Khương Tuyết thấy vậy cũng ngẩng đầu nhìn lại tia sáng kia.
Lúc này, từ trên cao tối tăm bỗng có một tia sáng bắn xuống nền gian phòng rồi ngay tức khắc tia sáng đó lan rộng ra.
Rất nhanh nó bảo phủ cả gian phòng và hai người Liễu Thiên cũng bị bao trùm trong đó.
Ánh sáng lan qua, đứng bên trong ánh sáng, Liễu Thiên nhìn ra khắp gian phòng thì thấy biến dị xuất hiện.
Gian phòng khi này dần dần mờ ảo, cảnh vật vặn vẹo bất định, mọi thứ trở lên mơ mồ rồi biến mất thay vào đó là một màu trắng xóa khiến hắn phải nhắm mắt lại.
Luồng sáng đến nhanh và đi cũng nhanh!
Ánh sáng tràn qua rồi vụt tắt, Liễu Thiên cùng Khương Tuyết đều giật mình mở mắt nhìn lại xung quanh thì thấy quang cảnh đã thay đổi.
“A! Ùm!”
Nhưng hai người bọn họ chưa kịp nhìn xem phong cảnh xung quanh thế nào thì đã từ trên không rơi xuống, Liễu Thiên như một hòn đá rơi thẳng xuống nước.
“Phù! Sao lại bị truyền tống ra một con sông thế này?” Liễu Thiên rơi xuống sông rất nhanh thò đầu lên mặt nước thở một hơi tự hỏi.
Mà lại nói đến việc truyền tống này thì phải nói đến gần vạn năm trước. Lúc đó, Kỳ Nhân Thủy tổ khai mở truyền tống trận thì chỗ đầu ra của truyền tống là một vùng đồng bằng nhỏ. Thế nhưng qua quãng thời gian hàng dài đằng đẵng thì khí hậu cũng thay đổi, nắng mưa thất thường nên có rất nhiều lần nước lũ quét qua chỗ này. Nước chảy đá mòn, đất ẩm thì cây mọc, cứ vậy qua quá trình phát triển nhiều năm thì một con sông nhỏ và những cánh rừng xung quanh từ từ hình thành và kéo dài khắp một miền mấy kilomet. Đây chính là sự kiến tạo bá đạo của thời gian và sự bá đạo này đã khiến cho Liễu Thiên vừa ra không kịp làm gì đã rơi thẳng xuống nước.
“Haha! Nhìn ngươi kia?” Khương Tuyết lúc này lại bình an vô sự, nàng đang đứng trên mặt nước nhìn Liễu Thiên cười.
“Hành lí! Mau vớt lên!” Liễu Thiên đang định nói gì đó thì chợt nhớ ra gì hành lí, hắn hô lên rồi lại chỉ ra bọc hành lí đang trôi ở phía xa.
“Tạch! Tạch!...” Ngay tức khắc, Khương Tuyết liền chạy trên nước ra chỗ hành lí đang trôi nhẹ nhàng thò tay vớt lên.
Liễu Thiên thấy vậy thì liền quay đầu bơi vào bờ rồi ngồi thở hổn hển đánh giá quang cảnh xa lạ xung quanh.
Quang cảnh xung quanh cũng không có gì đặc biệt, chỗ này có một con sông rộng tầm năm mươi mét, hai bên đều là rừng cây tốt um, chỗ Liễu Thiên đang ngồi là một bãi cát nhỏ bên cạnh bờ sông. Mà nhìn ra xa thì cũng không thấy có đồi núi gì cả.
“Tiếp theo chúng ta làm gì?” Lúc này, Khương Tuyết từ mặt sông đi lại nhảy xuống gần chỗ Liễu Thiên đang ngồi hỏi, trong tay nàng thì vẫn cầm theo bọc hành lí đang có nước chảy ra không ngừng.
“Kiếm củi, chúng ta đi lên chỗ cao rồi đốt lửa lên nghỉ ngơi!” Liễu Thiên vừa cửi áo ngoài vừa nói.
“Ừm!” Khương Tuyết để bọc hành lí xuống rồi quay người đi vào cánh rừng.
