"Mộ Dung Trắc phi có định gặp Nam Cung tiểu thư không?" Bạch Hà ở ngoài cửa không nghe Mộ Dung Ca đáp lại nên hỏi thêm.
Thật ra Nam Cung Dung đứng trước cửa viện đã nghe thấy tiếng gọi của Bạch Hà cũng biết Mộ Dung Ca đang do dự, khóe miệng nàng nhếch lên cười nhạt, e là sau khi nghe những lời thổ lộ của nàng ngày trước, Mộ Dung Ca không biết nên đối mặt với nàng như nào đây mà.
Mộ Dung Ca này… vừa thông minh, mà cũng rất lương thiện.
Trong phòng, Mộ Dung Ca hơi chần chờ, âm thầm nghĩ xem lát nữa đối mặt với Nam Cung Dung phải nói gì, nàng ta đến đây nhất định có mục đích. Hai ngày qua sóng êm biển lặng nhất định đang ẩn giấu phong ba bão táp phía sau mà. Có điều nàng không cách nào đoán ra được khi nào sẽ đến, là do ai tác động?
“Mau thỉnh Nam Cung tiểu thư.” Mộ Dung Ca dặn dò Bạch Hà.
Bạch Hà đáp: “Tuân.”
Khi thấy Bạch Hà bước đến cửa viện, nụ cười trên mặt Nam Cung Dung hơi tắt, xem ra Mộ Dung Ca đã chuẩn bị để gặp nàng. Thật ra nàng cũng muốn thoải cùng Mộ Dung Ca trò truyện một lần. Từ lần đầu tiên gặp gỡ nàng đã có hảo cảm với Mộ Dung Ca, nếu không phải lập trường hai người không giống nhau, nhất định sẽ trở thành bạn tốt. Có được một người bạn tâm giao lắng nghe suy nghĩ trong lòng nàng, nhất định sẽ có thể khiến tim nàng bình lặng. Một điều đơn giản như vậy mà nàng chưa từng có, thậm chí phải nói là một hy vọng quá xa vời.
Vào phòng, Mộ Dung Ca đang ngồi đợi nàng.
Cả phòng tràn ngập mùi hoa dịu nhẹ. Từ lâu Nam Cung Dung đã nghe nói Mộ Dung Ca biết chế trà, còn rất thích dùng hoa để làm trà, trà làm từ hoa có hương vị tươi mát không như những lá trà đắng ngắt, có thể khiến nữ tử yêu thích. Mấy ngày nay nàng không còn dùng loại lá trà đắt đỏ kia nữa mà chuyển sang dùng trà hoa.
“Mời ngồi. Bạch Hà, dâng trà.” Mộ Dung Ca nói với Nam Cung Dung trước rồi quay sang dặn Bạch Hà.
Nam Cung Dung nói ngay: “Ta muốn uống trà hoa.”
Đuôi lông mày Mộ Dung Ca hơi dao động, tựa hồ hôm nay Nam Cung Dung có gì đó khác thường, song khi nàng muốn cẩn thận quan sát thì lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Đương lúc nàng còn mê mông, trong lòng đã có đáp án, hôm nay Nam Cung Dung không còn vẻ bộc trực mọi ngày! Ánh mắt mang vẻ trầm ổn như một tiểu thư khuê các đích thực. Nàng thu hồi tầm mắt, cười nói: “Không ngờ Nam Cung tiểu thư lại thích loại trà hoa bình thường này.”
“Mộ Dung Trắc phi tâm linh, chân tay khéo léo, trà hoa có vị tươi mát, chỉ cần thêm vào ít đường sẽ khiến người ta thư thái yêu thích. Thế nên, dù lá trà bình thường mất ngàn lượng vàng cũng không dễ khiến người ta thích ứng bằng. Xem ra ở phủ thái tử mới vài ngày, khẩu vị của ta trở nên kén chọn rồi.” Vẻ mặt của Nam Cung Dung bình đầy nét cười bình thản, hoàn toàn không có ý sắc bén như mọi ngày.
Đây là điều chưa từng có, Mộ Dung Ca tuy có chút bất ngờ nhưng cũng không phủ nhận, tán gẫu như vậy khiến nàng khá thoải mái. Nàng mỉm cười trả là: “Chỉ là chuyện nhỏ nhặt, đâu như Nam Cung tiểu thư nói khoa trương như vậy.”
“Ta đã cẩn thận nghiên cứu loại trà hoa này, chủng loại bất đồng, hương vị không gì sánh được, tựa hồ đến công hiệu cũng khôn cùng nữa. Không ngờ các loại hoa vô cùng bình thường trong mắt người ta lại có nhiều tác dụng như vậy. Hơn nữa, những cánh hoa đều phải phơi khô rồi mới làm, ta đã từng thử qua một lần nhưng lại không thành công, vẫn cảm thấy không sánh được với trà hoa của Mộ Dung Trắc phi điều chế.” Nam Cung Dung tò mò vô cùng, những năm qua sở thích nàng thay đổi liên tục, song lại phá lệ chú ý đến loại trà hoa này.
