Thiếp Khuynh Thành

Chương 152: Chương 152




May mắn ánh trăng đêm nay rất sáng, Tiểu Thập lại có nội lực thâm hậu nên hoàn toàn có thể viết chữ mà không gặp trở ngại gì.

Nguyên Kỳ đứng ở phía sau nhìn Tiểu Thập thoăn thoắt viết từng điều một về Mộ Dung Ca trong hai năm qua. Hắn mím chặt môi, chờ đợi.

Đến sáng ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao Tiểu Thập mới dừng bút. Nguyên Kỳ đem toàn bộ những gì Tiểu Thập đã viết cất vào trong ngực áo. Hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Thập: “Hai năm qua Mộ Dung Ca có ngươi ở bên cạnh bảo vệ, ta tin nàng chắc chắn rất an toàn.”

Nghe vậy, viền mắt của Tiểu Thập phiếm hồng, trong lòng hắn cảm thấy hơi chua xót khó chịu. Mộ Dung cô nương luôn tin tưởng hắn và đối xử với hắn rất tốt, nàng ấy thật sự coi hắn là đệ đệ. Hắn chưa từng thấy người con gái nào kiên nhẫn, tốt đẹp đến thế, Mộ Dung cô nương coi hắn là đệ đệ, hắn làm sao có thể không coi nàng ấy là người thân của mình đây?

Nhưng hắn lại không cứu được nàng ấy.

Hắn nhất định phải đi cứu Mộ Dung cô nương.

Toàn bộ vẻ mặt kích động của Tiểu Thập đều được Nguyên Kỳ nhìn thấy, ánh mắt hắn thoáng xuất hiện tia sáng kỳ lạ, hắn mỉm cười, lập tức rời khỏi phòng.

Tiểu Thập sửng sốt nhìn bóng lưng Nguyên Kỳ nhanh chóng rời đi, tự hỏi, Mộ Dung cô nương thực sự quan trọng với Thái tử nước Hạ sao?

Ở bên ngoài cách đó không xa, bóng dáng Lan Ngọc bỗng xuất hiện từ trong chỗ tối nhìn Nguyên Kỳ rời đi, vẻ mặt y như có điều gì suy nghĩ.

—bamholyland.com—

Phủ thái tử nước Hạ.

Nguyên Kỳ đăm đăm nhìn vào tập giấy mà Tiểu Thập đã ghi lại toàn bộ những sự việc của Mộ Dung Ca trong hai năm qua.

Hắn vươn ngón tay thon dài muốn mở ra đọc hết nhưng bàn tay lại dừng giữa không trung.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa bỗng vang lên lời hỏi của tỳ nữ. “Thái tử, người đã muốn dùng đồ ăn sáng chưa ạ?”

Đôi con ngươi đen láy của Nguyên Kỳ nhẹ đảo tròng, hắn cầm lấy tập giấy và nhìn vào từng nét mực màu đen trên đó, thuận tiện nói với tỳ nữ đứng ngoài cửa: “Không cần, lui xuống đi. Nếu không có lệnh của bản cung, bất kì ai cũng không được vào quấy rầy!”

Hắn bắt đầu đặt sự chú ý lên trang giấy. Trên đó viết:

Để ngọn lửa có thể nhanh chóng bùng lên thiêu đốt mọi thứ như ý muốn, Tiểu Thập đã sớm đổ dầu hỏa ở xung quanh đình nghỉ. Mộ Dung cô nương đã tính toán sẽ đem toàn bộ tội danh đổ hết lên đầu Lưu Vĩnh Phúc. Khi ngọn lửa bùng lên, cô nương thoáng chần chừ, nhưng tốc độ lửa cháy lan nhanh khiến Mộ Dung cô nương không thể suy nghĩ nhiều nữa, phải nhanh chóng nhảy vào hồ nước lạnh giá.

Trước khi rời khỏi Hạ quốc, Mộ Dung cô nương đã quay đầu ngắm nhìn cảnh vật thật lâu, sắc mặt nàng ấy tái nhợt. Cô nương đã nói, nước Hạ là nơi lưu giữ ký ức quan trọng nhất đối với nàng ấy.

