Thiên Bình và Song Ngư đang rảo bước trên phố sau giờ học. Ánh nắng chiều ấm áp nằm lại trên mái tóc Thiên Bình làm cho cô trở mang một vẻ lung linh lạ.
..
. -Thiên Bình? Có phải chị không? - Một giọng nói lanh lảnh phía sau họ cất lên.
Thiên Bình giật mình quay lại, đó là một cô bé chừng 14, 15 tuổi, mặc một bộ đồ dạo phố, tuy cô bé nhìn nhỏ tuổi nhưng lại khá già dặn với lớp son phấn trên mặt. Thiên Bình đăm chiêu nhìn cô bé nọ một hồi rồi nhảy cẫng lên,
-Thiên Ngân? Em về nước rồi?!
-Thiên Bình! Đến cả em gái của chị mà chị còn không nhớ nữa sao? - Thiên Ngân dậm chân bình bịch, mím đôi môi đỏ mọng.
-Sao Monte không đưa em về nhà?
-Monte bên kia đường kìa chị! - Thiên Ngân chỉ chỉ bên kia đường, tiện thể liếc luôn cái người đang đi cạnh chị mình. Đôi mắt đen láy ngầm đánh giá Song Ngư.
Song Ngư thấy vậy liền nở một nụ cười xã giao. Thiên Ngân liếc một cái rồi quay đầu qua chỗ Thiên Bình tíu tít trò chuyện.
Song Ngư thấy vậy liền lặng lẽ rời đi. Cái bóng cô mờ dần trên con đường tấp nập...
-A! - Thiên Bình như chợt nhớ ra còn có Song Ngư liền xoay người lại - Ngư... Cậu đâu rồi?
-Chị tìm gì vậy, Thiên Bình? - Thiên Ngân tay cầm cây kem của Monte - quản gia của nhà họ Thiên đưa cho vừa hỏi. Khuôn mặt khả ái ngây thơ nhưng đằng sau khuôn mặt ấy là cả một khoảng tối mà chúng ta sẽ khám phá sau này.
-Thôi. Không có gì. Về nhà chào ba mẹ đi...
Chiếc xe màu đen hiệu BMW i8 sành sỏi lui ra khỏi bãi đỗ xe, từ từ lăn bánh rồi chạy ra đại lộ Oral.
Đã lâu lắm rồi, Song Ngư mới về một mình. Đã lâu lắm rồi...
Xung quanh đông vui nhưng sao cô vẫn thấy mình thật cô đơn.
Bỗng nhiên Song Ngư cười khẩy. Giờ về nhà sao? Ở nhà có cái gì? Có phải có một người mà Ngư gọi là mẹ không? Có phải có một người mà Song Ngư gọi là cha không? Tim Song Ngư bỗng nhói một cái thật đau, cô cũng nhớ trong mình không còn cái khái niệm gia đình là cái gì từ rất lâu rồi...
...
Người mà Song Ngư gọi là cha mất được một tuần vì sốc thuốc. Một tuần sau đó, Song Ngư cuốn gói khỏi căn biệt thự xa hoa diễm lệ một mình. Công ty không có sự điều hành của cha đã tụt dốc nhanh đến không thể ngờ được. Sáng hôm sau, vỡ nợ. Chủ nợ ồ ạt đến nhà Song Ngư, trong khi đó, người hầu kẻ hạ đã vơ vét hết những gì có thể vơ vét từ tối hôm qua rồi đi lén lút bỏ trốn lúc mờ sáng. Song Ngư vô tình bắt gặp cảnh họ tranh nhau cái chặn giấy hình con báo bằng vàng ròng của cha như những con chó tranh khúc xương thừa với nhau.
Những người này đâu phải người xa lạ gì đâu, họ là những người ngày ngày ở bên cạnh cha Song Ngư, là những người mở miệng một Ông chủ hai Ông chủ chắc lúc mơ cũng gọi cả trăm lần ấy nhỉ? Giờ thì sao?
-Bỏ xuống!!!! - Song Ngư hét lên, chạy tới giật lấy con báo.
Đám người kia thấy vậy liền giật lại, sức cô yếu ớt sao bằng sức họ. Olita - tên quản gia già nhanh chân đạp Song Ngư một cái, cô ngã bật về phía sau, cánh tay cô đập mạnh vào phím đàn, một chuỗi âm thanh ghê rợn vang lên. Đồng hồ điểm đúng bốn tiếng...
Họ cuống cuồng mang cái bao bố lùa hết những thứ có giá trị bởi vì đúng sáu giờ sáng, chủ nợ sẽ kéo đến theo lời của Olita.
