Nghe chuyện dường như hắn đã phải trải qua một tuổi thơ đầy sóng gió. Mộ Dung Ca có trực giác, việc này tuyệt đối không đơn giản như vậy, không phải ngẫu nhiên mà rẻ rúng mười năm, bỗng đột nhiên coi trọng!
Nhưng sự tình trong hoàng cung vốn luôn phức tạp, Mộ Dung Ca cô chỉ là người ngoài cuộc, còn là một người đến từ hiện đại nên biết nhiều về sự phát triển biến hóa của tiến trình lịch sử, trong đó không bao giờ có thể thiếu máu và nước mắt. Tuy rằng hiểu được trong đó có quá nhiều phức tạp nhưng cũng không thể lý giải.
Theo Nguyên Kỳ trở về Phù Dung Các, dọc đường đi không khí im lặng ngột ngạt làm cô suýt không thở nổi.
Đến nơi, cô vốn muốn dặn dò tỳ nữ hầu hạ hắn tắm rửa, dùng bữa tối xong sẽ đi ngay, nhưng ai ngờ Nguyên Kỳ lại bắt mình cô ở lại.
Hắn chỉ mặc một bộ đồ lót mỏng, cứ như vậy ung dung nhàn nhã tựa nửa người vào thành giường. Mộ Dung Ca đứng ở ngoài màn sa nhìn vào bên trong, không biết do bóng tối chập choạng hay thứ ánh nến mờ ảo khiến ánh mắt của hắn trong giây phút ấy trở nên mê ly.
Bỗng hắn hỏi cô: “Ở bên cạnh công tử Lan Ngọc một thời gian, cô cho y là người như thế nào?”
Lan Ngọc ư? Vì sao hắn đột nhiên nhắc tới Lan Ngọc? Trong lòng thắc mắc nhưng cô vẫn cung kính trả lời: “Cho tới nay y vẫn là người tốt. Hầu như tất cả mọi người trong thiên hạ đều nghĩ như thế.”
Cho tới nay? Hắn cười nhẹ, ánh mắt sắc bén bắn ra ngoài màn sa, hắn nhìn cô từ trên xuống dưới: “Mộ Dung Ca.”
“Vâng.”
“Vậy bổn cung là người như thế nào?” – Hắn dừng một chút mới hỏi.
Thâm sâu khó lường, giỏi giấu tài, người mà ai cũng phải kiêng dè, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, lúc nào cũng thích nhìn thấu toàn thiên hạ. Không biết hắn có muốn nghe lời thật lòng hay không, cô không ngại việc nói thẳng cho hắn biết, nhưng hôm nay sắc mặt của hắn u ám quá, cô đành nói chậm rãi: “Thái tử bí hiểm quá, thiếp không thể nào biết được.”
Vừa dứt lời, không khí dường như đặc quánh lại, cả gian phòng như rơi vào khoảng không tối đen yên lặng không cách nào thấy rõ phương hướng, cảm giác mơ hồ khiến người ta phải sinh lòng sợ hãi.
Tim Mộ Dung Ca đập nhanh hơn, dường như tối nay hắn rất khác, Mộ Dung Ca lặng lẽ lùi về phía sau một bước, khẽ hít thở vài hơi thật sâu. Cô có thể cảm nhận được sự đau đớn xen lẫn hờ hững đang hiện hữu trong không khí, cảm giác này khiến cô hoang mang.
Nguyên Kỳ cúi đầu ngắm chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái bên tay trái, ánh sáng màu đỏ mờ nhạt chiếu lên tròng mắt đen láy khiến bóng dáng hắn thật cô quạnh. Lan Ngọc công tử là người tốt, trong mắt toàn thiên hạ y là người tốt ư?
Nguyên Kỳ một lần nữa tựa nửa người vào thành giường, chóp mũi bắt được mùi hương hoa sen thơm ngát trên tóc, băng giá trong mắt giảm bớt một phần. Hắn ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ca, lạnh lùng cất giọng hỏi: “Xà phòng thơm hình mèo cô đưa cho bổn cung có màu gì?” – Là vàng? hay Lam?
