Nàng tự giễu cười, nhiều ngày rồi nàng chưa từng hỏi đến những việc này là do nàng luôn tín nhiệm hắn! Thật không ngờ cuối cùng hắn đã âm thầm hạ một quyết định như vậy! Hắn muốn đặt nàng vào đâu?
Đem sự tin tưởng của nàng xem như bụi đất mà giẫm đi? Đã là một lời hứa mà có thể xem như một trò chơi?
Nhìn tờ giấy bị cháy mất một nửa trong tay, Mộ Dung Ca thật sự không còn cách nào kiềm chế tâm trạng của bản thân lúc này.
“Ngày đại hôn quyết định ở đầu thu.” Nàng thấp giọn thì thầm, cứ như giờ phút này mới cảm giác được uy lực khiếp người của những chữ viết đơn giản như vậy, có thể khiến tim nàng đau như bị kim đâm phải.
Ngày ấy Thượng Quan Ngọc Nhi đến đây gặp hắn, chắc là hai người đã bàn xong ngày đại hôn rồi, bằng không sao Thượng Quan Ngọc Nhi dễ dàng rời đi như vậy.
Quan trọng nhất là nếu Nguyên Kỳ cứ cố ý kéo dài ngày thành thân, nhất định đám người Lan Ngọc sẽ thừa dịu này, bám chặt điểm này không buông để đối phó Nguyên Kỳ.
Cho nên, để bảo trụ ngôi vị thái tử hắn phải lựa chọn kết hôn thì cũng không sai. Đối với hắn mà nói, đây chính là cử chỉ sáng suốt nhất.
Trọn đời trọn kiếp chỉ một đôi, chế độ một vợ một chồng, nghe qua thật nực cười làm sao.
Khi nàng quyết định đi ra bước đầu tiên, dĩ nhiên đã tự chuốc lấy thảm bại!
Cửa thư phòng bỗng nhiên mở ra.
Dung nhan tuấn mỹ cực hạn khiến nữ tử khắp thiên hạ phải e thẹn xuất hiện trước mắt, từ đó đến giờ hắn vẫn luôn thích mặc hắc trường bào, có lẽ cũng chỉ màu đen mới tô điểm được phong tư tao nhã tuyệt đại của hắn. Nếu còn ai thích mặc đồ đen mà bước ra so sánh với hắn nhất định sẽ chỉ tự chuốc lấy nhục nhã.
Nàng cười nhạt nhìn hắn, rốt cuộc hắn cũng đã hồi phủ.
“Đến tìm bản cung cùng ăn tối sao?” Nguyên Kỳ thong thả bước lại gần nàng, ánh mắt dịu dàng cực điểm.
Giọng nam tử mềm nhẹ như những bông tuyết đầu mùa khẽ rơi xuống, nhưng trang giấy trong tay lại vô cùng nóng bỏng khiến nàng cảm giác nam tử trước mặt sao xa vời vô cùng.
Sự trầm mặc của Mộ Dung Ca khiến Nguyên Kỳ nhận thấy bất thường. Hắn nghi hoặc nhìn mẩu giấy trong tay nàng, đôi mắt đen láy sâu thẳm khẽ dấy lên một chút cảm xúc nhưng không ai nhìn rõ được.
“Thiếp đã ăn rồi. Cảm phiền thái tử tự mà đi dùng vậy.” Mộ Dung Ca vẫn thản nhiên mỉm cười, nàng khẽ nheo mắt lại rồi mang theo mẩu giấy bước ra ngoài. “Vật này chỉ là thiếp vô tình nhìn thấy chứ không phải cố ý đi tìm.”
Trên đó vẫn rõ ràng những chữ ‘Ngày đại hôn định vào đầu thu’.
Nguyên Kỳ nhìn mẩu giấy trong tay nàng, cả người thoáng sững sờ, nhíu mày nhìn theo đôi mắt đầy phòng bị của nàng, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười trào phúng, hắn vội nắm cổ tay nàng, “Mộ Dung Ca, bây giờ cách ngày đầu mùa thu vẫn còn một tháng. Trong một tháng có thể phát sinh rất nhiều biến cố, việc bản cung đã hứa với nàng nhất định sẽ giữ lời.”