Mộ Dung cô nương vừa bị sảy thai không bao lâu, lại nhiễm nước lạnh nên thân thể rất yếu ớt, mỗi ngày đều phải uống thuốc chữa trị, thuốc rất khó uống, mỗi lần uống thuốc cô nương đều nhăn mày nhưng thời gian sau rốt cuộc khí sắc cũng tốt lên nhiều.

Mấy tháng đầu Mộ Dung cô nương đều ngủ không ngon giấc, thỉnh thoảng đêm đến lại thấy cô nương ra đình nghỉ hóng mát, thất thần ngắm ánh trăng thật lâu.

Mộ Dung cô nương rất thích gấu mèo, còn cho trồng ở trong sân rất nhiều cây trúc để nuôi hai chú gấu mèo, cô nương đặt tên cho chúng, một Tiểu Hắc, một Tiểu Bạch, bọn chúng vô cùng lười biếng, thường thích làm nũng với Mộ Dung cô nương. Thịt gấu mèo ăn rất ngon, nhưng Tiểu Thập không dám làm thịt chúng vì biết cô nương sẽ giận.

Mộ Dung cô nương cố tình dịch dung cho khuôn mặt mình xấu đi, đám nam nhân nhìn thấy dung mạo của cô ấy đều tránh thật xa. Cô nương nói thích một cuộc sống như thế, cũng không để ý tới ánh mắt hay những lời bàn tán của người khác.

Cô nương dùng rất nhiều công sức xây dựng nên xưởng binh khí, sau đó cùng hợp tác làm ăn với Lưu công tử.

Lưu công tử không sợ dung nhan xấu xí của Mộ Dung cô nương, y thực lòng yêu mến cô nương nhưng cô nương chưa từng đáp lại.



Ngày ấy ở hội chùa, Mộ Dung cô nương nhìn thấy chú cá vàng nhỏ, cô nương thích nó. Tiểu Thập chưa từng thấy Mộ Dung cô nương vì thích một thứ gì mà nhìn nó đến thất thần như vậy, nhưng cũng trong ngày này, cô nương gặp được Khánh Lâm vương phi.

Khánh Lâm vương nhận ra Mộ Dung cô nương, đuổi tới tận cửa nhà, y có vẻ rất kích động nhưng Mộ Dung cô nương phủ nhận có quen biết với y.

Khánh Lâm vương âm thầm tìm kiếm chứng cớ, cuối cùng cũng tìm ra được thân phận của Mộ Dung cô nương.

Lưu cô nương có thai với Tam hoàng tử nước Lương, vốn là chuyện vui mừng nhưng sau khi Lưu công tử trở về mới nói ra, thì ra dã tâm của Tam hoàng tử rất lớn, muốn lợi dụng Lưu cô nương để chiếm lấy sản nghiệp của Lưu gia và cả xưởng binh khí của Mộ Dung cô nương.

Khi cô nương quyết định rời khỏi Lương quốc, lại bị Khánh Lâm vương đánh ngất rồi mang đi…

….

Đây là những dòng cuối cùng.

Mặc dù Tiểu Thập dùng ngôn ngữ tối giản nhất để miêu tả lại từng việc của Mộ Dung Ca trong hai năm, nhưng chỉ cần thế cũng đủ giúp hắn tưởng tượng ra thế giới của nàng, cảm nhận được nỗi lòng của nàng.

“Nàng thích nuôi gấu mèo? Tiểu Hắc, Tiểu Bạch? Mấy con thú lười biếng như vậy nàng cũng thích sao.” Nguyên Kỳ khẽ cười tự lẩm bẩm.

Lúc nàng rời đi là lựa chọn tự do. Hắn im lặng, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm chất chứa quá nhiều tình cảm phức tạp.

Cá vàng nhỏ ư? Nàng mua nó. Hắn đưa ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chú cá vàng nhỏ vẫn luôn được cất giữ trong túi thơm ở bên hông. Khi hắn đưa cho nàng chú cá vàng này, nàng đã rất vui mừng. Khi để lại nó làm chứng cứ giả chết cho hắn, nàng đã nghĩ như thế nào. Nếu đã không nỡ sao còn chọn rời đi?

Cô gái gian xảo nghịch ngợm này, tại sao cứ luôn khăng khăng cả đời chỉ cần một đôi?