Câu hỏi này khiến đôi mắt đang nhìn xuống của Mộ Dung Ca lộ vẻ kinh ngạc, cô khiếp sợ ngẩng đầu nhìn hắn qua một lớp màn sa, sự kinh ngạc hiện lên trên nét mặt. Bánh xà phòng hình chú vịt Donald có màu hồng nhạt. Lúc trước tặng cho hắn, cô cũng cảm thấy hơi lo lắng, sợ hắn không thích màu đó mà trách mắng cô, nhưng hắn không có biểu hiện gì khác thường nên cô không suy nghĩ nhiều mà bỏ qua. Nhưng đến lúc này cô mới biết, thì ra hắn bị bệnh… mù màu! Trong mắt hắn không hề có màu sắc.
Dung mạo khuynh thành này khiến nữ tử toàn thiên hạ phải điên cuồng, thì ra hắn…
“Hồi bẩm Thái tử, là màu hồng nhạt ạ.” – Mộ Dung Ca vội vàng thu hồi ánh mắt kinh ngạc, lập tức bình tĩnh nói.
Hắn không bỏ xót biểu cảm nào trên gương mặt cô, một thoáng biến sắc vừa rồi chỉ có kinh ngạc, không hề có sự tò mò hay chán ghét. Đôi môi mỏng của hắn nhẹ nhàng cong lên thành nụ cười tự giễu. – “Hồng nhạt ư?”
“Vâng.” – Là hồng nhạt, thiếu nữ thường hay mơ mộng mà. Nếu có thể cô còn muốn sơn tường thành màu hồng nhạt, đồ dùng cũng màu hồng, nến đốt cũng phải hồng nốt.
“Lần sau làm màu xanh đi.” – Giọng nói thanh trong lạnh lùng của hắn được giảm xuống thấp một độ.
“Vâng.”
“Không được làm con mèo nữa.” – Hắn nhắc nhở.
Đây không phải mèo, là vịt Donald mà! Chỉ là lúc làm có chút sai lầm thôi. Mộ Dung Ca thầm phản bác ở trong lòng.
Lúc đi ra ngoài, Mộ Dung Ca hơi dừng ở trước cửa, quay đầu nhìn lại người đang nằm trong màn sa, hắn vẫn giữ tư thế nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, bấm bấm mấy đốt ngón tay chẳng biết đang suy tính điều gì.
Đêm nay cô luôn cảm thấy có cái gì đó rất lạ, thế giới trong mắt hắn chỉ có hai màu đen – trắng, thì ra một người hoàn mỹ như vậy cũng có chỗ khiếm khuyết, nếu là người khác có lẽ sẽ giễu cợt khinh thường, cũng có thể tỏ ra thương hại hắn, nhưng ở trong mắt cô chuyện này rất bình thường, vốn không ai trên đời này hoàn hảo cả. Nhưng việc làm cô quan tâm hơn cả là tối nay hắn đột nhiên nhắc tới Lan Ngọc.
Thời thế loạn lạc là mảnh đất tốt cho quần hùng xưng bá, một đại lục bị chia năm sẻ bảy, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày xuất hiện người đứng lên thống nhất thiên hạ. Đến lúc đó chắc chắn chiến tranh sẽ nổ ra khắp nơi, máu chảy thành sông, bách tính lầm than.
Nhưng tất cả đã không thể thay đổi.
———-———-
Tề quốc.
Chỉ trong hai ngày đã xảy ra một sự việc rất lớn.
Vụ án của Thập hoàng tử Triệu Tử Tẫn đã được điều tra làm rõ, do có người trong triều đố kỵ với Tể tướng nên thiết kế bẫy sát hại ông, thập hoàng tử không hề liên quan đến chuyện này.