Một lúc sau, trong sâu khu rừng, một chỗ đất cao khô ráo, hai người Liễu Thiên đang ngồi đối diện nhau, ở giữa là một đống lửa nhỏ.
“Ta cửi trần như vậy mà người không ngại à?” Liễu Thiên nhìn lại mình đang cửi trần thì liền ngạc nhiên hỏi.
“Có gì mà ngại, ở chỗ của ta, con trai cũng toàn cửi trần tắm sông có sao đâu? Mấy thứ ngại ngùng của nữ nhân ta từ lâu đã không biết đến, chỉ có đám tiểu thư đài cát mới giả bộ ngại ngùng mà thôi!”
Khương Tuyết thản nhiên nói.
“Ừm! Cũng đúng a! Mà đồ ăn ướt hết rồi! Chỉ còn mỗi chỗ thịt khô này.” Liễu Thiên nghe vậy cũng không nói tiếp vấn đề đó nữa mà chỉ gật đầu rồi lại mở tay nải ra lắc đầu vì đồ ăn trong đó đa phần đã hỏng hết.
“Đồ ăn ư? Ta còn tưởng có đồ gì quan trọng!” Khương Tuyết cũng nhìn vào bọc hành lí thì ngạc nhiên hỏi. Đối với đám đệ tử như nàng thì việc nhịn ăn vài ngày không tính là gì nên đồ ăn cũng chỉ là thứ yếu. Vừa rồi thấy Liễu Thiên vội vàng chỉ vào gói hành lí thì nàng cứ nghĩ có đồ gì quan trọng nên mới chạy ra lấy. Nếu nàng biết là đồ ăn thì đã bỏ đi rồi!
“Đồ ăn quan trọng chứ, không ăn sao sống được?” Liễu Thiên khi này liền đáp rồi lại tự an ủi: “May là chúng ta ăn tối rồi, mai kiếm con gì đó ăn tạm cũng đươc!”
“Trời! Ngươi toàn nghĩ đến ăn thôi, ngươi không tính xem bây giờ chúng ta làm gì đây?” Khương Tuyết thấy bộ dạng của Liễu Thiên như vậy thì không khỏi chán nản than rồi lại hỏi.
“Thì tu luyện rồi đi ngủ!” Liễu Thiên liền đáp rồi thản nhiên đứng dậy khoác chiếc áo mỏng đã hong khô quay người đi ra ngoài.
“Ngươi muốn đi đâu?” Khương Tuyết thấy Liễu Thiên rời đi thì tò mò hỏi.
“Ta đi dạo, tiện giải quyết chút việc quan trọng, chẳng nhẽ ngươi sợ ở một mình sao?” Liễu Thiên quay lại mỉm cười đáp rồi hắn lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Khương Tuyết hỏi.
“Ta thì không sao, nhưng lo lắng cho ngươi thôi, có việc gì cần ta giúp không?” Khương Tuyết lắc đầu rồi lại hướng Liễu Thiên đề nghị.
“Cảm ơn! Nhưng trên đời này có những việc phải tự mình làm, không thể nhờ người giúp được.” Liễu Thiên khẽ lắc đầu tỏ vẻ nghiêm trọng nói rồi lại cất bước đi vào trong khoảng đen của khu rừng.
“Chuyện gì vậy? Đừng ngại ta có thể giúp mà!” Khương Tuyết thấy vậy thì lo lắng hơn, nàng lại đi theo quan tâm hỏi.
“Ta không cần! Ngươi ngồi im đó!” Liễu Thiên tiếp tục từ chối.
“Ngươi không nói là ta cứ đi theo đó!” Khương Tuyết không có chịu thua, nàng lẽo đẽo đi theo Liễu Thiên.
“Đi vệ sinh! Ngươi giúp được không?” Liễu Thiên lúc này đã đi khuất, hắn nói vọng ra một câu khiến Khương Tuyết đang đi đứng khựng lại.
Gương mặt nàng bỗng đỏ lên và rất nhanh tiểu cô nương này quay phắt lại không nói một câu ngồi xuống bên cạnh đống lửa.
Mà trong khu rừng lại vọng ra tiếng cười đắc trí của Liễu Thiên.