Nguyên Kỳ bất đắc dĩ cười nhẹ. Ánh mắt hắn thoáng đảo qua ba chữ Lưu công tử. Là Lưu Tùng Nguyên? Gã đó cũng thích nàng? Cho dù gương mặt của nàng bị hủy hoại nhưng vẫn thích nàng? Đáy mắt hắn lạnh đi.

Mộ Dung Ca, cô gái này thật đúng là… không bao giờ làm hắn bớt lo được.

Tốt lắm. Hẹn một tháng sau hai ta sẽ gặp lại ở nước Tề.

—bamholyland.com—

Thượng Quan Nguyệt Nhi đứng ngoài cửa Phù Dung các, nghe lời tỳ nữ phúc đáp lại, sắc mặt nàng ta trầm xuống. Không gặp bất cứ kẻ nào ư? Nàng ta đã nhận được tin tức chính xác nói hắn muốn cùng Đại hoàng tử đến nước Tề, cả đi và về ít nhất cũng mất ba tháng, xem ra hôn sự của bọn họ sẽ phải tiếp tục kéo dài.

Trì hoãn hôn sự không phải là kết quả mà nàng muốn thấy. Gần đây Thượng Quan Nguyệt Nhi thường xuyên cảm thấy lo sợ, nàng ta lo rằng hôn sự lần này bị kéo dài sẽ rất phức tạp. Vì thế nàng ta đến đây ngày hôm nay là muốn nói với hắn về chuyện đẩy nhanh thời gian tổ chức hôn sự. Điều này đối với nữ tử rất khó nói ra lời, nếu để người khác biết được chẳng phải nàng ta sẽ bị chê cười hay sao? Nhưng nàng trông hắn không có vẻ vội vàng với lễ cưới, mà hôm nay phụ thân cũng đã kín đáo phê bình nàng về vấn đề chậm trễ này rồi.

Vốn định gặp mặt hắn một lần để nói rõ chuyện đem hôn sự của bọn họ tiến hành sớm hơn, nhưng khi đến lại bị hắn chặn ngay ngoài cửa.

Gia Kiệt nhìn thấy Thượng Quan Nguyệt Nhi đứng ở bên ngoài bèn tiến lên hỏi: “Thượng Quan tiểu thư sao lại ở đây? Có phải tiểu thư có chuyện gì quan trọng cần gặp Thái tử không?” Gia Kiệt có ấn tượng không tệ về Thượng Quan Nguyệt Nhi, nàng cũng rất xứng với vị trí chủ mẫu của phủ Thái tử, nhưng xem ra lại không được vừa mắt Thái tử.

Thượng Quan Nguyệt Nhi gật đầu cười nói: “Đúng là tiểu nữ muốn gặp Thái tử.” Thượng Quan Nguyệt Nhi biết Gia Kiệt được Nguyên Kỳ coi trọng nên thái độ cũng khách khí hơn nhiều.

Gia Kiệt gật đầu: “Chủ công đã ra lệnh hôm nay không tiếp bất cứ ai. Thượng Quan tiểu thư đang lo lắng vì việc chủ công sẽ đi cùng Đại hoàng tử đến nước Tề sao?” Đối với chuyện chủ công quyết đi đến Tề quốc lần này, y không tán thành cũng không có ý định ngăn cản, có thể chủ công đã có tính toán riêng.

Thượng Quan Nguyệt Nhi nghe vậy cũng thả lỏng hơn, thì ra không phải Nguyên Kỳ không muốn gặp nàng ta, mà bởi vì hôm nay hắn không muốn gặp ai cả. Nàng ta lập tức nở nụ cười thanh nhã thường thấy trên môi, nhẹ nhàng nói. “Vâng.”

“Thượng Quan tiểu thư không cần lo lắng, chủ công đi cùng Đại hoàng tử chuyến này rất nhanh sẽ quay trở về. Về phần hôn sự giữa hai vị có lẽ phải lùi lại, nhưng sẽ không lâu lắm đâu.” Gia Kiệt trấn an nàng ta.

