“Ta không thích làm sư phụ của người khác! Cứ xưng hô như trước là được!” Đồng Xuyên lão giả nhăn mày đáp.
“Vậy được! Bây giờ đại ca chuẩn bị đi, đệ đi ra ngoài luyện tập chút!” Liễu Thiên liền đứng dậy nói.
“Ừm! Đi đi, mà nhớ đi cẩn thận kẻo lạc đường, dù là có Vu Linh ngọc nhưng không có nghĩa là đi lại trong đây thoải mái đâu!” Đồng Xuyên não giả gật đầu rồi lại căn dặn.
“Đệ biết rồi! Đến bữa trưa đệ sẽ quay về!” Liễu Thiên đi ra khỏi phòng quay lại nói.
“À! Đệ…” Đồng Xuyên định nói gì nữa nhưng Liễu Thiên đã đi mất tăm rồi.
Lão liền thở dài rồi liền đi ra giữa sân nhìn ngắm một lượt, não bắt đầu công việc bày trận của mình.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống rừng trúc, thỉnh thoảng có những tia sáng lọt qua khe lá chiếu xuống đất. Liễu Thiên lách qua những cây trúc ở đây tiến sâu vào phía trong rừng trúc.
Khi đi sâu khoảng vài dặm, Liễu Thiên nhìn quanh một lượt rồi nhắm mắt hồi tưởng lại cái gì đó.
Sau tầm năm phút, hắn mở mắt ra bắt đầu chạy đi.
Hắn đây chính là muốn luyện Lưu Thủy bộ. Lưu thủy bộ không kích tốc mà làm tăng khả năng linh hoạt cùng phản xạ của người tu luyện. Luyện đến đại thành có thể di chuyển linh hoạt uyển chuyển qua mọi địa hình hay vật cản mà không giảm tốc độ.
Liễu Thiên bắt đầu chạy xuyên qua rừng trúc này, hắn lách bên trái rồi rẽ bên phải, nghiêng trước ngả sau liên tục. Nhìn thì có vẻ rất uyển chuyển linh động, có thể vượt qua từng cây trúc một. Nhưng một điều quan trọng chính là quá chậm.
Hắn uốn éo một hồi cũng chỉ di chuyển được hơn năm mét trong rừng trúc này mà thôi. Nếu so với lúc chưa thi triển Lưu thủy bộ có khi còn kém hơn.
Nhìn lại quãng đường mình đi được, Liễu Thiên lắc đầu lẩm bẩm: “Nước chảy từ cao xuống thấp, gặp cứng liền tránh gặp mềm liền xuyên, gặp khe thu nhỏ, gặp ghềnh dâng cao,…Lưu thủy bộ lấy biến hóa làm đầu, không cứng nhắc một cách di chuyển mà là thay đổi liên tục, thích hợp với mọi vị trí, mọi địa hình hay chướng ngại vật.”
“Bộ tiến tiên, nan phi thoái, động vi chuyển, hành vi phi, cản tất di, mục thướng không, tâm thướng túc,…” Liễu Thiên nhẩm lại một lượt tâm pháp của cuốn Lưu Thủy bộ.
“Vừa đọc vừa thực hành!” Liễu Thiên đã đưa ra quyết định của mình.
Thế là hắn bắt đầu vừa di chuyển qua từng cây trúc trong rừng vừa đọc khẩu quyết.
Nếu bây giờ có ai nhìn thấy Liễu Thiên rất có thể đã bảo hắn là một tên tâm thần. Hắn giờ vừa lăn qua lăn lại giữa các cây trúc vừa đọc lên những câu rât khó hiểu. Nhìn hắn không khác gì một con khỉ đột quên cách neo cây cả.
Cứ như vậy thời gian hai canh giờ trôi qua, Liễu Thiên bây giờ đang đi về chỗ căn nhà nhỏ của Đồng Xuyên.
“Xem ra câu “văn ôn võ luyện” quả nhiên không sai! Những loại võ học này không thể một sớm một chiều có thể luyện thành được!” Liễu Thiên vừa đi vừa suy nghĩ về buổi tập hôm nay.
Buổi tập hôm nay, Liễu Thiên vừa di chuyển vừa đọc khẩu quyết nhưng vẫn chưa thực hành được. Sau hai canh giờ, hắn cũng chỉ thấy tốc độ tăng lên một chút mà thôi, xem ra để luyện thành Lưu thủy bộ thì còn cả một quãng đường gian nan phía trước.
Lúc này, Liễu Thiên vừa tản bộ về đến trước cái sân thì đã thấy ở đó có những hình vẽ khá tri tiết. Ở mỗi điểm giáp nhau giữa các đường vẻ đều có đặt một miếng đá nhỏ màu đen óng.
“Về rồi à! Ăn cơm thôi! Chiều chúng ta còn có chút việc phải bàn!” Vừa thấy Liễu Thiên về đến, Đồng Xuyên liền từ trong nhà nói vọng ra.
