Sau tiếng gầm giận dữ của Triệu Tử Duy, vành mắt Mộ Dung Ca bắt đầu ngấn nước, nàng khẽ cắn môi nhịn đau, hoảng hốt nói: “Là thiếp cả gan làm loạn, tạ ơn Hoàng thượng đã tha tội.”
Triệu Tử Duy liếc nhanh qua vết thương sưng đỏ trên tay nàng, hắn âm thầm siết chặt đấm tay, bề ngoài vẫn phải tỏ ra tức giận, quát to: “Cút!”
Như Băng đứng đằng sau khó tin nhìn sự việc xảy ra trước mặt. Thời gian này tuy rằng Triệu Tử Duy chưa từng sủng hạnh Mộ Dung Ca nhưng cũng không thô lỗ như thế này! Đúng là hắn vì thấy Lan phi bị ủy khuất nên mới không đành lòng mà quát Mộ Dung Ca sao? Không nghĩ nhiều, nàng vội vàng bước tới đỡ Mộ Dung Ca.
“Thiếp xin cáo lui.” Mộ Dung Ca cúi thấp đầu, cơ thể không ngừng run rẩy. Sau khi được Như Băng đỡ dậy, nàng vịn vào Như Băng cùng đi ra ngoài.
Chứng kiến cảnh này, trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.
Triệu Tử Tẫn siết nắm đấm chặt đến mức gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay. Tuy hắn luôn cúi đầu nhưng vẫn thấy rõ những gì vừa xảy ra, vì thế hắn tự trách mình, thiếu chút nữa đã đánh mất lý trí mà xông tới, nếu không có bàn tay của Nguyên Ngư giữ chặt lấy tay hắn thì có lẽ đến hắn cũng không tưởng tượng được mình sẽ làm ra những gì.
Hương Lan thoáng vui mừng, nhưng trong lòng nàng ta vẫn còn nghi ngờ. Chẳng phải mọi việc vốn nên như thế hay sao? Khi nhìn thấy Triệu Tử Duy tức giận vì nàng ta, Hương Lan mừng phát điên, thậm chí còn muốn ngay lập tức lao đến bên hắn, tựa vào lồng ngực rắn chắc, cảm thụ tình cảm của hắn dành cho nàng ta.
Lương Hân Hân hơi nhíu mày, chẳng lẽ mới qua hai năm mà mọi thứ đã thay đổi rồi sao? Mộ Dung Ca thay đổi, Triệu Tử Duy cũng thay đổi, ngay cả Triệu Tử Tẫn và Nguyên Ngư mới đến đây hơn nửa năm cũng thay đổi rất nhiều. Trước đây, mỗi người bọn họ đều chưa phức tạp, giấu kín tâm tư như thế này.
Kể ra Lâm Thanh Nhã là người vui vẻ nhất, không ngờ đêm nay lại có nhiều trò hay để xem đến vậy! Thật không uổng công nàng ta đã đến.
Vì chủ nhân của bữa tiệc đột ngột rời đi, gia yến liền kết thúc trong không khí nặng nề.
Trước khi rời khỏi, Triệu Tử Tẫn bỗng ngước lên nhìn Triệu Tử Duy bằng ánh mắt sâu sắc, hắn cất giọng nói trầm thấp mang theo vài phần áp lực. “Thái tử nước Hạ nói vài ngày nữa sẽ đến thăm nước Tề chúng ta.”
Nghe vậy, đôi mắt tà mị của Triệu Tử Duy nhẹ thay đổi, hắn lạnh lùng nhìn lại Triệu Tử Tẫn, một lúc lâu sau mới trả lời: “Rất tốt.” Có một số việc đã được định trước không thể tránh khỏi thì cứ để nó xảy ra càng sớm càng tốt.
Mộ Dung Ca đã vào phòng trong, nàng đang để Như Băng bôi thuốc bỏng lên mu bàn tay, vết sưng phồng đau đến mức gần như mất đi cảm giác. Như Băng lơ đãng không chú ý dùng sức hơi mạnh khiến nàng phải hít vào một hơi. “Đau quá!”
Nghe tiếng kêu của nàng, Như Băng xót xa nói: “Xin lỗi, ta sẽ làm cẩn thận. Sao bỗng dưng Hoàng thượng lại đối xử như thế với cô? Thật sự là bởi vì Lan phi ư?” Chẳng lẽ lúc trước nàng đã nhìn nhầm, thật ra trong lòng Triệu Tử Duy không hề có Mộ Dung Ca mà chỉ có cô gái Hương Lan xinh đẹp như tiên nữ kia thôi sao?