“Tên khốn kiếp! Đi vệ sinh thì nói là đi vệ sinh, có việc quan trọng! Làm bổn cô nương bị hớ!” Khương Tuyết ngồi xuống vừa cho củi vào đống lửa vừa mắng, gương mặt vẫn đang đỏ lên.
“Nhưng tên này tính cách cũng rất hay, tuy hơi ngốc một chút cùng với tu vi thấp thì những thứ khác cũng không đến nỗi! Mà hắn lại có vẻ thật lòng kết bạn với mình. Nghe thấy mình nhà nghèo không có gia tộc hắn cũng không tỏ thái độ khác thường! Đặc biệt tên này rất lạc quan!”
Khương Tuyết lúc này ngồi xuy nghĩ về Liễu Thiên, nàng đánh giá một hồi rồi lại cười một mình.
Một mình ngồi trước đống lửa nghĩ ngợi loanh khoanh một hồi thì Khương Tuyết không biết làm gì nữa, nàng liền lấy ra một cuốn sách cũ nhìn ngắm.
“Hôm này vào được Thông Thiên lầu mình đã hoàn toàn hiểu được cuốn Huyền Phần Thần công này. Không biết mai kia tu luyện thành có lợi hại như trong sách này nói không?”
Khương Tuyết vuốt ve cuốn sách nói rồi lại giở ra đem nó dưới ánh trăng vừa đọc vừa nghiền ngẫm lại.
“Vù Vù…”
Nàng ngồi được một lúc thì bỗng nhiên cuồng phong nổi lên, đống lửa bị thủi tắt, than hồng bắn tung tóe.
Khương Tuyết nhíu mày gấp sách trọng tay đứng dậy, mái tóc xù của nàng bị gió thổi dạt về một bên lộ ra cặp mắt sắc sảo.
“Chạy mau!”
Lúc này, bỗng nghe thấy tiếng Liễu Thiên từ xa vọng lại.
Khương Tuyết liền tập trung cao độ, tay cất cuốn sách đi, thần thức thả ra trong phạm vị năm mươi mét kiểm tra.
Ngay tức khắc nàng cảm nhận được bên ngoài tầm ba mươi mét phía tây có một người đang chạy lại. Người này chắc chắn là Liễu Thiên, lúc này không biết hắn đang dùng bộ pháp gì mà luồn lách chạy rất nhanh, nhưng Khương Tuyết còn cảm nhận được phía sau Liễu Thiên còn có một nhóm cá thể rất đông đang đuổi theo cũng nhanh không kém.
“Khương Tuyết chạy mau, yêu thú đang kéo đến theo đàn.”
Tiếng Liễu Thiên lại vọng lại.
Khương Tuyết nghe vậy thì liền thu hết quần áo của Liễu Thiên lại rồi sách túi hành lí và trường kiếm của Liễu Thiên lên. Nàng chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ Liễu Thiên đên là sẽ cùng chạy.
Ngay lúc này, bóng người Liễu Thiên hiện ra cách chỗ Khương Tuyết tầm mười mét, đằng sau hắn không xa có thể nhìn thấy mờ mờ rất nhiều bóng đen đang đuổi đến.
“Cái gì vậy?”
Khương Tuyết quay người chạy trước Liễu Thiên quay lại hỏi.
“Không biết! Ta đang giải quyết thì bỗng nhiên nghe thây âm thanh chuyển động và vài tiếng kêu lớn nên thám thính thử xem có gì thì gặp đám thú đằng sau và đã bị chúng phát hiện.” Liễu Thiên chạy đằng sau vẻ mặt buồn bực nói.
“Ta nghĩ đây là do tông môn khai mở cấm chế nên yêu thú từ các khu khác tràn vào.” Khương Tuyết chạy đằng trước nghe vậy không hề tỏ ra lo lắng phân tích.
“Không phải là ngày mai thì điểm nghỉ chân mới mở sao? Bây giờ nhiều yêu thú như vậy, thì những kẻ yếu phải làm sao?” Liễu Thiên nghe vậy liền nhíu mày nói.
“Mỗi đệ tử đều phải chiến đấu đến lúc có điểm nghỉ chân, kẻ yếu sẽ chết thôi. Đây chính là nguyên nhân chính khiến phần đông những đệ tử Thập Nhị đội chết đi, còn đệ tử của Tứ Tượng đội đa số chỉ chết trong Điểm tài vật mà thôi.” Khương Tuyết bình thản nói, sự tàn khốc này không làm cho nàng ngạc nhiên.