Triệu Tử Tẫn nhìn cánh cửa vẫn luôn đóng chặt suốt mấy ngày qua đang từ từ mở ra, ánh trăng chiếu vào tưới lên người hắn. Khóe môi hắn khẽ cười lạnh lùng.
Để có thể rời khỏi nơi này, hắn đã trả giá quá nhiều thứ!
Lúc ban đầu hắn đã dự tính chờ ít ngày nữa sẽ đưa chứng cứ của mình ra, nhưng thật không ngờ lần này lại do Nguyên Kỳ tính kế, khiến nàng bị ép trở lại bên cạnh y.
Kỳ thực, sau khi bị bắt năm ngày, hắn đã sai ba mươi tên ám vệ đi thu thập đủ chứng cứ xóa tội cho mình. Hắn muốn chờ đợi thời cơ thích hợp để nhất cử lưỡng tiện đánh bại luôn Triệu Tử Duy.
Nhưng đến hôm nay hắn đã không còn có thể đợi được nữa.
Nghe nói ba tháng sau là thọ yến (lễ mừng thọ) sáu mươi tuổi của Hạ hoàng đế, có lẽ đây sẽ là thọ yến cuối cùng của lão ta. Lần thọ yến này chắc chắn tập trung đủ mười quốc gia mạnh nhất, quốc gia nào cũng sẽ đưa một phần lễ long trọng đến tham gia. Nếu là thọ yến của các quốc gia khác thì bọn họ chỉ cần phái tới một sứ giả là được, nhưng Hạ quốc lại khác.
Cho nên hắn không thể bỏ lỡ cơ hội lần này, hắn muốn nhìn thấy nàng, xác nhận nàng sống có tốt không. Hắn phải mang nàng đi, tuyệt đối không thể để nàng ở cạnh Thái tử Hạ quốc!
Theo ánh trăng, một người bước vào – là Triệu Tử Duy.
Mấy ngày nay Triệu Tử Duy vẫn thường hay xuất hiện.
“Ngươi tốt chứ?” – Triệu Tử Duy trầm giọng hỏi.
Hai mắt Triệu Tử Tẫn khẽ nheo lại, không hề do dự trả lời: “Tốt.”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt như những mũi thương đang không ngừng giao chiến, rồi cả hai nhanh chóng thu hồi sát khí, không khí trở lại trạng thái ôn hòa như ánh trăng đêm nay.
——-——
Ngày mai Nguyên Kỳ phải vào cung.
Mộ Dung Ca ở trong phòng làm xà phòng thơm màu xanh da trời hình chú vịt Donald.
Như Băng đã tới từ sáng sớm, nàng nghỉ ngơi mười ngày nên thể lực dần được phục hồi, lúc trước không được ăn uống đầy đủ trong thời gian dài nên sắc mặt nàng rất vàng, qua mấy ngày được bồi bổ đã béo lên một chút.
Mộ Dung Ca sắp xếp cho Như Băng làm công việc hàng ngày quét dọn Tàng thư các (thư viện sách), đây là ý nguyện của Như Băng. Nàng nói không thể gặp mặt Thái tử vì cảm thấy quá hổ thẹn, hơn nữa hiện nay nàng chỉ là một nữ tỳ dơ bẩn ti tiện, không xứng để có bất kỳ hy vọng xa vời nào. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng chỉ muốn một mình bình tĩnh lại, mà Tàng thư các chính là nơi có thể thanh lọc cơ thể và linh hồn của nàng.
Nghe nói Nguyên Kỳ đã xem hết số sách có trong Tàng thư các, hắn chỉ cần đọc một lần sẽ không bao giờ quên. Nha đầu Như Băng này thật là…! Nàng ấy cho rằng có thể giấu được suy nghĩ của mình với cô ư?
