Thiên Ý

Chương 84: Chương 84: Thông Thiên Quan




Đại Kiến lộ, thông đạo Thông Thiên Kiếm Lão.

Lúc này, tên đệ tử tóc xù của Bạch Hổ đội kia cũng đã lấy được một quyển trục màu đỏ. Hắn nhìn ngắm quyển trục một lượt thì khẽ mỉm cười tỏ vẻ hài lòng, ánh mắt hắn khẽ đảo vài lượt rồi cũng quay lại nhìn vào đồ án màu đen phía dưới một tấm bia đá ở giữa sân. tên này từ từ bước về phía truyền tống đồ cách đó không xa để rời khỏi đây!

Thiếu niên kia đi vào đồ án màu đên trên sàn, ánh sáng lóe lên, rất nhanh hắn biến mất sau màn sáng của truyền tống trận.

Tên này đi rồi thì nhìn lại mới thấy ở đây không chỉ có mình hắn mà còn có rất nhiều người ngồi đứng đủ cả. Thế nhưng tên kia đi lại như chỗ không người vậy. Hắn đi để lại một quảng trường tĩnh lặng, những người xung quanh vẻ mặt đều giãn ra không ít, ai đấy đều như giải thoát vậy.

Mà nhìn lại một lượt xung quanh thì ai đấy đều giật mình. Chỉ thấy tất cả xung quanh quảng trường này đều rất điêu tàn và xơ xác. Quanh chỗ này, dù trên sân hay trên tường đều chằng chịt những rãnh dài sâu và vết cắt thì rất sắc bén như bị mài qua vậy. Không chỉ vậy, đất đá nhiều chỗ bị lật lên nhiều tảng lớn nằm ngang dọc, đá tảng thì lăn lóc ở viền quảng trường. Cùng với những sự vỡ nát của địa hình là rất nhiều vết máu và một số bộ phận cơ thể rơi vãi khắp nơi.

Nhìn lại thì mới thấy lúc này sáu bảy người của các đội khác nhau trong Tứ Tượng đội đang ngồi quanh đây ai đấy sắc mặt đều trắng bệch, tất cả ngồi đó hình như đang điều tức trị thương. Một số người còn mất đi một vài bộ phận trên cơ thể đang ngồi cầm máu, một số thì mặt còn có một vết kiếm dài cắt qua mất đi một con mắt nữa. Không chỉ bị thương, quanh chỗ này còn có năm sáu thi thể được dồn gọn vào góc sân, máu từ đó chảy ra lênh lánh một vùng, mùi tanh bốc lên!

...

Khác với tên tóc xù vừa rồi, khi này ở một quảng trường khác, tên thiếu niên thư sinh bạn của hắn đang phải ngồi trị thương ở một góc sân nhìn lên tượng đài phía trước.

Chỗ đó một nam đệ tử dáng người nhỏ nhắn, mặc hắc y gương mặt bình thản cầm trong tay một cái hộp nhỏ đi vào truyền tống trận đồ. Tên đệ tử kia chính là tên một mình tiến vào một điểm tài vật trên cánh đồng hoa lúc trước. Mà nhìn hắn sau khi vượt qua tất cả những ải này thì người vẫn sạch sẽ vô cùng, quần áo không dính một chút bụi luôn. Xem ra những khảo thí và những đệ tử trong đây chưa làm khó được hắn!



Tại một quảng trường khác nữa, có một nam đệ tử thân mặc bạch y đang đứng. Mà ở xung quanh đệ tử này có năm sáu người đang đứng vây quanh. Thế nhưng họ vây quanh chứ không hề có sát ý hay có ý định động thủ. Tất cả những người đứng ở đây đều dùng ánh mắt đầy hâm mộ và nể phục nhìn nam đệ tử kia.

“Cũng chỉ là một dị thuật tam cấp! Chẳng có gì đặc biệt!” Nam đệ tử này cầm một ngọc giản trong tay rồi lắc lắc đầu tỏ vẻ thất vọng nói.

