Nam tử một thân hắc bào đang đặt mình trên bàn thạch được dựng trong đình, dường như nơi nào có hắn, nơi đó đều hóa thành chốn nhân gian tiên cảnh. Tuấn nhan hoa mỹ bức người khiến nữ tử khắp thiên hạ tự cảm thấy xấu hổ, ở trước mắt hắn, các nàng đều hèn mọn như bụi đất, cam tâm tình nguyện để hắn vùi dậo dưới chân, chỉ mong được hắn ngẫu nhiên ngước mắt nhìn đến.
Đó giờ hắn vẫn chỉ thích mặc đồ đen, cũng như nhiều năm trước hắn vừa hồi cung vậy. Sự xuất hiện của hắn nhất định khiến thế nhân phải khiếp sợ! Không chỉ sở hữu dung mạo khuynh thế, nhất cử nhất động đều bao hàm quy phạm của bậc vương giả khiến người khác phải tình nguyện thần phục.
Nàng cố gắng áp chế sự kích động, ý đồ để bản thân trầm tĩnh hơn một tí không mất đi tư thái của bậc tiểu thư chốn khuê các, dáng người chân thành tiến vào trong đình.
"Thiếp bái kiến thái tử." Nàng khom người thi lễ, dáng người vô cùngthướt tha. Lúc ngẩng đầu, mặt mày một vẻ phong hoa trác tuyệt.
Đuôi lông mày Nguyên Kỳ hơi nhướng lên, tròng mắt đen láy khẽ lóe qua một tia sáng lạnh, “Đứng dậy đi.”
Thượng Quan Ngọc Nhi lập tức đứng lên, từ tốn ngồi vào vị trí đối diện Nguyên Kỳ. Nàng thận trọng quan sát thần sắc hắn, có chút dè dặt mở lời: “Hôm nay thiếp vốn định đến đây tìm gặp Mộ Dung Trắc phi để tán chuyện nữ nhi thường tình, nhưng nghe hạ nhân nói lại thái tử đang ở đình viên nên đến đây thỉnh an với thái tử.”
“Tới thăm Mộ Dung Ca?” Ám quang khẽ động trong đáy mắt Nguyên Kỳ.
Cơ thể Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ run lên. Từ khi định ra hôn ước đến giờ, hắn vẫn luôn giữ phong thái cự tuyệt người ở ngoài vạn dặn, tựa hồ với tất cả nữ tử đều như vậy, nhưng gần đây nàng mới biết, dường như duy chỉ có mỗi Mộ Dung Ca là không như thế. “Đúng vậy, lần trước gặp mặt, thiếp và Mộ Dung Trắc phi trò chuyện rất hợp nhau, cứ như bạn thân từ bấy lâu. Vừa vặn hôm nay có thời gian nên muốn đến thăm nàng một lần nữa.”
“Thượng quan tiểu thư quả có lòng.” Khóe miệng Nguyên Kỳ hơi nhếch lên lộ ra nụ cười lãnh liệt, lược hiển vẻ xa cách thấy rõ.
Thượng Quan Ngọc Nhi vội cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, trầm giọng nói thêm: “Thật ra thiếp cũng muốn gặp thái tử một lần để nói một vài chuyện.”
"Có chuyện gì?" Những ngón tay thon dài của Nguyên Kỳ thư thả vuốt vẻ tách trà, giọng hơi lạnh nhạt hỏi.
Nghe vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi hớn hở đáp: “Là về ngày thành thân giữa thái tử và thiếp. Thái tử đã hồi phủ được một khoảng thời gian. Hiện giờ bên ngoài đã có lời đồn thái tử muốn chống lại thánh chỉ không muốn cùng thiếp thành thân. Thật tình thiếp cũng biết đây chỉ là lời đồn phiến diện, nếu không phải một năm qua xảy ra quá nhiều việc thì thái tử và thiếp đã sớm tổ chức đại hôn rồi.”