“Thế sao ngươi cũng chạy, chẳng phải Tứ Tượng đội không sợ yếu thú cấp thấp này sao?” Liễu Thiên nghe vậy liền hỏi.
“Thì có ngươi nữa! Người giờ vẫn chưa tiến lên cảnh giới Dưỡng Điền thì đánh sao lại nhiều yêu thú cấp hai như vậy! Mà ta không thể một kích giết hết đám này được. Một điều nữa là loài này săn mồi theo đàn nên rất có thể còn con đầu đàn chưa xuất hiện! Vì vậy ta mới phải chạy cùng ngươi!” Khương Tuyết vừa chạy vừa dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói.
“Ừm! Nhưng cứ chạy mãi thế này à?” Liễu Thiên khẽ gật đầu lại hỏi.
“Chạy mãi cũng không phải cách!”
“Chúng ta tiến vào khu rừng dày hơn rồi bắt đầu giết mấy con thú đằng sau.” Khương Tuyết liền đưa ra quyết định.
“Ừm! Ngay phía trước kia! Chỗ đó nếu có yêu thú lớn cũng khó tiến nhập vào, nhất là yêu thú phi hành thì càng không thể!” Liễu Thiên gật đầu rồi nhìn về khu rừng phía xa nói rồi cước bộ nhanh hơn chạy đi.
Mà quả nhiên là Lưu Thủy Bộ của hắn đã có chút hỏa hầu, hắn chạy rất nhanh, thân hình thì như một dòng nước luồn lách qua những khe cây. Khương Tuyết thì không có bộ pháp đó nên nàng đành vận nguyên thần bao bọc cơ thể rồi vừa chạy vừa bay, tốc độ của nàng cũng rất nhanh, so với Liễu Thiên còn nhanh hơn một chút.
“Hộc! Hộc!...
Lúc này, phía sau hai người một đoan, có tầm hai mấy con thú đang đuổi theo. Nhìn bộ dạng của bọn chúng lập lòe trong đêm thì khó nhìn rõ nhưng đại khái đánh giá thì bọn thú này thuộc một loại lang sói hay hổ báo gì đó. Mỗi con dài tầm hơn trượng, thân thể khá mỏng và gầy nhưng rất có cơ bắp vì vậy mà tốc độ cực nhanh. Chẳng mấy mà khoảng cách của chúng với hai người Liễu Thiên cũng đã thu hẹp lại.
Rất may là cả hai chạy một đoạn gần trăm mét thì cánh rừng rậm đã hiện rangay trước mắt.
“Cẩn thận, kiếm chỗ ẩn đi!” Khương Tuyết lúc này liền tung kiếm và hành lí cho Liễu Thiên rồi nói.
Liễu Thiên bắt lấy kiếm và hành lí miệng khẽ cười một cái cũng không có trả lời.
Túi hành lí vừa được cầm vào thì đang nhiên biến mất, trong tay hắn chỉ còn một thành trường kiếm, hắn cầm kiếm tiếp tục chạy đi.
“Gừ gừ! Xoạt xoạt!
Lúc này, hai người Liễu Thiên có thể nghe thấy tiếng gầm gừ và tiếng di chuyển của đàn yêu thú quyệt qua những đám cây bụi trong rừng.
“Ta chặn chúng lại trước, nếu có biến thì cứ chạy trước!”
Đúng lúc này, tại viền rừng của khu rừng rậm, Khương Tuyết dừng lại bọc hậu. Hai tay nàng đấm liền tục mấy quyền vào mấy thân cây, trưởng kình làm một loạt các cây phía sau bị đánh đổ bắn về phía sau.
Thế nhưng những con yêu thú đằng sau tốc độ không giảm, chúng vùn vụt nhảy qua nhảy lại tránh né, mỗi lúc một áp sát Khương Tuyết hơn.
Hay tức khắc, Khương Tuyết hai tay lại chụm lại một luồng khí trắng ngưng tụ lại giữa hai tay rồi được đẩy thẳng ra hướng đám yêu thú đang đến.
Ầm! Ùng!”