Nhìn chú vịt Donald sắp thành hình ở trong lòng bàn tay, Mộ Dung Ca tự hỏi: “Chẳng lẽ không phải vịt, mà là mèo thật sao?” – Mèo luôn mềm mại nhẹ nhàng, từ nhỏ đã chỉ biết hưởng thụ, mà vịt, nhìn qua có vẻ xấu, nhưng ăn lại rất ngon. (…)
“Mộ Dung cô nương có ở bên trong không?” – Ngoài cửa có tiếng người đang hỏi Lưu Vân.
Lưu Vân vốn là người ít nói, vẻ anh tuấn lạnh lùng của y lại hấp dẫn biết bao nhiêu cô nương ở trong phủ Thái tử, mỗi ngày đều có cô nương tới tặng quà cho y, hết quần áo, ngân lượng, đến những vật dụng nhỏ bé như túi tiền, túi thơm v.v…. nhờ vậy cũng giúp Mộ Dung Ca tiết kiệm được kha khá ngân lượng.
Mộ Dung Ca vô cùng vui mừng! Từ trước đến nay cô vẫn luôn coi trọng tiền bạc mà, ban sáng còn vỗ vai Lưu Vân, đặc biệt dặn dò: “Huynh cứ thế mà phát huy, tiếp tục giữ vững phong độ.”
Vì vậy suốt từ sáng sớm cho đến giờ cơm trưa y đều không thèm nhìn đến cô. Ngay cả lúc này có người hỏi, y cũng không nói tiếng nào.
Mộ Dung Ca thở dài, lắm lời thì vạ miệng, xem ra câu động viên của cô ban sáng đã đắc tội với Lưu Vân rồi. Mộ Dung Ca bèn tự trả lời: “Có chuyện gì?”
“Mộ Dung cô nương, Thái tử phi cho mời.”
Một giọng nói quen thuộc, là Xảo Vân – tỳ nữ thân cận của Lâm Thiện Nhã. Phái nhất đẳng tỳ nữ đến đây mời cô, xem ra nàng ta không muốn để cô từ chối rồi.
“Xin chờ một chút.”
Mộ Dung Ca đứng dậy phủi áo, sau đó xoay người nhìn về phía gương đồng, khóe miệng kéo lên thành nụ cười mỉm như có như không, người con gái trong gương thanh khiết như đóa sen, tựa như phát ra từ chính nội tâm của nàng, xinh đẹp dịu dàng, tao nhã trong sáng.
Lâm Thiện Nhã muốn làm gì? Đã nhiều ngày rồi không thấy nàng ta có động tĩnh nào khác. Bỗng nhiên cô nhớ tới một việc, trước đó vài ngày khi vừa bước chân vào phủ Thái tử và gặp mặt Lâm Thiện Nhã, lúc đó phong thái của nàng ta mang tới cảm giác rất giống Nguyên Kỳ, nhưng phong thái của Nguyên Kỳ do trời sinh có được, còn Lâm Thiện Nhã tựa như cố ý thể hiện ra.
Xem ra sau này cô muốn sống yên ổn cũng không được.
Xảo Vân thầm giật mình khi nhìn thấy gương mặt mộc không chút son phấn của Mộ Dung Ca, đúng là dung mạo trời sinh! Mặc dù Mộ Dung Ca không có vẻ đẹp tuyệt sắc khuynh thành rung động lòng người như Thái tử phi, nhưng sắc đẹp tao nhã bậc này cũng khiến người đối diện không thể rời mắt. Mộ Dung Ca cũng chỉ như bao mỹ nhân thường thấy khác ở trong cung, nhưng gương mặt không son phấn lại làm nên nét đặc biệt của cô.
Từ đầu đến chân đều không phát ra hương vị dụ dỗ, Xảo Vân thầm cười nhạt, Mộ Dung Ca thật cao tay, có lẽ nàng ta muốn dùng thủ đoạn đặc biệt này để câu dẫn Thái tử.
“Mộ Dung cô nương, xin mời đi theo ta.” – Âm điệu trong giọng nói của Xảo Vân lộ ra sự lạnh lùng, ngay cả ánh mắt nhìn Mộ Dung Ca cũng tỏ ra hơi khinh thường.