“Vậy sao?” Ánh mắt Nguyên Kỳ khẽ lóe lên, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi ngồi phía đối diện, đúng là giữa mi mày của Thượng Quan Ngọc Nhi và Mộ Dung Ca có vài phần tương tự, nhưng cẩn trọng quan sát kỹ thì sẽ phát hiện, sự giống nhau đó chỉ là ảo giác. Ban đầu khi Mộ Dung Ca nhìn thấy hắn, tuy vẫn mặt mày cúi thấp, đứng cách hắn một khoảng khá xa nhưng hắn chưa từng cảm nhận được dáng vẻ hèn mọn hay sợ hãi của nàng. Cái cô Mộ Dung Ca kia rất giỏi giả vờ, để đạ được mục đích, không từ chút thủ đoạn, dù là ton hót nịnh nọt. Hành vi này có thể sẽ khiến người khác phải khinh thường, song trong mắt hắn, hắn lại cảm thấy rất vui sướng. Có lẽ nhờ vậy, sau bộ mặt ngụy trang kia hắn mới càng trân trọng con người thật của nàng, thứ khí chất thanh cao như hoa sen trong giếng ngọc luôn nổi trội không ai bì kịp.
Hắn rất thích nhìn ánh mắt đầy giảo hoạt pha trò của nàng, bộ dạng mang vẻ nghịch ngợm khó lường. Thật sự quá trầm ổn thì cũng không thích hợp với nàng.
Thượng Quan Ngọc Nhi dè dặt ngẩng đầu lên, kinh ngạc khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng nhưng nước chảy của Nguyên Kỳ. Nàng có chút sửng sốt, hai gò má dần đỏ lựng lên mang vẻ ngượng ngùng. Không lẽ nàng đã nghĩ quá nhiều, thật sự trong lòng hắn cũng có nàng? “Cho nên, thiết nghĩ đặt ra ngày cử hành đại hôn là điều ưu tiên trước mắt.”
“Việc này trong lòng bản cung đã có tính toán, Thượng Quan tiểu thư không cần quan tâm.” Nguyên Kỳ vẫn lạnh nhạt đáp. Trong một thoáng, từ xa đã nhìn thấy dáng một người con gái đang thanh thoát bước đến.
Sau giấc ngủ trưa, Mộ Dung Ca nghe hạ nhân nói lại là Nguyên Kỳ đang ở trong đình viên chờ nàng cùng thưởng trà. Sau khi rửa mặt thay qua quần áo, nàng liền ra hoa viên, từ xa đã sớm nhìn thấy Nguyên Kỳ và Thượng Quan Ngọc Nhi đang ngồi trong đình.
Nhìn sang Nguyên Kỳ, thần sắc hắn vẫn thanh lãnh, khóe miệng vẫn lộ nét cười xa cách, có chút phớt lờ người đối diện.
Thượng Quan Ngọc Nhi nghe sau lưng có tiếng bước chân liền quay đầu nhìn lại, quả đúng là Mộ Dung Ca! Nàng đứng dậy khom người: “Gặp qua Mộ Dung Trắc phi."
"Thượng Quan tiểu thư đã đến sao không sớm cho hạ nhân báo ta một tiếng?" Mộ Dung Ca mỉm cười trả lời.
Khuôn mặt của Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn còn đỏ hồng, ngượng ngùng nhìn thoáng qua Nguyên Kỳ rồi nói: “Thiếp đến phủ thái tử chủ yếu muốn tán gẫu với Mộ Dung Trắc phi. Sau lần gặp mặt trước cảm thấy rất hợp nhau. Vừa đến phủ thái tử chợt nghe nói lại thái tử đang ở đây nên mới đến cùng ngài thượng nghi hôn kỳ.”
Ánh mắt Mộ Dung Ca tối sầm lại, không chút kiêng dè nhìn lướt qua Nguyên Kỳ… ánh mắt hắn vẫn rất bình tĩnh. Thượng Quan Ngọc Nhi quả có ‘lòng’.
“Ta đến phủ thái tử cũng được một lúc rồi, cũng nên hồi phủ tể tướng, nếu thường ngày Mộ Dung Trắc phi có thời gian có thể đến phủ tể tướng chúng ta cùng trò chuyện,” Trên dung nhan xinh đẹp kia đang dịu dàng tương cười, được một lát lại xoay người nói với Nguyên Kỳ, “ Thiếp không quấy rầy thái tử và Mộ Dung Trắc phi nữa, xin cáo lui trước.”