Mộ Dung Ca cười nhạt nhìn theo ánh mắt sâu thẳm của hắn, khẽ lắc đầu, “Thái tử hà cớ gì phải tự lừa mình dối người? Đúng là trong một tháng có thể xảy ra rất nhiều chuyện, nếu thái tử đã thầm có mưu hoạch thì nhất định sẽ không để xảy ra sơ sót. Huống chi những gì thái tử mong muốn đã sắp đạt được, chỉ cần cử hành hôn lễ với
Thượng Quan Ngọc Nhi! Đây là điều tất phải làm! Thiếp đã quyết định cùng thái tử trở về Hạ quốc là đã chuẩn bị sẵn sẽ cùng ngài đối mặt hết thảy, cùng tiến cùng lùi với ngài. Thiếp chỉ không muốn hứa hẹn chính là thiếp khinh thường một lời hứa miễn cưỡng!”
Giọng nữ tử thanh lãnh trực tiếp vang ở bên tai.
Không phải nàng không biết, mà là so với bất cứ ai đều nhìn xuyên nhìn thấu vấn đề cả!
“Mộ Dung Ca, bản cung phải đối xử với nàng như nào mới ổn đây?” Nguyên Kỳ vươn tay vuốt ve gò má trắng nõn mượt mà kia, xúc cảm chân thật làm sao, nhìn như mềm mại khiến hắn phải nhượng bộ. Nữ tử này, sao lại thông minh như vậy chứ?
Mộ Dung Ca lắc đầu khẽ cười nghiêng mặt né tránh sự đụng chạm dịu dàng của hắn, khẽ lùi ra sau một bước, “Nếu giữa hai người đã không còn sự tin tưởng, che giấu lừa dối sẽ không còn giữ được sự thuần khiết. Nếu gặp khó khăn mà không thể đồng cam cộng khổ thì cũng không thể tính là vợ chồng. Từ đầu chí cuối, điều thiếp muốn chỉ là một tình yêu thuần túy mà thôi.”
Nàng biết hắn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, cũng biết rõ cho dù có thành thân với Thượng Quan Ngọc Nhi, hắn nhất quyết sẽ không chạm vào nàng ta, thậm chí vẫn như bây giờ yêu nàng, sủng nàng hết mực.
Chỉ là… kết quả như vậy nàng mới khinh thường.
Đối mặt với sự kiên quyết của của nàng, lại thêm những lời nói thật lòng thật dạ kia, Nguyên Kỳ chỉ còn biết dịu dàng cười: “Có biết vì sao bản cung phải đốt nó đi không?”
Ánh mắt Mộ Dung Ca hơi lóe lên, song nàng vẫn trầm mặc không nói chờ hắn giải thích.
Hắn mỉm cười dịu dàng nắm chặt tay nàng rồi mới nói tiếp: “Chỉ vì bản cung đang chờ một cơ hội, nếu có thể lá thư này nhất định sẽ không bao giờ đến tay một ai nữa. Thư này… đã bị hủy rồi, vẫn chưa hề cho người mang đi. Nàng hiểu không?”
Mộ Dung Ca nhìn nam tử trước mắt đã khiến nàng gỡ bỏ mọi sự phòng bị, dũng cảm đi yêu một lần, tim nàng càng lúc càng nguội đi. Kết quả, lời hắn vừa nói là thật hay là giả? Có gì để làm chứng sao? Từ khi nàng yên tâm khi biết hắn tuyệt đối sẽ không lợi dụng mình, đến bây giờ sao lại thấy có chút hoang mang?
Nàng chỉ biết mỉm cười, vô pháp đáp lại.
Nguyên Kỳ ôm nàng vào lòng để cơ thể hai người dán gần nhau hết mức có thể, nhưng nàng vẫn rõ ràng cảm nhận được xuyên qua lớp trường bào mau đen kia là một luồng khí lạnh như băng truyền đến.
Đã qua một thời gian dài như vậy mà hắn vẫn không biết được điều nàng muốn là gì.