“Không biết Diệp Ninh kia lấy được gì trong thông đạo của Thủy tổ đại nhân nữa?” Thiếu niên này lại nhìn quanh rồi tự hỏi.

“Thôi ta đi trước đây!” Thiếu niên này đứng một lúc thì cũng quay lại khẽ nói với đám người xung quanh một câu rồi liền nhảy lên điểm truyền tống gần đó.

Thiếu niên này biến mất trong màn sáng, đám người xung quanh tất cả đều đứng ngây người không ai làm gì cả.

“Quả nhiên là Trương Thiết một người sánh ngang với Diệp Ninh a!”

“Đúng vậy chính hắn, kẻ được mệnh danh là Vô Diện Thần Long đó a!”

“Chúng ta được gặp được một lần cũng không uổng công tham gia thí luyện lần này!”

“Đúng vậy! Ngày thường Trương Thiết này đều bế quan trong phòng riêng không ra ngoài, ngay cả các vị chấp sự cũng không được gặp nữa! Chúng ta đúng là may mắn!”

Thiếu niên kia rời đi thì những đệ tử xung quanh bắt đầu bàn tán một hồi.

..

Hai tư thông lộ lúc này đều có những đệ tử đi vào ải cuối. Ở ải cuối này cũng dần tìm ra người chiến thắng và kẻ thua cuộc. Thế nhưng dù họ có chiến thắng hay thất bại thì nếu đã đi đến ải cuối thì đều nhận được phẩn thưởng xứng đáng rồi, phần thưởng áp trục của ải cuối này chỉ giành cho những kẻ cực kỳ xuất chúng mà thôi, những đệ tử bình thường tốt nhất không nên vọng tưởng làm gì. Những kẻ không biết lượng sức mình mà vọng tưởng thì đều phải lãnh những hậu quả rất thảm thiết.



Trong căn nhà nhỏ kia, Liễu Thiên cùng Khương Tuyết hai mắt vẫn nhắm liền trong trạng thái tu luyện.

Cứ như vậy thêm một lúc nữa, Liễu Thiên mới từ từ mở mắt, gương mặt hắn bỗng trở lên tươi tỉnh và vui vẻ hơn hẳn.

Khi này, hắn nhìn sang Khương Tuyết thấy nàng vẫn đang ngồi im tu luyện mỉm cười một cái mà cũng không có làm phiền.

Ấn tượng của hắn với cô gái này mỗi lúc một tốt hơn. Nữ đệ tử này tuy tính cách hơi cổ quái nhưng lại rất tốt, rất thật. Đối với hắn, đây đúng là một người đáng để kết giao.

Liễu Thiên đang nhìn ngắm thì bỗng nhiên Khương Tuyết mở mắt rồi trợ lên làm hắn giật mình thất thố.

“Ngươi muốn làm gì?” Khương Tuyết thấy bộ dạng của Liễu Thiên thì chố mắt hỏi.

“Không! Ta chỉ vừa tu luyện xong lên nghỉ ngơi chút thôi!” Liễu Thiên giật mình lắc đầu nói.

“Thật không?” Khương Tuyết bĩu môi tỏ vẻ không tin hỏi bâng quơ.

“Ngươi nghĩ ta làm gì ngươi? Tà thèm lợi dụng ngươi chắc! Làm như mình xinh đẹp lắm đấy!” Liễu Thiên thấy Khương Tuyết tỏ vẻ không tin thì liền tức giận nói một hồi.

“Hừ! Chứ sao nữa! Ta xinh đẹp như vậy ngươi ngồi nhìn chằm chằm chắc chắn có ý đồ xấu xa!” Khương Tuyết khẽ hừ rồi lại tỏ vẻ thiệt thòi nói.

“Thôi! Ngươi bớt ảo tưởng đi!” Liễu Thiên cảm thấy không còn gì để nói với thiếu nữ trước mặt nữa nên bèn đứng dậy đi xuống giường.

“À! Mỗi người chỉ được một lần đi vào Thông Thiên lầu và thời gian ở bên trong cũng không quá một canh giờ đâu! Nếu hết giờ thì cả đời này ngươi sẽ không thể đi vào nữa. Tốt nhất nên quay lại tu luyện đi!” Khương Tuyết Liễu Thiên đi xuống thì không nói vấn đề kia nữa mà lại nhớ ra gì đó trầm tư phân tích.