Song bản thân lại không có năng lực thiên phú, làm sao cũng không ra được hương vị này.
Mộ Dung Ca cười, “Nếu vậy khi nào làm trà hoa, ta sẽ cho Bạch Hà đi thỉnh Nam Cung tiểu thư sang, kỳ thực bào chế loại trà hoa này cũng không đơn giản, e là Nam Cung tiểu thư cũng không thể hiểu hết được.” Mặc dù hai người chỉ nói có hai ba câu, nhưng không khí cực kỳ hòa hợp, có điều Mộ Dung Ca cứ ẩn nhẫn cảm thấy Nam Cung Dung đến đây nhất định có mục đích, còn rất không đơn giản nữa.
Nam Cung Dung nhận thấy lời nói của Mộ Dung Ca có chút xa cách, nụ cười lộ chút chua sót, nàng thu hồi ánh mắt lóe sáng chờ mong, nhìn về tách trà trong tay, thấy giọng hỏi: “Hôm đó Mộ Dung Trắc phi ở trước cửa nhất định đã nghe hết những lời ta nói với thái tử ca ca, đúng không?”
Hàng lông mày Mộ Dung Ca hơi chau lại, không ngờ Nam Cung Dung lại chủ động đề cập vấn đề này, nàng có chút do dự gật đầu, “Đúng vậy.”
“THật ra, khi nói ra những lời đó ta cũng muốn thái tử ca ca có thể đồng tình với mình. Bởi vì ta thật sự không muốn rời khỏi phủ thái tử, thái tử ca ca là người thân duy nhất của ta trên đời này, ta tin tưởng ngài. Để lưu lại, ta không thể không kể lại quá khứ ghê tởm của mình. Dù biết rõ sau khi nói ra, không những không nhận được sự đồng tình, nhất định còn bị khinh thường.”Lồng ngực Nam Cung Dung ẩn nhẫn đau đớn, nhưng nàng không kiềm chế được muốn tâm sự suy nghĩ trong lòng. Kỳ thực hôm nay đến đây nàng cũng muốn để Mộ Dung Ca biết được cuộc sống của nàng trong nhiều năm nay không hề dễ dàng, thậm chí rất nhiều thứ ngoài tầm khống chế của nàng nữa.
Hương hoa dịu nhẹ trong phòng vẫn lan tỏa, Mộ Dung Ca có chút do dự, không biết nên ứng đối với quá khứ của Nam Cung Dung như nào, chỉ đành lẳng lặng lắng nghe.
“Mộ Dung Trắc phi, thật sự người rất là may mắn, đúng không?” Mộ Dung Trắc phi cười hỏi Mộ Dung Ca. So với nàng mà nói, Mộ Dung Ca cực kỳ may mắn, lúc sắp ngã vào hố sâu tuyệt vọng thì gặp được Triệu Tử Duy, Nguyên Kỳ, tuy cũng phải trả qua rất nhiều sự trôi nổi của dòng đời, nhưng so sánh qua lại, Mộ Dung Ca vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều, vì Mộ Dung Ca được tình yêu sâu đậm của Triệu Tử Duy, và tấm lòng khắc cốt ghi tâm của Nguyên Kỳ.
Một câu hỏi, vừa là nghi vấn, song cũng là khẳng định. Mộ Dung Ca hồi tưởng lại, mấy năm nay đã trải qua rất nhiều, song nghĩ lại đúng là bây giờ mình hạnh phúc yên bình hơn, cuộc sống ngày trước cứ như vừa qua một cơn mơ, nhưng giấc mộng này lại chân thật vô cùng. Đã từng đau khổ, cũng vui vẻ qua, mê mông qua, nhưng cuối cùng nàng cũng có được sự yên ổn mà mình hằng ao ước.
“May mắn đối với một người mà nói, tựa hồ ai cũng từng có. Mỗi người một vận mệnh, muốn thay đổi nhất định phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân. Ta không phủ nhận ngươi đã trả qua rất nhiều là nỗi thống khổ nhất, khi đó ngươi bất lực, cũng không được phép lựa chọn. Nhưng năm đó, khi ta đối mặt với hết thảy biến đổi, đồng dạng cũng bàng hoàng như vậy, nếu không tự lấy bản thân mình đặt cược một phen nhất định sẽ không thoát khỏi phủ Khánh vương sài lang hổ báo, cũng sẽ giống đám ca cơ kia, chịu sự của đùa bỡn của bọn đàn ông. Nhưng ta cũng không thể phủ nhận bản thân mình may mắn hơn rất nhiều người, vì ta đã thắng cược.” Mộ Dung Ca do dự một lát, mới từ trong hồi ức mình đưa ra một câu kết luận cho Nam Cung Dung.
