Thiếp Khuynh Thành

Chương 240: Chương 240




Nghe vậy, Mộ Dung Ca lập tức nhíu mày, tâm tư hơi dao động, ánh mắt dừng ngay trên những lá thứ, tựa hồ có thể đoán được nội dung trong đó. Song trong lòng vẫn có dự cảm, nội dung trong thư nhất định có thể ‘giết người không dao’. “Nam Cung tiểu thư có ý gì đây?” Nàng dời mắt lia thẳng về phía Nam Cung Dung, trầm giọng hỏi.

Khóe mắt Nam Cung Dung hơi ẩm ướt, cúi đầu không dám đối mặt với Mộ Dung Ca, “Mộ Dung Trắc phi thật sự tin tưởng thái tử ca ca ư?” Thật ra nàng cũng có chút hoài nghi, không biết những lá thư này Lan Ngọc tìm đâu ra! Nguyên Kỳ làm việc đó giờ vẫn luôn chu toàn, bày mưu tính kế mây mưa thất thường, sao lại để những lá thư này rơi vào tay người khác được.

Nhưng mà, điều gì cũng có thể xảy ra. Hơn nữa, nội dung được che giấu trong thư nhất định phải khiến người khác kinh thán và khiếp sợ!

Mộ Dung Ca nở nụ cười như có như không nhìn một bên sườn mặt của Nam Cung Dung đang cố ý tránh né mình, “Nam Cung tiểu thư đang muốn chứng minh cái gì? Từ trong miệng nghe ra cứ như có lỗi với Đại Hoàng tử? Hắn muốn ngươi cho ta xem mấy thứ này là có ý gì trong đó?”

Nam Cung Dung lùi nhanh ra sau một bước, xấu hổ không muốn nhìn Mộ Dung Ca, lại không biết nên trả lời như nào.

“Trong lòng ngươi không có thái tử, e chắc là sẽ có Lan Ngọc công tử rồi, ngươi có thể thoát ly bể khổ cũng là Lan Ngọc đã ứng cứu, cho nên vì hắn, ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì? Cho dù phải làm tổn thương người thân duy nhất của mình? Hay là những lời ngươi vừa nói đều chỉ là diễn trò trước mặt ta. Nam Cung tiểu thư à, ta đã từng nảy sinh lòng trắc ẩn với ngươi, nhưng giờ khắc này đã biến mất vô ảnh vô hình rồi.” Mộ Dung Ca không chút biểu cảm nói.

Những lời này Nam Cung Dung cũng không dễ chấp nhận được. Nàng ngẩng đầu sững sờ nhìn Mộ Dung Ca. “Đúng vậy, dù thế nào trái tim này của ta cũng không bao giờ được yên ổn. Thật sự ta có lòng ái mộ với Đại hoàng tử, Đại hoàng tử không chỉ có ơn với ta, đồng thời giúp ta chuyển mình trong nỗi đau thương tuyệt vọng, thậm chí một thân võ công như bây giờ. Cho nên, ta phải báo ơn này.”

“Ta không muốn lãng phí thời gian để nghe ngươi biện bạch nữa.” Mộ Dung Ca xoay người, thái độ cực kỳ lạnh lùng.

Mộ Dung Ca nghe thấy cửa phòng đóng lại, thân hình bất động song vẫn đưa lưng về phía cửa, chỉ có những lá thư là vẫn được để trên bàn.

Nam Cung Dung rời Mẫu Đơn các liền thấy A Kiều đang ở trước cửa viện đi qua đi lại, lòng nàng thầm cười lạnh, chắc là sợ nàng không hoàn thành nhiệm vụ đây mà!

A Kiều thấy Nam Cung Dung bước ra, lập tức chạy lên, vội vàng hỏi: “Tiểu thư đã giao những thứ đó cho Mộ Dung Trắc phi chưa?” Bởi vì lần trước bị Nam Cung Dung uy hiếp nên bây giờ A Kiều không dám trực tiếp làm càn, ngược lại còn rất dè dặt cẩn trọng.

Nam Cung Dung quay đầu nhìn thoáng qua gian trong của Mẫu Đơn các, lại nhìn vẻ mặt đầy chờ đợi của A Kiều, nàng cười lạnh: “Ngươi cho rằng sao?”

A Kiều cả kinh, lập tức cúi thấp đầu, “Nô tỳ… nô tỳ nghĩ là tiểu thư nhất định sẽ không để Đại hoàng tử phải thất vọng.” Không có ai rõ hơn nàng điều này, Đại hoàng tử rất có ý nghĩa với Nam Cung Dung, cho dù cô ta không muốn đi làm, nhưng chỉ cần là vì Đại hoàng tử, Nam Cung Dung nhất định sẽ không phản kháng.

Thần sắc Nam Cung Dung khẽ biến đổi một chút, nàng nhanh chân rời đi. A Kiều vội chạy sát theo sau.

“Đến Kim Phúc tửu lâu.” Khuôn mặt Nam Cung Dung lạnh như băng, lạnh giọng nói.

