Thiên Ý

Chương 85: Chương 85: Thông Thiên Dịch




Chính là hai tên bạn thân của Liễu Thiên chứ ai vào đây nữa! Hà Minh và Tằng Nhất, cả hai tên này đều bình an vô sự và đang ngồi ăn tối ở chỗ này.

“Ta lo quá! Đến giờ này mà hắn vẫn chưa ra. Có khi nào tên này lại chọn Đại Kiến lộ hay Sinh Tử lộ không?” Hà Minh vừa nhấm nháp một miếng bánh vừa lo lắng nói.

“Ta nghĩ hắn không liều mạng thế đâu! Nhưng ta chỉ sợ rằng Phân Linh Lộ chỗ hắn hung hiểm hơn chỗ chúng ta, đồng thời tu vi hắn rất thấp nữa.” Tằng Nhất đầu tiên lắc đầu rồi lại suy tư nói.

“Nhưng vào cơ trí của hắn thì bảo toàn tính mạng thì vẫn có thể! Mà thông đạo ra chỗ này đã đóng lại rồi, như vậy hắn có ra thì sẽ bị đẩy ra ngẫu nhiên một vùng nào đó trong thí luyện! Như vậy chúng ta muốn giúp hắn e rằng cũng khó.” Tằng Nhất suy tư một hồi rồi đưa ra phán đoán.

“Mong sao không có chuyện gì sảy ra với hắn!” Hà Minh nghe vậy cũng chỉ biết thở dài, hai người họ lúc này không biết làm gì để giúp Liễu Thiên cả.

“Ừm! Hi vọng hắn có quý nhân phù trợ.” Tằng Nhất cũng không muốn nói gì nữa!

Hồi chiều, cả hai tên này theo truyền tống ra khỏi thí luyện thì được đưa về đúng địa điểm cái tiểu hồ kia.

Tằng Nhất ra trước nhưng rất may là khi hắn xuất hiện bên tiểu hồ thì những kẻ mai phục để cướp tài vật đã sớm bị ai đó dọn sạch rồi. Quanh chỗ đó có một vài thi thể cùng rất nhiều vết đánh nhau lớn. Thế là Tằng Nhất yên ổn đi ra thế nhưng hắn không thấy hai người Liễu Thiên thì có chút lo lắng nên hắn đã bố trí một chút cạm bẫy rồi chờ ở đó. Sau nửa tiếng chờ đợi thì hắn thấy Hà Minh đi ra.

Rồi cả hai cùng chờ Liễu Thiên nhưng chờ mãi không thấy hắn đâu cả. Thế rồi trời tối, cái tiểu đình giữa hồ kia tự dưng biến mất không thấy bóng dáng. Hai người cảm thấy không ổn thì cũng không đứng đó đợi nữa mà tìm một bãi đất đá cách đó mấy trăm mét nghỉ ngơi nghe ngóng tin tức. Lúc này cả hai tên này đang ngồi ở bại đất gần tiểu hồ vừa ăn tối vừa bàn bạc về Liễu Thiên. Thế nhưng sau một hồi bàn bạc thì hai tên này cũng biết Liễu Thiên nếu còn sống thì chắc chắn không theo thông đạo cũ trở vể. Vì vậy cả hai cũng không giúp được mà chỉ cầu cho Liễu Thiên gặp điều may mắn mà thôi.



Tại trong một gian phòng lớn, chỗ các chấp sự cùng trưởng lão đang làm việc.

Nơi đây, lúc này đang vô cùng ồn ào, náo nhiệt. Chỗ này, người người qua lại, kẻ kẻ đang bàn bạc thảo luận gì đó.

Tần Long – đại chấp sự chi sáu của Liễu Thiên với vẻ mặt u ám đang lững thững đi trên hành lang dài tiến vào đại sảnh lớn. Gã vừa rồi được gọi đến nhận diện thi thể của Lã Phi Hùng. Lúc trước biết tên đệ tử này chết tuy hắn có buồn nhưng khi đến nhìn tận mắt thì càng khiến lão khổ tâm hơn.

“Tần Long sao rồi?” Thượng Quan Định đang ngồi trên cái ghế tựa thấy Tần Long sắc mặt ủ rũ đi đến thì liền đứng dậy hỏi.