Những lời này giúp Thượng Quan Nguyệt Nhi an tâm hơn nhiều, đúng vậy, nàng ta không nên lo lắng thái quá làm gì. Hôn sự của nàng ta và Nguyên Kỳ là chuyện đã được định sẵn từ sớm, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì chuyện này không thể thay đổi được. Nghĩ vậy nên nàng ta lập tức phúc thân thi lễ với Gia Kiệt. “Đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở.”

“Thượng Quan tiểu thư không cần khách khí.” Gia Kiệt gật đầu, ôm quyền đáp lễ lại. Sau đó y thoáng liếc nhìn vào bên trong Phù Dung các, lòng thầm buồn bực, đã có chuyện gì xảy ra mà hôm nay chủ công không để bất cứ ai vào quấy rầy?

Chuyển tầm mắt sang Thượng Quan Nguyệt Nhi, y khẽ nhíu mày. Là bởi vì Mộ Dung Ca nên chủ công mới hoãn lại hôn sự sao? Nhưng chủ công làm như vậy sẽ rất bất lợi cho chính bản thân người.

Trước khi quay người rời đi, Thượng Quan Nguyệt Nhi cũng thoáng nhìn về phía phòng riêng của Nguyên Kỳ nhưng không thấy bóng dáng người ấy. Nàng cảm thấy khó hiểu, chỉ vì một Lục công chúa mà người lập tức đi đến nước Tề, lý do này có phần khiên cưỡng. Cho dù có là vì ngày sinh thần của Khánh Lâm vương, nhưng thân phận Thái tử tôn quý như thế lại vì ngày sinh thần của một vương gia mà đích thân tới Tề quốc, lý do này thật quá khó tin. Nếu như đây là ngày sinh thần của Hoàng đế nước Tề, những quốc gia khác phái sứ giả đến chúc mừng đã là một nhẽ, nhưng đây lại chỉ là sinh thần của một vương gia nho nhỏ, Khánh Lâm vương sao có thể so sánh với Thái tử nước Hạ? Rõ ràng trong chuyện này có ẩn tình nào đó!

Mang theo nghi ngờ và những suy đoán, dù không muốn nhưng Thượng Quan Nguyệt Nhi vẫn phải rời đi.

Nàng ta không biết được rằng chuyến đi này sẽ có rất nhiều chuyện bất ngờ liên tục xảy ra đến mức cho dù có vắt óc suy nghĩ mỗi ngày, nàng ta cũng không thể nào tìm ra được chỗ nào có vấn đề!

—bamholyland.com—

Chuyện Triệu Tử Duy nổi giận với Thanh phi trong gia yến ngày ấy ở cung Thu Nguyệt đã lan truyền sôi sục trong hoàng cung, hơn nữa mấy ngày gần đây Hoàng đế cũng không bước chân vào cung Thu Nguyệt nửa bước khiến mọi người được một phen suy đoán xem có phải Thanh phi đã thất sủng rồi hay không?

Vốn trong cung đã lan truyền lời đồn đại nói Triệu Tử Duy sủng ái Thanh phi là bởi vì Khánh Lâm vương, nhưng ngày hôm đó Thanh phi lại nói mấy câu bóng gió giễu cợt Lan phi khiến cho Triệu Tử Duy nổi nóng hất cả chén nước sôi vào tay Thanh phi, e rằng vết thương trên tay cũng không phải là nhẹ.

Lan phi vốn có dung mạo làm cho nam nhân toàn thiên hạ này phải điên đảo, tất nhiên Hoàng thượng sẽ sủng ái Lan phi hơn Thanh phi rồi!

Dưới cơn mưa tin đồn, thân phận của Mộ Dung Ca trong hoàng cung nước Tề bỗng trở nên khó xử. Còn sắc mặt của Triệu Tử Tẫn ngày càng trở nên u ám, tính tình cũng âm trầm hơn. Sắc mặt của Nguyên Ngư cũng không khá hơn bao nhiêu, đã nhiều ngày nay nàng ta ăn không vào, trạng thái tinh thần vô cùng không tốt, tham ngủ, lại hay bị nôn mửa.

Thấy tình hình quá nghiêm trọng, phủ vương gia phải mời thầy thuốc đến xem bệnh, sau khi xem xong mới biết thì ra Nguyên Ngư đã có thai một tháng.