Mộ Dung Ca nhẹ nhíu mày, không biểu hiện điều gì trên gương mặt.
Nhưng cô không nói không có nghĩa Lưu Vân chịu để yên, hơn nữa tính tình của y vốn lạnh, mấy ngày nay tâm tình lại càng không tốt. Lưu Vân nhìn chằm chằm vào Xảo Vân, toàn thân tỏa ra sát khí không hề che giấu.
Xảo Vân cảm giác phía sau gáy có luồng hơi lạnh thổi tới, như thể sinh mạng của mình sắp bị đoạt mất, nàng ta quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Lưu Vân, nàng sợ đến xanh mặt, lui về phía sau một bước, môi mấp máy muốn nói cái gì đó nhưng lại không thốt thành lời.
“Chúng ta không đi sao?” – Mộ Dung Ca thầm buồn cười nhưng vẫn thể hiện nét mặt ôn hòa lễ độ, trái ngược hẳn với vẻ dữ tợn, cách xa người khác của Lưu Vân.
Xảo Vân hơi ngớ người ra một lát rồi lập tức gật đầu đi trước dẫn đường.
Mộ Dung Ca tưởng rằng phải tới Bạc Khanh Các, nhưng khi được dẫn đến trường đình (đình hóng mát trong vườn) cô mới biết Lâm Thiện Nhã đang ngồi đây cùng vài người nữa. Trong trường đình có khoảng năm – sáu vị tiểu thư, phu nhân trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ đang cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng còn nghe thấy các nàng học đòi văn vẻ, đối thơ.
Mộ Dung Ca thu tầm mắt về, gương mặt bình tĩnh lạ thường.
“Thái tử phi, Mộ Dung cô nương đã đến.” – Xảo Vân gập người bẩm báo với Lâm Thiện Nhã.
Chưa chờ Lâm Thiện Nhã mở miệng, mấy vị phu nhân cùng tiểu thư ngồi đấy đều đồng loạt quay ra nhìn cô.
Trong đó có một nữ tử mắt phượng mày ngài, ánh mắt cười lên phong tình vô hạn, nhưng không phải quá xinh đẹp. Nàng nọ nhìn Mộ Dung Ca đầy hiếu kỳ: “Cô là Mộ Dung Ca ư? Cô chính là Khánh vương phi bị Khánh vương Nguyên quốc biếm xuống làm ca kĩ như trong lời đồn phải không?”
“Vậy sao? Nghe nói Khánh vương phi là mỹ nhân số 1 ở Nguyên Quốc, thật không ngờ nàng ta lại cách biệt một trời một vực với Thái tử phi nha. Ở trước mặt Thái tử phi, nàng ta chỉ đáng làm loại son phấn tầm thưởng mà thôi.” – Một vị tiểu thư che miệng cười trộm, ánh mắt nhìn Mộ Dung Ca cũng đầy khinh thường.
Lại có vị phu nhân khác nói: “Nguyên quốc chẳng qua chỉ là một tiểu quốc, tiểu quốc thì đầu óc cũng bé. Dương tiểu thư, ngươi không cần nâng cao nàng ta lên quá, đem nàng ta ra so sánh với Thái tử phi, chẳng phải là vũ nhục Thái tử phi hay sao?
“Hiện nay Thái tử đang trọng dụng nàng ta, tự nhiên nàng ta cũng phải có chỗ đặc biệt hơn người chứ. Chúng ta cần gì phải nhắc tới chuyện xưa?” – Trong năm người có một vị phu nhân mặc trang phục màu tím lên tiếng, dung mạo nhìn qua không hơn mấy người ở đây nhưng khí chất có vẻ cao quý hơn nhiều.