Mộ Dung Ca khẽ đảo tròng mắt, nàng chỉ cười nhạt mà không nói gì.
Trước khi rời khỏi cung Thu Nguyệt, Triệu Tử Duy quay đầu nhìn gian phòng trong. Bên trong phòng hắt ra ánh nến, từ trên cửa sổ có thể nhìn rõ hai hình bóng. Nước trong chén trà rất nóng, khi hắn tự tay thử chạm vào mới biết nhiệt độ của nước nóng đến mức nào, thế mà toàn bộ chỗ nước nóng đó đều đổ lên tay và người nàng.
Vết thương của nàng có nghiêm trọng lắm không?
Vốn định vào xem một chút nhưng trong đầu bỗng hiện lên lời nói khi nãy của Triệu Tử Tẫn, chẳng bao lâu nữa Nguyên Kỳ sẽ đến đây.
Nhìn sang giai nhân xinh đẹp đứng bên cạnh, ánh mắt băng lạnh của hắn thoáng hiện tia bén nhọn.
Hương Lan môi cười cong cong, nụ cười của nàng giống đóa Tường Vi xinh đẹp, nàng ta nói với Triệu Tử Duy: “Hoàng thượng, ngài ghé qua cung Chiêu Dương một lúc nhé, thiếp đã phân phó cho cung nhân chuẩn bị trà Thiết Quan Âm mà ngài thích uống nhất.” Vốn cho rằng hắn sẽ ở lại cung Thu Nguyệt, dù sao bữa tiệc tối nay cũng là do Mộ Dung Ca chủ trì, hơn nữa nhìn vết thương sưng đỏ trên tay Mộ Dung Ca, hẳn nàng ấy bị thương không nhẹ.
Nhưng không ngờ hắn lại lựa chọn rời đi.
Triệu Tử Duy thu hồi ánh mắt sắc lạnh, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hương Lan, hắn vẫn dùng ánh mắt sủng nịnh nhìn nàng ta, tay đặt lên lưng Hương Lan, hắn cười nói: “Ái phi đã có lòng như thế, Trẫm sao nỡ khước từ, vậy chẳng phải sẽ phụ lòng tốt của ái phi hay sao?”
Hương Lan mừng lắm, nàng ta đỏ mặt, bẽn lẽn đáp lại: “Mấy ngày nay Hoàng thượng bận rộn xử lý việc triều chính nên gầy hẳn đi, thiếp vô cùng lo lắng. Ngày mai thiếp nhất định sẽ tự mình xuống bếp nấu cho Hoàng thượng một bát canh bổ dưỡng.”
“Tấm lòng của ái phi, Trẫm xin nhận. Nhưng đôi tay nõn nà này sao có thể làm việc nặng như thế? Những chuyện này cứ giao cho ngự thiện phòng xử lý đi.” Triệu Tử Duy nắm lấy chiếc eo nhỏ xinh xắn rồi sánh bước đi ra khỏi cung Thu Nguyệt, miệng nói nhưng tâm tư của hắn đã bay đi nơi khác. Hương Lan nấu canh có ngon được bằng món ăn do nàng nấu không? Sự đặc biệt của nàng, người khác sao có thể so sánh nổi.
Nhưng, vết thương trên tay nàng không sao chứ?
Hương Lan vui sướng đắm chìm trong thế giới mật ngọt do Triệu Tử Duy tạo nên, hoàn toàn không để ý tới vẻ thất thần của hắn lúc này.
—bamholyland.com—
Hoàng cung nước Hạ.
Đại hoàng tử đã trở về, còn được phép ở lại trong cung.
Hai chữ Lan Ngọc rất nổi tiếng, dưới gầm trời này không một người nào không biết đến cái tên Lan Ngọc, lại càng chẳng có ai không biết đến lòng từ bi hỉ xả của vị công tử này. Hôm nay, nhân vật lợi hại như trong truyền thuyết tưởng đã chết ấy lại còn sống và đứng sừng sững ở vị trí Đại hoàng tử của nước Hạ, quả thực giống như truyện thần thoại.
Đây đúng là niềm vui vô bờ của mỗi người dân nước Hạ. Từ trước đến nay Hạ quốc chỉ có một Thái tử tôn quý, hôm nay lại có thêm một Đại hoàng tử được người trong thiên hạ kính nể, nhiều việc tốt như vậy rơi vào nước Hạ của bọn họ, có thể thấy tương lai quốc gia sẽ ngày càng lớn mạnh, vững chắc, bất kỳ nước nào cũng không thể đánh bại được Hạ quốc! Quốc thái dân an, bách tính được sống trong cảnh mưa thuận gió hòa đúng là mừng rỡ.