Nguyên Ngư quá đỗi mừng rỡ, nàng ta không dám tin mình lại có thai! Liếc mắt nhìn sang một bên sườn mặt không hề có dấu hiệu vui mừng của Triệu Tử Tẫn, nụ cười tươi trên môi nàng chợt tắt ngấm! Hắn… không hy vọng nàng mang thai phải không?

Nguyên Ngư chỉ biết cười khổ, phất tay ý bảo thầy thuốc lui ra ngoài.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Triệu Tử Tẫn mới khôi phục lực chú ý, hắn nhìn người con gái yêu kiều tái nhợt ở trên giường, mày cau lại, lạnh lùng nói: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Chỉ một câu đơn giản, không hề có sắc thái mừng rỡ hay vui sướng nào khác.

Nguyên Ngư bất giác để tay lên bụng, nàng khẽ cắn cánh môi cười tự giễu. “Vương gia không vui khi nghe tin thiếp có thai phải không?” Ngày ấy nàng cùng hắn triền miên ân ái, nàng đã thầm cầu trời xanh thương xót để cho nàng có thể một lần đậu thai, nàng tin chỉ cần như vậy hắn sẽ để ý đến nàng, thật không ngờ hắn lại lạnh lùng đến vậy khiến nàng muốn bật khóc, không ai biết được rằng lúc này nàng đau khổ đến mức nào.

Câu nói của Nguyên Ngư làm Triệu Tử Tẫn nhíu mày càng sâu, đôi môi đỏ thẫm thoáng trắng bệch, mới vài ngày mà bóng lưng của hắn đã gầy đi rất nhiều.

Hắn cất giọng nói lạnh lẽo dặn dò Nguyên Ngư. “Nàng đừng suy nghĩ nhiều, đã có thai thì nên nghỉ ngơi cho tốt. Chờ bản vương vào cung sẽ đưa ngự y đến đây bắt mạch cho nàng. Nghỉ ngơi đi.” Trong con ngươi đen láy của Triệu Tử Tẫn xuất hiện một tia sáng khác thường.

Lời vừa dứt, người đã đẩy cửa bước ra ngoài.

Bóng lưng chạy trốn của hắn hoàn toàn rơi vào trong mắt Nguyên Ngư, nàng chỉ biết tự cười giễu cợt chính mình: “Xem ra trong mắt người, đứa con này cũng chẳng mấy quan trọng.” Phải làm thế nào hắn mới nhìn nàng, để ý đến nàng đây? Cho dù nàng làm cái gì đi chăng nữa cũng không được có phải không?

Nguyên Ngư cúi đầu nhìn phần bụng bằng phẳng của mình, mười tháng hoài thai, có lẽ chờ khi đứa bé này sinh ra, hắn sẽ thay đổi thái độ.

Triệu Tử Tẫn đứng ở bên cạnh cửa nghe lời nói của Nguyên Ngư thốt lên trong phòng, hai tay hắn bỗng siết chặt.

Hoàng cung.

Trăng đêm nay rất tròn, ánh trăng sáng soi rọi cả hoàng cung.

Mộ Dung Ca bảo Như Băng pha một bình trà hoa cúc, nàng ngồi trong đình nghỉ vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, thong thả ngắm trăng.

“Hôm nay trong phủ Khánh Lâm vương truyền đến tin vui, Khánh Lâm vương phi đã có thai.” Như Băng thông báo tin tức cho Mộ Dung Ca đang thất thần.

Mộ Dung Ca ngửa đầu ngắm trăng, ánh mắt xa xăm, thực ra nàng nghĩ tới kẻ đang núp trong bóng tối kia rất nhanh sẽ có hành động. Chợt nghe thấy lời Như Băng nói, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nàng mỉm cười: “Khánh Lâm vương phi có thai? Đây đúng là việc vui mừng. Cô dùng danh nghĩa của ta sai cung nhân đưa thuốc bổ sang phủ Khánh Lâm vương.”

