Lúc này, những văn tự cổ kia vẫn đang di chuyển xoay tròn bên trong quang cầu kia. Đại đồ bên dưới vẫn sáng như cũ, thái cực đồ ở trung tâm vẫn không có gì thay đổi.
Khi này, không gian đã bị phân cách, bên trong không gian nửa hình cầu kia, Liễu Thiên cùng Đồng Xuyên lão giả đều đang ngồi nhập định.
Cả hai cứ ngồi như vậy không ai làm gì hay nói gì cả, đại trận bên ngoài vẫn đang bao bọc hai người lên trong.
Bên ngoài những tiếng côn trùng kêu, tiếng chim đêm, tiếng sói hú nơi xa, tiếng gió thổi nhè nhẹ, tất cả âm thanh của thiên nhiên vẫn diễn ra như thường.
Khung cảnh nơi đây không có gì thay đổi, mọi thứ cứ yên tĩnh tịch mịch như vậy.
Thời gian nửa canh giờ trôi qua, lúc này hai người Liễu Thiên vẫn đang tập trung, không ai phân tâm cả.
Bỗng nhiên từ chỗ người của Đồng Xuyên không gian bỗng nhiên có chút vặn vẹo. Từ đó một luồng sáng lóa mắt phát ra, theo đó có một điểm cực quang từ trong đang từ từ bay ra ngoài.
Tiểu quang điểm này không nhìn rõ kích thước ra sao, chỉ biết đó là một điểm nhỏ, phát ra sáng cực độ trói mắt.
Nó bay lên khoảng không trung chỗ hai người Liễu Thiên đang ngồi. Nó bay tầm hơn mét thì dừng lại, không phải nó muốn dừng lại mà có thứ gì đó muốn nó dừng lại.
Cùng lúc này, Đồng Xuyên mở mắt ra, lão lại lẩm bẩm gì đó.
Ngay khi kết thúc câu nói trong miệng, Đồng Xuyên lão giả hai tay đẩy ra vận chuyển vài vòng rồi thụ lạ cạnh bụng.
Ngay lúc này quang điểm kia bỗng quay tròn, quang mang xung quanh tỏa ra mãnh liệt nhưng ngay tức khắc bị Đồng Xuyên hút lại. Quang mang kia bây giờ cứ như một dòng thác chảy vào hai bàn tay đang để gần bụng của lão rồi từ từ bị hấp thụ. Cứ như vậy một mạch hấp thụ hoàn chỉnh được lão thực hiện.
Mà cả quá trình này Liễu Thiên vẫn không mảy may biết gì. Hắn vẫn ngồi im nhập định, tiến hành vận hành công pháp hấp thụ linh khí như ngày thường.
Xem ra quang mang và tất cả chuyển động đều bị cản lại bên ngoài điểm cực âm mà hắn đang ngồi.
Bên phía Đồng Xuyên dòng quang mang vẫn tiếp tục chạy vào lòng bàn tay của lão và không có dấu hiệu giảm bớt.
Tình trạng này diễn ra thêm nửa canh giờ nữa thì quang mang bắt đầu giảm bớt sau đó quang mang xung quanh quang điểm đã cạn dần.
Thêm chút thời gian nữa, quang mang xung quanh dã biến mất hoàn toàn. Trên không trung bây giờ chỉ còn một điểm cực quang trắng xóa mà thôi.
Nhưng lúc này dòng năng lượng trắng kia vẫn chưa dừng lại mà vẫn tiếp tục được Đồng Xuyên não giả hấp thụ.
Lại thêm nửa tiếng nữa trôi qua, dòng năng lượng kia biến mất. Điểm cực quang cũng không thấy đâu nữa.
Không phải! Nhìn kỹ mới thấy ở chỗ văn tự cổ màu vàng bay ngay đỉnh đầu của Đồng Xuyên lão giả có một nét chữ bỗng nhiên bị vặn vẹo.
Không phải chữ bị vặn vẹo mà là có một thứ gì đó đã cản trước nét chữ đó làm mắt nhìn qua đó nhận được hình ảnh vặn vẹo.
Đó chính là điểm cực quang vừa rồi, bây giờ nó đã trở lên trong suốt, nó hòa nhập với thiên nhiên, nếu không có đại trận này thì thực sự không thể nhìn ra nó và nó cũng sẽ rất nhanh biến mất trong thiên địa.
Nó giờ đang lơ lửng tại bên trong vùng của điểm cực dương mà Đồng Xuyên đang ngồi, hình như cũng chính cấm chế của điểm cực dương đó làm nó không di chuyển ra xa được.
Điểm cực quang đang lơ lửng trên đầu Đồng Xuyên lúc này chính là thiên tinh vừa được Đồng Xuyên bức ra. Sau đó lão lại phải hút hết sự tiến hóa nguyên thần bám vào nó. Giờ lão đã đưa nó về trạng thái của nó khi tồn tại trong thiên địa.
Không nghỉ ngơi, Đồng Xuyên lão giả ngay tức khắc lại nhắm mắt lại bắt đầu vận hành cái gì đó.