“Một đệ tử của chi tại hạ đã tử trận! Nhìn nó còn rất trẻ nhưng lại cứ thế chết đi!” Tần Long nghe vậy khẽ thở dài đi lại chỗ Thượng Quan Định chán nản nói, đến câu nói cuối của lão cảm tưởng như sắp khóc vậy.

“Một người à? Ai thế?” Thượng Quan Định nghe vậy hơi giật mình, gã tò mò hỏi.

“Lã Phi Hùng!” Tần Long thở dài đáp.

“Trưởng lão, có phải ta lại quyết định sai không?” Không đợi Thượng Quan Định nói gì thì Tần Long lại bày ra gương mặt nhăn nhó hỏi.

“Sai ư? Ta lại không nghĩ vậy!” Thượng Quan Định tự hỏi rồi lại lắc đầu không cho là đúng.

“Với hiểu biết của ngươi trong nhiều năm qua nếu truyền thụ cho đám đệ tử thì ta nghĩ chúng không thể chết một cách dễ dàng được. Rất có thể tên đệ tử tử nạn kia gặp phải yêu thú tam cấp hoặc không biết tự lượng sức mình tranh đoạt điểm tài vật. Như vậy ngươi cũng không làm gì khác được!” Thương Quan Định suy tư một hồi rồi phân tích cho Tần Long hiểu để gã khỏi nghĩ ngợi nhiều rời lại dằn vặt tự trách.

“Ta vẫn cảm thấy..” Tần Long như vẫn còn muốn nói gì đó nhưng ngay lúc này lại có âm thanh lớn vang vọng.

“Tài Vật Chi Hùng đã kết thúc.

Hai trăm năm hai tư đệ tử tham gia sau khi kết thúc có bốn tám người chết, sáu tư người bị thương, một trăm hai mươi người không hư tổn gì.

Trong số người chết có mười hai người thuộc thập nhị đội, ba sáu người của tứ tượng đội.

Lần này, hai tư thần lộ đều có người chiến thắng, số đệ tử chiến thắng đa phần đã theo truyền tống quay lại chỗ của mình trong Huyễn cực sơn mạch.

Sau đây, Tốn Công Nhân Vận trận sẽ truyền tống những đệ tử đang kẹt lại ra ngoài, đồng thời Thí Luyện Yêu Thú giai đoạn hai chính thức bắt đầu, cấm giới tuyến ba sẽ được mở ra. Trưa ngày mai chính thức sẽ mở ra Điểm Nghỉ Chân! Lúc này, các vị trưởng lão hãy tập trung về khu họp của trưởng lão, các chấp sự tập hợp tại chỗ đợi nhận chỉ thị mới!”

Thông báo kia đến đây thì chấm dứt cả gian phòng yên nặng một lúc thì bỗng trở lên xôn xao không ngớt. Mọi người bắt đầu quay ra bàn tán về thông báo vừa rồi.

“Ngươi đừng lo nghĩ nhiều quá, ta đi trước đây!” Phía bên này, Thượng Quan Định khẽ vỗ vai Tần Long mỉm cười nói rồi quay người đi ra ngoài.

Tần Long nghe vậy tuy gật đầu cố cười nhưng Thượng Quan Định vừa đi thì gã lại bày ra vẻ mặt ủ rũ rồi từ từ đi lại một cái ghế ngồi xuống. Lúc này, trong đầu gã luôn hiện lên hình ảnh cái chết của đám người Liễu Thiên!



Trong một gian phòng lớn khác, kín đáo và trang trọng hơn gian phòng Tần Long đang ngồi rất nhiều.

Trong này có rất nhiều người đang ngồi quanh một cái bàn lớn, mà tất cả đều mặc áo của trưởng lão. Nhìn quanh thì cũng thấy mấy vị trưởng lão ăn mặc có phần trang trọng hơn, bốn người này chính là bốn vị trưởng lão đứng đầu bốn đội trong Tứ Tượng đội. Và mười hai người còn lại không nghi ngờ gì nữa mà chính là trưởng lão đứng đầu mười hai đội trong Thập Nhị đội. Và tất nhiên trong mười hai người còn lại cũng có cả vị trưởng lão đứng đầu đội mười hai mà Liễu Thiên đã được nhìn qua một lần mấy ngày trước.

