Gia Kiệt khẽ kinh ngạc nhìn Mộ Dung Ca. Cô không hận sao? Nếu là cô gái khác, hẳn đã mừng rỡ vô cùng khi được Thái tử đối xử đặc biệt, còn cô thì sao? Sợ là hận!
Cho dù có thể đoán được trong lòng Mộ Dung Ca nghĩ gì, nhưng y vẫn nói: “Trong lòng Thái tử chưa bao giờ có hình bóng của ai. Ngay cả Thái tử phi cũng không thể lọt vào mắt ngài. Chỉ có cô mới khiến gương mặt vô cảm và trái tim lạnh băng của ngài thay đổi. Sinh ra trong gia đình đế vương, Thái tử không thể tỏ ra mềm lòng, ngài luôn phải giữ cho mình một cái đầu và trái tim lạnh để suy tính toàn cục. Thái tử luôn nỗ lực trong mọi việc, vượt xa so với tưởng tượng của chúng ta.”
Mộ Dung Ca nhẹ cau mày, cô ngắt lời Gia Kiệt: “Thái tử là Thái tử, ta là ta, còn những thứ khác ta chưa từng nghĩ tới. Huồng hồ gì Thái tử và Thái tử phi mới thành hôn, Gia tiên sinh lại nói những lời này… nếu để người khác nghe được, e rằng cả ta và tiên sinh đều sẽ gặp phiền phức.”
“Thái tử và Thái tử phi không như cô nghĩ đâu…” – Gia Kiệt thở dài, Thái tử có tâm nhưng nàng lại vô tâm, phiền phức rồi đây. Xem ra trong lòng nàng không có Thái tử, chẳng lẽ nàng yêu Thái tử Tề quốc?
Mộ Dung Ca nhún người thi lễ, giọng dứt khoát: “Không phiền Gia tiên sinh nữa.” – Cô lập tức xoay người rời đi, để lại cho Gia Kiệt một bóng lưng không hề do dự.
Gia Kiệt nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, lại thở dài. – “Mộ Dung Ca, cô đã nghĩ quá đơn giản rồi.”
Lưu Vân đi theo sau lưng Mộ Dung Ca, y đã nghe thấy hết cuộc đối thoại của hai người, thân hình y run lên, cánh tay siết chặt trường kiếm đeo bên hông. Y nhìn bóng lưng Mộ Dung ca đi phía trước mà trong lòng không ngừng thấp thỏm. Ba năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, nếu nàng động tâm với Thái tử Hạ quốc thì Thái tử phải làm thế nào đây?
Mộ Dung Ca rũ mi nhìn xuống, cố che giấu sự đau đớn trong đáy mắt. Ở thế giới này cô đã không còn hy vọng tìm được một người đàn ông chỉ yêu mình cô, trọn đời trọn kiếp một đôi.
“Mộ Dung cô nương, xin cô hãy nhớ. Ở trong lòng của Thái tử, địa vị của cô là bất khả xâm phạm.” – Lưu Vân do dự mãi mới quyết định lên tiếng.
“Lưu Vân, thời gian qua huynh luôn ở bên bảo vệ ta, ta đã coi huynh như một người bạn tri kỉ, ân tình này ta nhớ mãi không quên. Nhưng huynh nên biết, thứ ta muốn, người ấy không thể cho ta được, mà ta cũng sẽ giữ vững ý kiến của mình. Không phải ta ích kỷ, mà đây là một phần con người ta, nếu bỏ nó đi thì ta chẳng khác nào một con rối gỗ.” – Mộ Dung Ca dừng bước chân, không quay lại mà trầm giọng nói.
Lưu Vân trầm mặc nhìn bóng lưng hoàn mỹ phía trước mặt, một lúc sau y mới lên tiếng: “Xin lỗi, Mộ Dung cô nương.”
“Lưu Vân, huynh muốn ăn thịt kho không? Ngày mai chúng ta gọi Như Băng cùng tới ăn một bữa cơm nha. Ta sẽ tự mình xuống bếp.” – Ánh mắt Mộ Dung Ca lấp lánh, dường như có một giọt lệ trong suốt vừa đọng trong mắt cô, nhưng rất nhanh cô đã thay thế nó bằng một nụ cười rạng rỡ.