“Như vậy thì đúng là uổng phí a! Ta lần này cũng không có gì quá khó để tìm hiểu nữa.”

Liễu Thiên nghe vậy thì tỏ vẻ tiếc nuối.

Hắn vừa rồi mất nửa canh giờ cũng đã tìm hiểu xong Tam Bộ Di mà những thứ võ học khác thì đa số đã hiểu rồi, cũng khôn g còn gì vướng mắc. Mà tiến lên Khai Minh cảnh đối với hắn còn quá xa, công pháp thì chưa có khẩu quyết của những tầng phía sau lên nghiên cứu cũng chỉ là củng cố lại mà thôi.

Chính vì thế lúc này hắn chỉ mong ước có được một môn tuyệt đỉnh gì đó để luyện tập cho bõ công tiến vào đây. Thế nhưng ước ao vớ vẩn không thể thành hiện thực nên Liễu Thiên không trông chờ, hắn chỉ củng cố lại những thứ mình có tu luyện một lúc rồi dừng lại.

Mà lại nói Vô Danh Kiếm phổ sâu xa khó hiểu nhưng bên trong này cũng không thể hiểu được ý cảnh của những nét gạch ngang dọc trong đó. Điều này khiến Liễu Thiên từ bỏ ý định tìm hiểu cuốn kiếm phổ này ở đây!

Thực ra thì truyện này cũng là rất bình thường, dù sao muốn thông hiểu thì cũng phải có thứ để nghiên cứu mới thông được. Vô Danh kiếm phổ kia những ghi chép thì Liễu Thiên đã nghiên cứu hết rồi, còn mấy đường nét kia thì không biết bắt đầu từ đâu nên dù bên trong Thông Thiên lầu này cũng không thể thông hiểu được. Cái này phải chờ vào vận khí xem hắn có cơ hội Vạn Điển Đường một lần hay không mà thôi!

“Căn phòng này tốt như vậy tại sao tông môn lại để đây cho đệ tử mới ra nhập như chúng ta sử dụng. Đáng ra phải cho các tầng lớp cao tầng dùng mới đúng! Ta không tin là trong tông môn ai cũng được đi vào đây rồi.” Liễu Thiên khi này nhìn căn phòng đơn sơ này một lượt từ từ nói ra nghi hoặc trong lòng.

“Cái này ta cũng không rõ nhưng cũng có thể liên quan đến việc Nghịch Thiên lầu bị trẻ ra.”

Khương Tuyết gãi gãi mái tóc xù bồng bềnh nói.

“Trẻ ra là có ý gì? Chẳng nhẽ…” Liễu Thiên đang nhíu mày hỏi thì bỗng nhiên dừng lại nhìn vào mấy bức tường phía trước.

Thấy vậy, Khương Tuyết cũng quay ra nhìn sang hai bên thì hai mắt nhíu lại.

Lúc này, những bức tường gỗ đang nhiên có những điểm bạch quang nhỏ xuất hiện, chúng hiên lên rồi dần dần lan tỏa ra khắp bức tường.

Chỗ quang điểm xuyên qua thì bức tường dần trở lên trong suốt, một thứ ánh sáng lạ đang từ từ ăn mòn bức tường gỗ này. Mà tốc độ lây lan của nó thì cực nhanh! Điều này khiến hai người Liễu Thiên giật mình sợ hãi!

Rất nhanh tứ phía xung quanh căn nhà đều từ từ tan biến, ánh sáng kia vẫn không ngừng lại, nó ăn mòn vào trung tâm căn nhà.

Sau khi bức tường biến mất, thì lóc nhà cũng gặp điều tương tự, sau đó lại đến những đồ đạc trong nhà, mọi thứ rất nhanh bị ăn mòn.

Tất cả đều từ từ phát sáng rồi dần biến mất trước mắt hai người Liễu Thiên nhưng hai người họ không làm được gì để ngăn cản quá trình này lại.