Lúc này nếu đếm thì có thể thấy ở đây có tất cả có mười sáu vị trưởng lão! Mà trong đám trưởng lão thì ai đấy đều tư thế nghiêm trang ngay ngắn không ai nói gi cả, mà ánh mắt họ đều tập trung nhìn ra cửa của gian phòng này như chờ đợi gì đó.

Quả nhiên chỉ sau một chút thời gian thì ở cửa đó có một nữ trưởng lão thân mặc bạch y thướt tha uyển chuyển tiến vào. Người này nhìn chỉ ngoài hai mươi, tóc dài ngang lưng, dáng người mảnh mai uyển chuyển, gương mặt thì thanh tú hiền hậu, ánh mắt lung linh với cặp mi dài, đôi môi đỏ hồng mọng nước, nước da trắng sáng mềm mại.

Người này chính là một trong Cửu Tinh – Hồng Lan Tiên giả. Đồng thời người này cũng là trưởng lão đứng đầu chủ quản Ngoại Viện!

Mọi người lúc này đều đang tập trung nhìn vào hành động của nữ trưởng lão này. Mà nữ trưởng lão kia đi vào thì từ từ nhìn quanh một lượt các vị trưởng lão đang đứng kia khẽ gật đầu một cái rồi nàng ngồi xuống ghế chủ tỏa.

Khi này tất cả những vị trưởng lão trong phòng mới từ từ ngồi xuống.

“Các vị vừa nghe thông báo cũng đã biết lần này điểm tài vật xảy ra một việc bất ngờ.”

Nữ trưởng lão này vừa ngồi xuống ghế chủ tọa rồi thì khẽ hé đôi môi đỏ thắm nhàn nhạt nói. Mà giọng nói của nàng nhẹ nhàng mềm mại vô cùng nhưng vẫn đầy uy nghiêm khiến mọi người không ai giám bàn luận gì mà tất cả đều chú ý lắng nghe.

“Trong kỳ thí luyện năm này, hai mươi tư thần lộ đều có người thông qua có nghĩa là Sinh Tử Lộ trong thông đạo Kỳ Nhân Thủy Tổ đã có người thông qua.”

“Mà khu của Kỳ Nhân Thủy tổ lại có cấm chế không thể giám sát những đệ tử trong thí luyện nên chúng ta cũng không biết đệ tử nào đã đoạt được Thông Thiên dịch. Vì vậy ta mới tập hợp mọi người lại muốn phân phó chút việc.” Nữ trưởng lão kia nhìn quanh một lượt rồi từ từ nói.

Lúc này mọi người trong phòng lớn này bỗng bàn tán xôn xao, ngay cả nhóm trưởng lão của tứ tượng đội cũng bàn tán không ngừng. Vừa rồi họ không để ý đến Thông Thiên dịch nhưng khi này mới chợt nhớ ra một sự kiện đã từ rất lâu rồi.

Đó chính là từ nhiều năm về trước, Kỳ Nhân thủy tổ đã lại một loại thần dịch trong chính thí luyện của người. Mà qua gần vạn năm nay không hề ai lấy được nên khi này mọi người cũng dần quên đi thứ thần dịch này.

Mà lại nói không phải ai cũng quên thứ thần dịch này nhưng một số người không tiết lộ ra vì sợ đám đệ tử lao thân vào đó.

Trong quá khứ đã có rất nhiều đệ tử ưu tú vì muốn dấn thân vào thông lộ đó mà đã phải bỏ mình không bao giờ trở ra được nữa. Sau gần vạn năm từ khi thí luyện này hình thành vẫn chưa có ai lên được Thông Thiên lầu mà số đệ tử chết trong thần lộ này nhiều không đếm xuể. Chính vì vậy mà những trưởng lão khác cũng không có đề cập đến Thông Thiên lầu cho các đệ tử tham gia thí luyện biết để tránh tuổi trẻ khí thịnh dẫn đến chết uổng, tất cả phải tùy thuộc cơ duyên và lựa chọn của mỗi người.

Mà trong gần vạn năm kia, cũng không phải là không có đệ tử nào vượt vào ải thứ ba của thần lộ này. Một số lần cũng có mộ đến hai đệ tử vượt qua đến ải cuối nhưng không hiểu tại sao không một lần tìm được đường đi lên được Thông Thiên lầu kia.