Có lẽ vui mừng vì tìm được đại hoàng tử trở về mà bệnh tình của Nguyên Du có nhiều chuyển biến tốt đẹp, sắc mặt lão ngày một hồng nhuận. Vốn đám ngự y dùng mọi cách, không tiếc các dược liệu quý giá để duy trì hơi tàn cho lão sống thêm một năm, đến hôm nay bắt mạch lại thấy lão càng ngày càng khỏe ra, cho dù có muốn sống thêm ba năm nữa cũng không thành vấn đề.
Đại hoàng tử đã trở về, sức khỏe Nguyên Du cũng tốt lên, vì thế lão bắt đầu âm thầm muốn ra tay phế bỏ chức vị Thái tử của Nguyên Kỳ, nhưng đến khi hành động mới phát hiện ra muốn thực hiện điều này cũng không phải dễ! Nhiều năm qua Nguyên Kỳ giúp lão điều hành chính sự, nhưng chẳng việc gì có thể qua được mắt lão, vốn lão cho rằng mình nắm chắc Nguyên Kỳ trong tay lại không ngờ rằng đứa con trai này sâu không lường được. Vây cánh ngầm của Nguyên Kỳ luôn kiềm chế lão, cho nên mấy ngày hành động, lão vẫn không thể làm lung lay được vị trí Thái tử, đây quả thực là sự việc ngoài dự liệu của lão.
Nhưng Lan Ngọc không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào, Nguyên Kỳ là ai sao có thể để kẻ khác kiềm chế mình? Nguyên Kỳ cũng giống như y thôi, là kẻ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Mấy ngày gần đây Nguyên Kỳ thường xuyên vào cung thỉnh an Nguyên Du. Thái độ của Nguyên Du vẫn lạnh nhạt như ngày xưa, nhưng lão luôn đối xử rất ôn tồn với Lan Ngọc ở trước mặt Nguyên Kỳ, sự tương phản rõ rệt như vậy đều lọt vào mắt đám cung nhân, bọn họ âm thầm suy đoán, chẳng lẽ Hoàng thượng không còn vừa lòng với Thái tử mà muốn nhường ngôi vị cho Đại hoàng tử mới hồi cung hay sao?
Thậm chí có người còn bất bình thay cho Nguyên Kỳ, đều là con ruột của Hoàng thượng, tại sao người lại đối xử phân biệt như thế với Thái tử?
Nhưng có vẻ Nguyên Kỳ chẳng thèm để ý chút nào, hắn vẫn thường xuyên đến thỉnh an Hoàng thượng, gương mặt tuấn tú hiếu thuận nở nụ cười nhẹ. “Khí sắc của phụ hoàng hôm nay tốt lên nhiều, quả thật việc Đại hoàng huynh hồi cung đã giúp phụ hoàng vui vẻ không ít.”
Nguyên Du lạnh nhạt gật đầu. “Điều này là tất nhiên.”
Sắc mặt của Lan Ngọc tuy rằng không đến mức tái nhợt nhưng khí sắc thiếu hồng nhuận, y cất lên giọng nói êm dịu, không nhanh không chậm: “Thực ra thân thể của Phụ hoàng ngày một tốt lên là nhờ Thái tử đã nhọc công tìm kiếm danh y khắp thiên hạ, sử dụng các loại dược liệu quý báu điều dưỡng thân thể mới có nhiều chuyển biến tốt đẹp, ta đâu dám nhận công gì.”
Nguyên Kỳ chỉ khẽ nhíu mày, trên môi vẫn là nụ cười ngàn năm không đổi: “Hoàng huynh không cần khách khí như vậy.” Đây là lần thứ ba bọn họ gặp mặt, không ngờ lại là gặp trong tình huống này.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, tưởng chừng sóng yên gió lặng không có chuyện gì xảy ra, nhưng thực tế trong lòng mỗi người đều tuôn trào cuộn sóng mãnh liệt. Có thể so sánh với cuồng phong dữ dội cuốn mây đen đến, vần vũ vây quanh hai người.
“Bản cung có một chuyện muốn hỏi ý kiến của Đại hoàng tử.” Nguyên Kỳ thản nhiên thu hồi ánh mắt, khóe miệng nhếch lên thoáng giấu sát khí.
Cả Lan Ngọc và Nguyên Du đều cùng nhìn về phía Nguyên Kỳ.