Mộ Dung Ca vẫn bình tĩnh nghe các nàng tung hứng, như thể cô chỉ là một người ngoài đang đứng nghe mấy bà hàng tôm hàng cá ngoài chợ diễn trò khôi hài mà thôi. Nói trắng ra, mấy người này nhìn có vẻ cao quý nhưng cái miệng thốt ra toàn lời độc địa. Cô nhìn sang Lâm Thiện Nhã thấy nàng ta đang thong thả thưởng thức trà, trên gương mặt tuyệt đẹp hiện lên ý cười nhàn nhạt, như thể bàng quang trước cuộc công kích này.
Sau khi vị phu nhân áo tím nói xong, mấy người khác đều che miệng cười trộm, từ chối cho ý kiến. Đây chẳng phải đang nói đến chuyện xưa gì, ý các nàng rõ ràng chê thân phận Mộ Dung Ca không cao quý, trực tiếp châm biếm cô.
“Đúng vậy, chúng ta đừng nên nói đến nữa, nếu nàng ta có một chút năng lực thì đã không bị Khánh vương Nguyên quốc bỏ rơi. Có lẽ Thái tử thương hại nàng ta mới thu nhận về đây.” – Vị phu nhân xinh đẹp lúc đầu nhục mạ Mộ Dung Ca khẽ cười nói, hai hàng lông mày nhướng lên đầy kiêu ngạo.
Mộ Dung Ca nheo mắt, trong lòng đã hiểu rõ ràng mục đích của Lâm Thiện Nhã. Nàng ta chỉ cần để mọi người ở Hạ quốc biết thân phận của cô, sau đó nhờ miệng của bọn họ liên tiếp nhục mạ, thậm chí còn có thể gây áp lực cho Nguyên Kỳ, khiến hắn phải đuổi cô ra khỏi phủ!
Nếu được như vậy thì cô phải cảm ơn các nàng ấy rồi.
Cảm tạ các nàng đã tận tình nhục mạ cô nhé! Nghĩ tới đây khóe môi Mộ Dung Ca bất giác nở nụ cười xinh đẹp nhất, cô ngẩng đầu liếc qua Lâm Thiện Nhã vẫn luôn im lặng, đang muốn nói lại có người giành nói trước.
Một bên tay Lưu Vân đã đè xuống trường kiếm ở bên hông, mấy ả phu nhân này thật đáng ghê tởm!
Lúc này bọn họ mới phát hiện ra Lưu Vân ở sau lưng Mộ Dung Ca, một nữ tử tỏ ra bực mình, tò mò hỏi: “Chỉ là một quản gia nhỏ nhoi mà cũng có hộ vệ đi theo ư?”
Mộ Dung Ca liếc nhìn Lâm Thiện Nhã, cúi đầu nói rằng: “Nếu Thái tử phi đã không có việc gì, vậy nô tỳ xin cáo lui.”
Ai ngờ vị nữ tử kia nghe thấy lời Mộ Dung Ca nói lại như chó bị chọc tiết, lập tức nổi giận cầm cả cốc trà nóng hất vào người cô. – “Một đứa quản gia nho nhỏ mà cũng dám lớn mật như thế? Dám coi thường bổn phu nhân ư? Ngươi chỉ là một hạ nhân ti tiện thôi nhé, nếu hôm nay bổn phu nhân muốn cái mạng chó của ngươi thì ngươi cũng không giữ nổi đâu! Thái tử phi, xin người hãy đem con tiện nhân này xuống chém đầu, đỡ để nó dùng sự ti tiện của mình làm dơ dáy phủ Thái tử!”
Mặc dù ly trà đã bị Lưu Vân chém làm đôi nhưng Mộ Dung Ca vẫn bị nước trà nóng vẩy lên người. Cô nghiêm mặt nhìn nước trà dính trên người mình.
“Xin hỏi phu nhân đây là thê tử của vị đại nhân nào?” – Cô cúi đầu để bọn họ không nhìn thấy sóng cuộn đang dâng trào trong mắt, giọng nói lạnh hơn băng.