Sau khi Thượng Quan Ngọc Nhi rời đi, Mộ Dung Ca mới ngồi xuống, mỉm cười nhìn Nguyên Kỳ phía đối diện: “Thượng Quan tiểu thư đến hối hôn à?” Tuy đã biết tâm ý của Nguyên Kỳ, cũng biết hôn sự của hai người sớm muộn sẽ không thành, nhưng bây giờ người ta đã ba lần bốn lượt đến phủ thái tử hối thúc cũng đủ để thấy, Thượng Quan Ngọc Nhi chờ không được nữa.
Nếu Nguyên Kỳ cứ mãi không hạ một quyết định, chiếc mũi của Lan Ngọc thì quá linh mẫn, chắc chắn không sớm cũng muộn sẽ cào ra điểm yếu này mà nhấn thẳng vào.
Nàng khẽ nhăn mày, đây đúng là một bài toán khó.
Nguyên Kỳ vẫn dịu dàng nhìn nàng, ánh mắt đầy sủng nịch, tựa hồ không để tâm hoàn cảnh của mình lúc này, chỉ cười dịu dàng nói: “Không cần quản cô ta.”
Nghe vậy, Mộ Dung Ca cũng mỉm cười không tiếp tục để tâm vấn đề này nữa. Có một số việc nếu càng dây vào thì nhận được kết quả sẽ càng tréo ngoe. Huống chi, hắn đầy một bụng mưu kế, điều nàng cần làm chính là chọn thời cơ thích hợp hỗ trợ hắn một tay mà thôi.
...
Lan Ngọc khoanh tay đứng trước của sổ, tâm tư đang thả trôi về nơi nao.
Đứng sau hắn là ngự y được hắn mang từ ngoài cung vào, y thuật rất cao siêu.
“Cơ thể của phụ hoàng sao rồi?” Lan Ngọc thấp giọng hỏi.
Ngự y lập tức cúi đầu cung kính: “Tuy sắc mặt của hoàng thượng nhìn rất hồng hào mạnh khỏe, song do nhiều năm sử dụng độc dược mãn tính nên đã tổn hao nguyên khí không ít. Cho dù thời gian gần đây đã tu dưỡng bồi bổ rất nhiều, nhưng vẫn không thể cứu vãn căn cơ đã bị độc dược tổn tại. E là chỉ giữ được thần trí thanh tỉnh độ nửa năm thôi.”
“Không còn cách nào khác sao? Thêm nửa năm nữa cũng được rồi.” Lan Ngọc nhíu mày, lạnh giọng xoay người hỏi ngự y.
Ngự y chỉ biết lắc đầu trả lời: “Đã thử hết các cách rồi, nửa năm là cực hạn có thể.”
Thần sắc Lan Ngọc lập tức trầm xuống. Chỉ có nửa năm thời gian! Sớm biết như thế hắn đã giảm bớt dược tính xuống…
“Không biết nửa năm có đủ để Đại Hoàng tử hoàn thành đại nghiệp?” Ngự y nhỏ giọng hỏi.
Ánh mắt Lan Ngọc hơi tối xuống, khắp người phát ra hàn quang bức người, “Việc này không cần người lo lắng, lui xuống.”
"Tuân, thần xin cáo lui." Ngự y nghe vậy không dám nhiều lời, lập tức lui ra.
Sắc mặt Lan Ngọc đầy trầm tư bấm đốt ngón tay đếm thời gian, xem ra phải hối thúc Triệu Tử Tận rồi. Có điều Triệu Tử Duy cũng không dễ đối phó, tuy bọn họ đã âm thầm dấy binh loạn, nhưng đối với Triệu Tử Duy mà nói, cũng chỉ là chút trò vặt vãnh, chỉ sợ là ở thời điểm mấu chốt sẽ tung một đòn sát thủ. Xem ra lần này hắn phải đích thân trợ Triệu Tử Tận giúp một tay. Còn về phía Nguyên Kỳ, bây giờ hắn vẫn án binh bất động là có ý gì nhỉ?