“Ừ.” – Lưu Vân cũng cười. Y ngày càng nhận thấy Mộ Dung Ca là một cô gái tốt, chỉ có điều số phận đối xử với nàng quá bất công mà thôi.
Sau khi ba người bọn họ chia hai ngả rời đi, từ khúc quanh phía hành lanh bước ra một người.
Là Lâm Thiện Nhã, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành của nàng đã sớm tái nhợt.
Đúng như nàng suy đoán, trong lòng chàng có Mộ Dung Ca! Làm sao có thể như vậy?! Bất cứ điểm gì dù là nhỏ nhất, Mộ Dung Ca cũng không thể so sánh với nàng. Với dung mạo và tài năng này chẳng lẽ không thể khiến chàng động tâm sao?
Đêm động phòng, chàng nói những lời như sét đánh ngang tai, thế nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.
Nàng không thể buông tay, tuyệt đối không buông tay. Nếu không thể mau chóng có được trái tim của chàng thì chắc chắn nàng sẽ bị người đời chế nhạo, Phong quốc cũng nguy nan.
Lâm Thiện Nhã quay đầu dõi mắt về phía căn phòng sáng đèn, chàng đang ở ngay trong phòng kia nhưng đã nhiều ngày rồi nàng không được gặp mặt, vốn lần này muốn đến gặp chàng nhưng kết quả lại nghe được đoạn đối thoại giữa Gia Kiệt và Mộ Dung Ca. Đến cả Gia Kiệt cũng biết chàng hờ hững với nàng, lúc biết chàng không có ý gì với mình, nàng đã mất ngủ hai đêm liền, cứ ngỡ rằng mình bị ghét bỏ.
Nhưng đây lại là kết quả mà nàng không dám nghĩ đến.
Thật may, hình như lúc này Mộ Dung Ca vẫn chưa có tình ý gì với Nguyên Kỳ, nàng vẫn còn thời gian.
—–bamholyland.com——
Mấy ngày tiếp theo, Mộ Dung Ca đã trở thành nhân vật nổi danh trong phủ Thái tử, mọi người đều biết cô là người được Nguyên Kỳ sủng ái, tuy nói là quản gia, nhưng có chuyện gì bọn hạ nhân cũng chỉ hỏi qua ý kiến của cô thôi, như thế cô càng nhàn, rảnh rỗi lại làm chút xà phòng thơm.
Ngày thứ hai sau khi Ánh Tuyết bị giam, Như Băng tới nhà lao thăm ả. Ánh Tuyết từng đắc tội với nhiều người, ngày đầu tiên bị nhốt trong nhà lao, không cần ai ra lệnh, ả vẫn phải chịu đủ mọi hình phạt tàn nhẫn, sang đến ngày thứ hai đã không còn ra hình người nữa rồi, ngay cả chút sức lực để mắng Như Băng cũng không có.
Sau khi trở về, Như Băng ăn hết hai chén cơm, cuối cùng buông đũa thở dài cảm thán một câu: “Ác giả ác báo, đáng đời ả.”
Có điều, Ánh Tuyết coi như vẫn còn may mắn, đến sáng sớm ngày thứ ba, từ trong nhà giam truyền đến tin tức Ánh Tuyết sợ tội nên tự sát! Sau khi nghe xong tin này, ai nấy đều thổn thức.
Vì sao lại thổn thứ? Nguyên nhân là vì thấy trước đây Ánh Tuyết có rất nhiều thủ đoạn, nhưng không ngờ dũng khí còn chẳng bằng Như Băng!
Mộ Dung Ca đã sớm dự liệu chuyện này, nhưng Như Băng thì khác, sau khi biết được chuyện Ánh Tuyết sợ tội nên tự sát, Như Băng tức lắm, nàng nói sao Ánh Tuyết lại nhát gan như vậy, mới có ba ngày đã không chịu nổi rồi! Mộ Dung Ca cười nhẹ, việc sống chết của Ánh Tuyết không liên quan gì tới cô nữa, nhưng có một chuyện khiến sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt, hôm nay cô vừa nhận được tin tức từ Bạch quốc gửi đến.
Công tử Lan Ngọc vừa đi khỏi, Trần quốc liền đem quân đánh thẳng vào Bạch quốc, chỉ trong nửa tháng Bạch quốc đã bại trận.