Nguyên Kỳ thờ ơ đưa mắt lướt qua vòng khói huân hương lặng lẽ tản ra trong không khí, hắn cười nhẹ: “Lục hoàng muội được gả tới nước Tề đã nửa năm, rất nhớ người thân, vừa đúng lúc một tháng sau là sinh thần của Khánh Lâm vương, bản cung nghĩ Đại hoàng tử chưa từng gặp Lục hoàng muội, chi bằng nhân cơ hội này gặp mặt nhau một lần. Có lẽ Đại hoàng huynh nên đi trước, hôm nay bản cung quay về sẽ chuyển lại thư phúc đáp cho Khánh Lâm vương, thuận tiện chuẩn bị vài việc rồi sẽ xuất phát đuổi theo sau.”
Giọng nói của Nguyên Kỳ vốn từ trước đến nay đều lạnh như băng, người nghe luôn cảm thấy lời hắn nói rất vô tình. Rõ ràng hắn đang thương lượng với Đại hoàng tử nhưng có cảm giác như đang gác đao lên cổ y, khiến y không thể chối từ.
“Nguyên Kỳ, ngươi có tâm tư gì?” Nguyên Du trừng mắt chất vấn Nguyên Kỳ, hiển lộ sự uy nghiêm của Hoàng đế.
Đuôi lông mày Nguyên Kỳ khẽ động, nụ cười trên môi càng sâu hơn. “Hình như phụ hoàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là người nhà gặp nhau mà thôi.”
Lan Ngọc trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng y trả lời: “Thái tử suy nghĩ rất chu đáo, nếu đã là sinh thần của Khánh Lâm vương, tất nhiên ta cũng sẽ đi cùng, thuận tiện gặp Lục hoàng muội và Khánh Lâm vương.” Không hổ là Nguyên Kỳ, giỏi biến cục diện bị động thành chủ động.
Có điều… tất cả chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Nguyên Kỳ đứng dậy, ưu nhã thi lễ với Nguyên Du. “Phụ hoàng nghỉ ngơi sớm, nhi thần xin phép trở về chuẩn bị cho chuyến đi tới nước Tề, không quấy rầy tới phụ hoàng nữa.” Nói rồi hắn quay sang Lan Ngọc. “Xin Đại hoàng huynh hãy chú ý chăm sóc tốt cho phụ hoàng, hơn hai mươi năm qua, ngày nào phụ hoàng cũng… rất thương nhớ Đại hoàng huynh đó.”
Đúng là ngày nào cũng thương nhớ, vì thế mới có công tử Lan Ngọc dương danh thiên hạ, chờ một ngày nắng đẹp quay trở về Hạ quốc làm ngư ông đắc lợi!
Thiên hạ này làm gì có chuyện tốt đến thế?
—bamholyland.com—
Sau khi Nguyên Kỳ rời đi, Lan Ngọc ngồi với Nguyên Du một lúc cũng cáo lui, vừa bước chân ra khỏi tẩm cung, y bắt gặp Tiểu Thập đang đi tới.
Tiểu Thập nhìn Lan Ngọc, tâm trạng phức tạp. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng công tử sẽ sống lại, nhưng hôm nay người chẳng những sống, còn trở thành Đại hoàng tử của nước Hạ. Trước đây công tử luôn bị bệnh nặng quấn thân, giờ cũng đã khỏi hẳn. Hắn rõ ràng thấy công tử Lan Ngọc vẫn dịu dàng như vậy, ngay cả nụ cười như gió xuân kia cũng không khác chút nào so với trước đây, nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy công tử đã không còn giống như ngày xưa nữa.
Lan Ngọc nhìn thấy dáng vẻ trầm tư của Tiểu Thập, y tươi cười hỏi: “Tiểu Thập đang suy nghĩ gì vậy?”
Tiểu Thập hơi nhíu mày, nhớ lại ngày ấy ở thành An Bình, Khánh Lâm vương đột nhiên đánh ngất Mộ Dung cô nương rồi đưa nàng ấy đi mất, lúc đó hắn hết sức cố gắng muốn cứu Mộ Dung cô nương, nhưng không ngờ Khánh Lâm vương đã sớm chuẩn bị một đám cao thủ vây lấy hắn. Khi hắn kiệt sức thì công tử xuất hiện, người nói Mộ Dung cô nương không bị nguy hiểm, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy lo lắng không thôi.
“Công tử thực sự đi Tề quốc ư? Vậy Tiểu Thập khẩn cầu công tử cho Tiểu Thập đi cùng.” Tiểu Thập nhanh chóng làm thủ ngữ nói với Lan Ngọc.