Song Ngư nằm bẹp trên sàn nhà, cô nghe thấy tiếng bước chân, tiếng la ó ngoài cửa. Rồi Song Ngư nhìn qua kẽ cửa, từng tốp người đang khiêng hết đồ trong nhà đi, chỉ thoáng chốc, căn dinh thự đã sạch bóng, ngay cả tấm thảm cũng được mang đi. Một số thứ còn lại thì cũng chả đáng đồng xu cắc bạc nào cả. Không ai để ý tới căn phòng nằm ở phía góc khuất của của nơi Song Ngư đang nằm cả...
Cô cố gắng gượng dậy, chống hai tay vào bức tường. Olita quả không hổ danh là một tay côn đồ có máu mặt. Năm xưa không hiểu sao cha lại cưu mang ông ta về nhà rồi cho ông ta làm quản gia. Sau này lúc cha Song Ngư mất, Song Ngư mới biết Olita lại chính là TÌNH NHÂN CỦA CHA CÔ! Cha cô là người đồng tính và ông ta lấy mẹ cô cũng chỉ để xuôi lòng ông nội trước khi ông nhắm mắt buông tay...
Sự thật đau lòng nhưng cuối cùng thì nó vẫn là sự thật, dù Song Ngư có khóc hàng đêm trời ướt đẫm gối nhưng ông trời vẫn không chịu thay đổi cái sự thật mà Song Ngư đã phải chịu đựng...
Khi đã im ắng hết cả, Song Ngư vịn tay vào tường rồi bước ra. Cô nghe thấy tiếng chó đang ư ử ở dưới nhà rồi cả tiếng nạt nộ. Đó là con chó Husky mà ông nội tặng cho cô lúc cô bảy tuổi, một người bạn mà cô yêu quý tới nhường nào...
Sau đó là cả một khoảng lặng dài...
Song Ngư bước xuống nhà, lượm lại những bộ đồ người ta bỏ lại rồi cho vào chiếc bịch nilon nằm trơ trọi giữa căn phòng.
Bỗng tiếng động ở phòng khách khiến Song Ngư ngừng tay lại..
-A~~~ Nhẹ...nhẹ thôi... - Một tiếng rên rỉ vang lên, đập vào mặt Song Ngư là một cảnh tượng hết sức dâm dục. Đôi chân Song Ngư như gắn xi măng, miệng há hốc.
Người mà cô gọi là mẹ đang nằm trên sàn phía sau là rất nhiều người đàn ông lạ mặt đang hì hục như những con động vật giao phối với nhau. MẸ không biểu hiện một chút thống khổ nào cả, ngược lại, trong ánh mắt MẸ còn ngập ngụa sự sung sướng. Cả không gian đặc sệt mùi vị tình dục. Dơ bẩn...
Song Ngư lấy tay che mắt lại, từng giọt nước mắt rơi lã chã, cô nghe thấy tiếng gió đang thổi bên tai ù ù. Bà ta không phải là mẹ cô!
Song Ngư quay lưng bước đi...
Một lát sau, Song Ngư đã ra khỏi cái nơi cô vẫn hằng tự hào là tổ ấm, là gia đình của ba người khiến cô càng căm tức bà ta hơn. Lời đàm tiếu thị phi về mẹ, Song Ngư đều giấu cả trong lòng, đơn giản là vì cô chẳng muốn cha buồn.
Mẹ con Ngư lớp A8 theo trai đó tụi bây, đừng chơi với con của con đĩ.
Mẹ tao bữa trước bắt gặp cảnh mẹ nó đang quấn lấy ba tao, thế là mẹ tao quăng luôn cái túi LV vào mặt bả. Đàn bà gì mà không có lòng tự trọng!
Hai hàng nước mắt nóng lăn thành vệt dài trên má, chợt lắng vào bờ môi Song Ngư sao chát mặn. Song Ngư nhớ ngày cha cô thoi thóp nằm trong bệnh viện, bà ta còn dẫn cả nhân tình về nhà, một tháng chưa đến thăm cha quá hai lần. Mà bà ta đến thăm là chủ yếu nắm tình hình xem cha cô chết chưa thôi.
...Đó là chuyện của quá khứ rồi, còn bây giờ, Song Ngư đang vô định lang thang trên các con phố. Phố ngắn nối tiếp phố dài, đèn xanh nối tiếp đèn đỏ, người lạ nối tiếp người quen...
Lâu rồi không khóc cũng muốn làm một trận khóc cho thỏa...