Cược? Sắc mặt Nam Cung Dung khẽ biến đổi, dường như trước mắt hiện ra hình ảnh một nữ tử nhỏ bé bị phu quân mà mình yêu thương phế truất biếm thành ca cơ, bị tỷ muội mà mình tin tưởng lợi dụng, đồng thời sắp trở thành ca cơ chịu sự đùa bỡn của đám đàn ông. Nhưng cô gái đó vô cùng thông minh, lại cũng rất gan dạ, chỉ một chữ ‘cược’ đã xoay chuyển cả cục diện. Hồi tưởng lại chính mình, Nam Cung Dung kiềm không được tự cười mình: “Nếu ngày ấy ta có được sự gan dạ của nàng, chấp nhận lấy tính mạng mình đi cược một lần, đối mặt với mọi khổ ải sắp đến, dù biết trốn đi là không thể nhưng ta cũng không dám lấy sinh mạng mình ra cược một lần. Có lẽ, rơi vào kết cục hôm nay đều không chỉ là lỗi của người khác, còn có bản thân ta.”
“Không. Cục diện mà ta và ngươi gặp phải không giống nhau, cho nên muốn đối mặt, kết quả cũng sẽ không giống. Người còn sống đều nên hướng về phía trước. Nếu như ngươi có thể quên đi quá khứ, chân chân chính chính bước ra, ngày sau nhất định sẽ được hạnh phúc. Thậm chí, ngươi cũng có thể gặp được người thiệt tình đối đãi mình, trở thành duy nhất của người đó, được che chở, yêu thương. Chỉ là duyên phận trên đời đâu thể cưỡng cầu.” Mộ Dung Ca dịu dàng khuyên giải. Thật ra, qua cuộc nói chuyện, nàng phát hiện mỗi khi đối diện với Nam Cung Dung nàng cũng ngụy trang mặt nạ, để bảo vệ tốt bản thân khiến đối phương nảy sinh sự phòng bị. Nhưng hôm nay nàng bỗng nhiên ý thức được, những tổn thương mà Nam Cung Dung gặp phải không phải nàng có thể chịu được, sự đáng sợ đó nàng không dám đi nghĩ nữa là.
Cho nên, đối với việc này, nàng cũng hy vọng Nam Cung Dung có thể thoát ra. Dù sao, năm xưa gia tộc Nam Cung bị diệt vong, trên đời này Nguyên Kỳ chính là người thân duy nhất còn sót lại của cô ấy.
Vẻ mặt tái nhợt của Nam Cung Dung cũng dần dần hồi phục, trên đời này sẽ có một người vì nàng sao? Nàng đáng sao?
“Ngươi xứng đáng.” Ngữ khí của Mộ Dung Ca rất khẳng định.
“Thật ra ta không hề thích thái tử ca ca. Nếu không phải vì sứ mệnh gia tộc, ta tuyệt đối sẽ không đi bức ép ngài. Hơn nữa, ta cũng biết không thể lấy việc này áp chế thái tử ca ca. Không biết vì sao sau khi nói ra hết thảy, không trái lương tâm mình đi gả cho thái tử ca ca, ta lại thở phào nhẹ nhõm, từ khi bước vào phủ thái tử này, đây là lần duy nhất ta ta cảm thấy thoải mái.” Trên vẻ mặt thanh liễm của Nam Cung Dung lộ ra một nụ cười tuyệt diễm.
Mộ Dung Ca nhìn theo, lòng thầm buông lỏng. Quả như nàng đoán, Nam Cung Dung không thích Nguyên Kỳ, từ ánh mắt nàng ta nhìn qua không tìm ra được một chút tình yêu. “Chi bằng buông bỏ hết mọi gánh nặng, để nó qua đi. Chỉ cần ngươi đồng ý, bất luận kẻ nào cũng không dám làm gì ngươi.” Dù là Lan Ngọc cũng không thể.
Nghe vậy, ánh mắt của Nam Cung Dung lộ vẻ hổ thẹn, sắc mặt hòa dịu đột nhiên trầm xuống, màu môi cũng trở nên tái nhợt. Trong mắt ẩn nhẫn nước, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, “Rất nhiều thứ ngoài khả năng khống chế của ta, dù ta không làm cũng sẽ có người khác đi làm. Một khi người đó làm nhất định nàng sẽ càng đau khổ. Cho nên, ta tình nguyện đi vạch trần hết thảy những điều này. Mộ Dung Trắc phi, ta xin lỗi. Là ta nợ nàng.” Ta nợ người đó, mà còn nợ cả nàng ấy, để bản thân có thể bước ra khỏi quá khứ, nàng ép buộc phải như vậy, phải trả hết nợ cho người đó.
Mộ Dung Ca chau mày, khiến nàng sẽ càng đau khổ? Nam Cung Dung đang nói gì vậy…
Đang lúc Mộ Dung Ca đang chần chừ, thậm chí có chút bất an với ngụ ý xa xăm của Nam Cung Dung, Nam Cung Dung lấy từ trong cổ tay áo ra vài lá thư. Nam Cung Dung nhìn Mộ Dung Ca, nói: “Sau khi xem qua thư này nàng nhất định sẽ biết được chân tướng bị che giấu bao nhiêu năm qua.”