Vừa lẩm bẩm vài từ, Mộc Khinh đã hoảng đến dựng tóc gáy, cơn
buồn ngủ bỗng chốc tan biến.
Đây không phải là giọng nói của cô!
Giọng nói này vừa dịu dàng lại vừa mềm mại yêu kiều,, tuy
hơi khàn nhưng dễ nghe hơn nhiều so với giọng nói lãnh đạm của cô trước đây..
Cô vội mở to hai mắt,
cảnh vật xung quanh hoàn toàn xa lạ. Trên trần nhà không phải là chiếc đèn chùm
quen thuộc, mà là ánh mặt trời đang chiếu rọi qua lớp ngói lợp trên mái nhà.
trong phòng không có mùi hương hoa nhài dịu nhẹ, thanh mát cô thường dùng, mà
là một thứ mùi mốc meo khó tả, kèm theo vị máu tanh nồng. Mộc Khinh khẽ nhíu
mày, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
“Nàng ta chưa chết?”
Mộc Khinh lên tiếng khiến mấy nàng ca kĩ sợ run, tưởng mình
gặp ảo giác, ai dè nhìn lại đã thấy cô mở to mắt, cả đám kinh ngạc lập tức hét
lên. Lúc Khánh vương phi được đưa tới ca kĩ phòng chỉ còn thoi thóp, chắc chắn
sẽ chết, vậy mà bây giờ lại có thể mở mắt nói chuyện! Mấy nàng ca kĩ liếc nhìn
nhau, rồi tò mò cùng nhìn Mộc Khinh.
Mộc Khinh cảm thấy đầu đau như búa bổ, không còn chút sức lực,
hoàn cảnh thay đổi cũng không kịp suy nghĩ nhiều, giờ quay đầu nhìn mấy nàng ca
kĩ vừa hét lên, cô bỗng có cảm giác lạnh thấu xương.
Có khoảng bảy – tám cô gái nhan sắc tuyệt đẹp, trang sức diễm
lệ đang đứng đó, mặc những y phục cổ trang hơi hở hang, mỗi người một vẻ. Người
nào cũng trát một lớp son phấn thật dày trên mặt, nhưng vẫn không thể che lấp
đi sự non nớt, mấy cô bé này chỉ 15 – 16 tuổi là cùng.
“Ngươi tỉnh lại không biết là phúc hay họa nữa. Nếu muốn yên
thân thì mau ngồi dậy, tịnh thân (tắm rửa) rồi thay quần áo đi.” – Trong đám
người có một nữ tử thấy vẻ tái nhợt và nét mặt khó hiểu của Mộc Khinh, liền tốt
bụng nhắc nhở.
Một nữ tử khác, thân mặc yếm màu hồng nhạt, bên ngoài khoác
áo lụa trắng trong suốt nghe thấy vậy liền bật cười, hai tay chống eo nhỏ, nàng
ta xoay người khiến bộ ngực lộ ra hơn nửa cũng rung rinh theo. “Như Băng tỷ tỷ
cần gì phí công lấy lòng cô ta? Thân phận ả bây giờ cũng giống như chúng ta
thôi, đã không còn là Vương phi của Khánh Vương phủ nữa rồi.”
Cô gái tên Như Băng khẽ nhíu mày, nàng liếc ca kĩ kia một
cái, rồi lạnh lùng nói: “Thường ngày ta ghét nhất loại người khi thấy người ta
phú quý thì nịnh nọt, lúc người ta gặp rủi ro thì giậu đổ bìm leo.”
“Như Băng, đừng tưởng Khánh vương nghỉ lại chỗ ngươi vài lần
thì ngươi đã một bước lên mây! Ngươi cũng chỉ là một ca kĩ thân phận thấp hèn
mà thôi!” – Ca kĩ kia bị châm chọc thẹn quá hóa giận.
Như Băng không thèm để ý, chỉ cười lạnh nói: “Phi Tuyết,
ngươi và ta đều là ca kĩ trong Khánh Vương phủ!”. – Nàng tàn nhẫn chỉ ra hiện
thực.
Phi Tuyết nghẹn lời, định đáp trả mỉa mai nhưng trong mắt bỗng
ánh lên vẻ đau xót, đành im lặng.
Nơi này có bao nhiêu ca kĩ từng có phân thận cao quý chứ?
Nhưng cũng chỉ là “đã từng” thôi, hiện giờ các nàng là những ca kĩ thấp hèn bị
nam nhân tùy ý đùa bỡn, vũ nhục, đây là sự thật.
Những người khác dường như đã quen với việc tranh cãi của
hai người họ nên cũng không khuyên can. Kỳ thực việc này chẳng phải chuyện hiếm,
trong Khánh Vương phủ có gần năm mươi ca kĩ, thì việc đấu tranh gay gắt giữa
các ca kĩ là điều hiển nhiên, hầu như ngày nào cũng xảy ra nên phần lớn người ở
đây đều thờ ơ lạnh nhạt.
Cơn đau đầu của Mộc Khinh đã giảm bớt, cô vẫn luôn nằm một
bên xem đám nữ nhân kia, nghe thấy cuộc tranh cãi giữa hai người tên Như Băng
và Phi Tuyết, ánh mắt mơ màng cũng bắt đầu tràn đầy khiếp sợ.
Cô không ngốc, hoàn cảnh trước mắt tuy rằng khác lạ, nhưng
tuyệt đối không phải nằm mơ.
Đây là…
Xuyên không!
Đầu óc cô ầm một tiếng.
