nữa ư? Xem ra vị này rất mạnh!” Liễu Thiên nghe thấp thoáng cuộc nói chuyện thầm nghĩ.
“Thôi chúng ta đi đây! Hai người cứ tự nhiên!” Vị đại hán kia ăn thêm vài miếng thì liền lấy áo lau miệng đứng dậy.
“Hẹn gặp lại. Mà tiểu huynh đệ này quá yếu đi, thời thế sắp tới người yếu sẽ rất khổ đó! Nhất là quen tiểu muội của ta thì càng phải mạnh mẽ!” Vị nữ tử kia đứng dậy khẽ vỗ vai Liễu Thiên căn dặn.
Câu nói vừa kết thúc thì trong phòng chỉ còn lại hai người Liễu Thiên và Cơ Thương Vũ mà thôi, hai người kia từ lúc nào đã biến mất! Liễu Thiên có hơi giật mình nhưng rất nhanh hắn trở lại bình thường và trong lòng hắn lúc này có rất nhiều khúc mắc nhưng hắn chỉ ngồi xuống và không nói gì cả.
“Ngươi đừng để ý, hai người họ tính cách thoải mái là vậy. Những lời vớ vẩn của họ ngươi cũng đừng để ý!” Cơ Thương Vũ cũng ngồi xuống thấy bộ dạng của Liễu Thiên thì lại nói.
“Ăn thôi! Rót rượu đi, chúng ta làm một bữa thống khoái!” Cơ Thương Vũ không chờ Liễu Thiên nói gì thì lại dục.
“Hai người kia là ai mà ta cảm giác họ quá mạnh!” Liễu Thiên gật đầu rót rượu, hắn không nhịn được hỏi.
“Đó là đại sư ca Kiều Bá và nhị sư tỷ Phùng Yên Yên, hai người này thân là những đệ tử đứng đầu của Tiêu Diêu phong ta nên một thân tu vi thâm sâu khó đoán. Ngày thường hai người chỉ tập trung luyện công rất ít ra ngoài, ngoài việc làm nhiệm vụ cho sư phụ ta ra thì khó có gì khiến họ xuất sơn. Vì vậy nên dù là đồng môn nhưng ta một năm gặp họ không quá ba lần. Mà kể ra danh tiếng có họ trên giang hồ cũng không hề nhỏ, người đời gọi họ là Tiêu Diêu Song Hiệp!” Cơ Thương Vũ từ từ giải thích.
“Vậy vị sư phụ kia, chẳng phải ngươi là đệ tử của gia tổ sao?” Liễu Thiên gật gật đầu rồi lại tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.
“Cái này dài dòng lằng nhằng ngươi không hiểu đâu, chúng ta uống rượu đi!” Cơ Thương Vũ định giải thích nhưng cuối cùng lại lắc đầu chuyển chủ đề.
“Ừm! Chúng ta cũng ăn nhanh thôi!” Liễu Thiên cũng không cố hỏi nữa, hắn gật đầu bê bát rượu lên.
“Uống! Lâu rồi mới được dùng loại rượu này, ở gia tộc ăn uống thật nhàm chán!” Cơ Thương Vũ cầm bát lên uống một ngụm lớn sảng khoái nói.
Nhìn bề ngoài cứ nghĩ tiểu cô nương này đang thực sự thoải mái nhưng trong lòng nàng đang rất lo lắng cho sư phụ. Vì từ trước đến nay, sự phụ của nàng chưa bao giờ phải nhờ người đưa đồ cả, lần này lại như vậy chắc chắn chuyến đi này rất gấp gáp và có phần nguy hiểm. Còn nguyên nhân Cơ Thương Vũ lúc này đang tỏ ra vui vẻ là vì nàng không muốn Liễu Thiên biết mình yếu đuối mà thôi.
…
Một ngày nắng tháng ba, mặt trời đã ngả về Tây, phía vòm trời trên cao là một màu xanh bạt ngàn tưởng như vô tận, phía chân trời xa xa là những đám mây trắng như bông đang chồng chất lên nhau. Liễu Thiên khi này lấy tay gối đầu nằm trên bãi cõ dưới một gốc cây lớn trên sân tập. Hai mắt hắn mở lớn nhìn lên phía trời cao, tâm hồn hắn đang thả vào mây gió.
Liễu Thiên đã trở vể tông môn được hơn hai tuần rồi. Hôm qua hắn mới đột phá lên đệ bát trọng. Mà như thường lệ ngày ngày hắn vẫn luyện tập trên sân tập của cung chữ Càn này.
Trên sân mỗi ngày đều có gần trăm người tập luyện ở nhiều chỗ khác nhau và đa phần mọi người không mấy giao tiếp với nhau, ai cũng tập trung vào việc tập luyện của mình. Mà Liễu Thiên cũng vậy, hắn khi này cũng chỉ chú tâm vào luyện tập mà không để ý đến những người xung quanh. Nhiều lần có người muốn đến làm quen nói chuyện thì hắn cũng chỉ đáp lại vài câu cho xong rồi lại tiếp tục luyện tập.
Hôm nay, sau một buổi luyện tập vất vả, Liễu Thiên đang nằm thư giãn trên bãi cỏ, hắn lúc này đang nhìn lên trời nghĩ vớ vẩn. Đã gần ba tuần hắn chưa có gặp Khương Tuyết, hắn cảm thấy nhớ nàng, hắn luôn tự hỏi không biết nàng đã tu luyện tiến triển thế nào rồi, hiện tại nàng đang làm gì, có chơi cùng tên Lâm Mộng kia hay đang luyện tập cùng những đồng môn khác, đặc biệt là hắn luôn tự hỏi nàng có còn nhớ hắn không?