“Thông Thiên lầu biến mất ư? Đây là sao?” Khương Tuyết cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng đôi mắt mở to thì thào nói.

Liễu Thiên thì lại khác, hắn đứng lên đi lại tìm kiếm manh mối trên sàn nhà chỗ chưa bị quang hóa.

“Nó đang hết năng lượng duy trì! Nơi này là một dạng tích tụ năng lượng.” Liễu Thiên tay sờ vào một điểm vật chất đang dần phân hủy nói.

“Chúng ta rời khỏi đây thôi!” Khương Tuyết thấy vậy vẻ mặt nghiêm trọng nói rồi liền đứng dậy đi nhanh ra ngoài cửa.

Nhưng đáng tiếc là lúc này ở ngoài cửa cũng biến thành hư vô, bạch quang đang dần lan ra ăn mòn vào trung tâm chỗ hai người Liễu Thiên đang đứng. Khoảng trống mỗi lúc một thu nhỏ lại! Như vậy bọn hò chỉ còn cách nhảy từ đây xuống mà thôi.

“Trọng lực nơi này quá lớn, nếu không còn căn nhà thì sẽ bị rơi chết mất.” Liễu Thiên nhìn xuống sàn nhà đang dần biến mất ngưng trọng nói.

“Ta lại nghĩ khác!”

Khương Tuyết lúc này lại lắc đầu mỉm cười nói.

“Sao?” Liễu Thiên ngạc nhiên quay sang hỏi.

“Ngươi nhìn xuống dưới kia xem!” Khương Tuyết hướng ánh mắt xuống dưới nói.

Liễu Thiên ngay tức khắc nhìn theo, hai mắt hắn mở to chăm chú quan sát phía dưới.

Dưới sân lúc này không còn chia là hai nửa đen trắng của thái cực đồ nữa mà ở đó chỉ là một màu xám của đá nát nền mà thôi.

“Thái cực đồ đã biến mất, ngươi nghĩ rằng lực hút chỗ này là do Thái Cực đồ đó tạo ra?” Liễu Thiên quay lại nhìn Khương Tuyết hỏi.

“Thông Thiên lầu khi tách ra khỏi Nghịch Thiên lầu luôn có xu hướng bay lên trời. Vì vậy muốn giữ nó lại thì cần phải có một trận pháp có trọng lực vừa đủ. Mà trận thái cực đồ này lại không cho nó chạm đất cũng không cho nó bay đi, ta nghĩ đây là người bố trí cố tình làm như vậy!”

Khương Tuyết vẻ mặt không đổi từ từ nói.

“Bây giờ Thông Thiên lầu biến mất thì trận pháp kia vốn gắn kết cùng nên sẽ bị tiêu tán theo.” Khương Tuyết đưa ra nhận định.

“Nếu đúng như vậy thì ở độ cao này chúng ta cũng không cần phải sợ hãi.” Liễu Thiên nghe vậy thì gật đầu một cái nói.

“Ừm! Mà nhìn bộ dạng tan chảy như thế này thì đúng là Thông Thiên lầu đã hết năng lượng. Vậy hai người chúng ta là những người cuối cùng được sử dụng dị vật này.”

Khương Tuyết nhìn lại thì thấy căn nhà nhỏ gần như biến mất chỉ còn lại một chút đắc ý nói rồi nàng liền cầm tay Liễu Thiên kéo đi.

“Ngươi định…” Liễu Thiên giật mình định nói gì đó thì đã bị Khương Tuyết khéo tay nhảy xuống.

Quả nhiên tu vi của Khương Tuyết lợi hại hơn Liễu Thiên rất nhiều, nàng vừa ra không trung rơi xuống mấy mét thì chỉ khẽ chuyển mình một cái nguyên thần từ trong cơ thể bùng ra. Cơ thể nàng rất nhanh đã thăng bằng trên không và đang từ từ hạ xuống.

Không những thế nàng còn đỡ cả Liễu Thiên rồi kéo hắn sát vào người mình nữa. Nhìn cảnh này thật giống anh hùng đỡ mỹ nhân như trong các bộ phim mà Liễu Thiên từng xem có điều trong trường hợp này hơi khác một chút!