Cô nhớ rõ, vừa tan tầm về nhà đã chui ngay vào phòng nằm nghỉ
ngơi một chút, sau đó sẽ dậy đi tắm rồi ăn tối, không hiểu sai vừa ngủ bỗng
nhiên cô lại xuyên không?! Ở thế giới hiện đại, cô còn có một tiền đồ xán lạn,
tuy chỉ tốt nghiệp Đại học được một năm, nhưng dựa vào năng lực ưu tú và khuôn
mặt ưa nhìn, cô đã xin vào làm tại tập đoàn R, chỉ nửa năm sau đó cô lại được
thăng chức, một cuộc sống tốt đẹp đang chờ phía trước, tại sao cô lại xuyên
không chứ?!
Mộc Khinh lại nhìn về phía mấy nàng ca kĩ, nghe cuộc nói
chuyện vừa rồi cô đã rõ thân phận của họ, chính là ca kĩ? Đây là triều đại nào?
Và thân phận của thân thể này là gì? Có phải cũng giống như bọn họ? Đột nhiên,
đầu cô lại đau dữ dội, một đoạn trí nhớ ngắn mạnh mẽ tràn vào trí óc cô…
“Có lòng tốt thì người ta cũng chẳng hay, cô ta đâu thèm
quan tâm tới ngươi!” – Phi Tuyết thấy Mộc Khinh ôm đầu, hai mắt nhắm nghiền
không đáp lời, cười lạnh nhìn Như Băng.
“Chỗ này không thể ở lâu, chúng ta nên nhanh chóng rời đi. Nếu
để Lâm trắc phi phát hiện ra chuyện này e là… sau này sẽ khó sống đấy.” – Một
cô gái mặc y phục màu vàng lên tiếng.
Dứt lời, mọi người đều vội vã rời đi, chỉ còn Như Băng và
Phi Tuyết đứng lại.
Đây không phải bản tính lạnh lùng, mà chỉ vì sinh tồn thôi.
Chuyện không liên quan đến mình thì không cần quan tâm.
Cơn đau đầu khiến Mộc Khinh vô cùng đau đớn, trí nhớ của
thân thể này cương quyết tiến vào đầu như muốn hòa vào trí nhớ trong linh hồn
cô. Những hình ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc không ngừng hiện lên, để cô hiểu rõ
mọi chuyện đã xảy ra, thân thế và triều đại mà bản thể đang sinh sống.
Lúc sắp chết, trong thân thể này tồn tại oán khí và hận ý
không thể tiêu tan. Có hai hình ảnh hiện rõ trước mắt Mộc Khinh, một bên là phu
quân Khánh vương của bản thể này, tương xứng bên kia chính là vị tỷ muội “thân
thiết” Lâm trắc phi – Lâm Vi!
May mà ý chí của Mộc Khinh kiên định nên nhanh chóng áp chế
được mọi oán hận đang dâng trào kia.
Chờ cơn đau đầu qua đi, toàn bộ trí nhớ đã nhập vào trong
óc. Mộc Khinh bình tĩnh, bắt đầu sắp xếp ký ức.
Đâu là một triều đại cô không hề biết, cả thiên hạ rơi vào
thời loạn lạc. Một trăm năm trước, nước Đại Quý diệt vong, từ đó thiên hạ chia
năm sẻ bảy hình thành hơn mười quốc gia lớn nhỏ. Hôm nay quốc gia này bị diệt
vong thì sẽ có quốc gia khác thành lập, tất cả đều không thể đoán trước.
Nơi Mộc Khinh trọng sinh là Nguyên quốc, tuy quốc gia này lớn
nhất, nhưng trải qua vài lần chinh chiến, thắng nhiều bại ít, mỗi lần đều cướp
được vô số đất đai và vàng bạc châu báu, nô lệ và mỹ nữ nhiều không đếm xuể.
Cho nên, so với mười mấy quốc gia xung quanh thì Nguyên quốc cũng được coi là một
cường quốc.
Quan trọng nhất, nữ nhân ở thời đại này đều bị nam nhân coi
như đồ chơi! Nếu rơi vào tay đám đàn ông sẽ bị bọn chúng tùy ý vứt bỏ, chém giết,
ngược, gian..! Mộc Khinh nhíu chặt mày, cô tiếp tục tiêu hóa ký ức.
Thân phận của bản thể này là trưởng nữ của Mộ Dung tể tướng ở
Nguyên Quốc – tên nàng là Mộ Dung Ca, thân phận tôn quý vô cùng. Một năm trước
nàng được gả vào Khánh Vương phủ, lần đầu gặp Khánh vương Phượng Dịch đã trúng
tiếng sét ái tình. Nhưng Phượng Dịch chưa từng để mắt tới nàng, hắn lại phá lệ
sủng ái nha hoàn hồi môn của nàng là Lâm Vi. Mộ Dung Ca vô cùng tin tưởng Lâm
Vi, nàng nghe theo kế sách mà Lâm Vi mách bảo, tự thể hiện mình là một người rộng
lượng, vì Khánh vương Phượng Dịch đi tìm mỹ nữ, nạp thiếp cho hắn. Nhưng dù
nàng làm mọi cách thì vẫn không được Khánh vương để ý. Ngay cả đám ca kĩ, thị
thiếp trong phủ vẫn được Khánh vương sủng ái một đêm, vậy mà hai người họ thành
thân đã một năm, hắn còn chưa từng chạm vào người nàng, ngay cả khuê phòng của
nàng hắn cũng chẳng buồn ghé qua một lần.