Thật sự ước muốn của nàng rất đơn giản, chỉ cần có thể cùng tiến cùng lui với hắn. Nàng tin tưởng chỉ cần hai người cùng đối mặt thì hết thảy sự tình đều được giải quyết. Cho dù ngày đại hôn được định ở đầu thu, song chỉ cần hắn nói rõ với nàng thì cho dù chỉ có một tháng, nàng nhất định sẽ cùng hắn nghĩ cách đối phó, có một nửa khả năng sẽ giải quyết được vấn đề. Có điều, trước mắt điều hắn lựa chọn lại dính líu đến kế hoạch mà bản thân đã sắp đặt từ nhiều năm trước, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót gì.
Thật ra hắn cũng không có sai.
Hắn chỉ đang nỗ lực hoàn thành lời hứa hẹn với nàng.
Nhưng… Hai mắt nàng từ từ nhắm lại, khẽ thở dài một tiếng.
Hàng lông mày của Nguyên Kỳ hơi nhướng lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tơ, dịu dàng nói: “Mộ Dung Ca, chúng ta dùng bữa tối đi.”
Đuôi lông mày nàng khẽ dao động, gật gật đầu, “Ừm.” Trước lúc rời đi, nàng còn cúi đầu nhìn thoáng qua mẩu giấu trong tay, trong một khắc, hình như nàng đã hạ quyết định.
...
Tề quốc hoàng cung, Thừa Thanh cung.
Lưu Vân phụng mệnh ra biên giới dẹp loạn, đồng thời Triệu Tử Duy cũng đã dặn dò, nếu có cơ hội thì hãy đến Hạ quốc, đích thân cầu kiến Mộ Dung Ca.
Bởi vì hắn biết tính tình của Mộ Dung Ca, nếu biết Nguyên Kỳ sắp đại hôn, sẽ không vì nàng mà từ bỏ quyền lợi từ phía Thượng Quan Ngọc Nhi, nhất định nàng sẽ không ở lại bên Nguyên Kỳ. Từ lúc nàng cùng Nguyên Kỳ rời Tề quốc đến giờ hắn đã luôn chờ thời khắc này. Huống chi, nàng đã sớm biết Nguyên Kỳ đến Tề quốc, thậm chí cùng nàng ngã xuống vách núi đều nằm trong kế hoạch mà Nguyên Kỳ đã vạch sẵn, nhất định nàng biết rõ khúc mắc trong đó.
Hắn chưa từng buông tay, những gì hắn đã làm chỉ là tác hợp với điều kiện khi hợp tác với Nguyên Kỳ, để Mộ Dung Ca phải tuyệt đối hết hy vọng vào con người này.
Đôi ngươi tà mị khẽ nheo lại, hàn quang bung tỏa tứ phía, lòng tin ngập tràn: “Mộ Dung Ca, trẫm chờ nàng.”
Khi chuyển mắt nhìn mớ tấu chương trên bàn, khoảng thời gian này hắn đang âm thầm cho người thu thập chứng cứ phạm tội của Triệu Tử Tận, chứng minh Triệu Tử Tận có ý mưu phản. Tuy có chút gian nan song vẫn là có thu hoạch. Hắn nhếch khóe môi cười lạnh: “Triệu Tử Tận nhất định sẽ không ngờ được, tuy bản thân đang âm thầm thu phục quan viên trong triều nhưng trẫm đã sớm có chuẩn bị. Ngươi thật sự cho rằng bao nhiêu năm qua trong triều đình này trẫm tứ cố vô thân? Chỉ có mỗi Lưu Vân để tin cậy ư? Nếu chỉ vậy sao trẫm có thể thuận lợi đăng cơ ngay khi tiên hoàng băng hà ha? Triệu Tử Tận! Lan Ngọc! Hai người muốn liên thủ đẩy trẫm vào chỗ chết nào có dễ như vậy?”
Chẳng qua…
Hắn chau mày lại, sau khi đăng cơ, hắn vốn định phá hủy di chiếu thật sự, nhưng mấy năm trước lại đột nhiên biến mất. Bao lâu nay hắn luôn phái người đi tìm nhưng vẫn không có tin tức. Rốt cục ai đã ra tay? Ai có thể dùng một tốc độ mang đi di chiếu không được công bố hậu thế kia? Nhưng vẫn cho hắn thuận lợi lên ngôi?
Dù sao di chiếu đó vẫn là cái gai trong lòng hắn, mọi khắc đều có thể xuất hiện lấy đi tính mạng và đoạt đi hết thảy hắn đang có.
Nhưng… là ai đã giấu nó đi?