Liễu Thiên mỉm cười chạy vào trong.
Bên trong, Đồng Xuyên đang ngồi tại bàn, trên cái bàn đã được bày ra mấy món ăn còn đang nghi ngút bốc khói, đồng thời mùi thơm cũng bay ra tận ngoài.
Liễu Thiên hít một hơi rồi cũng không khách khí liền đi vào ngồi đối diện với Đồng Xuyên lão giả.
“Ăn đi! Mấy món này tuy không phải làm từ những đặc sản quý hiếm mà toàn là những thứ bình thường nhưng qua chế biến cũng có vài phần ngon miệng!” Đồng Xuyên lão giả vừa giới thiệu vừa tự khen những món ăn trên bàn.
Liễu Thiên mỉm cười, đối với hắn hạnh phúc chính là đến bữa có người chuẩn bị đồ ăn cho. Khi này hắn cũng không quan trọng đồ ăn phải ngon, miễn sao ăn no là được.
“Không có rượu à đại ca?” Liễu Thiên nhìn quanh bàn rồi nghi hoặc hỏi.
“Có đây! Nhưng hôm nay có việc chúng ta chỉ uống từng này thôi!”
Đông Xuyên não giả nói xong không biết từ lúc nào đã lấy ra một bình rượu nhỏ để lên bàn nói.
“Vâng! Chúng ta chỉ uống bằng này thôi!” Liễu Thiên ánh mắt tinh quái nói.
Đồng Xuyên cũng cười cầm đũa lên khẽ hếch cằm ra hiệu cho Liễu Thiên rót rượu.
Thế là bữa cơm chưa đã bắt đầu, cả hai vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Đầu tiên là tán gẫu mấy thứ vớ vẩn trong thiên hạ, cuối cùng lại nói về trận pháp mà Đồng Xuyên não giả đang bố trí. Đồng thời Đồng Xuyên cũng nói cho Liễu Thiên tối nay cần làm gì.
Điều lão bất ngờ là vừa nói qua cách vận hành chính của trận pháp Liễu Thiên đã đại khái hiểu được hết. Ngay cả những thứ hắn không cần hiểu hay thực hiện như cách di chuyển các quẻ, các cung, rồi mấy mặt hình vẽ, hay các phù chú hắn đã hiểu đôi chút.
“Tốt lắm! Không ngờ đệ lại hiểu mấy loại hình vẽ rồi tính toán nhanh như vậy!” Đồng Xuyên gật đầu vui vẻ cầm chén rượu lên nói.
“Mấy cái này tuy cũng phức tạp nhưng so với mấy môn như toán học cao cấp hay vật lí lượng tử, hóa học hữu cơ thời học đại học thì kém. Như vậy mình hiểu được cũng là chuyện bình thường.”
Nghĩ vậy nhưng Liễu Thiên vẫn kiêm tốn cầm chén lên nói: “Đệ chỉ là may mắn hiểu được mà thôi!”
“Haha! May mắn cũng là một phần để đạt đến thành công đó!” Đồng Xuyên cười nói.
Liễu Thiên cũng không nói gì nữa chỉ cười theo mà thôi. Cứ như vậy bữa cơm trưa rất nhanh kết thúc.
Chiều đến, Liễu Thiên không đi luyện Lưu Thủy bộ nữa mà đứng ngoài sân xem Đồng Xuyên lão giả bố trí trận pháp.
Đồng Xuyên lúc này thì tập trung vô cùng, lão cứ đi qua đi lại vừa đo đạc vừa đặt mấy miếng ngọc thạch rồi bùa giấy lên những điểm nút của trận pháp. Một lúc lão lại niệm chú gì đó rồi lại đi lại một chỗ nào đó của trận pháp để chỉnh sửa.
Liễu Thiên thì nhìn kỹ lại trận pháp này thì có thể tạm nhìn ra hình dạng của nó. Đây là một trận pháp gồm ba hình đồ, ngoài cùng rộng nhất là một vòng tròn lớn, ngoài viền đó là những dòng văn tự cổ chạy quanh, từ vòng tròn này có tất cả tám đường nối bằng văn tự cổ đi vào hình đồ thứ hai.
Hình đồ thứ hai là một hình bát quái đồ, tám cung từ càn đến khôn xoay quanh một hình thái cực đồ ở giữa đại trận. Mỗi góc của một cung trong bát quái đồ đều có rất nhiều ngọc thạch cùng phù chú kỳ lạ.
Thái cực đồ ở giữa đại trận thì chia rõ hai nửa trắng đen biểu hiện cho âm dương. Điểm cực âm và cực dương khá lớn, đường kính hai điểm này phải đến hơn mét. Đó cũng là đúng bởi vì tối nay đó chính là chỗ hai người Liễu Thiên ngồi.