Ngay sau đó, thái cực đồ phía dưới bắt đầu vận chuyển.
Thái cực đồ bỗng nhiên quay tròn, hai phần âm và dương vẫn giữ thế cần bằng quay quanh tâm thái cực đồ. Mà Liễu Thiên cùng Đồng Xuyên ngồi trên hai điểm cực dương và cực âm cũng đang quay theo.
Một màn này cũng không ảnh hưởng đến Liễu Thiên, hắn vẫn đang ngồi im trong điểm cực âm. Mà Đồng Xuyên não giả cũng ngồi im trong điểm cực dương.
Tốc độ quay mỗi lúc càng nhanh, dần dần không còn nhìn dõ ai vào ai nữa, chỉ nhìn thấy bên trong quang cầu của đại trận là một vòng xoáy, trong vòng xoáy chỉ thấy những vệt mờ mờ mà thôi.
Kiểu xoay tròn của đại trận kéo dài hơn mười phút thì tốc độ giảm dần rồi dừng lại.
Mà lúc này hai người Liễu Thiên vẫn ngồi im nhập định không may may di chuyển. Nhìn qua thì hình như không có gì thay đổi.
Những nhìn kỹ lại thì thấy chỗ ngồi của hai người đã thay đổi, Liễu Thiên giờ đã ngồi tại điểm cực dương của bên âm và Đồng Xuyên lại ngồi ngược lại. Hai người đã đổ chỗ cho nhau.
Quá trình âm dương chuyển vị đã kết thúc!
Điều đặc biệt là lúc này thiên tinh kia vẫn lơ lửng trên đỉnh đầu Liễu Thiên, nó vẫn chưa ra được bên ngoài điểm cực dương.
Lúc này Liễu Thiên như đã luyện tập qua, hai mắt hắn mở ra chăm chút nhìn lên không trung, hai tay vòng vèo vài cái trên không rồi đây ra.
Mười ngón tay xòe rộng đưa ra phía trước, mắt hắn lại nhắm lại bắt đầu vận hanh công pháp Như Hải Vô Tịnh công của hắn.
Liễu Thiên vừa vận hành công pháp thì từ hai tay hắn như có lực hút làm cho thiên tinh trong suốt kia bị kéo lại phía hắn.
Thiên tinh dưới lực hút từ hai tay Liễu Thiên tuy muốn chống cự nhưng cũng từ từ bị kéo gần lại. Nhưng tốc độ có phần quá chậm! Dùng mặt thường thì gần như không nhìn ra sự chuyển động của thiên tinh.
Đồng Xuyên lão giả ngồi bên kia thấy vậy khẽ nhíu mày sau đó hai tay vận chuyện liên tục, nguyên thần từ tay tản xuống đại trận, gã lại bắt đầu vận hành đại trận.
Đại trận ngay tức khắc đã có chuyển biến!
Những chữ vàng đang tản đều trên đình đầu hai người bỗng nhiên quy tụ lại xoay quanh chỗ Liễu Thiên đang ngồi.
Sau đó, những chữ kia tạo thành một mảng có đường kính bằng với điểm cực dương mà Liễu Thiên đang ngồi. Mảng văn tự kia theo sự điều khiển của Đồng Xuyên từ từ ép từ trên xuống.
Mà lúc này Thiên Tinh bị ép xuống nên Liễu Thiên vận công hút càng dễ dàng hơn. Tốc độ hút đã có thể nhìn thấy bằng mắt thường được.
Một lúc sau, thiên tinh kia đã bị ép đến giữa hai tay của Liễu Thiên.
Lúc này hai tay Liễu Thiên khống chế thiên tinh kia từ từ kéo về ngang bụng, thiên tinh lúc này đang ở ngang với đan điền.
Ngay tức khắc, Thiên tinh đang lơ lửng giữa hai bàn tay của Liễu Thiên bỗng như bị một thứ gì đó kéo đi xuyên vào bên trong cơ thể Liễu Thiên.
Liễu Thiên cũng không vội không hoảng, hai tay lại thả lỏng, bàn tay để ngửa trên đùi tiếp tục vận chuyển công pháp.
Lúc này linh thức của Liễu Thiên đều tập trung vào bên trong cơ thể.
Theo cảm nhận của hắn thì thiên tinh kia đang theo kinh mạch ở bụng đi dần vào đan điền.
Nó đến phần ngoài của đan điền, sau đó theo sự vận hành của công pháp nó nhập đoàn với nguyên thần tiến sau vào đan điền.
Sau một vòng vận hành, Liễu Thiên cảm nhận được thiên tinh kia đang nằm ở trung tâm của đan điền. Điểm đó được gọi là Thủy Khởi – nơi cội nguồn nguyên thần.
Thiên tinh tiến vào đó và nằm im ở điểm Thủy Khởi đó không thấy có dấu hiệu gì khác. Nguyên thần trong đan điền vẫn như thường vận hành theo kiểu vòng xoáy xung quanh điểm đó.