Nếu là Triệu Tử Tận, sau khi có được di chiếu này nhất định sẽ lập tức bố cáo thiên hạ, toàn thành ước muốn của mình! Còn Lan Ngọc? Dường như lại không có khả năng đó. Bây giờ Lan Ngọc đang bắt tay với Triệu Tử Tận, âm mưu thật sự là muốn khống chế Triệu Tử Tận, khống chế Tề quốc, cho nên cũng không thể thừa dịp hắn chưa kịp xử lý hết thảy mà lấy đi di chiếu được.
Đột nhiên, Triệu Tử Duy nghĩ đến một người… không lẽ là Nguyên Kỳ?
Nhưng Nguyên Kỳ lấy di chiếu của tiên đế để làm gì?
Nếu quả thực di chiếu trong tay Nguyên Kỳ thì sự tình tất nhiên có chút khó xử rồi.
...
Lúc Lan Ngọc đến thăm Nguyên Du liền báo cáo hết thảy sự tình với Nguyên Du.
Tuy những ngày gần đây sắc mặt của Nguyên Du khá lên rất nhiều, tựa hồ đã khỏi hắn những có một vài thời điểm tinh thần không được tốt, thậm chí có chút hồ đồ.
Nguyên Du nghe được tin này đã ngây ngẩn cả một lúc.
Lan Ngọc không thấy hắn đáp lại, lập tức hỏi: “Phụ hoàng?”
Nguyên Du cũng mau chóng trấn tỉnh, đáy mắt lộ vẻ phẫn hận rất rõ, “Ngọc nhi, con có ý gì thì cứ nói thẳng. Nếu có thể trẫm nhất định sẽ giúp con một tay.”
Tinh quang trong mắt Lan Ngọc hiện rõ, lập tức đáp: “Nhi thần nghĩ, đó giờ thái tử hành sự luôn cẩn trọng không để cho người ta bắt được chút xíu nhược điểm nào, mà bây giờ lại vì một nữ tử mà ba lần bốn lượt kéo dài hôn sự với Thượng Quan tiểu thư, như thế là có ý kháng chỉ.”
"Kháng chỉ?" Nguyên Du hơi nhíu mày lại.
"Đúng vậy, bây giờ nếu định tội thái tử chống lại thánh chỉ, ngày sau thái tử có muốn chối đẩy cũng là điều không thể. Phụ hoàng và nhi thần có thể nhân cơ hội này đạt được điều mình muốn.” Lan Ngọc gật đầu, hắn nhận ra có rất nhiều việc Nguyên Du không biết chuyển hướng, chi bằng cứ nói trắng ra để Nguyên Du hiểu cho nhanh.
Nguyên Du gật gật đầu có chút thất thần.
Lan Ngọc vẫn luôn nhẫn nại chờ đợi, chỉ cần Nguyên Du đồng ý, hắn sẽ bố cáo thiên hạ rằng đương kim thái tử Hạ quốc chống lại thánh chỉ của hoàng thượng! Tội chết có thể miễn nhưng bảo tọa Đông cung thái tử tất nhiên khó giữ!
Có điều, Nguyên Du lúc này mới nói: “Chỉ đáng tiếc là sáng nay Nguyên Kỳ tiến cung gặp trẫm đã báo cho trẫm biết, ngày đại hôn sẽ định vào đầu thu.”
“Động tác của thái tử nhanh vậy sao!” Lan Ngọc kinh ngạc nói. Vốn còn cho rằng Nguyên Kỳ luôn do dự không chút động tĩnh, cách đây không lâu còn vì Mộ Dung Ca mà trục xuất hết thảy cơ thiếp trong phủ. Thêm vào đó, Thượng Quan Ngọc Nhi tiến phủ thái tử hai lần đều không nhận được một đáp án xác định. Không ngờ mới sáng nay Nguyên Kỳ đã hạ quyết định rồi.
Xem ra, Nguyên Kỳ sớm đã có chuẩn bị.
Có điều, bên ngoài luôn có lời đồn, do máu ghen của Mộ Dung Ca rất cao nên Nguyên Kỳ mới trục xuất hết thảy cơ thiếp trong phủ. Như vậy đối với đại hôn lần này, Mộ Dung Ca sẽ có cảm nhận gì đây?