“Các vị trưởng lão sau khi rời khỏi đây hãy thống kê lại tất cả những đệ tử tham gia Tài Vật Chi Hùng trong Cung hay Hành của mình. Tìm đệ tử lấy được thần dịch thì báo lên cho ta để ta thông báo lên trên. À đồng thời trong những thần lộ Sinh Tử và Đại Kiến khác cũng có những đệ tử xuất chúng lấy được phần thưởng đặc biệt, phần thưởng đó là gì, là ai lấy được, cái đó cũng báo lên cho ta luôn.”

Nữ trưởng lão kia nhìn một lượt chúng trưởng lão vẻ mặt băng lãnh từ từ nói, sau đó như nhớ ra gì lại đó bổ sung thêm.

“Các ngươi cũng biết độ quan trọng của Thông Thiên lầu rồi nên ta không cần căn gì nữa, nhớ hành sự thật nhanh!

Phần tiếp theo ta nghĩ mình không cần quản nữa, ta có việc đi trước, thí luyện tiếp theo sẽ do Hòa trưởng não chủ trì.”

Thấy mọi người im lặng nữ trưởng lão kia lại giao phó một câu rồi quay người rời đi, vẻ mặt dường như có việc gì đó rất vội.

“Đại nhân rời đi thì ta thay mặt người chủ trì mọi thứ ở đây! Thời gian cũng đã đến rồi, xin nhờ mấy vị trưởng lão của Thanh Long đội mở ra truyền tống đại trận đưa nốt những đệ tử còn lại ra ngoài!”

Một vị trưởng lão râu tóc bạc phơ lúc này liền đi lên ôn tồn nói.

“Đồng thời mấy vị bên Huyền Vũ đội hãy chuẩn bị khai mở kết giới đệ tam tuyến.

“Vậy những đệ tử trong thông đạo Thủy tổ đại nhân thì sao?” Nghe đến đay thì nữ trưởng lão liền hỏi.

“Cái đó không cần lo lắng, các người cũng biết nếu không qua cửa thì tất cả đệ tử tham gia đều bị trận pháp giết chết nhưng nếu có người thành công lấy được Thông thiên dịch thì đại trận truyền tống theo thơi gian sẽ được khai mở! Chỉ có điều là nó truyền tống không như truyền tống của chúng ta phát động mà thôi.” Vị trưởng lão râu tóc bạc phơ kia thản nhiên đáp.

“Thôi không uổng phí thời gian nữa, những người có nhiệm vụ thì tiến hành đi.Những người còn lại có thể lui xuống!” Lão giả kia nói xong không đợi mọi người xung quanh nhiều truyện thì liền phân phó tiếp.

Nghe thấy vậy những người không có phận sự trong phòng bắt đầu giải tán, trong đây chỉ còn lại có mấy người.



Trong mật thất tối om kia, hai người Liễu Thiên đã ăn uống xong, hiện giờ cả hai đang ngồi bên một đống quang thạch nói chuyện rất thân thiết.

“Ngươi mai kia có ước mơ gì không?” Khương Tuyết hỏi.

“Ước mơ? Không rõ, chỉ có một số thứ muốn làm thôi, nếu tính ra cũng có thể gọi là ước mơ!” Liễu Thiên đầu tiên suy tư sau đó lại lắc lắc đầu nói.

“Ngươi muốn làm gì? Nói thử xem nào?” Khương Tuyết nghe vậy lại hứng thú hỏi.

“Mai kia ta định ra ngoài khám phá bên ngoài một chút, đi đến mấy nơi nổi tiếng như Mộng Dị sơn, Thần Hoa đảo, đi Trung Địa hoặc một phiến thiên địa khác xem thử.” Liễu Thiên vẻ mặt thành thật nói, hắn kể ra tất cả những dự định mà mình định làm.

“Thật giống ta! Muốn đi khắp nơi khám phá!”

Khương Tuyết nghe thấy vậy thì hai mắt chố ra đứng dậy ngạc nhiên nói nhưng ngay sau đó nhớ ra gì đó thì liền ngồi xuống vẻ mặt buồn rầu đi than thở.

“Đáng tiếc ta không được như ngươi thoải mái thích làm gì thì làm!”

“Ngươi làm sao?” Liễu Thiên thấy bộ dạng buồn rầu của Khương Tuyết thì nhíu mày hỏi.