Mọi thứ đều diễn ra như dự kiến, Liễu Thiên mở mắt ra.
Thứ hắn nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt của Đồng Xuyên lão giả đang rất tập trung làm gì đó trên người hắn.
Hắn cũng không phản kháng, hắn biết não đang dùng một loại phong ấn để tránh thiên tinh phá thể mà đi. Đây chính là một bước vô cùng quan trọng.
Sau một hồi thao tác, lão dừng lại đứng dậy lẩm bẩm nói: “Mệt chết ta mất!”
Liễu Thiên nhìn lại bụng phần dưới rốn của mình thì thấy ở đó có ba vòng tròn màu đen, nhìn kỹ thì ba vòng tròn này đều được hình thành từ văn tự cổ. Giữa một vòng tròn đều có những ký hiệu như đao kiếm kỳ, phù, rồi cả hình các con thú nữa. Trong cùng ở trung tâm là năm dấu vân tay màu đỏ, hình như là dấu vân tay của Đồng Xuyên lão giả.
Liễu Thiên đang nhìn thì đồ án phong ấn này liền biến mất, phần da bụng của Liễu Thiên lại trở lại như thường.
Liễu Thiên nhìn quanh thì thấy đại trận cũng đã biến mất, thái cực đồ dưới chân cũng biến mất vô tung.
Thấy vậy hắn liền đứng dậy cười nói: “Không ngờ đơn giản vậy! Thế mà đại ca cứ bảo là khó lắm làm đệ lo lắng cả buổi chiều!”
“Đơn giản!” Đồng Xuyên thở hổn hển giọng điệu mệt mỏi uất ức vô cùng nói.
“Gần hai canh giờ ta tập trung cao độ! Mọi thao tác vận hành Tam Khống đại trận đều không được một sai lầm nào, đồng thời còn phải hấp thụ nguyên thần của thiên tinh nữa. Sau đó lại vận hành trận pháp đổi vị rồi áp chế thiên tinh, cuối cùng lại phong ấn cho người!”
Đồng Xuyên kể ra một hồi, đôi mắt nhăn nheo nhíu lại hỏi Liễu Thiên.“Ngươi nghĩ là đơn giản sao?”
“Đa tạ đại ca!” Liễu Thiên không cãi gì mà chỉ chắp tay cười nói.
“Nhưng tại sao phải hấp thụ nguyên thần bám vào thiên tinh làm gì?” Liễu Thiên cười nói xong rồi lại nhớ ra gì đó hỏi.
“Đệ cũng biết mỗi cảnh giới nguyên thần một khác nhau, mà ta giờ đã tiến đến cảnh giới Vũ Linh, nguyên thần đã biến hóa mạnh mẽ hơn rất nhiều. Mà thiên tinh lại tồn tại trong cơ thể ta từ thời Linh cơ cảnh đến giờ. Như vậy mỗi lần đột phá nó cũng tiến hóa theo để phù hợp với chủ thể.”
Đông Xuyên lão giả lại giải thích.
“Mà khi ta bức nó ra ngoài thì đồng thời cũng làm nó hút một lượng lớn nguyên thần bản nguyên của ta. Nếu ta không giải tỏa lượng nguyên thần đó mà để nó tiến vào cơ thể đệ thì đệ giờ đến một mẩu thịt cũng không còn nữa!”
Liễu Thiên gật gật đầu suy nghĩ rồi lại mỉm cười nói: “Thế là đã xong! Như đã hẹn chúng ta phải ăn mừng cái đã!”
“Haha! Hợp ý ta! Lúc nào cũng phải nhớ đến ăn uống vui vẻ!” Đồng Xuyên cười lớn vỗ vai Liễu Thiên nói.
Thế là hai người tiến xuống bếp, Đồng Xuyên não giả nấu nướng, Liễu Thiên chân chạy phụ. Những thực phậm ở đây đa số đều được lão chuẩn bị từ trước, nhìn qua thì tất cả đều tươi mới. Chắc là có người cung ứng cho lão!
Ba mươi phút sau, tại cái bàn giữa căn nhà tre, hai người Liễu Thiên lại bắt đầu trè chén linh đình. Cả hai giờ đã thoải mái, không còn lo nghĩ gì, bây giờ ăn uống cho tẹt ga rồi năn ra ngủ mà thôi.
Mặt trăng lên đến đỉnh, khung cảnh quanh căn nhà trở lên tĩnh lặng vô cùng.
Trong phòng tại cái bàn ăn, Liễu Thiên ngủ vật ra bàn. Đồng Xuyên ngồi đối diện, ánh mắt vương vấn pha chút hồi tưởng lẩm bẩm.
“Tiểu tử hãy sống cho tốt, đừng như ta! Cả đời truy cầu danh vọng đỉnh cao cuối cùng chỉ đổi lại hai chữ cô độc mà thôi!” Lão nói xong liền bế Liễu Thiên vào giường, đắp chăn cho hắn rồi dặn dò vài câu.