Kể ra thì tâm tư mông lung này đôi lúc làm hắn phân tâm tu luyện không mấy hiệu quả. Vì vậy hắn nghĩ ra một cách đó là giành riêng thời gian thư giãn nghỉ ngơi để nghĩ đến mấy thứ vớ vẩn đó còn khi luyện tập sẽ không gợi nhớ đến chúng để tránh phân tâm. Bây giờ chính là lúc hắn bước vào thời gian thư giãn nghỉ ngơi nên hắn lại nghĩ về Khương Tuyết và mọi người.
“Cơ Thương Vũ có hẹn mình khi nào thành nội môn đệ tử thì hãy đến Tiêu Diêu phong tìm nàng, nàng sẽ bảo sư phụ nhận mình. Haha! Ta thế nào lại được một mỹ nhân ưu ái như vậy!” Liễu Thiên đang buồn rầu nghĩ đến lúc chia tay với Cơ Thương Vũ thì lại cười lắc đầu nói.
“Nhưng cũng lại nói, khi nào mình mới thành nội môn đệ tử đây! Tu vi thì coi như tiến triển rất tốt, hay nói là có phần nhanh nhưng các điều kiện khác. Mấy bài kiểm tra chính tuyến, rồi mấy môn bổ trợ ngoại tuyến nữa! Ài! Thật là mệt mà!” Liễu Thiên nghĩ một hồi thì lắc đầu kêu khổ không ngừng.
“À! Khi vào nội môn mình còn phải nhận Hồng Lan tiên giả làm sư phụ, khi đó sẽ có cơ hội ở cùng Khương Tuyết!” Liễu Thiên chợt nhớ ra cái hẹn với Hồng Lan thì không khỏi vui vẻ hơn hẳn.
Hắn nằm thêm lúc nữa rồi cũng đứng dậy, hắn thu dọn đồ đạc chất lên một cái gùi rồi khoác lên vai bắt đầu chạy. Hắn bây giờ vẫn vậy, ngày nào cũng vậy, lúc đi ra thì khoác hết đống đồ lên chạy ra rồi làm một vòng sân rồi mới bắt đầu luyện tập. Khi về thì lại mang đồ lên chạy một vòng rồi mới chạy về.
Về phòng, Liễu Thiên cũng không có hội họp cùng hai tên kia vì bọn hắn cũng phải luyện tập dị thuật còn bản thân Liễu Thiên cũng phải nghiên cứu bộ Phi Tiên Huyền Tinh kiếm.
Lại nói thì từ ngày có bộ kiếm pháp này thì khả năng dùng kiếm của Liễu Thiên không tăng là bao nhưng khả năng khống nguyên lại tăng tiến rất đáng kể. Nhất là việc vận hành nguyên thần di chuyên trong kinh mạch với đan điền đều có sự đột phá hơn trước. Chính vì thế Liễu Thiên vẫn rất tích cực nghiên cứu những câu tâm pháp kia. Đồng thời lúc rảnh hắn cũng không ngại luyện thử vài chiêu cơ bản của bộ kiếm pháp này.
Phi Tiên Huyền Tinh kiếm tính gồm hai phần đó là phần tâm pháp và kiếm thức. Trong tâm pháp thì chia ra làm Khống Nguyên và Dẫn Kiếm, cả hai cái này đều liên quan đến việc luyện tập sử dụng nguyên thần để điều khiển kiếm. Cái này rất hữu dụng với những người muốn tăng khả năng vận dụng nguyên thần. Tất nhiên Liễu Thiên chính là đang nghiên cứu tâm pháp Không Nguyên này để tăng khả năng điều khiển nguyên thần của mình lên.Còn phần Dẫn kiếm của bộ kiếm pháp này lại đa phần nói về khách thức điều khiển kiếm từ xa bằng những nguyên ti, cái này với Liễu Thiên thì không có mấy tác dụng nên hắn chỉ đọc qua cho biết chứ không chủ luyện.
Đến phần kiếm thức của bộ kiếm pháp này thì Liễu Thiên lại khá quan tâm vì trong đó cũng có rất nhiều chiêu thức đặc biệt và những cách phá giải phi kiếm của đối thủ. Cái này với chiến đấu sau này rất quan trọng nên Liễu Thiên không thể không để ý.
Liễu Thiên ngồi đó nghiên cứu hơn canh giờ mới thu sách lại bắt đầu tu luyện nguyên thần. Hắn tiếp tục công việc có phần tẻ nhạt nhưng không thể không làm này. Để có thể nắm vận mệnh trong tay thì chỉ có cách là phải thật mạnh mẽ, muốn mạnh mẽ thì không thể không tu luyện. Dù có tẻ nhạt thì Liễu Thiên vẫn ngồi đó hàng tiếng đồng hồ mới chịu đi ngủ.
Hai tháng tiếp theo qua đi, tu vi từ từ tiến lên đệ cửu trọng, cơ thể thì dần phát triển nở nang hơn, cùng với đó hắn cũng cao hơn đen hơn trước. Phải nói là ngoài những thứ đó thì trong hai tháng qua cuộc sống của hắn có phần buồn tẻ, hắn cũng rất ít gặp hai người Hà Minh, Tằng Nhất còn những người khác cũng khỏi bàn, chỉ có mấy hôm trước hắn mới gặp Hứa Vĩnh Thiên một lần. Lần gắp đó, hai người cũng chỉ ngồi cùng nhau ăn bữa cơm tiện thể Liễu Thiên hỏi một chút về bài kiểm tra săp tới.