Như Băng gật đầu. “Được, ngày mai ta sẽ cho sắp xếp chuẩn bị.” Nói xong Như Băng nhìn về phía cửa cung một lần nữa, đã lâu rồi Hoàng thượng không tới cung Thu Nguyệt. Từ ngày ấy cung Thu Nguyệt này vắng lặng hẳn, trước đây còn có vài phi tần muốn đến xin gặp Mộ Dung Ca nhưng hôm nay tất cả bọn họ đều quay lưng thờ ơ, cũng nhờ thế Mộ Dung Ca càng được yên tĩnh, có nhiều thời gian để dưỡng thương.

“Như Băng, nếu một ngày có người nào đó lại muốn bắt cô hại ta, cô có làm hay không?” Mộ Dung Ca cúi đầu, nàng chuyển tầm mắt sang Như Băng, dùng ánh mắt bén nhọn nhìn thẳng vào nàng ta.

Như Băng còn đang mải suy nghĩ làm cách nào để Hoàng thượng đến đây thăm Mộ Dung Ca, chợt nghe thấy lời này, nàng kinh ngạc, không suy nghĩ nhiều đã trả lời: “Ta sẽ không bao giờ lặp lại chuyện trước đây một lần nữa! Ta tuyệt đối không tin bất cứ kẻ nào muốn ta làm tổn thương tới cô.” Một lần cũng đủ để nàng bị lương tâm cắn rứt cả đời, Như Băng luôn luôn ghi nhớ, trước đây nếu không có Mộ Dung Ca cứu giúp thì nàng ta làm sao có thể còn sống đến tận bây giờ?

Mộ Dung Ca thu lại ánh mắt sắc bén, nàng mỉm cười: “Như Băng, ta tin cô. Trong hoàng cung rộng lớn này, người mà ta có thể tin tưởng được chỉ có mỗi mình cô mà thôi.”

“Còn có Hoàng thượng nữa, không phải sao?” Như Băng thấy dáng vẻ cô đơn của Mộ Dung ca, không nhịn được nói thêm.

Mộ Dung Ca chỉ mỉm cười mà không trả lời. Thái độ của nàng khiến Như Băng vô cùng lo lắng, chẳng phải từ trước đến nay Hoàng thượng vẫn luôn đối xử rất tốt với Mộ Dung Ca đấy sao? Tại sao bây giờ chỉ vì Lan phi mà lạnh nhạt với Mộ Dung Ca?

Nhất thời cả hai người đều rơi vào im lặng, chỉ nghe thấy tiếng lá cây vang lên xào xạc.

Đã quá giờ đêm, cung nhân trong Thu Nguyệt cung đều đã đi nghỉ, cho nên bốn phía đều rất yên tĩnh.

Mộ Dung Ca đánh tiếng thở dài, đang muốn đứng dậy chuẩn bị quay về tẩm cung thì bỗng phát hiện có một người đã đứng đó từ lúc nào.

“Như Băng, lui ra.” Người nọ lạnh giọng ra lệnh.

Như Băng thấy người tới là Triệu Tử Duy thì vui mừng lắm, lập tức thi lễ rồi bước nhanh rời khỏi đó.

Mộ Dung Ca không bất ngờ khi thấy Triệu Tử Duy xuất hiện.

Chờ bóng dáng Như Băng khuất trong bóng đêm, Triệu Tử Duy mới ôm chặt lấy Mộ Dung Ca, đầu hắn tựa vào mái tóc thơm ngát của nàng.

“Trẫm hối hận rồi nên mấy ngày nay đều không thể yên giấc, nghĩ tới vết phỏng khiến nàng đau đớn là trẫm lại tự trách mình. Tại sao nàng lại có thể đem cả chén nước nóng hổi đó đổ lên tay mình chứ? Tay nàng… đỡ hơn chưa?” Giọng nói của hắn buồn quá, thật hiếm khi nào thấy Triệu Tử Duy mềm yếu như lúc này. Mấy ngày nay mỗi lần đi qua cung Thu Nguyệt, hắn lại muốn vào trong thăm nàng, nhưng… hắn luôn phải bắt buộc mình tỏ ra vô tình bước qua.

Mộ Dung Ca chỉ cười nhẹ: “Đã không sao rồi.” Nói xong, nàng cũng từ trong ngực hắn giãy ra.

Người con gái yêu thương không còn trong lòng, trong đêm tối khó có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Triệu Tử Duy đã trở nên tái nhợt.