Vị phu nhân kia sửng sốt, nàng ta không ngờ trong khoảnh khắc đó Lưu Vân lại ra tay nhanh như vậy, một kiếm kia vô cùng sắc bén đã bổ đôi chén trà. Nàng ta không kịp nghĩ nhiều, ngây ngốc tự phun ra: “Bổn phu nhân là thê tử của Lưu Thượng Thư.”
Phu nhân của Lưu Thượng Thư? Mộ Dung Ca thầm cười nhạt, đoạn quay sang Lâm Thiện Nhã cười hỏi: “Thái tử phi cho gọi nô tỳ đến đây là muốn mua vui cho mấy vị phu nhân cùng tiểu thư đây phải không?”
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Lâm Thiện Nhã, kỳ thực chuyện này đối với các nàng chỉ là việc nhỏ mà thôi, dù sao hạ nhân ở trong mắt các nàng đều là những kẻ ti tiện thấp hèn không đáng nhắc tới, nhưng không hiểu vì sao các nàng lại bất giác cảm thấy Mộ Dung Ca không giống với những hạ nhân khác.
Đúng lúc đó Bích Nhu đi ngang qua trường đình nhìn thấy một màn này, bèn đi vào bên trong thi lễ, sau đó nói: “Hồi bẩm các vị phu nhân, trong phủ chỉ có một mình Thái tử mới có quyền định đoạt sự sống chết của Mộ Dung cô nương.”
Dứt lời, Bích Nhu lo lắng liếc sang Mộ Dung Ca, sau đó liền xoay người rời đi. Nàng chỉ có thể làm đến thế này thôi. Tuy rằng mới tiếp xúc với Mộ Dung Ca không được bao lâu nhưng nàng biết, Mộ Dung Ca là một người đáng để nàng tương trợ. Chỉ riêng việc nàng ấy tự mình đi vào nhà giam dơ bẩn để cứu Như Băng ra đã khiến Bích Nhu cảm thấy đáng giá rồi.
Mấy người kia quay ra nhìn nhau, các nàng không phải hạng ngu dốt đến mức không hiểu ý tứ trong lời nói của Bích Nhu, tất cả đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía Mộ Dung Ca như muốn moi ra chút thông tin từ vẻ mặt của cô.
Lâm Thiện Nhã vẫn chưa nói bất cứ câu nào, nàng thầm liếc Mộ Dung Ca, muốn biết Mộ Dung Ca rốt cuộc có bao nhiêu thủ đoạn, nàng cần phải biết sau này mình sẽ phải ra tay như thế nào.
Nụ cười trên môi Mộ Dung Ca càng thêm rực rỡ, cô sẽ ghi tạc lại tất cả những lời nói nhục mạ hôm nay vào trong đầu.
“Thế thì đã sao? Chỉ cần bổn phu nhân nói một câu chắc chắn Thái tử sẽ đồng ý đưa ngươi cho ta, và ta muốn ngươi chết ngay bây giờ!” – Ả phu nhân kia sau khi tỉnh hồn lại liền cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến cư nhiên mình lại bị lời nói của một đứa hạ nhân dọa sợ đến mức ngây ngẩn cả người, còn ở ngay trước mặt mấy vị phu nhân cùng tiểu thư nữa chứ, ả không cam lòng, thẹn quá hóa thành giận dữ.
Vị phu nhân mặc áo tím nghe vậy âm thầm lắc đầu, người của Thái tử há lại dễ dàng muốn có là có sao?
“Chỉ là một hạ nhân thôi mà, Thượng Thư phu nhân muốn có, chắc chắn Thái tử sẽ thưởng cho tỷ.” – Nữ tử có đôi mắt phượng cười nói.
Chính xác, trong mắt người khác các nàng chính là những người cao quý, còn đám hạ nhân chẳng đáng một xu.
Mộ Dung Ca nhìn thẳng vào Thượng Thư phu nhân, cô cười nhẹ: “Vậy sao?”