Đồng Xuyên giờ vẫn đang đo đạc tính toán lại đại trận, Liễu Thiên vẫn quan sát, một người làm một người xem.
Thời gian cứ thế trôi, cả hai vẫn rất tập trung vào công việc của mình.
Trăng tròn ở phía đông đã lên cao, ánh trăng chiếu lên rừng trúc rộng lớn đang du dương trong gió. Những cành trúc đung đưa trong gió phát ra những âm thanh xào xạc, thỉnh thoảng có những tiếng kẽo kẹt nhè nhẹ.
Một quang cảnh khá yên tĩnh và an bình!
Phía sâu trong rừng trúc rộng lớn đó có một điểm trống, ở đó có một căn nhà nhỏ và một cái sân khá rộng.
Trên sân kia có hai người đang đứng nhìn xuống dưới sân. Mà dưới sân có một loạt cái đồ án trồng lên nhau rất phức tạp đang phát ra những ánh sáng nhiều màu khác nhau.
Đại trận này theo ánh trắng chiếu sáng bắt đầu phát ra ánh sáng. Những viên ngọc thạch màu đen óng giờ lại biến thành màu đỏ hồng, những lá búa ở các góc trận thì không gió mà bay, những nhữ ngoằn nghèo trong đó cũng phát sáng lấp lánh.
Những văn tự cổ bên ngoài cũng phát ra những ánh sáng vàng bắt đầu lưu chuyển xung quanh đại trận. Bát quái đồ cũng có chuyển biến, các cung phát sáng, di chuyển liên tục.
Trong tất cả đại trận chỉ còn có mỗi thái cực đồ ở trung tâm là chưa có chuyển động gì mà thôi.
“Vào thôi! Đệ đứng tại điểm cực âm ở bên phần dương kia!” Đồng Xuyên chỉ tay nói sau đó liền đi vào bên âm ngồi xuống chỗ điểm cực dương.
Trong thái cực đồ có chia ra làm hai nửa là âm và dương. Ở bên dương nơi dương cực thịnh thì lại sinh ra một điểm cực âm. Ở bên âm nơi âm cực thịnh lại sinh ra điểm cực dương. Đó chính là lí do tại sao trên thái cực đồ bên đen có một điểm trắng, bên trắng có một điểm đen.
Liễu Thiên thấy vậy liền cửi trần ra rồi đi vào phần dương có máu trắng và ngồi vào điểm cực âm có màu đen.
“Đệ bây giờ hãy tập trung tinh thần vận chuyển công pháp tới mức tối đa. Nếu quá trình diễn ra thuận lợi thì chỉ tầm hai canh giờ là xong thôi.” Đồng Xuyên lại ra chỉ thị cho Liễu Thiên.
Liễu Thiên cũng không nói gì liền nhắm mắt lại, hai tay để lên đùi bắt đầu vận hành công pháp hấp thụ linh khí.
“Tam Khống Tách Thần Trận! Khai!”
Đồng Xuyên lúc này miệng khẽ hô một tiếng rồi cũng nhắm mắt lại tiến vào nhập định.
Đại trận bắt đầu có những biến hóa cực lớn.
Văn tự cổ bên ngoài cùng của đại trận phát sáng rực rỡ sau đó bay lên không trung. Những văn tự cổ này tuy bay lên không trung nhưng không hề toán loạn. Tất cả chúng đều bay lên tầm năm mét thì dừng lại lơ lửng trên đỉnh đại trận chỗ hai người Liễu Thiên ngồi.
Lúc này tám đường nối văn tự kia liền di chuyển vào trong bát quái đồ. Các cung trong bát quái đồ đang di chuyển đồng thời dừng lại, các quẻ trong cung phát ra ánh sáng cực độ, ánh sáng đó chiếu lên cao hơn tám mét trong không trung. Những phù chú tại các góc liền bốc cháy, từ phù chú bốc cháy những chữ bên trong phù chú đó cũng được giải thoát.
Những chữ bên trong phù chú kia vừa giải thoát ngay tức khắc chui vào điểm nối cạnh đó. Tất cả các điểm nối đồng thời chiếu lên một luồng sáng đỏ rực, sau đó tất cả các đường vẽ của hai hình đồ đại trận bên ngoài đều phát sát. Cả đại trận giờ chỉ còn có thái cực đồ là yên tĩnh như cũ.
“Ngưng!”
Một tiêng vang lên, từ chỗ đại trận một luồng sáng tỏa ra bảo phủ một vùng nhỏ tử dưới đất lên cao tầm tám mét. Một nửa hình cầu bằng ánh áng màu vàng được tạo ra, nửa hình cầu này bao phủ kín hai người Liễu Thiên và đại trận ở bên trong. Nó như một cái lồng bàn úp vào đại trận và đậy hai người Liễu Thiên và những văn tự đang bay lơ lửng không cho chúng di chuyển ra ngoài.