Gió thu nổi lên, đêm dài se
sắt. Ánh trăng lành lạnh, một trận gió lớn thổi qua, rét lạnh đến tê người. Phủ
Khánh Vương vẫn sáng rực với hàng vạn ánh đèn.
Cửa sổ khép hờ không ngăn được
gió lạnh thấu xương. Cô gái trong phòng vốn đang ngủ không yên chợt bừng tỉnh,
ngồi thẳng dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh. Mộ Dung Ca nhìn thoáng qua cửa sổ bị gió
thổi tung, vuốt ngực, thì ra là cửa sổ bị thổi ra. Hai ngày nay nàng luôn ngủ
không yên, cha bị người ta hãm hại phải vào tù. Nàng chỉ thầm cầu khẩn, muốn
nhờ Khánh vương rửa sạch oan khuất cho cha nàng, chứng minh sự trong sạch của
cha, nhưng Khánh vương vẫn chưa hồi phủ.
Nàng khoác thêm một chiếc áo
mỏng, định ra đóng cửa sổ. Đột nhiên thấy có người đứng trước cửa. Nàng nhìn kỹ
lại, thì ra là Lâm Vi. Là thiếp thân nha hoàn hồi môn của nàng. Nàng dịu dàng
nói: “Sao muội muội đến mà không lên tiếng? Có phải cũng lo lắng cho cha ta nên
không ngủ được không? Muội yên tâm, chờ Vương gia hồi phủ, nhất định sẽ nghĩ
cách cứu cha ta.”
Hạt ngọc trên đầu Lâm Vi ánh
lên, phản chiếu làn da nõn nà, môi đỏ như son, hai mắt sáng như trăng như sao,
cặp lông mày quyến rũ mị hoặc trời cho của nàng. Lâm Vi là một mỹ nhân xinh đẹp
tuyệt sắc. Sau khi nhập Khánh Vương phủ cùng Mộ Dung Ca, nàng liền được Khánh
vương sủng ái, nhờ có thân phận thiếp thân nha hoàn mà được phong thành sườn
phi, được sủng ái vượt xa Mộ Dung Ca. Nàng nhìn sâu vào mắt Mộ Dung Ca, nhếch
môi cười mỉa mai: “Vương phi cho rằng Khánh vương sẽ cứu Tể tướng sao?”
“Sao lại không? Cha ta là nhạc
phụ của Khánh Vương, Khánh vương…”
“Đến giờ mà Vương phi vẫn đơn
thuần thế à? Tội của Tể tướng là tội mất đầu. Khánh vương sao phải vì Tể tướng
mà đắc tội với Hoàng thượng? Huống chi, Khánh vương đã đuổi người đưa thư về
rồi. Vương phi, không muốn biết Khánh vương nghĩ thế nào sao?” Lâm Vi khẽ nâng
tay áo che đôi môi đỏ mọng, vẻ khinh thường, châm chọc trong mắt càng rõ hơn.
Mộ Dung Ca dần dần cảm thấy
điều gì đó không đúng, mày liễu khẽ nhướng lên, nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm
Vi: “Muội muội, ngươi…”
“Đến nước này, Vương phi đúng
là cũng đủ ngu xuẩn! Từ sau khi ngươi vào phủ Khánh vương, Vương gia có từng để
mắt đến ngươi chưa? Dù cho ngươi có tỉ mỉ trang điểm đẹp đẽ, Vương gia cũng có
từng đặt chân đến phòng ngươi sao? Ngươi cứ nghĩ mình hiền lương thục đức chờ
đợi, rộng lượng cưới mỹ nữ về làm thị thiếp cho Vương gia, thì Vương gia sẽ
biết ngươi tốt sao?!” Lâm Vi bỗng cao giọng, mặt cũng trở nên dữ tợn hơn.
Mộ Dung Ca liên tục lùi lại,
khó tin nhìn Lâm Vi: “Muội muội, sao lại như thế! Cưới mỹ nữ về làm thị thiếp
cho Vương gia, không phải là ý của muội sao?”
“Người như ngươi mà cũng muốn
đấu với ta à? Mấy năm trước, ta tiếp cận ngươi, chỉ để có thể trở thành thiếp
thân nha hoàn hồi môn của ngươi. Để Khánh vương sủng ái ta. Ngươi cũng không
làm ta thất vọng, lại hoàn toàn tin tưởng ta!” Lâm Vi cười lạnh.
Mộ Dung Ca tức giận chỉ Lâm Vi:
“Ngươi! Đê tiện!”
“Đê tiện? Là ngươi quá ngu xuẩn
mới đúng! Ta cũng không phí thời gian cùng ngươi nói nhảm. Từ hôm nay trở đi,
ngươi không còn là Khánh vương phi nữa, chỉ là một ca kỹ trong phủ Khánh vương
mà thôi! Đừng nhìn ta như vậy, đây là ý của Khánh vương.” Lâm Vi khẽ nâng cao
cái cằm hoàn mỹ, trong mắt đầy sự châm biếm, mỉa mai. Hiện giờ nàng mới là
người được ngồi trên cao, còn Mộ Dung Ca, cô con gái cao quý của Tể tướng, đã
trở thành một ca kỹ hèn mọn.
”Cái gì?! Sao có thể như
thế được!” mdc kinh hoàng hô to. Thật khó tin, nàng không thể tưởng tượng Khánh
vương có thể đối xử với nàng như thế. Vào phủ Khánh vương một năm, nàng vẫn cố
gắng lấy lòng Khánh vương, tự mình cưới thị thiếp về cho hắn, chỉ muốn hắn liếc
nàng một cái, không ngờ lại ra nông nỗi này!