Khi quân đội của Trần đánh vào hoàng cung, Bạch hoàng đế không chịu nổi nhục nhã mà treo cổ tự sát ngay trước mặt mọi người. Chuyện của Bạch quốc được mọi người ví như một tấm kịch tuồng, lúc được công tử Lan Ngọc hỗ trợ thì bình yên, mà Lan Ngọc vừa bước chân đi khỏi họ đã mềm nhũn như miếng bã đậu, bị đánh bại một cách đơn giản!
Thứ Mộ Dung Ca lo lắng nhất chính là xưởng đúc giáp, cô chỉ vừa mới tạo dựng được cơ nghiệp, nay vì chiến tranh mà có nguy cơ mất trắng. May mà Lan Ngọc phải người tới truyền tin, y đã lo liệu tất cả, cô không cần lo lắng.
Trận này Bạch quốc thua nhanh chóng, hẳn là có kẻ đứng đằng sau thúc đẩy, nhưng cô cũng không muốn đi sâu tìm hiểu chuyện đó làm gì.
Trong khoảng thời gian sống ở thế giới này cô đã hiểu một đạo lý, không nên cố gắng suy đoán hay tìm hiểu chuyện gì quá sâu, chân tướng trong đó nhất định sẽ khiến cho ta phải đứt từng khúc ruột!
——bamholyland.com——
“Đây là vật gì?” – Nguyên Kỳ nhìn khối xà phòng thơm hình vịt Donald, tò mò hỏi.
Mộ Dung Ca cười ngượng: “Là một chú vịt ạ. Nhưng xin Thái tử cứ yên tâm, xà phòng thơm lần này vẫn là mùi hương hoa sen.” – Dùng hết mấy ngày mới làm xong, lúc đầu Mộ Dung Ca còn định làm bánh xà phòng hình hoa sen, nhưng không hiểu vì sao khi nhìn thấy cả vườn hắc liên trong phủ Thái tử, cô lại cảm thấy tâm trạng mình thật nặng nề, nên nhất thời hứng thú lại làm thành vịt Donald.
“Bổn cung nhìn thế nào cũng thấy nó giống một con mèo cụt đuôi đang há miệng cắn chuột?” – Nguyên Kỳ lật qua lật lại bánh xà phòng thơm ở trong tay, quan sát một hồi rồi đưa ra kết luận. Cô định để hắn dùng một con vịt để rửa tay ư?
Nghe vậy, trên trán Mộ Dung Ca hiện ra mấy vạch sọc đen, mèo cụt đuôi ư? Chẳng qua đây là lần đầu tiên cô thử làm hình vịt Donald, chưa thạo lắm nên làm cái mỏ vịt hơi nhỏ một chút thôi mà… – “Thái tử nói là gì thì là cái đấy đi ạ.”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc đánh giá cô, tay nắm chặt bánh xà phòng thơm, đây là biểu hiện thái độ vui vẻ hay không đây?
“Tuy cô là quản gia, nhưng chỉ cần lo những việc cho bổn cung thôi.” – Hắn rời tầm mắt, thản nhiên nói.
Mộ Dung Ca gật đầu, “Vâng.” – Cứ quản cái gì ít phiền phức mà quyền lực lại lớn là được. Ở chung với Nguyên Kỳ một thời gian, Mộ Dung Ca dần nhận ra hắn đang thay đổi. có phần hiền hòa hơn so với hồi còn ở hoàng cung Phong quốc, điều này cũng giúp cô được thả lỏng hơn nhiều.
Quả thật nhờ có Lâm Thiện Nhã mà tính tình của hắn cũng tốt lên nhiều.
Nguyên Kỳ liếc mắt, dường như nhìn thấu suy nghĩ của người con gái trước mặt, sâu trong đáy mắt hắn thoáng lạnh đi. – “Mộ Dung Ca.”
“Vâng?”
“Trong lòng cô có còn hình bóng của Thái tử Tề quốc?”
“Lòng dạ thiếp sáng như gương, chỉ nghĩ đến việc ba năm sau có thể lấy lại tự do.”
“…” – Một trận im lặng.
Nguyên Kỳ đưa mắt nhìn những cánh hoa sen màu đen rung rung theo gió ở bên ngoài cửa sổ. Tự do là thứ gì? Vì sao nàng lại muốn có được đến vậy?