Liễu Thiên bị một màn củ hành này thì ánh mắt trợn lên, vẻ mặt biến đổi mấy lần nhưng cũng có làm gì cả. Hắn biết từ độ cao năm mươi mét mà nhảy xuống thì với khinh công cao cường của hắn dù không gãy tay cũng gãy chân.

Chỉ vì một chút sĩ diện rồi bị ngã xõng xoài trên đất ảnh hưởng đến cả thí luyện thì còn ngại hơn nữa. Vì thế hắn vẫn nằm im như chú mèo con mặc cho vị tiểu cô nương nhỏ hơn mình đỡ xuống.

“Tạch!”

“Cảm ơn!”

Hai người tiếp đất một cách nhẹ nhàng, Liễu Thiên ngay tức khắc tách ra, hắn lùi lại vẻ mặt hơi cúi xuống ngại ngùng nói.

“Không có gì! Chúng ta bây giờ phải tìm ra truyền tống trận trước đã.” Khương Tuyết nghe Liễu Thiên cảm ơn thì tỏ vẻ không có gì, nàng lại nhìn lên trên cao nói.

“Mình dù sao cũng là một đấng nam nhi vậy mà lại để một nữ nhân đỡ xuống thì đúng là mất hết thể diện mà!” Liễu Thiên thầm than rồi cũng cố quên đi vụ mất mặt này.

Mà lúc này tòa tiểu lâu kia đã biến mất vô tung chỉ còn một không gian trống trải, từ dưới có thể nhìn thấy mây trời phía trên miệng hố.

“Lịch! Kịch!” Bỗng nhiên khi này, phía trên cao của cái hố này đột nhiên xuất hiện một cánh cửa từ từ khép lại.

Rất nhanh, ánh sáng lúc chiều tà dần dần bị che khuất hoàn toàn. Dưới đáy hố, chỗ hai người Liễu Thiên đang đứng biến thành tối om như mực, cả không gian là một màu đen. Lúc này, hai người Liễu Thiên ngay cả bản thân cũng không nhìn thấy chứ đừng nói là nhìn những thứ khác.

Trong màn đêm đen bỗng có hai đốm sáng lóe lên. Hai luồng sáng này chính là hai viên quang thạch vừa được hai người Liễu Thiên lấy ra.

“Tại sao lại như vậy, tối thế này thì làm sao tìm được truyền tống trận?” Khương Tuyết đưa quang thạch ra soi về nhiều hướng lo lắng hỏi.

“Thế thì không cần tìm nữa, chúng ta trước tiên nghỉ ngơi ăn uống, chờ hết giờ là sẽ được đẩy ra thôi!” Liễu Thiên thì không hề sợ hãi, hắn thản nhiên bỏ hành lí ra rồi rất thoải mái ngồi xuống.

“Nhưng nếu không tìm được truyền tống trận thì sẽ không thể quay lại điểm tài vật mà chúng ta vừa đến được mà sẽ bị đẩy ra một vùng bất kỳ đó!” Khương Tuyết cũng ngồi xuống nhưng nàng chợt nhớ ra gì đó lại nói.

“Ngươi sợ chắc? Ăn đi!” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi một câu rồi lại đưa cái bánh bao cho Khương Tuyết nói.

“Cảm ơn! Ta vốn thì không sợ, đằng nào ta cũng không có đồng bạn nào ở đó!” Khương Tuyết cảm ơn một tiếng rồi mỉm cười nói.

“Đồng bạn ư?! Không biết hai tên kia thế nào rồi?” Liễu Thiên nghe thấy nói đến đồng bạn thì vẻ mặt hơi lo lắng lẩm bẩm tự hỏi.



Bên ngoài, lúc này trời cũng đã mờ mờ tối.

Trong một cánh rừng, bên một con suối, có hai người đang ngồi bên một đống lửa.

Dưới ánh trăng sớm và ánh lửa lập lòe có thể nhìn rõ gương mặt hai người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.