Lâm Vi cười to, “Ha ha ha ha
ha… Sao lại không thể?! Ngươi nghĩ ngươi cao quý như công chúa sao? Đời này
kiếp này lúc nào cũng ăn trên ngồi chốc sao?” Lâm Vi bỗng hạ thấp người, ghé
tai mdc nói: “Ngươi có muốn biết ai là kẻ đã hãm hại, bỏ tù Tể tướng không?
Chính là Khánh vương, người ngươi yêu đấy. Tuy rằng ngươi có dung mạo khuynh
thành, thì sao? Có thể so với ta không? Khánh vương coi ngươi như cặn bã, chưa
từng để mắt đến. Từ lúc ngươi vào Khánh vương phủ, cũng là lúc vận mệnh của Tể
tướng được quyết định rồi! Muội muội ta đây có thể khẳng định cho ngươi biết,
Tể tướng đại nhân chắc chắn phải chết! Có điều, nếu ngươi ở Khánh vương phủ,
thì có thể an phận thủ thường làm ca kỹ, bị nam nhân trêu chọc, đùa bỡn, ta
cũng sẽ rộng lượng cho ngươi có miếng cơm! Ha ha, dù ngươi không muốn lấy lòng
nam nhân, cũng không sao, với diện mạo của ngươi, nam nhân muốn ngủ với ngươi
cũng không hiếm. Ngươi… cứ từ từ mà hưởng thụ!”
Mộ Dung Ca tuyệt vọng ngồi
phịch xuống đất, đầu óc trống rỗng, Lâm Vi, người nàng tin tưởng nhất, người
nàng coi như chị em ruột thịt lại phản bội nàng! Mà người nàng yêu nhất, Khánh
vương, lại chính là đầu sỏ làm cho nàng tan cửa nát nhà. Bây giờ hắn còn vô
tình, vô nghĩa muốn biến nàng từ một Khánh vương phi cao quý biến thành một ca
kỹ ti tiện như cỏ rác. Nàng ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Lâm Vi, bỗng nàng đứng bật
dậy muốn lao vào đánh ả ta.
Lâm Vi đã dám đến đây ngửa bài
với nàng thì hiển nhiên cũng không đi một mình, một vài tên hộ vệ Vương phủ bất
ngờ xuất hiện từ phía sau Lâm Vi, lao lên đứng chắn ở trước mặt ả.
“Ngươi bây giờ đã không còn là
Khánh vương phi nữa mà còn muốn đấu với ta ư?! Mơ mộng hão huyền! Người đâu,
đưa nàng ta vào ca kỹ phòng!” – Lâm Vi lạnh lùng nói.
Đám hộ vệ tiến lên, dễ dàng bắt
được Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca tuyệt vọng nhìn Lâm
Vi, bỗng nàng cất tiếng cười to, “Ha ha ha ha… Lâm Vi, rồi ngươi sẽ bị báo
ứng!”
Dứt lời, nàng dùng hết sức lực
thoát ra khỏi hai gã hộ vệ, đâm đầu vào cây cột lớn trong phòng, cái trán trơn
bóng ngay lập tức bị nhuốm đầy máu tươi. Nàng chưa từng nghĩ, có một ngày nàng
lại kết thúc tính mạng của mình trong một tình huống tuyệt vọng như thế này.
“Vẫn còn thở, chúng ta có nên
tìm thầy lang không?” Tên hộ vệ cúi xuống thăm dò, cảm giác nàng vẫn còn có
chút hơi thở mỏng manh, hắn liền quay sang bẩm báo với Lâm Vi.
Lâm Vi nghe thấy vậy, khẽ nhíu
mày, nhìn thoáng qua Mộ Dung Ca đang đầy đầu máu tươi, lạnh lùng nói: “Chỉ là
một ca kỹ nho nhỏ, cần gì phải gọi thầy lang? Đưa thẳng về ca kỹ phòng đi.” Để
cho nàng ta tự sinh tự diệt! Nếu còn sống, thì sau này cũng là sống không bằng
chết. Còn nếu chết, thì coi như nàng ta có phúc. Lâm Vi nhếch môi cười lạnh,
xoay người rời đi.
…
“Không thể tin được Khánh vương
phi cũng bị rơi vào tình cảnh này, trở thành ca kỹ giống chúng ta!”
“Khánh vương phi đã là gì,
trong phủ chúng ta có bao nhiêu ca kỹ từng có thân phận là thiên kim tiểu thư?
Thậm chí còn có cả công chúa mất nước. Muốn trách thì chỉ có thể trách mệnh
nàng không tốt thôi! Sáng nay, lúc Khánh vương trở về phủ, biết Khánh vương phi
tự sát mà cũng chẳng buồn tới liếc nhìn lấy một cái, vậy cũng đủ hiểu, sau này
nàng ta cũng không có cơ hội mà đổi đời nữa rồi.”
“Nàng ta đã hôn mê một ngày một
đêm, đến bây giờ còn chưa tỉnh, e là cũng chỉ cầm cự được vài ngày nữa thôi.”
“Có người nghe thấy chuyện
Khánh vương phi trở thành ca kỹ, tối nay đã tới Vương phủ, muốn bắt nàng ta hầu
hạ. Nghe nói Lâm trắc phi cũng đã đồng ý rồi.”
Vài nàng ca kỹ vây quanh ở bên
giường, ngươi một câu, ta một câu, thi nhau bàn tán.
Mộc Khinh nhíu chặt mày, sao
lại ầm ĩ như vậy? Nàng vừa chợp mắt một chút sao lại thấy mệt hơn thế này? Cảm
giác toàn thân đau nhức, giống như là xương cốt vừa bị phá hủy vậy.
Có người mở TV à?
“Ồn quá đi!” – Mộc Khinh cau
mày lẩm bẩm.