Lan Ngọc khẽ nhíu mày, nụ cười như gió xuân trên gương mặt y hơi kéo xuống, y hỏi ngược lại: “Ngươi muốn gặp Mộ Dung Ca?”
Tiểu Thập gật đầu, hắn muốn biết tình trạng của Mộ Dung cô nương và mục đích của Khánh Lâm vương khi đưa cô nương đi là gì. Hơn hai năm qua hắn vẫn luôn ở bên cạnh Mộ Dung cô nương, nàng ấy như người thân của hắn, hắn cũng biết rõ điều Mộ Dung Ca mong muốn nhất là có một cuộc sống bình yên, đây cũng chính là lý do vì sao khi ấy cô nương lại chọn rời khỏi Nguyên Kỳ. Tiểu Thập không muốn Mộ Dung cô nương phải sống một cuộc sống mà nàng ấy không thích.
Kỳ thực, Tiểu Thập cũng đã mơ hồ nhận ra tất cả chuyện này đều có dính dáng tới công tử, bằng không ngày ấy công tử đã không xuất hiện ở đó để đưa hắn đi. Hiện tại, dù không muốn nhưng hắn vẫn phải thừa nhận rằng công tử mà hắn luôn kính trọng đã thay đổi trở nên xa lạ, tàn nhẫn hơn trước kia. Trước đây khi theo công tử đi khắp thiên hạ hành hiệp trượng nghĩa, hắn luôn suy nghĩ rất giản đơn, mỗi khi cứu được một quốc gia khỏi nguy cơ diệt vong, giúp bách tính thoát khỏi nỗi khổ chiến loạn, niềm vui mừng của họ luôn khiến hắn hài lòng không gì sánh được. Thế nhưng hôm nay, ở trong hoàng cung nước Hạ, hắn được phong làm hộ vệ tùy thân của Đại hoàng tử, được người người kính trọng, không ai dám vì sự tật nguyền của hắn mà coi khinh hắn, nhưng hắn lại không cảm thấy vui vẻ.
Lan Ngọc dời mắt nhìn sang đóa hoa nở rộ kiều diễm gần đó, khóe miệng y nhẹ nhàng kéo lên, y nói: “Tiểu Thập, qua hai năm ngắn ngủi, hình như ngươi đã thay đổi.”
Tiểu Thập cúi thấp đầu, vẻ mặt đanh lại. Mộ Dung cô nương đã từng nói con người ai cũng phải thay đổi theo thời gian, chỉ không biết sẽ trở nên tốt lên hay xấu đi mà thôi. Và hắn vẫn tin tưởng mình là người tốt như trước đây.
“Ngươi thân là hộ vệ của ta, theo lý phải cùng ta đến nước Tề.” Lan Ngọc thu hồi ánh mắt, cẩn thận quan sát Tiểu Thập, y thấy hắn mừng rỡ liên tục gật đầu.
Tiểu Thập thầm nghĩ, có lẽ công tử không hề thay đổi, chỉ là hắn nghĩ nhiều mà thôi.
Màn đêm buông xuống, Tiểu Thập chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì chợt cảm thấy có người tiến vào phòng mình. Hắn cảnh giác, nhanh tay rút kiếm dưới gối đâm về phía kẻ vừa xuất hiện.
Ánh kiếm nhá lên lạnh thấu xương, thông qua ánh sáng mờ của kim loại, hắn có thể thấy dung nhan của kẻ vừa tới.
Người nọ toàn thân hắc y, gương mặt tuấn tú bức người luôn mang theo vẻ lạnh lùng.
“Tiểu Thập, đem toàn bộ chuyện của nàng trong hai năm qua nói hết với bản cung.” Nguyên Kỳ trầm giọng ra lệnh.
Tiểu Thập gật đầu. Hắn đi theo bên cạnh Mộ Dung cô nương hai năm, cho dù nàng ấy không nói nhưng hắn ít nhiều cũng biết người trong lòng nàng ấy là ai. Thực ra Mộ Dung cô nương yêu Thái tử, chỉ là, khi đó phải lựa chọn giữa Thái tử và sự tự do, cô nương đã chọn tự do.
Hắn thu lại trường kiếm. Hiện giờ đang là giữa khuya, để không quấy rầy tới kẻ khác, Tiểu Thập chuẩn bị bút viết, đứng dưới ánh trăng đem toàn bộ chuyện trong vòng hai năm qua, cho dù là chuyện nhỏ nhất tới lớn nhất đều viết hết lên giấy rồi đưa cho Nguyên Kỳ.