Trong mắt A Kiều sáng rỡ, Kim Phúc tửu lâu? Nhất định Đại hoàng tử đang ở đó! Nàng không khỏi có chút bất an nắm chặt hai tay, đã bao lâu nàng không được nhìn thấy Đại hoàng tử nhỉ? Nhưng cho dù có gặp, Đại hoàng tử cũng không hề liếc mắt nhìn nàng một cái, năm đó nàng vừa bị bán vào thanh lâu, lòng còn đang run sợ ngày sau phải trải qua cuộc sống ngày đêm phải bán mình và tiếp khách, Đại hoàng tử đã xuất hiện, đem nàng và Nam Cung Dung rời khỏi đó, cũng để nàng làm tỳ nữ của Nam Cung Dung, hình như từ thời điểm đó, trong lòng nàng cũng chỉ có Đại hoàng tử rồi.

Chỉ là đến sau này nàng mới biết, thực ra nàng chỉ là một hạ nhân thấp kém mà thôi, là người hầu của Nam Cung Dung, là một hạ nhân mà Đại hoàng tử muốn để giám sát mọi hành động của Nam Cung Dung. Thật ra điều này cũng không đáng gì, chỉ cần nàng có thể khiến Đại hoàng tử nhớ đến từng có con người mình như nàng là đủ.

Đột nhiên, Nam Cung Dung đang đi phía trước bỗng dừng lại, quay đầu nhìn nàng, tựa hồ đã nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng nàng, Nam Cung Dung nhìn A Kiều một lượt, cười lạnh ra tiếng: “Từ sớm ta nên đoán ra mới đúng chứ nhỉ?”

A Kiều run lên, hoảng loạn lắc đầu, “Tiểu thư đang nói gì mà nô tỳ nghe không hiểu?” Nàng cho rằng vẫn luôn che giấu tâm tư mình rất tốt, sao tiểu thư có thể nhìn thấu được? Suy nghĩ hèn mọn như vậy nàng tuyệt đối không thể để Nam Cung Dung biết được, dù gì Nam Cung Dung cũng luôn thích Đại hoàng tử, nhưng so với Nam Cung Dung, nàng còn sạch sẽ hơn rất nhiều.

“Ngươi cảm thấy ta rất dơ bẩn? Nên trong lòng ngươi, ta chưa bao giờ bằng ngươi, có đúng không?” Nam Cung Dung tiến sát gần A Kiều, sắc mặt trầm lạnh chất vấn.

Câu hỏi này trực tiếp đánh thẳng vào trong lòng A Kiều, nàng lập tức cắn chặt răng.

“Thích Đại hoàng tử lắm phải không?” Nam Cung Dung từ từ lùi lại, thái độ vô cùng ôn hòa dò hỏi.

A Kiều không biết phải làm sao. “Nô tỳ… chưa từng thích Đại hoàng tử. Bởi vì từ đầu chí cuối nô tỳ hiểu rõ, một người có thân phận cao quý như Đại hoàng tử, nô tỳ căn bản không xứng.”

“Không xứng? Đúng vậy, ngươi không xứng.” Nụ cười trên mặt Nam Cung Dung càng rực rỡ hơn.

Sắc mặt A Kiều trắng bệch rất muốn lên tiếng phản bác nhưng lại không biết phải phản bác như nào.

“Đừng nói ngươi không xứng, đến cả ta tính ra càng không xứng.”

Lúc A Kiều đang tức giận, lại nghe được những lời lầm bầm này của Nam Cung Dung. Hai mắt nàng trợn lên, Nam Cung Dung vừa nói gì vậy?

...

Trong phòng, Mộ Dung Ca quay đầu lại nhìn những lá thư trên bàn.

Vốn dĩ còn hơi do dự, song lại dần tiêu tán đi.

Hết thảy đều là âm mưu của Lan Ngọc.

Chỉ là, chút nghi ngờ đã từng xuất hiện trong lòng nàng nay lại dấy lên, trong đó còn có thể chứa rất nhiều âm mưu mà nàng cần biết, có phải không? Vậy nàng xem một chút chắc cũng không sao?

Những lá thư trước mặt luôn này như một trận hồng thủy đáng sợ khiến nàng không dám chạm vào.

Nhịn không được nàng tự giễu chính mình, chỉ là vài lá thư như vậy thì có gì đáng sợ, hơn nữa kết cục đã định rồi, nàng còn e ngại gì nữa đây! Trải qua biết bao gió mưa trong cuộc sống, rất nhiều việc nàng sớm đã xem nhẹ nó, đối mặt với âm mưu của Lan Ngọc, hoặc âm mưu của rất nhiều kẻ khác, nàng còn cảm thấy sợ chẳng phải sẽ khiến người ta cảm thấy buồn cười sao!

“Đại hoàng tử à, tuyệt đối đừng để ta phải thất vọng.” Mộ Dung Ca từ từ ngồi xuống, cầm lên một lá, suy tính cẩn thận.

Tổng cộng có bốn lá.

Mơ hồ nhìn bút ký trên đó là biết được do ai viết ra.

Nguyên Kỳ, Triệu Tử Duy, Lan Ngọc, còn có Triệu Tử Tận. Bốn người bọn họ, người một lá.