Ván cờ này đã lộ ra rất nhiều nghi điểm mà hắn không thể khống chế được, sương mù giăng phủ, nếu muốn phá tan mây mù e còn phải hao tổn không ít tâm cơ.
...
Trời về chiều, đã đến giờ dùng bữa tối, Mộ Dung Ca đợi hơn nửa khắc vẫn không thấy bóng dáng Nguyên Kỳ nên đích thân đến thư phòng tìm hắn.
Điều khiến nàng ngoài ý muốn chính là Nguyên Kỳ không có ở trong phòng, không lẽ đã ra ngoài sao?
Nàng lắc đầu cười khẽ, “Sao lại quên cả bữa tối thế này?” Trong thư phòng này bài trí cũng không khác trong trí nhớ của nàng lắm. Thật ra với những việc Nguyên Kỳ sắc làm, hoặc chính sự hắn phải xử lý nàng cũng không hề hỏi nhiều. Nàng biết Nguyên Kỳ không muốn nàng phải lo lắng. Nói chung, đa số đàn ông ở thời này đều như vậy, đều mang chủ nghĩa đàn ông tư tưởng, huống chi một người đã có thói bá đạo bức người như Nguyên Kỳ?
Ngẫu nhiên, Nguyên Kỳ cũng sẽ kể một vài sự tình và hỏi ý kiến nàng, nhân lúc ý kiến nàng vả trúng trọng tâm, ngay điểm thiết yếu thì hắn sẽ dần dần tiết lộ thêm rất nhiều tình huống, dùng một phương thức nào đó không để nàng phát hiện mà thương nghị cách giải quyết cùng nàng.
Nguyên Kỳ đúng là một gã quái đản.
Nàng nhìn những giá sách dày đặt trong thư phòng, Nguyên Kỳ rất thích đọc sách, cho nên chỉ cần có thời gian rãnh rỗi hắn sẽ tựa vào tráp mà thanh nhàn đọc sách.
Cho dù Nguyên Kỳ là kẻ không hay phô trương nhưng nàng biết hắn là kiểu người đã đọc qua hay mắt thấy một lần thì sẽ không bao giờ quên, cho nên những cuốn sách này rất ít khi được hắn lật lần thứ hai, ngoại trừ những quyển mà hắn đặc biệt yêu thích.
Nàng đảo một lượt những quyển sách, không có thể loại nàng thích, thế là thong thả đến trước án thư nơi hắn xử lý công vụ.
Hắn có chút tật xấu, những nơi hắn chạm tay vào đều phải rất sạch sẽ ngăn nắp. Cho dù rất nhiều tấu chương sách vở nhưng vẫn được hắn bày biện cực kỳ chỉnh chu ngay thẳng.
Mặc dù đôi lúc nàng khá lười biếng, hay tiện tay đặt xuống này nọ, hắn cũng chỉ hơi chau mày, lẳng lặng sắp mọi thứ về vị trí cũ.
Ngẫu nhiên cúi đầu xuống phát hiện dưới án bàn có một cái bình.
Bên trong còn một ít tro tàn, vẫn còn một mẩu giấy chưa kịp cháy hết.
Nàng mở to mắt, đánh giá một lúc, lơ đãng phát hiện trên nửa tờ giấy trắng có hai chữ ‘đại hôn’. Đuôi lông mày nàng hơi nâng lên, nghi hoặc lấy mẩu giấy lên.
Bởi vì đã cháy hết một nửa nên nàng chỉ còn đọc được một nửa nội dung còn sót lại
Nàng phẩy đi tro tàn trên đó.
Bút tích rất quen thuộc dần hiện ra.
“Ngày đại hôn, định ngay đầu thu.”
Sắc mặt nàng khẽ biến… Đây chính là bút tích của Nguyên Kỳ mà!
Ngày đại hôn định ngay đầu thu! Tính từ giờ đến ngày đầu mùa thu chỉ còn độ một tháng! Mau như vậy hắn đã định ra ngày thành thân rồi! Sau bữa trưa chưa từng gặp mặt hắn, bây giờ trời tối rồi mà hắn vẫn mất dạng.