“Gia tộc ngươi bắt ngươi làm gì à, hay có giàng buộc gì khác?” Liễu Thiên lại hỏi.

“Ngươi cũng biết việc đào tạo đệ tử giữa những gia tộc trực thuộc và Kỳ Nhân các rồi.”

“Các gia tộc đều được đưa đệ tử gia tộc mình vào tông môn để học tập và phải nộp phí cho tông môn đồng thời làm thêm một chút quy ước phục vụ khác. Ở thời bình thì những đệ tử của các gia tộc trực thuộc không nhất thiết phải phục vụ cho tông môn, họ sau khi xuất môn có thể làm bất kỳ thứ gì mình thích miễn sao không ảnh hưởng đến Nhất Xuân quốc là được.” Khương Tuyết vẻ mặt hơi buồn cộng thêm vẻ xuy tư rồi từ từ nói ra những thứ mình biết.

“Ta biết! Nhưng liên quan gì đến việc chúng ta đang nói?” Liễu Thiên gật đầu một cái rồi lại nhíu mày hỏi.

“Hay là người không..” Liễu Thiên nói xong mới nghĩ ra gì đó định nói thì Khương Tuyết đã lại nói tiếp.

“Thì ta không có gia tộc trực thuộc chống đỡ, ta là đệ tử đươc tuyển từ các thành thị nhỏ vào. Tuy bây giờ ta không phải nộp học phí nhưng mai kia trưởng thành đều phải theo sự điều phối của tông môn, ta đã mãi mãi là người của Kỳ Nhân các rồi.” Khương Tuyết nhàn nhạt nói, vẻ mặt không có mấy biểu tình, mà chỉ trong ánh mắt có chút tiếc nuối và đôi chút buồn rầu mà thôi.

“Số ngươi xem ra cũng khổ a!” Liễu Thiên lắc đầu thở dài nói.

“Có gì mà khổ, đối với bao nhiêu trẻ mồ côi thì số ta may mắn lắm rồi. Dù sao ta bây giờ không phải lo ăn mặc, ngày ngày lại được tu luyện, mai kia tuy không được tự ý rời khỏi Nhất Xuân nhưng vẫn có thể tiêu diêu tự tại một đời. Biết đâu lại thành cường giả, khi đó ta lại thích làm gì thì làm!”

“Ta thấy việc này cũng không có gì khổ sở, chỉ là tạm thời không được thực hiện điều mình muốn mà thôi.”

Khương Tuyết bình thản nói, trong câu nói tỏ rõ giọng điệu cảm kích với tông môn nhưng trong ánh mắt Liễu Thiên vẫn nhìn thấy một chút tủi thân cùng buồn rầu của tiểu cô nương này.

Ai mà chẳng biết thành cường giả sẽ không bị ràng buộc thế nhưng mạnh đến mức nào mới đủ đây? Chắc là phải mạnh nhất a! Lại nói để mạnh nhất một quốc tông như Kỳ Nhân Các thì tu vi phải ở mức nào? Cái gọi là ước thì vẫn ước chứ để thực hiện được thì quá khó!

“Ngươi có thể thích làm gì thì làm! Mai kia chỉ cần ngươi đi ra ngoài rồi quay về kể cho ta nghe là được!” Khương Tuyết thấy Liễu Thiên có vẻ buồn thì bỗng mỉm cười nói.

“Ừm! Nhất định!” Liễu Thiên không hiểu sao rất nhanh gật đầu chập thuận.

“Xem ra trước kia cuốc sống của Khương Tuyết cũng không dễ dàng gì! Đối với nàng, tuy bây giờ không được làm điều mình thích nhưng cũng có cuộc sống tốt hơn trước rất nhiều. Dù sao trên đời không phải ai cũng có cơ hội như mình!” Liễu Thiên khi này nhìn vào gương mặt ngây thơ cùng mái tóc lồng bồng của Khương Tuyết trong đầu thì bắt đầu suy ngẫm tự nhủ.

“Sao thế?” Khương Tuyết thấy Liễu Thiên ngồi thần ra liền hỏi một câu.

“Không có gì! A! Truyền tống trận!” Liễu Thiên lắc đầu đang định nói gì đó thì lại nhìn thấy phía trên đỉnh đầu có một luồng sáng chiếu xuống liền thất thanh kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.