Dưới ánh trăng, nàng mặc trên mình bộ quần áo màu tím nhạt, mềm mại xinh đẹp đầy cảm xúc làm hắn bỗng nhớ tới lần đầu tiên khi gặp nàng, lúc ấy trong mắt hắn, nàng chỉ là một món đồ chơi, thậm chí là một nữ tử làm ấm giường cho hắn.

Trong khoảng thời gian ở chung với nàng, rốt cuộc là hắn đã bị nàng thu hút ở điểm nào mà đến hôm nay càng như si như say không thể nào dứt bỏ? Vậy còn nàng thì sao? Trong lòng nàng đã bao giờ có hình bóng của hắn chưa?

Hắn nghĩ rằng nàng đã từng để ý đến hắn, nếu không thì khi hắn đưa nàng cho hoàng đế nước Phong, sắc mặt nàng đã không tái nhợt như vậy, cũng sẽ không có vẻ mặt bất lực và tuyệt vọng như lúc ấy. Khi đó, trong lòng nàng có hắn phải không?

Và cũng bắt đầu từ quyết định khi đó mà hiện tại hắn không thể có được nàng nữa, có đúng thế không?

Trong lòng hắn khổ sở đau đớn, nỗi đau như một thứ độc dược dần dần thâm nhập vào từng mạch máu trên người, hắn thận trọng không tiếp tục muốn ôm nàng vào lòng nữa mà chỉ nhìn nàng rồi cười nhẹ. “Để trẫm xem tay nàng nào.”

Hôm đó cả chén trà nóng đổ xuống khiến tay nàng bị bỏng đến đỏ hồng, hắn chỉ nhìn thoáng qua mà cũng thấy giật mình, không dám tiếp tục nhìn nữa.

Nghe vậy, Mộ Dung Ca thoáng chần chừ nhưng vẫn vươn tay ra.

Tuy vết thương đã se miệng nhưng đọng vảy rất lớn trên mu bàn tay, cho dù có thoa thuốc cao thì sau này cũng rất khó lành lặn như cũ.

Hắn hỏi: “Có đáng giá không?” Đem chính mình ra làm mồi nhử, nàng đủ quyết liệt.

“Tất nhiên là có.” Mộ Dung Ca khẳng định. Nàng muốn biết kẻ đang đảo lộn cuộc sống của nàng, ép nàng phải dấn thân vào cuộc chiến không đao kiếm này là ai. Nàng phải biết kẻ nào đã đứng sau lưng hại chết con của nàng.

Thực ra, trong đầu nàng mơ hồ đã có một đáp án.

Triệu Tử Duy thấy nàng kiên định như vậy, không nhịn được bật cười: “Nàng không sợ cái được không bù đắp nổi cái mất sao?” Có đôi khi thấy nàng thật xinh đẹp, có lúc lại thanh nhã hơn tiên tử cõi tiên, đôi lúc nàng rất gian xảo, nhưng hôm nay hắn mới sâu sắc cảm nhận được nàng vô cùng thông minh.

Người có thể quyết đoán như thế là người có năng lực thay đổi cục diện.

Mộ Dung Ca mờ mịt ngẩng đầu nhìn trăng sáng, nàng khẽ lắc đầu. “Sẽ không.” Đây là thế cục do rất nhiều người tạo ra, tất nhiên bọn họ sẽ không bao giờ cho phép kẻ nào phá hư nó, mà nàng nếu dám ra tay, chắc chắn kẻ kia cũng sẽ không đứng nhìn từ xa nữa.

Triệu Tử Duy chợt thấy tim mình đau nhói, đột nhiên hắn cảm nhận được cô gái đứng trước mắt mình đây đã không còn là người hắn có thể hiểu được nữa. Mấy ngày tới Nguyên Kỳ sẽ đến đây gặp nàng, có phải nàng sẽ quyết định rời đi cùng Nguyên Kỳ, để một mình hắn ở lại nơi đây cô đơn chiếc bóng đối mặt với tất cả không?

Biết đâu hắn sẽ chết rất bi thảm trong cuộc chiến này.