Những tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng chiếu hết một vùng cánh rừng, một luồng ba động càn quét khắp một dài rừng, cùng với đó là những con yêu thú kia bay tung tóe trên không.
Khương Tuyết không ngừng nghỉ, từ hai cánh tay một ngọn lửa bùng lên. Hai mắt tiểu cô nương này nhíu xuống, miếng khẽ nói cái gì đó.
Ngay tức khắc lửa từ hai cánh tay đại phát, chúng như hai dài lụa phóng ra hai bên. Rất nhanh dải lửa này cắt ngang mấy chục mẹt của khu rừng và đốt thành một dải lửa lớn cao hơn ba mét, lửa cháy hừng hực thiêu đốt một số thân cây gần đó còn ánh sáng từ dải lửa này soi sáng cả một vùng trong khu rừng.
Phía bên kia dải lửa là một đám sói có bộ lông xù màu xám, tai khá to, răng nanh dài, mắt đỏ đầy tơ máu.
“Chu! U!”
Đám thú khi này bị dải lửa chặn lại thì không ngừng chu lên những tiếng lớn rồi lại gầm gừ có ý định lao lên tấn công Khương Tuyết.
Mà Khương Tuyết lúc này đã thu hai tay lại, từ bàn tay ngọn lửa lớn đã tắt nhưng cánh tay nàng là đỏ rực như sắt nung. Rồi từ năm đầu ngón tay của nàng những xúc tua đỏ từ từ xuất hiện rồi rất nhanh dài tầm mấy mét mới dừng lai.
Khương Tuyết không nhiều lời nhảy lên, hai tay bay múa, mười cái hỏa ti tràn về phía trước.
Thấy vậy đám yêu thú kia cũng không hề sợ hãi mà lao lên vây công Khương Tuyết!
Thấy vậy, Liễu Thiên lúc này đang đứng ở đằng sau liền tuốt kiếm khỏi vỏ chuẩn bị chiến đấu.
Khương Tuyết thì đã nhảy vào giữa đám yêu thú, mười cái xúc tua bằng lửa sáng rực văng ra khắp nơi tấn công những con yêu thú xung quanh. Một số bị vụt cho bắn ra xa nhưng một số lại bị quấn lại.
Xúc tu liên tục quấn lấy gần mười yêu lang rồi siết chặt lại.
“Phựt!” Tất cả nhưng con bị quấn lấy đều bị cắt ra làm nhiều mảnh, máu thịt bắn tung tóe khắp nơi.
“Hỏa Ti này quả nhiên lợi hại!” Liễu Thiên thấy một màn này thì chỉ biết há hốc mồm cảm thán.
“Cẩn thận! Chạy vào cánh rừng rậm kia đi!” Khương Tuyết lúc này thấy Liễu Thiên chưa có chạy đi thì lo lắng nói. Nàng biết tuy mình thắng thế nhưng với hiệu biết của mình thì Khương Tuyết tin chắc đám yêu lang này chỉ là đoàn tiên phong mà thôi phía sau còn rất đông đang đến!
“Lũ yêu thú cấp hai này không làm gì được ta đâu!” Liễu Thiên thì nào có biết vậy, hắn vẫn thản nhiên nói. Mà hắn tự tin là vì trước kia không có nguyên thần đã có thể đánh được yêu thú cấp hai cự viên thì giờ đây lại càng tự tin có thể an toàn ở chỗ này.
“Đừng manh động mà mất mạng, Nộ Huyết Lang này tuy yếu nhưng tấn công theo đàn với số lượng rất lớn, và sẽ mạnh hơn khi ngửi thấy máu của con mồi. Đừng để chúng ngửi thấy mùi máu của ngươi!” Khương Tuyết khi này đã nhận ra đám yêu thú này thì không khỏi nhăn mày căn dặn Liễu Thiên.
“Ta sẽ cẩn thận! Nhưng ngươi cũng vậy!” Liễu Thiên gật đầu một cái rồi lao về phía đám bốn con sói trước mặt.
Khương Tuyết biết không khuyên được Liễu Thiên, nàng hai mắt trợn lên, hai cánh tay dang rộng, hỏa ti tràn ra mạnh mẽ hơn lao vào đám yêu lang phía trước.