Hôm nay Lâm Thanh Nhã nhập phủ, là ngày lành hiếm gặp. Trong phủ giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.
Lương Hân Hân nhìn hai hình bóng hắt lên cửa lớn của tân phòng, trái tim cảm thấy đau đớn.
“Ta đã không đem được niềm vui đến cho chàng, chỉ hy vọng muội muội có thể thay ta làm điều đó.” – Nàng rơi lệ, giọng nói chứa đầy đau đớn bi thương, tiếc rằng hai người ở trong phòng kia cũng không thể nghe thấy lời này.
Xoay người rời đi. Đây là lần đầu tiên Lương Hân Hân biết thế nào là đau lòng! Nhưng đã dấn thân vào thì nàng không thể quay trở lại, chỉ có thể tiếp tục trầm luân trong đó mà thôi.
Bên trong tân phòng, Triệu Tử Duy đưa tay khẩy nhẹ tấm khăn chùm đầu.
Lâm Thanh Nhã đã phải chờ đợi quá lâu mới tới được tối nay, tuy rằng không thể mặc áo cưới màu đỏ, nhưng bộ áo cưới nàng đang khoác trên người cũng rất xa hoa, không hề kém Lương Hân Hân. Ngước mặt ngắm nhìn người nam nhân của nàng, anh tuấn tài trí, tà mị dụ người, toàn thân chàng tản ra khí phách ngạo nghễ, người này từ nay về sau sẽ là phu quân của nàng.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Thanh Nhã bất giác mỉm cười, nụ cười sung sướng rạng rỡ, hết sức xinh đẹp. Lâm Thanh Nhã có vẻ đẹp quyến rũ, mị hoặc như một chú hồ ly, bất cứ một nam tử nào nhìn thấy nữ nhân hấp dẫn như nàng đều sẽ sôi trào nhiệt huyết, sớm không nhịn được mà nhào vào người nàng, phát huy thú tính.
Nhưng trái với chờ mong của nàng, Triệu Tử Duy lại tỏ vẻ chán ghét, cười nhạt: “Son phấn tầm thường! Ngươi đi nghỉ đi.”
Dứt lời, bóng người cao lớn đã biến mất khỏi phòng.
Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Nhã lập tức cứng đờ, cho dù trên mặt đắp một lớp phấn rất dày cũng không thể che được vẻ tái nhợt trên mặt nàng.
Chàng…. vừa nói cái gì?
Son phấn tầm thường ư!?
—–bamholyland.com——
Hạ quốc, phủ Thái tử.
Nguyên Kỳ đã vào cung từ sớm, nghe nói hoàng thượng lâm bệnh nặng lâu ngày, lúc này càng trầm trọng hơn, có thể sẽ quy thiên bất cứ lúc nào.
May mà Hạ quốc có rất nhiều danh y, mỗi ngày họ đều dùng những loại thuốc quý đắt giá để sắc cho Hạ hoàng đế dùng mới miễn cưỡng kéo dài được tuổi thọ. Nhưng thân thể suy yếu khó mà duy trì được lâu, có người nói, tất cả các ngự y đều chẩn đoán, hoàng thượng chỉ có thể kiên trì tối đa hai năm.
Tất cả các công việc triều chính hiện nay đều do một tay Nguyên Kỳ xử lý. Mọi người đều thắc mắc, vì sao hoàng thượng không nhường lại ngôi vị cho Thái tử? Nguyên nhân vì sao hoàn toàn là bí mật.
Đến tối Nguyên Kỳ mới trở về, hắn vẫn bình tĩnh như thường ngày, không có vẻ gì khác lạ. Nhưng Mộ Dung Ca nhìn thấy vẻ u ám trong ánh mắt của Nguyên Kỳ, trông hắn có vẻ tuyệt vọng.
Hôm nay ngẫu nhiên cô lại nghe được câu chuyện của đám hạ nhân nói với nhau. Thì ra Nguyên Kỳ từ nhỏ được nuôi ở ngoài cung, mười năm liền hoàng thượng chẳng bao giờ để ý đến, để hắn tự sinh tự diệt ở bên ngoài. Nhưng khi Nguyên Kỳ được mười một tuổi, năm ấy Hoàng thượng đột nhiên bố cáo thiên hạ phong hắn làm Thái tử.