Nếu hắn thực sự có kết cục như vậy, hắn thật mong nàng rời khỏi đây cùng Nguyên Kỳ, dù có phải rời xa nàng, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

“Mộ Dung Ca, đêm nay nàng hãy cùng trẫm ngắm trăng nhé?” Hắn chớp mắt, những cảm xúc bi thương ngay lập tức bị xóa sạch, hắn cười tà mị, mặc kệ Mộ Dung Ca có đồng ý hay không vẫn ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm lấy một khối điểm tâm đưa lên miệng.

Mùi vị này thật thơm! Ăn ngon quá! “Đây là cái gì?!”

Mộ Dung Ca cúi đầu, thấy hắn hùng hổ ăn món bánh đậu xanh nàng vất vả làm ra cũng nhanh chóng xoay người lại cướp lấy khối bánh đậu xanh cuối cùng. “Hoàng thượng, trước khi ngài đến nhớ thông báo với thiếp một tiếng để thiếp cất kĩ mấy món điểm tâm này đi.”

“Nàng không muốn cho trẫm ăn?” Triệu Tử Duy nhất thời bị sặc, lập tức uống vội chén trà hoa cúc.

Thấy bộ dạng chật vật của hắn, Mộ Dung Ca bật cười lớn, nhưng vừa cười xong lại nhớ ra đây đang là nửa đêm nên lập tức lấy tay che miệng, chỉ để lộ đôi mắt cong cong nghịch ngợm, nàng nín cười trừng mắt với hắn: “Đây không phải do thiếp nói đâu nhé, là Hoàng thượng tự nói đó.”

“Nàng to gan lắm! Dám lừa gạt trẫm!” Triệu Tử Duy giả bộ tức giận, lớn giọng dọa nạt.

Mộ Dung Ca mặc kệ hắn, tiếp tục ngồi bên cạnh ăn bánh đậu xanh và thưởng thức trà hoa cúc.

Triệu Tử Duy cũng không nói thêm, tập trung thưởng thức món ăn ngon. Kỳ thực trên bàn ngoài bánh đậu xanh còn có bánh hoa mai và vài món bánh khác, mỗi món bánh đều ngon vô cùng. Những món bánh do đầu bếp trong cung làm cũng rất tinh xảo, nhưng không bao giờ có được hương vị thơm nồng, đặc biệt như của Mộ Dung Ca làm.

Chỉ một loáng sau, toàn bộ điểm tâm trên bàn đều được hắn giải quyết sạch sẽ.

Chiếc khay trống không ở trên bàn sạch sẽ đến nỗi có thể phản chiếu được ánh trăng.

Triệu Tử Duy dùng ánh mắt tham lam nheo lại nhìn Mộ Dung Ca. “Trời cũng sắp sáng rồi, trẫm đói bụng muốn ăn sáng, chi bằng nàng xuống bếp làm mấy món đi?” Nói đến mới thấy hắn vẫn cảm thấy đói thật.

Mộ Dung Ca cảm nhận được khóe miệng mình đang co giật liên hồi, nhìn cái khay trống không trên bàn, nàng nói với Triệu Tử Duy: “Hoàng thượng đói thật à? Không phải là no quá mất cảm giác rồi đấy chứ?”

“Không không, trẫm hoàn toàn chắc.” Triệu Tử Duy kiên quyết khẳng định.

Nhìn ánh mắt mong đợi của hắn, chợt nhớ đến ánh mắt bi thương thoáng qua lúc nãy, nàng đành che miệng cười khẽ: “Thiếp không biết Hoàng thượng lại tham ăn như vậy đấy, thiếp đã từng đồng ý nấu ăn cho Hoàng thượng, tất nhiên sẽ không nuốt lời.”

Triệu Tử Duy nghe nàng nói thế hai mắt lập tức sáng rỡ, hắn kích động đến mức dùng lực vỗ mạnh xuống bàn, đang là giữa đêm khuya nên âm thanh này vô cùng vang dội, may mà cung nhân đều đã ngủ say, nếu không tiếng động lớn như vậy khẳng định sẽ làm bọn họ giật mình tỉnh giấc. Triệu Tử Duy cũng ý thức được mình hơi quá kích động, hắn hứng chí bừng bừng, ngay cả đôi mắt lạnh thường ngày cũng đầy vẻ chờ mong. “Tốt lắm! Tốt lắm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.