Đầu tiên, nàng mở thư của Lan Ngọc, chỉ có vài câu nói đơn giản, nhưng nội dung trong đó khiến dấy lên rất nhiều cảm xúc đã qua. Tựa hồ quá khứ cứ như một thước phim cũ đang trình chiếu trong đầu.

“Nguyên Kỳ vì Mộ Dung Ca mà ruồng bỏ Triệu Tử Duy, thế nên nhất định Triệu Tử Duy không còn cách ứng đối. Khánh Lam vương, ngươi phải nắm bắt cơ hội lần này.”

Năm đó, Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy hợp mưu nên mới có thể phản kích nhanh như vậy. Chẳng qua, trong những hàng chữ này để lộ một tin, năm đó chỉ cần Triệu Tử Duy hợp tác với Nguyên Kỳ thì ngôi vị hoàng đế nhất định có thể giữ được.

Hai tay nàng khẽ run lên, Nguyên Kỳ vì nàng nên mới tính kế với Triệu Tử Duy, mà bản thân Triệu Tử Duy cũng cược một ván được ăn cả ngã về không, đổi được kết quả thảm bại hôm đó.

Ngay sau đó, nàng mở thư của Triệu Tử Tận.

“Nếu thái tử nguyện ý hiệp trợ bổn vương đoạt ngôi, bổn vương sẽ tìm người phá đi cái thai trong bụng Mộ Dung Ca.”

Câu chữ ngắn đến mức không còn gì ngắn gọn hơn, tựa hồ đã vạch trần câu chuyện năm đó, nàng bất lực, bị người ta dắt mũi không thể tự do quyết định mọi thứ, lại còn mất đi đứa con trong bụng mà mình rất mực coi trọng. Nàng chau mày nhìn lá thư, lại liên tục xem thư của Lan Ngọc, trên đó đúng là chữ viết của họ, thời đại này không ai có đủ tâm tư đi bắt chước bút ký của một người, đồng thời trên đó còn có ấn sái của mỗi người.

Nàng cười lạnh, đúng là một bố cục khiến nàng phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Lại cúi đầu nhìn chữ viết vô cùng quen thuộc, bàn tay Nguyên Kỳ khéo léo viết ra những con chữ rất đẹp luôn khiến nàng phải bội phục. Cho nên chỉ cần cầm lá thư lên nàng liền biết, nhất định là do chính tay Nguyên Kỳ viết ra. Nàng cũng có chút do dự, nhưng xem hai phong thư kia, nàng thu hồi hết thảy chần chừ, lập tức mở thư ra.

Nhất thời, nội dung trong đó khiến đôi mắt nàng hoa lên.

“Đứa nhỏ không thể giữ lại.”

Trí nhớ khắc sâu như vậy, dường như sự việc xảy ra chỉ mới hôm qua. Thời gian đó nàng luôn sống trong run sợ, thậm chí phải luôn phán đoán mục đích của mọi người, đương nhiên nàng cũng có hoài nghi hắn. Cho nên, khi bản thân động lòng với hắn, nàng cố gắng khắc chế không cho phép mình dấn thân vào, bởi vì không muốn bản thân luân hãm vào đó nên mới mới quyết tuyệt rời đi như vậy.

Cũng có mấy đêm, hắn ôm nàng vào lòng, trao cho nàng sự ấm áp, cũng đưa ra yêu cầu này, “Mộ Dung Ca, hãy sinh cho bản cung đứa bé này.”

Khi đó nàng cũng rất do dự, vì đứa nhỏ này đến quá đột nhiên, sẽ ảnh hưởng đến mọi lựa chọn của nàng. Nàng không muốn ủy khuất cầu toàn như nữ tử trong thời đại này, không có khả năng làm thiếp, thậm chí chia sẻ hắn với một nữ tử khác. Cho nên, nàng thực sự không muốn giữ đứa bé đó.

Nhưng sau này, khi nàng thật sự nảy sinh tình cảm với đứa bé trong bụng, luyến tiếc muốn sinh nó ra, thế nên nàng nghĩ rằng sau này rồi cũng sẽ có cách giải quyết, chỉ cần nàng muốn, nhất định sẽ luôn có giải pháp.

Nhưng thật không ngờ, chỉ vì âm mưu toan tính của thời cuộc mà nàng mất đi đứa nhỏ.

Lại nhìn lá thư trước mặt, chữ viết không thể quen thuộc hơn, tựa hồ cảm giác đau đớn uất nghẹn nơi lồng ngực lại ẩn nhẫn đau.

Đây là một nỗi đau thấu tâm can.

Một cái đau mang theo sự lo lắng và khô khốc.

Nàng hít sâu một hơi, sau đó lại mở thêm một lá thư, cũng là phong thơ cuối cùng, là do Triệu Tử Duy viết. Nàng run tay định mở ra, bỗng nhiên cánh cửa bị ai đó đẩy mạnh.

Nghe tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn sang, khuôn mặt lúc này đã tái nhợt vô sắc.

Ánh sáng chiếu thẳng vào sau lưng nam tử đó, mặt hắn hoảng hốt như đang bước ra từ một giấc mộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.